Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 321

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"Người từ Thiên Hải đến? Người của Ngô Hiền?"

 

Vừa nhắc đến Thiên Hải, Thẩm Đường liền nghĩ ngay đến Ngô Hiền.

 

Quả nhiên, sự thật đúng như cô đã đoán.

 

"Ngô Hiền đến để đòi Triệu Phụng? Không đến nỗi keo kiệt vậy chứ? Tâm phúc ái tướng của hắn ở chỗ ta cũng có bị bạc đãi gì đâu..." Thẩm Đường làm ra vẻ ngây thơ nhất, nói những lời không biết xấu hổ nhất, cuối cùng vẫn thở dài vẫy tay, "Đưa người vào đi..."

 

Sứ giả Thiên Hải được dẫn đến chính sảnh tiếp khách đơn sơ.

 

Nói là chính sảnh tiếp khách, thực ra chỉ là nơi Thẩm Đường làm việc hàng ngày, không có bất kỳ vật trang trí nào, chỉ có một đống sổ sách công văn. Bản thân cô đã nghèo, Ngô Hiền cũng biết cô nghèo, không cần phải sĩ diện làm gì.

 

"Sứ giả xưng hô thế nào?"

 

Sứ giả Ngô Hiền phái đến là một người đàn ông có tướng mạo không quá xuất chúng, nhìn bề ngoài khoảng ba mươi tuổi, mặc nho sam, khí chất nho nhã, dáng vẻ thư sinh, đầu đội một chiếc mũ da nhỏ chạm khắc hoa văn chìm. Tuy không cường tráng, nhưng cũng không tạo cảm giác ốm yếu.

 

"Thiên Hải, Từ Giải, chữ Văn Chú, xin chào Thẩm quân."

 

Người này rõ ràng đã tìm hiểu trước khi đến.

 

Thấy Thẩm Đường dáng người không cao, bề ngoài trẻ trung, dung mạo xinh đẹp, lại không hề tỏ ra chút kinh ngạc nào, càng không lộ ra chút khinh mạn hay kiêu ngạo. Ngược lại, thái độ cung kính thận trọng, hoàn toàn coi Thẩm Đường như một nhân vật ngang hàng với chủ công Ngô Hiền.

 

Từ Giải?

 

Từ Văn Chú?

 

Hoàn toàn chưa từng nghe qua.

 

Trước đây trong doanh trại quân Liên minh cũng không thấy bóng dáng hắn.

 

Thẩm Đường không khách sáo, đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Ngô huynh phái ngài đến có việc gì? Phải chăng bên Ngô huynh có chuyện gì?"

 

Từ Giải cười nói: "Chủ công lệnh cho tại hạ đến đây chúc Thẩm quân năm mới vui vẻ, đặc biệt mang theo lễ vật chúc Tết, mong Thẩm quân xem qua."

 

Hắn rút ra một phong thư niêm phong bằng sáp.

 

Không cần nói cũng biết, đây chính là thư chúc Tết của Ngô Hiền.

 

Người hầu nhận thư, chuyển giao cho Thẩm Đường.

 

d** tai ẩn dưới tóc mai của Thẩm Đường hơi ửng đỏ.

 

Thật là ngượng ngùng.

 

Hoàn toàn quên mất chuyện này.

 

Theo lẽ thường, cô cũng nên gửi lời chúc mừng năm mới và một ít đặc sản quê nhà cho những cựu đồng minh đã từng có "giao tình" trong quân Liên minh, giá trị cao thấp không quan trọng, quan trọng là ở "tấm lòng" —— tiện thể nhắc nhở đối phương rằng mình vẫn còn nhớ đến bọn họ.

 

_(:з)∠)_

 

Thẩm Đường vừa lấy dao nhỏ cẩn thận cạy lớp sáp, vừa cười gượng gạo nói: "Chuyện này là ta sai rồi, lẽ ra ta nên phái người đến chúc Tết Ngô huynh trước, chẳng qua bệnh cũ của Hà Doãn tích tụ đã lâu, bận rộn nên quên mất, đợi sứ giả quay về, làm phiền sứ giả thay ta gửi lời xin lỗi đến Ngô huynh..."

 

Từ Giải hơi ngạc nhiên trong lòng.

 

Hắn không ngờ Thẩm Đường lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.

 

Theo lẽ thường thì phải chối quanh rồi mới bù đắp chứ?

 

Thẳng thắn như vậy khiến Từ Giải nhìn cô bằng con mắt khác.

 

Hắn nói: "Không sao, trước khi chủ công lệnh cho tại hạ đến Hà Doãn đã nói đến chuyện này, đoán Thẩm quân sẽ bị công việc ở Hà Doãn quấn lấy, lại thêm người có thể dùng không nhiều, e rằng không rảnh phân thân, chứ đừng nói đến việc để ý đến những việc nhỏ nhặt này."

 

Trước khi Từ Giải gặp Thẩm Đường cũng đã điều tra.

 

Trị sở không một ngày nào ngừng hoạt động.

 

Ngay cả đêm giao thừa cũng không nghỉ ngơi.

 

Ban đầu Từ Giải còn không tin.

 

Vừa bước vào, thấy bên cạnh Thẩm Đường chất chồng sổ sách như núi, hoàn cảnh làm việc lại hết sức đơn sơ, giữa mùa đông lạnh giá mà ngay cả một chậu than cũng không có, trang phục cũng giản dị, không hề giống một vị chủ công thế lực hùng mạnh, ngược lại khiến Từ Giải có chút hảo cảm.

 

Thẩm Đường xấu hổ, vội vàng nói: "Sứ giả đừng nói nữa. Ngô huynh đã giúp ta rất nhiều, việc liên quan đến huynh ấy sao có thể là 'chuyện nhỏ nhặt' được. Haiz, nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đích thân đến Thiên Hải để xin lỗi Ngô huynh..."

 

Từ Giải chỉ mỉm cười đáp lại.

 

Ai cũng biết lời này của Thẩm Đường chỉ là xã giao.

 

Cô đâu có phụ thuộc vào Ngô Hiền, cũng chưa từng sống nhờ trợ giúp của Ngô Hiền, hai thế lực tuy chênh lệch, nhưng về địa vị mà nói, Thẩm Đường và Ngô Hiền ngang hàng. Cái câu "đích thân đến Thiên Hải để xin lỗi Ngô huynh", nghe cho vui tai là được rồi.

 

Tin thì không cần thiết.

 

Thẩm Đường mở bức thư của Ngô Hiền ra.

 

Nửa đầu thư đều là chuyện nhà đơn giản.

 

Thẩm Đường nghiêm túc đọc từng câu từng chữ, trong lòng có chút chột dạ —— dù sao cô cũng đang âm thầm cùng Cốc Nhân "đâm sau lưng" Ngô Hiền, chuyện Hà Doãn vốn nói là mượn, nhưng cô lại mượn tay Cốc Nhân, để Trịnh Kiều phong cho cô làm quận thủ Hà Doãn danh chính ngôn thuận.

 

Ngô Hiền không ghi thù vào sổ con, còn đặc biệt phái người đến gửi quà Tết khiến Thẩm Đường đỏ mặt.

 

Sau khi hỏi han chuyện thường ngày, Ngô Hiền lại hỏi thăm tình hình của Triệu Phụng.

 

Trùng hợp thay, Từ Giải cũng hỏi về Triệu Phụng.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô biết trả lời thế nào đây?

 

Một trong sáu tướng tài của Ngô Hiền đang bị cô sai khiến đi dỡ nhà, khiêng gạch, cày ruộng? Nếu tên này biết cục cưng nhà mình bị đối xử như vậy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào. Thẩm Đường đành phải trả lời tránh nặng tìm nhẹ.

 

Triệu Phụng rất tốt, ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon.

 

Từ Giải mỉm cười, rất ôn hòa lễ độ nói rằng hắn với Triệu Phụng là đồng nghiệp, quan hệ cá nhân khá tốt, vì vậy trước khi rời Thiên Hải, hắn còn được gia quyến Triệu Phụng nhờ vả —— Triệu phu nhân nhờ hắn mang mấy bộ quần áo giày tất giao cho Triệu Phụng.

 

"Nhìn canh giờ, chắc Triệu tướng quân còn đang bận rộn ngoài thành, đoán chừng đến trưa mới về. Sứ giả muốn đợi một lát, hay là để ta phái người dẫn ngài qua tìm hắn?"

 

Thẩm Đường không khỏi thầm lẩm bẩm —— Ngô Hiền sẽ không thật sự nghi ngờ cô giữ người không thả đấy chứ? Triệu Phụng là Thập nhị đẳng tả canh, còn mang theo bộ khúc riêng, hắn muốn đi thì mình làm sao giữ được? Bề ngoài vẫn ôn hòa chu đáo, tỏ ra vô hại đến cùng.

 

"Ta không vội, mấy ngày nay làm phiền rồi."

 

Thẩm Đường tiếp tục lẩm bẩm trong lòng.

 

Ôi má, bộ muốn ở lại khảo sát á?

 

Miệng không chỉ không thể phản đối, còn phải cười tươi chào đón, sắp xếp chỗ ở cho Từ Giải, rồi tìm một "hướng dẫn viên du lịch".

 

Thẩm Đường suy đi tính lại, giao trọng trách này cho Cố Trì. Nhìn khắp cả thành Phù Cô, không ai thích hợp hơn anh ta.

 

"Làm phiền Vọng Triều dò xét rõ ràng ý đồ thực sự của Từ Giải." Thẩm Đường nhón chân vỗ vai Cố Trì, "Gánh nặng đường xa!"

 

Ưu điểm của việc mọi người đều là người cô đơn chính là Tết nhất tăng ca không cần nghỉ, dù sao về nhà cũng chỉ có một đôi đũa, thật cô đơn lạnh lẽo, chỉ có công việc mới có thể khiến người ta quên đi ưu phiền cô đơn. Thẩm Đường sắp xếp như vậy không hề áy náy chút nào.

 

"Chủ công nghi ngờ người này có mục đích khác?"

 

Thẩm Đường nói: "Lần trước ta cũng coi như đắc tội với Ngô Hiền, bảo rằng Ngô Hiền hoàn toàn không có khúc mắc, cũng không có khả năng lắm nhỉ? Tính cách Ngô Hiền thì còn đỡ, nhưng bên cạnh hắn có Tần Lễ được Nguyên Lương đóng dấu là 'kẻ bất thiện', đương nhiên ta lo lắng rồi."

 

Cố Trì: "..."

 

Đây chắc là quạ đen cười heo đen mà.

 

Bản thân Kỳ Thiện thì rất "thiện" á?

 

Tuy nhiên, tiếp đãi Từ Giải?

 

Anh ta sẵn lòng.

 

Từ Giải là ai chứ?

 

Thẩm Đường là chủ công không rõ, nhưng anh ta là phụ tá, chắc chắn phải nắm rõ tình hình các thế lực xung quanh, đương nhiên Từ Giải cũng là mục tiêu tình báo. Từ Giải xuất thân Từ gia Thiên Hải, là con trưởng dòng đích Từ gia, mà Từ gia...

 

Nói thế này đi ——

 

Tài sản tích lũy lâu năm của bảy nhà cường hào ở Phù Cô cũng không đủ so với gia tộc của bọn họ. Quyền thế của Từ gia ở Thiên Hải không phải lớn nhất, nhưng tuyệt đối là giàu nhất, phạm vi kinh doanh của gia tộc rất rộng, còn có không ít kinh doanh "xuyên quốc gia", là "túi tiền siêu to khổng lồ" của thế lực Ngô Hiền.

 

__________________

 

Nấm: Viết xong tự nhiên nhớ ra...

 

Nếu Từ Giải tự xưng, thì sẽ là "Giải bla bla" ... 

 

Hình như cũng giống như Dương Đô úy tự xưng "Dương công", đều có vẻ chiếm trên đầu của người khác.

 

Đào: Giải đồng âm với tỷ (jiě), xưng chị với người đối diện đấy mn

 

Còn "công" thì hay dành cho ông/cha chồng

Bình Luận (0)
Comment