Editor: Đào Tử
________________________________
"Chủ công đang làm gì vậy?"
Một hơi thở sâu nối tiếp một hơi thở sâu.
Kỳ Thiện sợ huyết áp của mình tăng vọt, nhất thời xúc động làm ra chuyện gì thiếu lý trí —— sở thích của chủ công nhà mình luôn kỳ quái như vậy ư? Nhìn lại bao nhiêu đời chủ công của anh ta, chẳng có ai giống cô, si mê cưỡi lợn như thế...
Chủ công trước đây, sở thích mỗi người mỗi vẻ.
Hám quyền thế, thích rượu ngon, mê tiền tài, chuộng phong nhã, ham đá cầu, thích tuấn mã, ưa lọng hoa... Tệ nhất cũng chỉ là kẻ háo sắc đơn thuần. Không bàn đến nhân phẩm của các đời chủ công trước ra sao, nhưng về phương diện sở thích thì không nằm ngoài thị hiếu thẩm mỹ của đại chúng.
Chỉ riêng chủ công hiện tại, sở thích lại khác một trời một vực, không thích tuấn mã, mà lại thích cưỡi lợn chạy long nhong.
Mỗi khi nghĩ đến việc này Kỳ Thiện đều thấy nhói tim.
Lại thêm cái tên Chử Diệu kia còn "an ủi" mình.
Thở dài nói: 【 Ít ra không thích chơi bùn. 】
Kỳ Thiện: 【... 】
An ủi người ta kiểu gì vậy?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Sau khi vào thành Phù Cô, Kỳ Thiện thấy chủ công nhà mình bận rộn hẳn lên, không còn đến gần chuồng lợn nữa, anh ta cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Ai ngờ mới thở phào được một nửa, chủ công nhà mình lại "ngựa quen đường cũ", chơi đùa với lợn rừng.
Kỳ Thiện không khỏi nghi ngờ.
Phải chăng mấy người bọn họ đã bỏ bê chủ công?
Hay là chủ công không có bạn bè đồng trang lứa nên buồn chán?
Con lợn rừng gian xảo đang đeo yên ngựa kia, cố gắng giấu thân hình khổng lồ của nó sau lưng chủ công nhà mình, cứ như làm vậy thì Kỳ Thiện sẽ không nhìn thấy nó. Kỳ Thiện suýt nữa thì bị bộ dạng hèn nhát của nó chọc cười, đúng là thứ lợn cậy hơi người! Hừ!
Thẩm Đường thoáng chột dạ sờ mũi: "Nguyên Lương, nghe ta giải thích —— sự việc không phải như huynh thấy đâu!"
Kỳ Thiện thản nhiên chờ Thẩm Đường bịa chuyện.
"Ta đang tự mình thử nghiệm một hoạt động."
Kỳ Thiện chỉ vào con lợn rừng, mở rộng tầm mắt.
"Hoạt động... cưỡi lợn?"
Anh ta tưởng là đua ngựa bắn cung gì đó.
Nếu không có ngựa, cũng có thể cưỡi la, cưỡi lừa.
Nhưng sao lại là lợn rừng?
Kỳ Thiện vô cùng kinh ngạc, không thể hiểu nổi.
Thẩm Đường nghe vậy nghẹn lời, biện minh: "Nhưng, nhưng mà như vậy mới gần gũi với quần chúng chứ. Nguyên Lương, huynh nghĩ kỹ xem, đừng nói là thường dân, ngay cả bộ khúc tư thuộc chúng ta thu nạp, trong số bọn họ phần lớn đừng nói là cưỡi ngựa thế nào, ngay cả sờ vào ngựa, cưỡi ngựa cũng không nhiều. Lùi một bước, cho dù bọn họ rất quen thuộc với việc cưỡi ngựa, nhưng ngựa cũng chia ra ba bảy loại. Ngựa thường làm sao so sánh được với chiến mã của võ giả võ đảm thiện chiến? Chiến mã của võ giả võ đảm cũng có cao có thấp, võ đảm càng cao, chiến mã càng tốt... Cuộc đua ngựa bình thường, thắng thua đã rõ ràng, thế trận một chiều, nhìn cũng chẳng thú vị..."
Ánh mắt của Kỳ Thiện dường như có chút thay đổi.
Chủ công nhà mình nói cũng không phải là vô lý.
Cuộc thi phải cân sức cân tài mới có cái để xem.
Người tham gia hăng hái, người xem thỏa mãn.
Chẳng lẽ thật sự do mình đã hiểu lầm chủ công?
Anh ta nghiêm túc nói: "Xin chủ công chỉ thị."
Ở góc độ anh ta không thấy, Thẩm Đường thở phào nhẹ nhõm, mở to mắt tiếp tục bịa chuyện: "Người ta thường nói 'người trong nghề xem kỹ thuật, người ngoài nghề xem náo nhiệt', muốn để thường dân cũng xem vui vẻ, thì không thể có quá nhiều hoạt động văn nhã. Cho người tham gia đua ngựa, ai về đích trước, với cho người tham gia cưỡi lợn, ai về đích trước, huynh đoán thường dân thích xem cái nào hơn?"
Kỳ Thiện trầm tư.
Thẩm Đường đại diện dân thường trả lời.
"Chắc chắn thích cái sau hơn."
Dân thường không biết con ngựa chiến nào tốt hơn, huyết thống ưu việt hơn, chạy nhanh như chớp, nhưng chắc chắn biết con lợn nào béo hơn, chạy khó khăn hơn. Trong điều kiện đảm bảo an toàn, tình huống rối loạn càng dễ gây ra hiệu quả giải trí.
Thẩm Đường làm vậy chỉ để kiểm chứng suy đoán của mình, mới có cảnh tượng Kỳ Thiện nhìn thấy mà huyết áp tăng vọt đó, hoàn toàn không có lòng riêng gì.
Vẻ mặt Kỳ Thiện không rõ là có bị qua mặt hay không, giọng điệu khó hiểu: "Ra vậy, là Thiện đã hiểu lầm chủ công rồi."
"Nguyên Lương đừng xin lỗi, ta không trách huynh."
"... " Trong đầu Kỳ Thiện nghĩ lát nữa nên uống mấy viên thuốc trợ tim chăng, bất lực nói: "Nhưng dù vậy, chủ công cũng không nên chạy ra mặt băng chơi đùa —— nhỡ băng nứt, dòng nước bên dưới không rõ, chủ công gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"
Điều khiến huyết áp Kỳ Thiện tăng vọt, nào chỉ có việc cưỡi lợn chạy lung tung, nhìn chỗ chủ công chạy đi kìa!
Trọng lượng của cô cộng thêm một con lợn rừng...
Làm sao mặt băng chịu nổi?
Thẩm Đường xưa nay ăn mềm không ăn cứng, thấy Kỳ Thiện đã mềm giọng, lại lo lắng cho an nguy của cô, đương nhiên cô cũng không tiện đùa cợt nữa. Cô nói: "Khụ khụ —— chẳng qua ta chỉ muốn thử xem mặt băng dày bao nhiêu thôi, đảm bảo không có lần sau!"
Kỳ Thiện còn biết làm gì hơn?
Cứ coi như tin lời nói dối của cô vậy.
Thẩm Đường dắt con lợn rừng trở về bờ, hai chân bước nhanh thoăn thoắt, đoạn đường ngắn ngủi như vậy cũng không quên lải nhải.
"Mặt băng ta đã thử rồi, tuyệt đối an toàn. Lần tới có thể tổ chức vài hoạt động trên băng, Nguyên Lương biết lướt băng chứ?"
"Biết."
"Biết đoạt đẳng không?"
"Cũng biết."
"Ta thấy tổ chức những hoạt động như vậy cũng tốt."
Cái gọi là "Đoạt đẳng" chính là "trượt băng tốc độ" hiện đại.
Mọi người xếp hàng, một tiếng mũi tên vang lên, mọi người cùng chạy về một chỗ.
Xếp hạng theo thứ tự đến trước đến sau.
Ngoài loại này, còn có thể cướp cờ trên băng —— sức mạnh đấu sức mạnh, tốc độ so tốc độ, nóng máu lên còn có thể đấu một chọi một, đảm bảo rất có điểm nhấn.
"... Còn nữa, còn có thể diễn võ trên băng! Nào là Thiên cân trụy (Trụ tấn nâng vật nặng), Song phi yến (song cước đá trên không), Bọ cạp vẫy đuôi (xoay người đá chân ngược lên cao hoặc về phía sau), Kim kê độc lập (kiểm soát thăng bằng)... múa đao múa thương trên băng cũng không tệ. Nếu Bạch Tố sử dụng tuệ kiếm trên băng, sẽ đẹp mắt biết bao."
Thẩm Đường nói đến khô cả miệng.
Tháo túi nước bên hông ra uống cho thấm giọng.
Thấy Kỳ Thiện hồi lâu không phản ứng, bất mãn thúc giục.
"Nguyên Lương, huynh có nghe không đấy?"
Kỳ Thiện bấy giờ mới trả lời.
"Lời của chủ công, Thiện đều ghi nhớ."
Thẩm Đường nói: "Vậy huynh thấy ý tưởng của ta thế nào?"
Giọng điệu Kỳ Thiện có vẻ hơi khó nói: "Về khoản vui chơi, Thiện kém xa chủ công."
Thẩm Đường cảm thấy như có luồng gió lạnh thổi vào cổ.
Cô rụt cổ lại, chột dạ.
Kỳ Thiện đợi một lúc, thấy chủ công nhà mình như bị cấm khẩu, im thin thít không nói gì, bèn hỏi: "Ngoài những thứ vừa rồi, chủ công còn có cách chơi nào khác không?"
Thẩm Đường nhất thời không phản ứng kịp là hỏi cô.
"Hỏi ta?"
Kỳ Thiện nói: "Tất nhiên."
Không quên thêm một câu, tán thành với Thẩm Đường.
"Ý tưởng của bọn người Vô Hối và Quý Thọ tuy tốt, nhưng hơi cao siêu khó hiểu, quả thực không được dân chúng yêu thích như chủ công."
Mục đích chính của hoạt động lần này là để thư giãn.
Mong đợi cái không khí náo nhiệt đó.
Dân chúng có thể xem mãn nhãn, binh sĩ cũng có thể chơi cho thỏa thích.
Nói đến cái này, Thẩm Đường liền không buồn ngủ nữa.
Trong đầu cô có rất nhiều cách chơi thú vị.
Không ít trò còn có thể chơi được với điều kiện hiện tại.
Kỳ Thiện nói: "Có trò nào dân chúng cũng có thể tham gia không?"
Thẩm Đường hỏi lại: "Nhà cái mở sòng á?"
Kỳ Thiện: "..."
Thẩm Đường: "..."
Giọng điệu Kỳ Thiện trở nên quái tai: "Cái này hợp với Khang Quý Thọ."
Khang Thời cược lớn thì anh ta cược nhỏ, Khang Thời cược nhỏ thì anh ta cược lớn.
Quả là con đường phát tài.
Đi dạo trong sòng bạc một vòng, nhà cái có thể thua đến mức phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Kỳ Thiện dường như đã biết Khang Thời lang bạt bên ngoài nhiều năm như vậy, lại ít liên lạc với gia đình thì tiền từ đâu mà có.
Đạo văn sĩ của anh ta chuyên để cạo lông cừu của sòng bạc mà ra.
Thẩm Đường chột dạ cười hì hì.
Thật ra cô thật sự có ý định lén lút mở sòng, tổ chức một cuộc thi cá cược. Bề ngoài là chơi với dân chúng, đánh bạc nhỏ cho vui, thực tế là có thể cạo được chút lông cừu nào hay chút đó.
Dù sao, cô thật sự nghèo.
Tuy hiện tại kinh tế đã dư dả hơn nhiều, nhưng cái nghèo vẫn ám ảnh cô.
Người khác mắc chứng sợ thiếu hỏa lực, còn cô thì mắc chứng sợ thiếu tiền, chỉ có kiếm được ngày càng nhiều tiền bạc lương thực mới có thể xoa dịu căn bệnh này. Kế đó còn có thể dùng Khang Quý Thọ làm át chủ bài, đảm bảo chỉ lời chứ không lỗ, hì hì.
Chỉ có điều ——
Ý định này chưa kịp thực hiện đã bị Kỳ Thiện ngăn chặn.
Ai bảo Kỳ Thiện lại quá câu nệ chứ.
Cờ bạc không phải là việc tốt, quân tử nên tránh xa.
Kỳ Thiện quay về sắp xếp các hạng mục của hội thao.
Các hạng mục lớn nhỏ đều được liệt kê kỹ lưỡng.
Vì là hoạt động giải trí, địa điểm tổ chức cũng khá tùy ý.
Các hạng mục trên được bố trí ở góc Tây Nam thành Phù Cô vừa hoàn tất việc dỡ bỏ nhà cửa, diện tích rộng rãi, vừa hay có thể lập chợ tạm thời.
Khang Thời đã bàn bạc với một vài thương gia buôn bán lâu năm ở thành Phù Cô, chủ động đề xuất cho bọn họ vay vốn lãi suất thấp để đi các nơi khác mua một lô hàng Tết, một số người dân có con đường riêng hoặc nhạy bén cũng nghe phong thanh rồi hành động theo.
Kỳ Thiện phối hợp với Khang Thời, bật đèn xanh cho việc này.
Bị hai khẩu hiệu "lương cao" và "bao ăn" hấp dẫn, người dân cũng tích cực ứng tuyển, tham gia vào công cuộc tái thiết thành Phù Cô.
Bước vào thành, khắp nơi đều thấy bóng người bận rộn.
Mọi nơi bắt đầu tràn đầy sức sống.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ tiêu điều vắng lặng trước đó không lâu.
"Chào Thẩm quân, chào Kỳ tiên sinh."
"Chào Thẩm quân!"
"Thật sự là Thẩm quân ——"
"Chớ đa lễ, cứ làm việc của mình đi, ta chỉ đi ngang qua thôi." Thẩm Đường cười tươi chào hỏi mọi người.
Gương mặt cô đối với dân chúng thành Phù Cô tham gia lao động không xa lạ gì, thậm chí rất thân thiết.
Bản thân Thẩm Đường không có chút kiêu căng nào, thỉnh thoảng cũng sẽ tranh thủ thời gian đến hỏi Chử Diệu có cần giúp đỡ gì không, đôi khi cũng xắn tay áo lên, cùng mọi người khuân vác gạch gỗ, người dân làm việc được một lúc sẽ thấy người làm công thấp bé bên cạnh khá quen mắt.
Cứ thế mà dần dần quen mặt nhau.
"Đừng chạy lung tung, cẩn thận ngã đấy." Thẩm Đường nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy một đứa trẻ đang chạy loạn trên đường, suýt chút nữa đâm vào mình, còn chưa kịp dạy dỗ hai câu, đứa trẻ đã chạy biến mất hút, phía sau còn có những đứa trẻ khác chạy theo.
"Chạy chậm thôi!" Thẩm Đường dặn dò với theo bóng lưng xa dần.
Nhưng lũ trẻ đang nghịch ngợm thì nào nghe lời ai chứ?
Cha mẹ còn chẳng quản nổi.
Thấy không hiệu quả, Thẩm Đường bất đắc dĩ chống nạnh cười khổ hai tiếng: "Mấy đứa trẻ này, thật là đầy năng lượng."
Kỳ Thiện nhìn đứa trẻ bị cha mẹ bắt được dạy dỗ, bộ dạng ủ rũ cúi đầu, không khỏi mỉm cười cảm khái: "Chẳng phải rất tốt sao? Đây đều là do chủ công mang lại. Những đứa trẻ này, tương lai cũng sẽ là những người ủng hộ chủ công kiên định nhất."
Không lâu trước đây, cha mẹ của những đứa trẻ này còn bị cái đói hành hạ, cả nhà mấy miệng ăn mỗi ngày chỉ được uống một bát cháo loãng, đi ngủ sớm để giảm bớt hoạt động, như vậy sẽ đỡ đói hơn.
Người lớn còn như vậy, đừng nói chi đến trẻ con.
Ăn no có sức chạy nhảy vui chơi cũng là một điều xa xỉ.
Thẩm Đường lại không nghĩ như vậy.
Chỉ lắc đầu: "Chỉ cần chúng được sống yên ổn trưởng thành là tốt rồi. Ủng hộ? Ủng hộ ta, rất dễ mất mạng."
Cô làm những việc này cũng không phải vì muốn có bao nhiêu người ủng hộ mình, chỉ mong những điều mình mắt thấy tai nghe có thể bớt đi những bi kịch.
Kỳ Thiện từ chối cho ý kiến về việc này.
Chỉ cần lòng người hướng về, ai ai cũng là người ủng hộ.
Chủ công của anh ta sẽ hóa thành một ngọn lửa đỏ ấm áp rực rỡ, những người trong bóng tối nhìn thấy nó, sẽ tự động tụ tập lại. Còn việc bây giờ cần làm, chính là thêm càng nhiều củi khô cho ngọn lửa này, để nó càng lớn mạnh hơn!
Kỳ Thiện nghĩ đến đây, lạc vào suy tư một lúc.
Đến khi hoàn hồn lại thì nghe chủ công hỏi mình: "Nguyên Lương, huynh có đang nghe ta nói không đó?"
Kỳ Thiện: "..."
Sự thật chứng minh ——
Trước mặt một chủ công lắm lời thật sự không thể lơ đãng.
Một khoảnh khắc cũng không được.
Đâu ai biết trong khoảnh khắc ấy cô có thể nói bao nhiêu lời.
Kỳ Thiện bất đắc dĩ thành thật: "Thiện chưa nghe rõ..."
Thẩm Đường: "..."
Cái miệng của văn sĩ văn tâm quả nhiên là lưỡi không xương, ngoài thành còn nói với mình gì mà "Lời của chủ công, Thiện đều ghi nhớ", mới bao lâu đã quên rồi? Trong lòng cô thầm oán trách, thuật lại ý tưởng vừa nảy ra của mình một lần nữa.
"Ý của ta là —— dù sao chúng ta cũng đã khởi công xây dựng rồi, chi bằng làm tới cùng luôn."
Thẩm Đường chỉ vào những dân chúng đang làm việc hăng say, lại chỉ vào nền móng đơn sơ mới hình thành sơ bộ —— trong tương lai không xa, nơi này sẽ xuất hiện những ngôi nhà mới kiên cố.
"Việc tái thiết góc Tây Nam này, dự kiến cuối xuân đầu hạ sẽ hoàn thành, nhưng Nguyên Lương không cảm thấy rất thiếu hài hòa sao? Khu vực này chỉnh tề mới mẻ như vậy, những nơi khác ở Phù Cô lại lộn xộn đổ nát, phần lớn nhà dân vẫn là nhà xuống cấp, không biết lúc nào sẽ sập."
Kỳ Thiện: "..."
Anh ta không biết có nên nhắc nhở chủ công nhà mình rằng, trị sở cô ở đã sập gần hết, mà nhà dân vẫn còn kiên cố hay chăng.
Tuy nhiên, lo lắng của Thẩm Đường cũng có lý.
Nhưng vấn đề là ——
Kỳ Thiện nói: "Chủ công, chúng ta không đủ tiền."
Không đủ để sửa chữa tất cả nhà dân.
Những dự toán đó còn có những công dụng khác.
Đợi đến khi ruộng hoang khai khẩn xong, toàn bộ sẽ cho dân chúng thuê trước vụ cày cấy mùa xuân, còn phải dùng số tiền này để mua đủ giống.
Kỳ Thiện dự định bàn bạc với Ngô Hiền để mua, với tư cách là đồng minh tốt của chủ công trước đây, "Huynh đệ" tốt và là hàng xóm tốt hiện tại, việc này Ngô Hiền không thể không giúp.
Cũng đâu phải không trả tiền, chỉ là trả ít thôi.
Nếu không trả một đồng nào ——
Ha ha, Tần Lễ dưới trướng Ngô Hiền là người đầu tiên không đồng ý.
Nói ngắn gọn, tiền không đủ thì mơ đi cưng.
Thẩm Đường hận không thể rèn sắt thành thép, cố gắng khoa tay múa chân ra hiệu, trao đổi với anh ta: "Sao Nguyên Lương lại cứng nhắc thế? Chúng ta phải phát tán tư duy, huynh có biết cái gì gọi là 'nhà ở tương lai', 'nhà cho vay' là gì, 'chủ đầu tư' là gì, 'trả góp' là gì chứ?"
Nghe một loạt từ ngữ xa lạ, Kỳ Thiện từ bỏ việc hiểu ý nghĩa của chúng, trực tiếp xài bài cũ.
Anh ta nói: "Không biết."
Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện nhìn cô, khiêm tốn xin chỉ giáo.
"Đại khái là thế này, huynh ghé tai lại đây nghe." Thẩm Đường nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai rình rập mình, lúc này mới vẫy tay với Kỳ Thiện, ra hiệu anh ta ngồi xổm xuống nghe, "Bây giờ chúng ta không có tiền, còn phải bỏ tiền ra thuê dân làm việc. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là tiền đều vào tay dân, huynh hiểu không? Chúng ta lấy tiền từ tay họ, xây nhà cho họ, việc này coi như thành công!"
Kỳ Thiện: "???"
Biểu cảm của anh ta thể hiện hoàn hảo cái meme "mặt ông cụ nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm", thậm chí không nhịn được muốn lấy mu bàn tay đo nhiệt độ trên trán Thẩm Đường, nếu không thì sao tự dưng lại nói lảm nhảm thế? ???