Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 313

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"Thật là khinh người quá đáng!"

 

"Thực sự khinh người quá đáng mà!"

 

Thuộc hạ của Triệu Phụng vừa đến gần lều trại đã nghe thấy vị tướng quân nhà mình lẩm bẩm điều gì đó bên trong, tuy lời nói có vẻ giận dữ, nhưng giọng điệu lại không hề có chút lửa giận nào. Hắn yên tâm ổn định tinh thần, định lên tiếng bẩm báo thì giọng nói bất mãn của Triệu Phụng truyền ra từ trong lều trại.

 

"Vào đi! Còn đứng ngây ra ngoài đó hứng gió Tây Bắc à?"

 

Thuộc hạ tâm phúc buồn cười vén màn trại lên.

 

Hắn trêu chọc: "Vừa nãy nghe tướng quân nói gì mà 'khinh người quá đáng', có phải Thẩm quân lại làm khó ngài nữa rồi không?"

 

Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù.

 

Bên trong lều trại lại ấm áp vô cùng.

 

Triệu Phụng còn ngang nhiên c** tr*n —— võ giả võ đảm tùy hứng vậy đấy, khả năng chịu lạnh thuộc hàng nhất đẳng —— ngồi trên chiếc giường rộng rãi dựng tạm thời, chậu gỗ ngâm chân bốc lên làn khói mù mịt, bên cạnh đặt một quyển sách đang đọc dở.

 

Triệu Phụng thấy hắn đến, chỉ vào tấm đệm bên cạnh.

 

Nói: "Làm khó thì không có, chỉ là..."

 

Biểu cảm của Triệu Phụng thật khó tả.

 

Thiết nghĩ dù sao hắn cũng là một trong sáu vị mãnh tướng dưới trướng chủ công Ngô Hiền, võ giả võ đảm lừng danh từ khi còn trẻ, một tay năng chinh thiện chiến. Vì báo đáp ân cứu mạng của Thẩm Đường trên trận tiền, hắn mới dẫn theo một ngàn bộ khúc tư thuộc theo Thẩm Đường đến quận Hà Doãn.

 

"Bản tướng quân đến báo ân, có lẽ là một quyết định sai lầm!" Hắn vắt khô khăn nóng, vừa lau chân vừa càu nhàu, "Cũng chỉ lúc ban đầu là giết được vài tên thổ phỉ, mấy ngày nay không đi dỡ nhà thì là lái chiến xa vận chuyển gạch vụn, bây giờ còn sai người đi cày ruộng! Thật khinh người quá đáng! Thật là khinh người quá đáng! Ta cũng đường đường là Thập nhị đẳng tả canh đấy..."

 

Thật sự chưa từng chịu uất ức đến vậy!

 

Thuộc hạ tâm phúc: "..."

 

Hắn cụp mắt nhìn chậu nước rửa chân của vị tướng quân nhà mình —— nước đục ngầu, toàn là bùn đất rửa ra.

 

Khóe miệng không khỏi nhếch lên.

 

Vị Triệu tướng quân nhà hắn tuy miệng nói rất kháng cự, nhưng hành động lại vô cùng hợp tác. Triệu Phụng chú ý tới ánh mắt của tên thuộc hạ tâm phúc, mặt hơi đỏ lên, nói: "Nhìn gì? Tướng quân nhà ngươi có thể từ chối sao? Đáng ghét! Cả Cộng Thúc Bán Bộ kia cũng không từ chối! Không hề có chút kiêu ngạo nào của một võ giả võ đảm..."

 

Cày ruộng, đó không phải là việc của trâu cày sao?

 

Thật đúng là bắt võ giả võ đảm làm trâu làm ngựa mà...

 

Triệu Phụng lẩm bẩm trong miệng.

 

Thuộc hạ tâm phúc bất đắc dĩ lắc đầu. Cộng Thúc Võ tận trung với Thẩm quân, lệnh của Thẩm quân đương nhiên hắn không dám kháng cự, tướng quân nhà hắn đến báo ân, thuộc diện "khách quý". Nếu tướng quân kiên quyết từ chối, Thẩm Đường cũng không thể ép hắn đi cày ruộng.

 

Suy cho cùng, vẫn do tướng quân quá dễ nói chuyện.

 

Thuộc hạ tâm phúc tò mò: "Tướng quân cày được bao nhiêu mẫu?"

 

Triệu Phụng theo bản năng trả lời: "Không nhiều, chừng năm mươi mẫu."

 

Giọng điệu còn xen chút kiêu ngạo nho nhỏ.

 

Đúng vậy!

 

Hắn và Cộng Thúc Võ tranh cao thấp với nhau.

 

Cuối cùng hắn vẫn áp đảo Cộng Thúc Võ giành ngôi đầu.

 

Thuộc hạ tâm phúc nghe vậy, hít một hơi xuýt xoa.

 

Triệu Phụng nhất thời lanh mồm lanh miệng: "..."

 

Thuộc hạ tâm phúc lại không chú ý đến vẻ cứng đờ trên mặt hắn —— dù sao, một Thập đẳng tả thứ trưởng và một Thập nhị đẳng tả canh thi cày ruộng, thật sự không có gì đáng để tự hào.

 

Tự hào gì chứ?

 

Tự hào mình còn làm việc giỏi hơn cả trâu cày sao?

 

Đặt tôn nghiêm tín ngưỡng của võ giả võ đảm ở đâu!

 

Thuộc hạ tâm phúc kinh ngạc đến mức thất thanh: "Năm mươi mẫu?"

 

Triệu Phụng nói: "Đúng vậy."

 

Đây mới chỉ là khối lượng công việc của nửa ngày.

 

Cày một mảnh ruộng, yêu cầu còn không ít.

 

Độ sâu không dưới mười tấc, lấy "cày thông, cày kỹ, bừa bằng" làm tiêu chuẩn làm việc, còn kèm theo nghiệp vụ nghiền rơm rạ, may mà việc bón phân nhổ cỏ dại có người chuyên phụ trách. Để đảm bảo chất lượng cày, hắn và Cộng Thúc Võ còn phải chú ý lực đẩy và hướng, đảm bảo xới đất tốt, cày thẳng, bề mặt phẳng, không để sót một tấc đất...

 

Đầu ruộng thẳng hàng, mép ruộng cày kỹ.

 

Để đạt được điều này, bọn họ phải thay phiên sử dụng hết mười tám ban võ nghệ trên ruộng, vừa mệt thân vừa mệt tâm.

 

Triệu Phụng suýt nữa đã đúc kết ra được một bộ kinh nghiệm cày ruộng.

 

Hắn hung hăng vắt khăn vải.

 

Trong lòng tức giận đến nghiến răng.

 

Thuộc hạ tâm phúc nói: "Điều này, điều này thật sự kinh người."

 

Trong ký ức của hắn, thông thường đều là trâu kéo theo cái cày gỗ thẳng nặng nề, chậm rãi vẫy đuôi, thong thả giúp nông hộ cày ruộng. Hơn nữa cày gỗ thẳng lại nặng nề, khó quay đầu, hiệu suất cày ruộng thấp bao nhiêu, có thể tưởng tượng được mười mươi.

 

Trâu cày cũng không phải nhà nào cũng có.

 

Thông thường là mấy nhà cùng nhau dùng chung.

 

Cày ruộng một lúc lại phải nghỉ ngơi mấy ngày.

 

Gặp lúc cao điểm mùa vụ, dân thường dù có dùng sức người cày ruộng cũng không thể để trâu làm việc quá sức, bởi vì mạng của nó còn quý hơn cả dân thường nhiều. Hiệu quả canh tác rất thấp, dân thường làm lụng cả năm, cả nhà già trẻ vẫn phải chịu đói.

 

Tướng quân nhà mình chỉ ra ngoài nửa ngày, vậy mà khi trở về lại nói với hắn đã cày xong năm mươi mẫu?

 

Thật sự là năm mươi mẫu, không phải năm mươi phân?

 

Hắn xác nhận lặp đi lặp lại với Triệu Phụng.

 

Triệu Phụng cũng kiên nhẫn khẳng định lại nhiều lần.

 

Nhìn thấy vẻ mặt của thuộc hạ tâm phúc, hắn cũng đoán được đôi điều, lẩm bẩm: "Cho dù có năng lực này thì sao? Muốn làm được đến mức này ít nhất cũng phải là Thập đẳng tả thứ trưởng, thực lực thấp hơn chút thì không làm nổi nhiều việc như vậy..."

 

Đừng thấy thời gian làm việc không dài, nhưng yêu cầu cày ruộng nhiều lắm. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, võ khí trong đan phủ của hắn đã cạn kiệt hai lần, nếu không có Chử Diệu giúp hồi phục, hôm nay hắn đã không thể tự mình cưỡi ngựa trở về mà là bị người ta cõng về rồi.

 

Ai lại vì cày năm mươi mẫu ruộng mà mời một võ giả võ đảm Thập đẳng Tả thứ trưởng và một văn sĩ văn tâm Nhị phẩm thượng trung ra tay chứ?

 

Chỉ có mình hắn vì báo ân (tự chui đầu vào lưới), Cộng Thúc Võ không thể từ chối chủ công của mình, Chử Vô Hối mặc cho Thẩm quân làm bậy —— mới có cái cảnh hai võ giả võ đảm cày ruộng.

 

Năm mươi mẫu ruộng thì có bao nhiêu lợi nhuận?

 

Thuộc hạ tâm phúc lại không nghĩ như vậy, hắn nói: "Những võ giả võ đảm khác không thể nào làm được như tướng quân, trong thời gian ngắn cày được nhiều ruộng như vậy, nhưng có thể chia ra làm mấy ngày, hoặc phái thêm nhiều võ giả võ đảm, chẳng hạn như Mạt lưu công sĩ, Nhị đẳng thượng tạo..."

 

Triệu Phụng nghe vậy bật cười một tiếng.

 

Ném khăn vải đã vắt khô sang một bên, đứng dậy.

 

"Biết bao võ giả võ đảm tu luyện chẳng phải là vì muốn làm người trên người sao? Tìm một công việc đàng hoàng, không cần phải suốt ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời? Ai lại muốn dốc toàn lực cả nhà, khổ luyện nhiều năm, cuối cùng lại lăn lộn trong bùn đất chứ?"

 

Triệu Phụng nhìn nhận việc này rất rõ ràng.

 

Hắn vì báo ân không tiện từ chối.

 

Thêm nữa, Thẩm Đường mời hắn giúp đỡ, không phải cố ý làm nhục hắn, cũng không có ý định để hắn làm việc đồng áng thường xuyên.

 

Triệu Phụng bằng lòng làm, cũng là xuất phát từ tâm lý "chơi đùa", đơn thuần là so tài với Cộng Thúc Võ để giết thời gian mà thôi.

 

Còn những võ giả võ đảm khác thì sao?

 

Bằng lòng, lác đác không có mấy.

 

Thiếu lương thực?

 

Đánh chiếm nơi có lương thực là được.

 

Cướp bóc còn hiệu quả hơn là cần mẫn cày cấy.

 

Trước đây cũng đâu phải không có bậc quân vương kỳ quặc bắt võ giả võ đảm làm như vậy, nhưng kết quả một là võ giả võ đảm cấp cao lục đục, phản bội, hai là chăm chỉ cày cấy, lơ là tu luyện, cuối cùng bị quốc gia láng giềng tiêu diệt. Thời buổi này, mạnh mẽ mới là gốc rễ của mọi thứ!

 

Hơn nữa ——

 

Vì ảnh hưởng của thiên tai nhân họa liên miên, trong vòng mười năm có ba năm được mùa đã là cực kỳ hiếm thấy, còn lại đa số là năm đói kém... Sản lượng của một mẫu ruộng thật sự quá ít, chút giá trị ấy căn bản không xứng để võ giả võ đảm "hạ mình".

 

Thuộc hạ tâm phúc nghe vậy, không nói thêm gì nữa.

 

Triệu Phụng lại hỏi: "Lần này ngươi đến làm gì?"

 

Bỏ qua chủ đề trước đó.

 

Thuộc hạ tâm phúc bấy giờ mới nhớ ra mình đến làm gì.

 

"Đến để đưa rượu cho tướng quân."

 

Triệu Phụng nói: "Rượu?"

 

Rượu đều được ủ từ lương thực.

 

Đó thế mà lại là "hàng xa xỉ", cái nơi khỉ ho cò gáy như thành Phù Cô này đến mua cũng chẳng có chỗ mà mua, cũng chỉ có bên Thẩm quân mới có kha khá rượu ngon.

 

Triệu Phụng muốn uống thì phải đi xin xỏ.

 

Có điều, nghĩ đến tình hình kinh tế eo hẹp của Thẩm quân, hắn cũng cố gắng kiềm chế tửu lượng của mình. Tính kỹ ra, hắn đã mấy ngày rồi chưa được uống cho đã. Mấy cái vò thuộc hạ tâm phúc mang tới, bên trong lại đựng rượu ư? Vậy thì hắn không khách sáo nữa.

 

"Sao rượu này giống của Thẩm quân thế nhỉ?"

 

Triệu Phụng vừa nếm thử đã nhận ra vấn đề.

 

Rượu vốn đã khó kiếm, rượu ngon hảo hạng lại càng hiếm có.

 

Từ sau khi rời khỏi chủ công Ngô Hiền, chỉ có ở bên Thẩm quân hắn mới được nếm rượu ngon thượng hạng như vậy. Số rượu này, không phải trân phẩm được cất giữ trong hầm rượu của mấy nhà cường hào ở Phù Cô thì chắc chắn là của Thẩm quân.

 

Khả năng là của người sau cao hơn.

 

Ai ngờ thuộc hạ tâm phúc lại trả lời không phải, hắn nói: "Không phải, mua bằng 'phiếu rượu' ở 'cửa hàng bách hóa Phù Cô' ạ."

 

Triệu Phụng kinh ngạc: "Cửa hàng bách hóa Phù Cô?"

 

Chỉ từ mặt chữ, Triệu Phụng đã biết đó là gì, nhưng theo hiểu biết của hắn, thành Phù Cô hình như không có chỗ này.

 

Thuộc hạ tâm phúc cười nói: "Hai ngày nay sau khi làm xong việc, bên Thẩm quân kết toán nhiều loại phiếu kỳ quái, sau khi thuộc hạ đi tìm hiểu bèn cùng một nhóm huynh đệ gom đủ 'phiếu rượu', đến cửa hàng bách hóa Phù Cô đổi được mấy mấy vò rượu cho ngài."

 

Cửa hàng bách hóa Phù Cô trực thuộc trị sở.

 

Dù cửa hàng đơn sơ, nhưng bán không ít thứ.

 

Ngoại trừ một số ít vật phẩm, phần lớn đều được cung cấp theo hạn mức hàng ngày, hơn nữa chỉ có thể dùng "phiếu" được thanh toán sau khi tan làm mỗi ngày để mua. Mỗi ngày, trước cửa hàng còn dựng một tấm bảng, ghi những mặt hàng khuyến mãi trong ngày hôm đó, giá cả rất phải chăng.

 

Một nghìn người Triệu Phụng mang đến, Thẩm Đường phải lo cơm nước cho họ, mỗi ngày làm việc cũng trả một khoản tiền công nhất định.

 

Binh sĩ không có chỗ tiêu tiền, trong tay có kha khá phiếu.

 

Thuộc hạ tâm phúc vô tình vào cái "cửa hàng bách hóa Phù Cô" được dựng tạm bợ kia, thật sự nhìn thấy khá nhiều đồ tốt bên trong, đặc biệt là giá rượu, càng khiến hắn động lòng. Hai ngày nay đều bị hắn tranh mua, cùng một nhóm huynh đệ chia nhau uống, sướng biết mấy!

 

Còn dư lại hai vò chia sẻ với Triệu Phụng tướng quân.

 

Triệu Phụng lẩm bẩm: "Thật là mới lạ."

 

Quả là rất mới lạ.

 

Ban đầu, cửa hàng bách hóa Phù Cô chẳng mấy ai ngó ngàng.

 

Cho dù có người đến đổi, cũng chỉ đổi bánh, mang về nhà cho người nhà ăn, sau đó có người mạnh dạn vào xem, phát hiện bên trong có rất nhiều vật phẩm. Mấu chốt là giá rẻ hơn những nơi khác một chút, muốn mua nhiều cũng không được.

 

Nói là không thể ảnh hưởng đến lợi ích của thương nhân khác.

 

Mỗi ngày cung cấp số lượng hạn chế.

 

Hơn nữa còn phải có "phiếu" tương ứng để đổi.

 

Không chỉ vậy, mỗi ngày còn có "sản phẩm khuyến mãi".

 

Có người bẻ ngón tay tính toán ——

 

Tính toán xong, hoàn toàn động lòng rồi.

 

Không mua chính là lỗ!

 

Đặc biệt là những vật phẩm như "vải", "muối", đó đều là những thứ nhất định phải mua, nhân dịp khuyến mãi mà mua thì có lời. Thêm vào đó tiểu quan lại đi khắp phố phường, gõ chiêng đánh trống tuyên truyền, các mặt hàng khác cũng dần dần lọt vào mắt xanh của dân chúng, lượng khách trong cửa hàng tăng lên rõ rệt. Mỗi ngày vừa tan làm, liền có dân chúng cầm đủ loại phiếu vào đổi những vật phẩm cần thiết...

 

Thậm chí còn có dân chúng dùng đồ của nhà mình để đổi những phiếu tương đương với dân lao động khác, mỗi người đều thoả mãn nhu cầu của mình.

 

Thứ khó mua nhất, hay nói cách khác là có giá cao nhất ở cửa hàng bách hóa Phù Cô, chính là "nhà cửa" đặt ở trên cùng của kệ hàng!

 

Cần quá nhiều "phiếu nhà"!

 

Nhưng mà tính ra, đây lại là thứ giá trị nhất.

 

Khu đất trải dài từ góc Tây Nam đến góc Đông Bắc thành Phù Cô, diện tích từ nhà ba người đến ba gian, năm gian, đều được trưng bày ở nơi dễ thấy nhất trong cửa hàng bách hóa Phù Cô. Hầu như mỗi khách hàng bước vào cửa đều có thể nhìn thấy chúng...

 

"Cho ba cái bánh..."

 

"Một xấp vải thô..."

 

"Còn muối không?"

 

"Đong ba lạng dầu."

 

"Giày đâu? Giày bán hết rồi à?"

 

Ngoài cửa hàng bách hóa Phù Cô.

 

Những người dân thường vừa tan làm đã xếp hàng dài.

 

Một lối ra, một lối vào.

 

Hai bên cửa hàng còn có vài thanh niên trông có vẻ không dễ chọc canh giữ, sau quầy là một người đàn ông trung niên vạm vỡ. Tóc đã bạc đi nhiều, nhưng trông vẫn còn minh mẫn. Mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng cảm giác mang lại còn dữ dằn hơn cả hai thanh niên ở cửa. Triệu Phụng nhìn thấy người này, sững người lại.

 

Ngạc nhiên gọi: "Sao Dương công lại ở đây?"

 

Đúng vậy, người đàn ông trung niên sau quầy chính là Dương Đô úy.

 

Dù rằng vết thương đã hoàn toàn bình phục, nhưng dù sao cũng đã tổn hại nguyên khí, giờ lại không có võ khí hộ thể, thêm vào đó thời tiết lạnh giá, cứ cách một khoảng thời gian, ông lại bệnh một lần. Triệu Phụng đã nhiều ngày không thấy ông, không ngờ lại gặp ông ở đây.

 

Dương Đô úy ngước mắt, vẻ mặt thản nhiên.

 

Hỏi: "Muốn mua gì?"

 

Câu tiếp theo mới là trả lời câu hỏi của Triệu Phụng.

 

"Tìm chút việc làm, không thể cứ ăn không ngồi rồi."

 

Mỗi lần ông bệnh, bốc thuốc cũng tốn không ít.

 

Không thể cứ trông cậy vào Thẩm quân chăm nom, cũng không thể làm phiền thuộc hạ đồng đội trước kia, Dương Đô úy cảm thấy mình buồn bực sắp phát bệnh rồi. Nghe nói Thẩm Đường mở một cửa hàng bách hóa Phù Cô liền chủ động xin giúp đỡ, trong lòng có thể thoải mái hơn.

 

Dương Đô úy cũng không cảm thấy mình mất mặt.

 

Người đến tuổi trung niên mà rơi vào tình cảnh này, còn sĩ diện gì mà giữ nữa, công việc lại nhàn nhã, cũng phù hợp với ông.

 

Đợi thời tiết ấm áp hơn một chút, lại giúp Thẩm Đường luyện binh —— bản thân ông không thể đánh được nữa, nhưng kinh nghiệm luyện binh vẫn còn trong đầu, cũng không phải hoàn toàn vô dụng —— bây giờ cứ làm việc ở đây, đỡ phải rảnh rỗi rồi suy nghĩ lung tung.

 

Triệu Phụng nhìn nét mặt thản nhiên của Dương Đô úy, cả người toát lên chút vẻ trở về nguyên trạng, trong lòng không khỏi chua xót.

 

Võ đảm của Dương Đô úy tuy đã phế, nhưng võ ý lại tăng lên không ít, nếu căn cơ không bị hủy, thực lực chắc chắn sẽ có bước tiến dài... Haiz, đáng tiếc. Triệu Phụng kìm nén cảm xúc trong mắt, vẻ mặt như thường nói: "Đến đổi rượu, ta không đến muộn chứ?"

 

Nghe nói số lượng mỗi loại đều có hạn, nếu đến muộn, sẽ bị đám huynh đệ dưới trướng đổi mất.

 

Dương Đô úy liếc nhìn sổ tồn kho.

 

Nói: "Còn hai vò Đỗ Khang."

 

Ông dừng lại một chút: "Nghe nói đã ủ mười tám năm."

 

Đó là thứ tốt.

 

Ủ lâu năm, hương vị đậm đà.

 

Đương nhiên Triệu Phụng không bỏ lỡ.

 

Lập tức móc ra đủ "phiếu rượu".

 

Dương Đô úy chế giễu: "Từ đâu vơ vét được lắm thế?"

 

Triệu Phụng quặm mặt, phản bác: "Nói bậy! Toàn là huynh đệ dưới trướng hiếu kính, sao có thể nói là vơ vét?"

 

Hơn nữa, một nửa trong số đó là do chính hắn vất vả tự cày cuốc mà ra, lời Dương Đô úy rõ ràng là vu khống!

 

Dương Đô úy cười không nói gì, lấy rượu cho hắn, tiện miệng hỏi: "Mười ngày nữa có một hoạt động, cậu có đi xem không?"

Bình Luận (0)
Comment