Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 314

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"Hoạt động? Hoạt động gì?"

 

Dạo này Triệu Phụng bị Thẩm Đường sai khiến khắp nơi.

 

Không phải đang dỡ nhà khuân gạch thì cũng đang cày ruộng làm việc, thêm vào đó dù sao hắn cũng không phải thuộc hạ của Thẩm Đường, quá chú ý đến tình hình của thành Phù Cô dễ gây hiểu lầm không đáng có —— ví dụ như xem hắn là tai mắt của chủ công Ngô Hiền giám sát Thẩm quân ——— hắn thực sự không biết Thẩm Đường gần đây lại có hành động lớn gì, vô thức nhíu mày.

 

Hắn lo lắng chuyện này lại có liên quan đến mình... Bị sai khiến thì thôi, chỉ sợ tin tức truyền về sẽ bị người khác cười nhạo.

 

Triệu Phụng vốn đi theo Tần Lễ nửa đường đầu quân cho Ngô Hiền.

 

Xét về căn bản, không "Chính gốc" như những mãnh tướng khác dưới trướng Ngô Hiền, võ giả võ đảm thực lực cao cường luôn có chút kiêu ngạo, Triệu Phụng cùng những người khác không hòa hợp lắm. Nếu bị mấy người đó biết được, khó tránh khỏi lại nảy sinh sóng gió.

 

Hắn theo thói quen căng thẳng.

 

Dương Đô úy lại như không thấy vẻ khác lạ của hắn.

 

Cười nhạt: "Ừ, nghe nói sẽ rất náo nhiệt."

 

Tin tức này cũng khá ầm ĩ, ngay cả người độc lai độc vãng như Dương Đô úy cũng nghe được vài lần, bị khơi dậy hứng thú.

 

Triệu Phụng lặng lẽ ghi nhớ chuyện nhỏ này.

 

Vươn tay nhận lấy hai vò rượu rượu Đỗ Khang nghe nói là quý hiếm được ủ mười tám năm, gật đầu, được rượu ngon không quên bày tỏ một hai, mở lời mời Dương Đô úy: "Nếu thật sự thú vị, vậy thì phải góp vui một chút. Dương công mấy giờ tan làm, chi bằng hai ta uống vài chén?"

 

Dương Đô úy: "Lúc nào cũng được."

 

Có người mời rượu, ông cũng không muốn từ chối.

 

Giơ tay gọi một người đến thay ca, cùng Triệu Phụng đến quán ăn ven đường tìm một chiếc bàn, gọi hai đĩa thức nhắm.

 

Phù Cô nghèo nàn, vật tư trong thành rất khan hiếm.

 

Ngay cả quán ăn cũng không có nhiều món ngon.

 

May mắn rượu ngon đủ tốt, bù đắp thiếu sót.

 

Một ngụm Đỗ Khang xuống bụng, Triệu Phụng nói: "Quả thật là rượu ngon, nhưng sao lại giống hệt rượu uống ở chỗ Thẩm quân thế?"

 

Vò rượu Đỗ Khang này không giống mới ủ.

 

Rượu trong vắt, hương vị ngọt hậu.

 

Chưa kề sát đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nàn.

 

Quả thực là rượu ngon hiếm có.

 

Cơ mà ——

 

"Rượu Đỗ Khang này thật sự ủ mười tám năm?"

 

Triệu Phụng rất tò mò về vấn đề này.

 

Dương Đô úy nói: "Trong sổ tồn kho ghi như vậy."

 

Chén rượu trong tay Triệu Phụng khựng lại, vẻ mặt ngưng trệ.

 

Lại hỏi: "Có loại rượu ngon nào khác không?"

 

Dương Đô úy nói: "Có."

 

Triệu Phụng hỏi: "Bao nhiêu năm?"

 

Dương Đô úy trả lời: "Đều là mười tám năm."

 

Nói xong, lại lặp lại một câu.

 

"Trong sổ tồn kho ghi như vậy."

 

Triệu Phụng: "..."

 

Trong phút chốc, tâm trạng hắn rất phức tạp.

 

Cảm giác đó giống như mình bỏ ra 99 mua món hàng được niêm yết giá 999, đang đắc ý nghĩ rằng mình lời to, kết quả quay đầu lại, chủ quán lại dán giá 9.9...

 

Không cần nói nhiều, đây chắc chắn cũng là thủ đoạn của Thẩm quân.

 

Thẩm quân đang bị Triệu Phụng nhắc đến, lúc này tâm trạng cũng không tốt lắm, thậm chí có thể gọi là "giận sôi máu".

 

Cố Trì nhìn thấy tiểu quan lại gần như ôm đầu dán tường mà đi, trong lòng nghi hoặc, lên tiếng ngăn lại: "Sao thế này?"

 

Tiểu quan lại thấy là Cố Trì, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

 

Chắp tay chào: "Chào Cố tiên sinh."

 

Tiểu quan lại dè dặt liếc trộm về phía chỗ Thẩm Đường đang làm việc, khóe mắt hiện vài phần e ngại, rồi mới đáp: "Là Thẩm quân, tâm trạng Thẩm quân lúc này không vui lắm."

 

Hắn châm chước lựa lời miêu tả tình hình của Thẩm Đường.

 

Cố Trì hỏi: "Vì sao tâm trạng chủ công không vui?"

 

Anh ta và Thẩm Đường ngấm ngầm cũng coi như tâm linh tương thông "cấu kết làm việc xấu", sau lưng thường trao đổi những "ý tưởng táo bạo", luôn thích mượn miệng anh ta nói ra những "ý tưởng tồi" không phù hợp với hình tượng quang minh lỗi lạc bề ngoài của cô. Lười mở miệng, ngay cả phân phó anh ta làm việc gì cũng chỉ lải nhải trong lòng.

 

Cố Trì có thể nhìn thấy "một mặt khác của Thẩm quân" mà người ngoài không thấy —— ví dụ, trong mắt người ngoài, Thẩm quân ôn hòa cởi mở, có phần cẩu thả, kỳ thực lại vô cùng nội liễm kiềm chế.

 

Đối với người thân cận, cô không tiếc nụ cười niềm vui, nhưng lại cực kỳ "keo kiệt" với những cảm xúc tiêu cực thực sự. Nếu cảm xúc chưa đạt đến một ngưỡng nào đó, dù có phẫn nộ đến đâu cô cũng sẽ kiềm chế, chứ không phải đến cả tiểu quan lại cũng bị dọa đến mức im thin thít, như đối mặt với đại địch.

 

Điều này thật sự rất hiếm thấy.

 

Tiểu quan lại nói nhỏ: "Hình như là vì chuyện lần trước."

 

Cố Trì không hiểu: "Chuyện lần trước?"

 

Tiểu quan lại nhắc nhở anh ta: "Thôn Chu gia."

 

"Bọn người thôn Chu gia kia chẳng phải đã xử lý xong rồi sao?"

 

Tiểu quan lại nói: "Một đám người thôn Chu gia thì giải quyết xong rồi, nhưng mẹ của Ngu tiểu nương tử chẳng phải từng bị bán đến thôn Trang gia ư? Thẩm quân cũng phái người đi một chuyến đến thôn Trang gia..."

 

Cố Trì lục lại ký ức, đúng là có chuyện này.

 

Mẹ của Ngu Tử bị bọn buôn người bán cho ba cha con thôn Trang gia, nhưng vì Ngu thị không chịu khuất phục, ba năm vẫn không sinh được con trai như ba cha con mong đợi, nên bị trả về. Ba người lại từ chỗ bọn buôn người, cũng chính là ông bà của Ngu Tử, đổi lấy một người phụ nữ khờ khạo khác.

 

Thẩm Đường phái người đi cứu người phụ nữ này.

 

Sau một hồi điều tra, phát hiện trước khi người phụ nữ này bị vợ chồng già Chu thị bán đi, có một người chồng hợp pháp, chồng nàng là thợ săn, vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm nàng. Nghe được chuyện này, người thợ săn đã tìm đến chuẩn bị đón vợ về, đồng thời kiện ba cha con ở thôn Trang gia.

 

Đáng lẽ còn phải kiện cả vợ chồng già Chu thị, nhưng hai người này đã xuống gặp Diêm Vương rồi.

 

Quá trình kiện cáo không suôn sẻ.

 

Gặp phải một số trở ngại nhỏ.

 

Cố Trì nghe kỹ càng, nói: "Quả thật đáng hận, nhưng chưa đến mức khiến chủ công tức giận đến vậy ——"

 

Vụ án này rất rõ ràng sáng tỏ.

 

Không nên có bất kỳ khúc ngoặt nào khác.

 

Ba cha con thôn Trang gia kia đừng hòng chạy thoát.

 

"Điều thực sự khiến Thẩm quân nổi giận không phải vụ án này, mà là mấy điêu dân cản trở vụ án này. Người vợ của thợ săn bị đổi tay hai lần, rơi vào hang cọp mười sáu năm, trong khoảng thời gian đó bị ép sinh năm con trai một con gái, đứa con lớn nhất cũng đã mười lăm tuổi..." Tiểu quan lại hạ giọng nói, "Thẩm quân muốn tính sổ, kết quả là đứa con lớn nhất lại đâm đơn kêu oan, mong được khoan hồng..."

 

Cố Trì nghe vậy, nhướng mày.

 

"Khoan hồng? Khoan hồng cho ai?"

 

Tiểu quan lại hỏi lại: "Còn có thể cho ai? Dĩ nhiên là cho cha của chúng, trong đơn kiện còn viết thẳng 'mẹ ngu si, cha thương xót cảnh bà bơ vơ nên mới cưu mang, không phải cấu kết với buôn người', nghe xem, người ta còn làm việc tốt, lại càng không phải cướp vợ người khác..."

 

Con trai ruột cũng nhảy ra bênh vực cha ruột.

 

Cùng nhau đảm bảo sự trong sạch của cha.

 

Bọn chúng làm chứng, phủ nhận việc đánh đập ép buộc vợ của cha mình, thậm chí còn được người dân cùng thôn giúp đỡ, nói rằng mẹ bị mất trí nhớ lưu lạc tới đây được cha cưu mang, bọn họ cũng là vợ chồng cưới gả đàng hoàng, chứ không phải bị mua bán.

 

Sau khi kết hôn cũng có một khoảng thời gian ân ái.

 

Một nam một nữ không yêu nhau sao có thể liên tục sinh con? Một người đàn bà không yêu chồng thì sao có thể bằng lòng sinh cho hắn nhiều con như vậy? Trong đơn, đứa con trai kia còn nghi ngờ người thợ săn vu cáo, dù sao người phụ nữ cũng đã ngốc rồi, ai có thể chứng minh lời nói của người thợ săn?

 

Chẳng phải mặc cho người thợ săn bịa đặt sao.

 

So với lời nói của người thợ săn, lời của con ruột người phụ nữ như hắn rõ ràng có sức thuyết phục hơn.

 

Hy vọng Thẩm quân thả tự do cho người cha vô tội của hắn.

 

Đồng thời khôi phục danh dự cho ông.

 

Khi tiểu quan lại thấy tờ đơn, run lẩy bẩy.

 

Hắn đã có thể đoán được sắc mặt của Thẩm quân sẽ khó coi đến mức nào.

 

Quả nhiên, sắc mặt Thẩm quân như thể cạo bảy tám lớp tro nồi đắp lên, âm trầm đáng sợ.

 

Tiểu quan lại bị dọa cho tim đập nhanh hơn.

 

Cố Trì: "Đây quả là đèn nhà vệ sinh bật sáng rồi..."

 

Tiểu quan lại không hiểu: "Ý gì ạ?"

 

Cố Trì nói: "Tìm phân sǐ (chết shǐ)."

 

Câu nói đùa của chủ công thật thú vị.

 

Có điều tiểu quan lại nghe mà chẳng hiểu mô tê gì.

 

Khi Cố Trì đến gần, cách một khoảng khá xa đã nghe thấy tiếng Thẩm Đường lầm bầm chửi rủa.

 

"Chủ công, Cố Trì cầu kiến."

 

Tiếng Thẩm Đường từ trong phòng vọng ra: "Vào đi."

 

Thẩm Đường vẫn còn dư âm của cơn giận, Cố Trì nhìn thấy tóc trên đầu cô như sắp bị lửa giận bùng lên hơ dựng ngược, bèn lên tiếng khuyên nhủ: "Chủ công chớ vì loại tiểu nhân đó mà tức giận hại thân, thật không đáng."

 

"Thay vì nói là tức giận, chẳng bằng nói là lạnh lòng."

 

Cố Trì đồng tình: "Người có tâm tính trong sáng, ân oán phân minh như Ngu tiểu nương tử âu cũng là số ít."

 

Gia đình sinh ra và nuôi dưỡng bọn họ chính là một dòng nước cống hôi thối, lớn lên bằng cách hấp thụ thứ dưỡng chất như vậy, mấy ai có thể thực sự "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"?

 

Cố Trì mỉm cười nói: "Chẳng phải có câu tục ngữ 'Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì đào hang' sao? Tuy lời này không phải tuyệt đối, nhưng cũng có vài phần đạo lý. Có người như Ngu Tử, dĩ nhiên đáng mừng. Nếu không có, cũng không cần phải lạnh lòng."

 

Tâm trạng của Thẩm quân rất quý giá.

 

Bọn điêu dân đó, không xứng.

 

Thẩm Đường chỉnh lại tâm trạng của mình một chút.

 

Lại nghe Cố Trì hỏi: "Chủ công dự định xử lý thế nào?"

 

Với ảnh hưởng hiện tại của Thẩm Đường ở thành Phù Cô, cô hoàn toàn có thể một lời định đoạt mà không cần bận tâm đến hai tên điêu dân kia, nhưng đây là tấm gương xấu, một khi đã mở ra tiền lệ này, về sau khó tránh khỏi việc kẻ dưới "Trên làm dưới theo", coi thường luật pháp.

 

Vẫn là câu nói đó ——

 

Bọn điêu dân đó, không xứng.

 

Thẩm Đường nhíu mày: "Gọi Quý Thọ đến bàn bạc, không 'danh chính ngôn thuận' xử lý mấy kẻ đó, ta thấy trong lòng không thoải mái. Ta mà không thoải mái, thì tổ tiên nhà chúng cũng đừng hòng yên ổn!"

 

Dùng vẻ mặt vô hại nhất nói ra lời tàn nhẫn nhất.

 

Cố Trì: "Vâng."

 

Chuyện này giải quyết cũng rất đơn giản.

 

Khang Thời là một kẻ thông thạo lỗ hổng luật pháp hai nước Canh Tân, lại còn là "kẻ ngoài vòng pháp luật" ung dung bay lượn trong những kẽ hở đó, chỉ cần hơi chỉ điểm một chút đã khiến Thẩm Đường bừng tỉnh ngộ. Vẻ lạnh trên mặt như băng tuyết tan rã, trong miệng còn phát ra tiếng cười "khà khà" đầy toan tính.

 

Vô tội thì không thể nào vô tội được.

 

Người phụ nữ và hai người mua sau này, một là dùng hộ tịch của một người phụ nữ xa lạ khác để đăng ký, hai là căn bản không làm thủ tục hợp pháp, nói cách khác, quan hệ vợ chồng giữa họ không được tính, có thể bị kết tội thông dâm. Cho dù hai tên mua đó có chối bay chối biến trên công đường là chưa từng chạm vào người phụ nữ, tuy có "danh nghĩa vợ chồng" nhưng không phải "vợ chồng thực chất" cũng không sao. Mấy đứa con sống sờ sờ kia thì sao?

 

Một nam một nữ không có "vợ chồng thực chất" sao lại có thể sinh con?

 

Đơn kiện của đứa con, không cần phải bận tâm.

 

Nhưng ——

 

Xét đến lòng hiếu thảo đáng khen, theo luật pháp nước Tân, con cái hiếu thuận có thể thay cha mẹ già yếu gánh chịu hình phạt.

 

Thẩm Đường ngạc nhiên: "Còn có luật dở hơi như vậy?"

 

Khang Thời nói: "Có chứ."

 

Giả sử bị xử ngũ hình, hai người kia mỗi người sẽ chịu một nửa, tuy thân thể tàn tật, nhưng vẫn giữ được mạng nhỏ.

 

Nếu "hiếu tử" muốn chết thay cũng không phải là không được.

 

Cha của "hiếu tử" phải để tang cho con, hơn nữa ba năm không vui.

 

Câu trước là vô sỉ.

 

Câu sau là tấm màn che.

 

_Đào: Vô sỉ ở chỗ lợi dụng lòng hiếu thảo của con để bảo toàn mạng sống, bề ngoài tỏ ra đau buồn, nhưng thực chất lại là hành động giả tạo. Che giấu sự thật rằng ông ta đã để con mình chết thay. Câu sau như đang chế giễu không phải xuất phát từ nỗi đau mất con thực sự. Đó giống như cách người cha tự an ủi bản thân, xoa dịu dư luận.

 

Thẩm Đường nghe vậy, im lặng một lúc lâu.

 

"Ôi vãi, đây chẳng khác nào sinh ra một cái giáp phục sinh."

 

Khang Thời không hiểu "giáp phục sinh" là vật gì, nhưng dựa vào ngữ cảnh cũng có thể đoán được đại khái ý tứ, anh ta bất đắc dĩ nói: "Điều này chính là thứ quyền quý nước Tân dùng để tránh tai họa, cũng là một hình ảnh thu nhỏ việc cai trị hỗn loạn của nước Tân..."

 

Mạng sống của bản thân đích thực chỉ có một.

 

Nhưng bản thân có thể sinh ra không chỉ một đứa con.

 

Con trai con gái dòng đích, con trai con gái dòng thứ, thậm chí đến giai đoạn cuối nước Tân sắp diệt vong, còn có những trường hợp nhận con nuôi để thay mình chịu chết, từ trên xuống dưới đều mục ruỗng hôi thối. Đây là điều Khang Thời ghét nhất, hễ thấy là phải cau mày mắng nhiếc vài câu.

 

Tuy nhiên, Khang Thời không ngờ nó còn có thể được việc.

 

Tất nhiên là Thẩm Đường không dùng. Không đáng vì muốn xử lý mấy con sói vô ơn cô thấy chướng mắt mà mở ra cái tiền lệ xấu này. Một khi Thẩm Đường đã dùng, liền tương đương với việc tự mình thừa nhận "nó" có "tính hợp pháp" dưới quyền cai trị của mình, hậu hoạn vô cùng.

 

Mãi đến khi chuyện khó chịu này qua đi, tâm trạng Thẩm Đường mới tốt lên, thêm vào đó "Hội thao mừng xuân thành Phù Cô lần thứ nhất" sắp khai mạc, sự chú ý của cô liền bị thu hút.

 

Quan tâm đến tình hình chuẩn bị của sân vận động.

 

Nói là sân vận động, thực chất chỉ là khoanh vùng một khu vực.

 

Căn bản không tốn bao nhiêu công sức.

 

Ngược lại, khu chợ nhỏ gần sân vận động lại tốn không ít tâm tư.

 

Tuy nhiên, Thẩm Đường chưa từng tận mắt thấy.

 

Hôm nay, nhờ thủ đoạn "cạnh tranh nội bộ" của mình, cô đã xử lý xong công việc trong ngày sớm hơn một canh giờ, xoa bóp cổ và cổ tay mỏi nhừ, rồi lên phố dạo chơi. Chẳng ai biết thiếu niên xinh đẹp âm thầm lẫn vào đám đông này chính là quận thủ Hà Doãn.

 

Trời mùa đông tối khá sớm.

 

Mới giờ này, trời đã hơi sẩm tối.

 

Khu chợ nhỏ tạm thời dựng lên lại giăng đầy đèn lồng.

 

Đều tăm tắp, trên đèn lồng dán chữ "Thẩm".

 

Thẩm Đường khẽ ngỡ ngàng.

 

Cô ngày ngày bị công việc vùi dập, bận rộn đến mức tối tăm mặt mũi, không biết hôm nay là ngày nào tháng nào, rất ít khi ra ngoài dạo phố —— thành Phù Cô vốn thiếu thốn vật tư, cũng chẳng có gì đáng để dạo chơi.

 

Nhưng cô không ngờ, khu chợ nhỏ đã "giàu có" đến mức có thể treo đèn lồng, tuy không nhiều, cũng không quá sáng, nhưng so với thành Phù Cô tối đen như mực khi màn đêm buông xuống, ánh sáng phát ra từ những chiếc đèn lồng này chính là những đốm đom đóm lập lòe trong đêm tối.

 

Trên bầu trời là màn đêm đầy sao.

 

Dưới mặt đất là thành Phù Cô...

 

Sớm muộn gì cũng sẽ đèn đuốc sáng trưng, đêm như ban ngày.

 

Trở thành một viên ngọc sáng chói trên mặt đất khi màn đêm buông xuống.

 

Bất chợt, một cảm giác thành tựu khó tả dâng lên trong lòng.

 

Chợ đêm vốn rất phổ biến ở những nơi khác, nhưng ở thành Phù Cô lại vô cùng hiếm thấy. Thẩm Đường nhìn thấy khu chợ nhỏ có bóng người lấp ló, khóe môi nở nụ cười nhẹ đầy hài lòng. Lại gần hơn, cô phát hiện nhiều người đang đổ dồn về một nơi nào đó, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, cô chen vào.

 

Tùy tiện vỗ vai một thường dân bên cạnh.

 

"Bác ơi, mọi người đang xem gì vậy?"

 

Người dân thường bị vỗ vai chỉ liếc nhìn cô một cái.

 

Ánh sáng xung quanh không được tốt, Thẩm Đường lại đeo chiếc mặt nạ hồ ly chín đuôi nền trắng hoa văn đỏ mua dọc đường, người dân thường không nhận ra thiếu niên này chính là vị quận thủ Thẩm quân mà người dân thành Phù Cô đều kính trọng.

 

Chỉ thuận miệng đáp: "Xem đấu vật."

 

Thẩm Đường: "Đấu vật?"

 

"Đúng, đang thi đấu."

 

Thẩm Đường lẩm bẩm.

 

"Chẳng phải hội thao chưa bắt đầu sao?"

 

Thì đúng là chưa bắt đầu.

 

Nhưng ai chẳng muốn đạt thành tích tốt?

 

Không chỉ có thể nhận được phần thưởng thần bí Thẩm quân trao tặng, còn có thể ra mắt trước mặt Thẩm quân, có thể nói là một công đôi việc.

 

Luyện tay trước còn có thể thăm dò thực lực đối thủ.

 

Sân thi đấu đều là ngoài trời, một đám người lực lưỡng, c** tr*n vật lộn đối đầu gay gắt, hoặc múa đao múa thương, múa may khí thế hừng hực, dân thường rảnh rang cũng đến xem náo nhiệt chứ sao?

 

Nhìn một lần cho thỏa.

Bình Luận (0)
Comment