Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 309

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Một luồng văn khí nhập vào giữa trán và miệng của bà lão Chu thị, cuối cùng tụ lại thành một đường vân huyền bí vô cùng tinh xảo.

 

Cố Trì nói: "Chủ công, có thể rồi."

 

Những dân chúng bên dưới đều nín thở quan sát.

 

Hà Doãn chỉ là một nơi nhỏ bé, đối với những người bình thường như bọn họ, cả năm trời cũng chẳng thấy được mấy văn sĩ văn tâm, võ giả võ đảm, huống hồ là nhìn thấy bọn họ ra tay ở cự ly gần, nhất thời đều tò mò vươn dài cổ —— Ngôn linh thật sự có thể khiến người ta nói thật sao?

 

Thẩm Đường dường như đoán được suy nghĩ của dân chúng, mỉm cười hỏi: "Vọng Triều, ngôn linh này của huynh thật sự có thể khiến bà ta nói thật sao?"

 

Cố Trì phối hợp kẻ xướng người họa.

 

"Bẩm chủ công, ngôn linh không phải là tuyệt đối. Nếu gặp người có tâm tư trong sáng, ý chí kiên định, hoặc tu vi cảnh giới vượt xa tại hạ, dù cho dùng ngôn linh cũng có thể nói dối. Nhưng mà ——" Cố Trì nói xong cố ý dừng lại một chút, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn một đôi vợ chồng già, một người sắc mặt tái nhợt, một người hoảng sợ hiện rõ, nói, "Hai người này, hiển nhiên không nằm trong số đó."

 

Thẩm Đường nghe vậy thì hứng thú.

 

"Vậy ta thử một tí xem."

 

Thẩm Đường nhìn bà lão Chu thị.

 

Chuẩn bị khởi động.

 

Hỏi câu đầu tiên: "Bà lão năm nay bao nhiêu tuổi?"

 

Bà lão Chu thị cố gắng mím chặt môi, nhưng kinh hoàng phát hiện hai cánh môi bất giác đóng mở, bên tai truyền đến giọng nói cung kính của chính mình: "Lão phụ năm nay bốn mươi tám tuổi."

 

Câu hỏi thứ hai của Thẩm Đường bắt đầu gây sự.

 

Cô hỏi: "Bà được gả vào thôn Chu gia một cách đàng hoàng ư?"

 

Ngu Tử nghe thấy câu hỏi này, vô thức ngẩng đầu nhìn bà lão Chu thị, không để ý thấy "ông nội" của mình đã thay đổi sắc mặt.

 

Bà lão Chu thị nói: "Không phải."

 

Thẩm Đường nghe thấy câu trả lời thì kinh ngạc.

 

"Bà không phải được chồng cưới hỏi đàng hoàng?"

 

Bà lão Chu thị lòng như lửa đốt, nhưng cái miệng này lại không kiểm soát được, tiếp tục nói: "Không phải."

 

Trả lời xong câu hỏi, bà kinh hãi nhìn chồng, búi tóc hoa râm của bà lão run rẩy theo nhịp lắc đầu, miệng không ngừng nhỏ giọng cầu xin: "Ông nhà, ông nhà nó à, ta không muốn nói những lời này, miệng ta bị trúng tà rồi!"

 

Ông lão Chu thị tức giận nổi cơn thịnh nộ.

 

Ông ta muốn ngăn cản vợ đừng nói lung tung, nhưng ông ta không thể động đậy, tay chân bị xích văn khí từ dưới đất mọc lên khóa chặt, miệng cũng bị bịt kín. Ngoài tiếng "ư ư ư ư", không thể phát ra bất kỳ âm tiết nào khác.

 

Dân chúng ăn dưa xôn xao.

 

Ôi đệt ——

 

Chuyện này phức tạp rồi đây.

 

Thẩm Đường cười nhạt: "Bà bị bán tới đây sao?"

 

Bà lão Chu thị trả lời: "Đúng vậy."

 

Dân chúng xung quanh ngay lập tức xôn xao.

 

Câu chuyện của bà lão Chu thị cũng thật chua xót.

 

Bà ta là con thứ bảy trong nhà, nhà nghèo, cha mẹ sinh bảy cô con gái mới có được một cậu con trai, để nuôi sống cậu con trai quý báu này, họ đã nhịn đau lần lượt bán bốn đứa con gái nhỏ tuổi hơn phía sau. Tại sao không bán theo thứ tự? Bởi vì ba đứa con gái đầu sắp trưởng thành, có thể làm việc nhà, nuôi thêm hai năm nữa còn có thể gả đi giúp đỡ em trai, bán như vậy không có lời.

 

Bà lão Chu thị mới mười ba tuổi đã bị bán cho ông lão Chu thị hiện tại, quanh năm không đủ ăn, còn bị đánh đập, nhốt trong phòng củi. Để được ăn no và ít bị đánh, bà dần dần hình thành thói quen làm mọi việc theo ý ông lão Chu thị, răm rắp nghe theo lời ông ta.

 

Làm ruộng chẳng được bao nhiêu lợi nhuận.

 

Để có cuộc sống tốt hơn, bà ta cùng ông lão Chu thị ra ngoài làm nghề buôn người, hai vợ chồng phối hợp, đánh một phát rồi chuyển chỗ. Bà ta luôn có chút khôn ngoan, thường là bà ta ra mặt chọn mục tiêu, làm giảm sự cảnh giác của mục tiêu, sau đó chồng bà thừa cơ ra tay, một khi thành công sẽ chuyển hàng ngay trong đêm.

 

Bao năm qua chưa từng thất bại.

 

Dân chúng phía dưới nghe Thẩm quân và bà lão Chu thị hỏi đáp, tức giận nghiến răng, răng hàm kêu ken két.

 

Trước đây có bao nhiêu thương cảm cho hai lão già này, giờ lại căm hận bấy nhiêu! Buôn người là hành vi tán tận lương tâm, đáng chết!

 

Nhà ai mà chẳng có người thân con cái bị buôn người bắt đi?

 

Chỉ cần lơ là một chút là mất ngay.

 

Không thiếu những cha mẹ khóc mù mắt vì mất con.

 

Vợ chồng già Chu thị trước khi ra tay sẽ tìm người mua "đặt hàng" trước, hỏi rõ điều kiện người mua yêu cầu, rồi dựa theo đó nhắm mục tiêu. Chúng chuyên nhắm vào những thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp, tuổi xuân phơi phới, cha mẹ lại không có năng lực bảo vệ.

 

Thứ nhất, bán được nhanh, kiếm được nhiều tiền.

 

Thứ hai, cha mẹ tìm một thời gian không thấy dễ bỏ cuộc.

 

Thứ ba, cho dù cha mẹ có nghị lực phi thường, bám riết không buông, lật tung cả đất lên tìm được người thì đã sao? Chúng nhắm vào những mục tiêu như vậy, cơ bản đều là để bán đến những vùng quê hẻo lánh cho những gã đàn ông nghèo khó chà đạp!

 

Người tìm được rồi, cũng đã bị c**ng b*c rồi...

 

Con cái cũng đã sinh không chỉ một đứa...

 

Đưa con gái như vậy trở về có nhục nhã không? Cha mẹ không ngại mất mặt, nhưng con gái có nỡ bỏ đứa con mình dứt ruột đẻ ra không? Cho dù con gái có nỡ, chẳng lẽ không sợ ánh mắt khinh miệt, giễu cợt của họ hàng láng giềng sao? Chuyện đã rồi, cứ coi như có thêm một chàng rể nghèo vậy.

 

Thẩm Đường nhìn bà lão Chu thị ở phía dưới thao thao bất tuyệt, "trao đổi" tâm đắc buôn người của mình, còn đảm nhiệm cả dịch vụ trọn gói cho người mua —— như một cuốn sách giáo khoa, dạy người mua cách chối bay chối biến khi "cha mẹ vợ" tìm đến cửa.

 

Bà ta còn dùng giọng điệu tự hào, kể rằng những năm trước có một người mua bỏ ra mười lượng bạc mua "hàng" của chúng —— năm năm sinh bốn đứa con, đến năm thứ sáu thì "cha mẹ vợ" tìm đến, người mua dùng kinh nghiệm chúng truyền dạy, ép "cha mẹ vợ" phải bỏ ra hai mươi lượng mới chuộc được con gái mà hai ông bà già vất vả nuôi lớn.

 

Dùng con gái nhà người ta miễn phí năm năm, sinh cho mình bốn đứa con, còn kiếm lãi được mười lượng, buôn bán này đúng là lời to!

 

Sắc mặt ông lão Chu thị đã hoàn toàn xám xịt.

 

Bà lão Chu thị nói xong cũng run lẩy bẩy.

 

Một tiếng "rắc" vang lên.

 

Mọi người trơ mắt nhìn cái bàn trước mặt bị Thẩm Đường bóp nát vụn thành mùn gỗ, rơi lả tả từ đầu ngón tay xuống, mí mắt đôi vợ chồng già Chu thị giật liên hồi. Dường như thứ bị Thẩm Đường bóp nát không phải là cái bàn, mà là xương cốt già nua của chúng...

 

Thẩm Đường giận quá hóa cười: "Được! Được lắm!"

 

Cô gần như không thể kiềm chế sát ý cuồn cuộn trong lòng: "Vậy ta hỏi tiếp, vợ chồng các ngươi những năm qua đã bán tổng cộng bao nhiêu người? Mua từ đâu rồi bán đi đâu? Có ghi chép sổ sách không? Nếu có sổ sách, hiện giờ được cất ở đâu?"

 

Bà lão Chu thị lần lượt trả lời.

 

Thẩm Đường nói: "Đi, mang sổ sách đến đây!"

 

Chuyện này bèn để Cộng Thúc Võ đi một chuyến.

 

Chỉ riêng việc đi đường, tốc độ của Thập đẳng tả thứ trưởng cũng thật sự rất kinh người, đi rồi về chỉ mất nửa khắc.

 

Nhìn thấy quyển sổ quen thuộc được trình lên tay Thẩm Đường, sắc mặt hai vợ chồng già chết lặng —— Xong rồi! Thật sự xong rồi!

 

Thẩm Đường nhìn những dòng ghi chép trên thẻ tre dày cộp.

 

Cô cảm thấy từng nét bút trên đó đều như đâm vào mắt mình, mẹ của Ngu Tử chỉ là một người nhỏ bé trong số hàng trăm người.

 

Cô nhìn về phía bà lão Chu thị.

 

Trong lòng ngập tràn lạnh lẽo.

 

Ánh mắt Ngu Tử đầy phức tạp nhìn "bà nội".

 

Cô không hiểu.

 

Tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn như vậy?

 

Mẹ cô chịu đựng nỗi đau bị bán đi, cả đời đấu tranh, tìm đường sống trong khốn khó, nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ đồng lõa với người khác, xuôi theo dòng nước để bản thân sống tốt hơn. Bà nội của cô, rõ ràng cũng đã nếm trải đủ cay đắng.

 

Ngu Tử cứ tưởng bà ta có thể hiểu được mẹ cô.

 

Nhưng trong ký ức của cô, "ông nội" khinh thường mẹ cô, còn bà nội thì thường xuyên nhảy ra dùng vũ lực, miệng lúc nào cũng "Nhà họ Chu ta", "dòng dõi Chu gia"... Ngu Tử thấy thật thú vị, chẳng lẽ nhà mẹ đẻ của bà ta cũng họ "Chu"?

 

Bà ta bênh vực "nhà họ Chu" còn hơn "ông nội", đúng là có dáng vẻ hiếu tử hiền tôn hơn cả.

 

Điều này cũng không khó hiểu, những người như bà lão Chu thị, về mặt sinh lý là phụ nữ, nhưng không trở ngại tâm lý là đàn ông. Khi đôi vợ chồng già Chu thị bị đưa ra đây, chính bà ta là người đầu tiên kêu oan, diễn trò...

 

Ông lão Chu thị ngược lại trốn sau lưng.

 

Ngồi mát ăn bát vàng.

 

Thẩm Đường lại cẩn thận hỏi thêm vài câu liên quan đến mẹ của Ngu Tử —— Ngu Mỹ Nhân, hỏi về tình hình quê quán của Ngu Mỹ Nhân —— trong đó có một điểm khác với thông tin Ngu t* c*ng cấp.

 

Trước đó Ngu Tử nói mẹ cô nhóc là Ngu Mỹ Nhân có nhờ thương nhân mà nàng quen biết dò hỏi tình hình cha mẹ, được trả lời rằng cha mẹ đã bệnh mất, nên Ngu Mỹ Nhân mới từ bỏ ý định chống cự, tạm thời chấp nhận số phận, chuyên tâm nuôi nấng hai đứa con, coi như là có chỗ dựa tinh thần.

 

Còn câu trả lời của bà lão Chu thị lại là cha mẹ của Ngu Mỹ Nhân đã qua đời, nhưng nhà mẹ đẻ của nàng vẫn còn người thân khác.

 

Ánh mắt Ngu Tử bỗng sáng lên.

 

Mẹ còn có người thân khác?

 

Là ai?

 

Họ ở đâu?

 

Ngu Tử biết mẹ vẫn luôn mong muốn được chôn cất tại quê nhà, hài cốt được an táng bên cạnh mộ phần song thân. Sinh thời không thể phụng dưỡng cha mẹ, mong rằng sau khi chết có thể bù đắp phần nào. Tuy nhiên, thời buổi loạn lạc, khoảng cách đó đối với Ngu Tử mà nói cũng quá xa xôi.

 

Vẫn luôn không có cách nào hoàn thành tâm nguyện của mẹ.

 

Nhưng rất nhanh, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt —— Nhà mẹ đẻ quả thực còn người khác, nhưng lại là chú họ của mẹ, người đó khi còn trẻ đã rời nhà nhiều năm. Nếu biết được những gì mẹ phải trải qua, liệu có còn muốn nhận cô cháu gái này không cũng khó nói...

 

Thẩm Đường ra vẻ mệt mỏi xoa mi tâm, chỉ có Cố Trì biết, cô đang nổi lửa giận không thể phát ra, lòng mệt mỏi.

 

"Quý Thọ, huynh nói xem nên phán xử thế nào?"

 

Khang Thời chỉnh lại ghi chép.

 

Không cần suy nghĩ liền nói: "Toàn bộ ngũ hình."

 

Không cần châm chước cân nhắc mức độ nặng nhẹ của hình phạt.

 

Với tội danh của hai lão già này...

 

Ngũ hình trăm lần vẫn còn thiếu vài mạng.

 

Không chỉ bọn chúng, theo luật pháp, tam tộc đều bị liên lụy, trong đó bao gồm cả Ngu Tử. Tuy nhiên, Ngu Tử đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với hai lão già, bản thân lại phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, lại có công tố cáo, theo lý mà nói có thể lấy công chuộc tội.

 

Thẩm Đường nói: "Cứ làm theo đi."

 

Khang Thời đáp: "Vâng."

 

Thẩm Đường nhìn thoáng qua mặt trời, sai người dẫn những người có vấn đề khác trong thôn Chu gia lên, từng nhà từng hộ một —— Bởi vì cả thôn cùng họ cùng tông, quan hệ gần gũi, không ít người nằm trong phạm vi tam tộc của vợ chồng già Chu thị.

 

Có tiền lệ "liên lụy tam tộc" của vợ chồng già Chu thị, cộng thêm bản lĩnh lợi dụng kẽ hở của Khang Thời, những kẻ buôn bán phụ nữ, bề ngoài đều dùng những tội danh khác thay thế để xử phạt nặng. Tuy không nghiêm trọng như ngũ hình, nhưng cơ bản đều phải chịu một hai hình phạt trong ngũ hình, bị đày đi lao động khổ sai xây thành vô thời hạn. Chỉ cần Thẩm Đường chưa chết, chỉ cần bọn chúng chưa chết, thì phải làm đến chết.

 

Dân chúng bên dưới đồng loạt vỗ tay hoan hô.

 

Nhiều người còn cảm thấy Thẩm Đường ra tay quá nhẹ, chặt tay, chặt chân, cắt mũi, cắt tai hoặc thiến... đều chưa đủ để chuộc tội. Cứ nên như hôm đó, tay vung đao lên là một cái đầu rơi xuống đất mới gọi là dứt khoát.

 

Để bọn chúng sống làm việc nặng còn phí cơm gạo.

 

Thẩm Đường vẫn giữ nét mặt lạnh lùng.

 

Thật ra cô cũng muốn ngũ hình toàn bộ!

 

Đm!

 

Nếu trên đời này thật sự có điện Diêm La, cô nhất định phải giẫm lên bàn của Diêm Vương, rồi ngũ hình luôn cả hồn phách của bọn chúng!

 

Còn chuyện Ngu Tử kiện người thân...

 

Đó gọi là đại nghĩa diệt thân!

 

Vẫn còn một số ít dân chúng lẩm bẩm trong lòng việc kiện người thân là không đúng, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện "ông bà" của Ngu Tử đã làm, lại cảm thấy tố cáo cũng tốt. Dù sao cũng không thể để Ngu Tử học theo bọn chúng, sau này kế thừa "sự nghiệp" của chúng rồi đi hại người khác chứ.

 

Xem xong náo nhiệt, dân chúng hài lòng tản đi.

 

Trong đầu thì nghĩ đến việc nhanh chóng đi đăng ký hộ tịch, không thấy đám người thôn Chu gia vì chuyện này mà chỉ còn sót lại vài người sao? Cũng có một số người già nhìn ra quyết tâm chỉnh đốn Hà Doãn của Thẩm Đường.

 

Từ khi Thẩm quân tiếp quản Hà Doãn đến nay, đao trong tay đao phủ bận đến mức không kịp mài, đủ thấy thủ đoạn tàn nhẫn.

 

Nhưng –—

 

Chỉ cần đao không rơi xuống đầu bọn họ là được, dân thường nhỏ bé, nào quản nhiều chuyện như vậy?

 

Dân chúng tản đi, Thẩm Đường đi đến trước mặt Ngu Tử.

 

Vươn tay về phía cô bé: "Còn đứng dậy được không?"

 

Ngu Tử đang chìm đắm trong cảm giác không chân thật sau khi đại thù được báo, nghe thấy giọng nói ôn hòa quen thuộc trên đỉnh đầu, vội vàng hoàn hồn. Thấy là Thẩm Đường, cô nhóc hơi thẹn thùng nắm lấy tay, gật đầu: "Vâng, cảm ơn Thẩm quân..."

 

Mượn lực đứng dậy một cách khó nhọc.

 

Kiện người thân mười trượng, đó là đánh thật.

 

Nhưng Thẩm Đường đã ngầm thao túng, lực đánh nhìn thì mạnh, thực tế chỉ làm tổn thương da thịt, đau một hai ngày là khỏi.

 

Thẩm Đường nói: "Sau này, muội theo Khang Thời đi."

 

Cô chỉ vào Khang Thời đứng bên cạnh.

 

Thấy mình bị gọi tên, Khang Thời ngạc nhiên.

 

"Tại sao lại là ta?"

 

Anh ta từ chối.

 

Anh ta không muốn chăm trẻ.

 

Thẩm Đường nói: "Huynh đang thiếu người mà?"

 

Khang Thời: "..."

 

Anh ta thực sự thiếu người.

 

Nhưng đã có một Lâm Phong có hậu thuẫn mạnh mẽ, lại thêm một đứa trẻ mới lớn, sai bảo cũng chẳng được việc gì, lỡ làm sai còn phải tự mình dọn dẹp tàn cuộc, anh ta tự chuốc phiền phức làm gì?

 

Tuy Lâm Phong tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng có nền tảng tốt, lại có người thầy Chử Diệu thỉnh thoảng kèm cặp riêng, mấy việc lặt vặt ghi chép cũng hoàn thành rất tốt, còn về phần Ngu Tử thì căn cơ ra sao vẫn chưa biết... Khang Thời không muốn rước thêm phiền toái.

 

Khang Thời chỉ vào Cố Trì đang bận xem trò vui.

 

"Chẳng phải Vọng Triều vẫn còn rảnh rỗi đấy?"

 

Cố Trì bị vạ lây: "? ? ?"

 

Khang Thời nói anh ta gì cơ? ? ?

 

Anh ta rất rảnh? ? ?

 

Lúc này Cố Trì chỉ muốn rút kiếm quyết đấu với Khang Thời, nếu gã này không biết nói tiếng người thì ngậm cái miệng lại đi!

 

"Huynh có muốn ăn một phát 'cấm ngôn đoạt tiếng' của ta không?"

 

Khang Thời: "..."

 

Ngu Tử cũng nhận ra mình không được chào đón.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cúi đầu giọng như muỗi kêu: "Thẩm quân, không sao đâu, tiểu dân được Thẩm quân thu nhận đã cảm kích vô cùng, không dám mơ mộng xa vời khác, chỉ cần có thể theo Thẩm quân là tốt rồi..."

 

Thẩm Đường nói: "Theo ta làm gì?"

 

Cô đâu có thiếu người làm việc vặt.

 

Cô thiếu những nhân tài nòng cốt có khả năng cạnh tranh liều mạng!

 

Cô thiếu người làm việc 007 mà không một lời oán thán!

 

Không làm việc, không tăng ca, không liều mạng thì làm sao có thể tạo ra tương lai tươi đẹp, tiền đồ rạng rỡ, cuộc sống huy hoàng?

 

Yếu tố sống còn hàng đầu là nâng cao năng lực làm việc!

 

Nếu Ngu Tử muốn thay đổi vận mệnh thì phải nâng cao năng lực cạnh tranh, học tập bản lĩnh đối nhân xử thế! Cạnh tranh! Cạnh tranh nội bộ! Cạnh tranh tới cùng!

 

Cạnh tranh chết đối thủ!

 

Ngay khi Ngu Tử hiểu lầm rằng mình cũng bị Thẩm Đường chê bai, Thẩm quân vỗ vai cô: "Ngu Tử, muội phải tin vào chính mình! Hãy thể hiện quyết tâm và nghị lực cho Quý Thọ thấy! Muội không phải kẻ bất tài! Học được tài năng của huynh ấy, muội có thể xuất sư rồi!"

 

Khang Thời: "..."

 

________________

 

Nấm: Đột nhiên nhớ ra, Đường muội và Bồng Bồng thực sự là hai thái cực đối lập, một người điên cuồng cầm đầu cuộc đua cạnh tranh nội bộ, một người tìm cơ hội lười biếng...
Bình Luận (0)
Comment