Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 328

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Ngô Hiền tạm thời ổn định được Từ Giải.

 

Tuy nhiên, hắn biết vấn đề lớn nhất không nằm ở Từ Giải.

 

Hắn cất đầy bụng u sầu trở về hậu viện. Trắc phu nhân Mị thị là ái thiếp được Ngô Hiền sủng ái nhất hai năm nay. Nghe nha hoàn bẩm báo, nàng đã sớm nở nụ cười dịu dàng nghênh đón, hầu hạ khăn mũ, ân cần chu đáo. Nhờ Ngô Hiền sủng ái, Mị thị thỉnh thoảng cũng dám vượt quyền hỏi han chuyện tiền viện: "Có phải Hiền lang gặp chuyện gì phiền lòng ở bên ngoài không, sao lại có vẻ buồn bã thế này?"

 

"Chẳng có gì lớn cả, chỉ là..."

 

Ngô Hiền nhận lấy khăn vải đã được vắt khô lau mặt.

 

Mị thị quay người lấy chậu đồng có nhiệt độ vừa phải từ tay tỳ nữ, khom người đặt xuống. Ngô Hiền cởi giày, đặt hai chân vào nước ấm. Giơ tay ra hiệu cho Mị thị đứng dậy, mấy việc nặng nhọc này cứ để hạ nhân làm, một trắc phu nhân như nàng không cần phải làm những việc bẩn thỉu mệt mỏi này.

 

Mị trắc phu nhân mỉm cười duyên dáng.

 

"Hầu hạ Hiền lang, làm lệnh lang vui vẻ, sao có thể là việc bẩn thỉu mệt mỏi?" Mị trắc phu nhân dịu dàng nói vậy, nhưng vẫn nghe lời Ngô Hiền đứng dậy ngồi bên cạnh hắn, rồi lại chuyển sang chuyện chính: "Hiền lang vẫn chưa nói là ai khiến chàng không vui đâu."

 

Ngô Hiền cũng không định giấu giếm.

 

Dù sao đây cũng không phải chuyện gì quan trọng.

 

Hắn cũng muốn học hỏi Mị trắc phu nhân, xin nàng chỉ giáo cách dỗ dành một người. Mị trắc phu nhân nghe vậy, khuôn mặt trái xoan phúc hậu thoáng cứng đờ, nhưng vẫn đè nén chua xót, cẩn thận hỏi: "Sủng thiếp mới của Hiền lang ư?"

 

Ngô Hiền: "...Không phải, là Công Túc."

 

Mị trắc phu nhân: "..."

 

Đừng nhìn nàng chỉ là nữ quyến hậu viện, trước khi trở thành trắc thất của Ngô Hiền cũng chỉ là vũ nữ đứng đầu ban múa trong một danh gia vọng tộc, văn hóa không cao, nhưng nàng cũng biết vài nhân vật cốt cán chủ chốt dưới trướng chồng mình. Dù sao thì nếu đắc tội với những người này, dẫu được sủng ái đến đâu cũng sẽ tan thành mây khói trong phút chốc —— Ngô Hiền dễ mềm lòng nhưng không có nghĩa là hắn không phân biệt được phải trái.

 

"Công Túc" này chắc là Tần Lễ.

 

Mị trắc phu nhân vẫn còn nhớ khi Ngô Hiền được Tần Lễ giúp đỡ, người đàn ông này vui mừng nhảy cẫng cả lên, có thể thấy Tần Lễ có bao nhiêu trọng lượng trong lòng hắn. Trong nháy mắt, trong lòng Mị trắc phu nhân đã xoay chuyển vài vòng, có chủ ý.

 

"Hiền lang làm sao đắc tội với Tần tiên sinh thế?"

 

Mị trắc phu nhân rất giỏi nhìn sắc mặt đoán ý.

 

Ngô Hiền chỉ nói vài lời ngắn gọn, nàng đã hiểu rõ —— bất kể chuyện gì, Ngô Hiền đều tự đổ lỗi cho mình.

 

Nàng không thể nói xấu Tần Lễ.

 

Không những không thể, mà còn phải đứng về phía Tần Lễ, chân thành phê bình chồng mình! Quả nhiên, Ngô Hiền không nổi giận.

 

Ngô Hiền rất bất lực kể lại sự việc hôm nay.

 

Tần Lễ bị cô lập, tức giận bỏ đi.

 

Ngô Hiền đã ổn định được Từ Giải, nhưng không biết làm sao để dỗ dành Tần Lễ.

 

Lần này, Tần Lễ còn chọc vào điều kiêng kỵ của Từ Giải.

 

Hắn và Từ Giải quen biết nhiều năm, cũng coi như hiểu rõ người này. Ngày thường im hơi lặng tiếng, mọi việc đều thích "dĩ hòa vi quý", nhưng không có nghĩa là Từ Giải không có góc cạnh —— người ta không chỉ có, mà còn giỏi cười giấu dao, lần này Công Túc đã đắc tội người ta thật rồi.

 

Mị trắc phu nhân: "..."

 

Nàng đột nhiên cảm thấy cảnh Ngô Hiền kể lại rất quen thuộc.

 

Mấy thê thiếp trong hậu viện tranh giành sủng ái, chẳng phải cũng như vậy sao?

 

Tuy nhiên, nàng không dám nói ra điều này.

 

Ví những tâm phúc dưới trướng Ngô Hiền như những nữ quyến hậu viện tranh giành sủng ái, nàng dám nói ra lời này, Ngô Hiền và những người dưới trướng hắn sẽ g**t ch*t nàng mất. Mị trắc phu nhân mỉm cười dịu dàng: "Hiền lang hãy nghĩ xem, lời nói hành động của Tần tiên sinh là vì ai?"

 

Ngô Hiền nói: "Tất nhiên là vì ta!"

 

Tần Lễ kiêng dè Kỳ Thiện, cũng kiêng kỵ Thẩm Đường được Kỳ Thiện phò tá, nhân lúc nguy hiểm chưa lớn mạnh, b*p ch*t từ trong trứng nước là phương pháp xử lý yên tâm nhất. Chẳng qua —— Ngô Hiền thật sự cảm thấy chưa đến mức nghiêm trọng như vậy, Tần Lễ quá nóng vội rồi.

 

Mị trắc phu nhân nói: "Đã là vì Hiền lang, Tần tiên sinh một lòng thành kính, chẳng lẽ không đáng để Hiền lang tự mình đến tận nơi tạ lỗi? Hiền lang là chủ, ngài ấy là bề tôi, nhưng hai người còn là những người bạn cùng chí hướng. Có gì mà không thể nói thẳng ra?"

 

Ngô Hiền sững người một thoáng.

 

Lòng bàn chân và mu bàn chân đang cọ xát vào nhau trong chậu đồng dừng lại.

 

Một lúc sau, hắn vội vàng đứng dậy, bất chấp mặt đất lạnh lẽo, bàn chân ướt sũng dẫm thẳng lên đó, đi ra cửa.

 

Mị trắc phu nhân vội đứng dậy theo.

 

Cười khuyên nhủ: "Hiền lang gấp gáp vậy làm gì?"

 

"Ít nhất cũng phải mặc áo quần chỉnh tề rồi hãy đi!"

 

Nếu Ngô Hiền từ phòng mình đi ra lại bị cảm lạnh, chính phu nhân hỏi đến, nàng đây cũng khó giải thích được.

 

Ngô Hiền đành phải cố nén sự nôn nóng.

 

Nhanh chóng mặc đồ vào, không ngoái đầu lại mà rời đi.

 

Mị trắc phu nhân tiễn hắn đến cửa sân, cho đến khi bóng dáng người đàn ông biến mất ở cuối con đường đá nhỏ. Ngoài viện của nàng chính là khu vườn được điểm xuyết tinh tế, non bộ thác nước, cây cảnh tinh xảo, ngay cả cá trong ao cũng không lo thiếu ăn...

 

Tất cả đều được người ta chăm sóc kỹ lưỡng.

 

Mị trắc phu nhân tựa vào cửa nhìn một lúc lâu.

 

"Phu nhân cũng nên quay về thôi, cẩn thận bị cảm lạnh."

 

Nghe lời khuyên của tỳ nữ thân cận, nàng mới thở dài quay người.

 

Miệng oán trách, đôi mắt đẹp lộ ra chút buồn bã: "Cảm lạnh? Nếu ta bệnh, Hiền lang có sốt sắng như vậy không?"

 

Tỳ nữ không hiểu ý nàng.

 

Chỉ theo thói quen nịnh nọt.

 

"Phu nhân thịnh sủng không suy, gia chủ tự nhiên sẽ như vậy."

 

Mị trắc phu nhân nghe vậy lại lắc đầu, mày liễu khẽ chau, trong mắt đầy lo âu: "Ngươi không hiểu, chàng sẽ không đâu. Tần Công Túc có thể giúp Hiền lang làm nên việc lớn, ngài ấy nổi giận, Hiền lang lo lắng, ngươi xem thử trong hậu viện có đóa hoa nào khiến chàng bận tâm như vậy không?"

 

Tỳ nữ: "Nhưng, nhưng không giống nhau mà."

 

Mị trắc phu nhân liền hỏi nàng: "Sao lại không giống nhau?"

 

Tỳ nữ nói: "Tần tiên sinh là cánh tay đắc lực của gia chủ, là người có thể dùng được, nhưng phu nhân là người trong lòng gia chủ, là mẹ của các thiếu gia."

 

Hai loại thân phận này sao có thể giống nhau được?

 

Tần tiên sinh cũng không thể thay thế phu nhân được.

 

Tỳ nữ thật sự không hiểu được suy nghĩ của Mị trắc phu nhân.

 

Mị trắc phu nhân lại thở dài: "Ngươi chung quy vẫn không hiểu."

 

Rốt cuộc thì cũng giống nhau thôi, thuộc hạ hay là thiếp thất, tất cả đều là người Ngô Hiền cần, nhưng thiếp thất có thể bị những cô gái trẻ đẹp hơn thay thế bất cứ lúc nào, còn như Tần tiên sinh, có mấy người có thể thay thế được đại tài của hắn?

 

Không được cần thì dễ bị bỏ rơi.

 

Mị trắc phu nhân thật sự rất hâm mộ Tần Lễ.

 

Tần Lễ có thể khiến chồng nàng chân thành cúi đầu, tự mình đến xin lỗi dỗ dành, nhưng còn nàng? Bình thường sống trong hậu viện lúc nào cũng phải cẩn thận, dựa vào sự sủng ái của chồng mà sống qua ngày. Sủng ái là chìa khóa để nàng có thể tiếp tục sống trong một nơi an nhàn tránh xa nghèo đói chiến loạn, không phải chịu đựng những khổ cực phong ba bão táp bên ngoài, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

 

Nếu không có Ngô Hiền, nàng bây giờ chết ở đâu cũng không biết.

 

Nói một cách công bằng, Ngô Hiền là người tốt.

 

Điều may mắn hơn là, chính phu nhân không hề khắc nghiệt, chưa bao giờ đối xử tệ với các nàng. Nhưng đó có phải vì chính phu nhân tốt bụng rộng lượng không? Cũng chưa chắc, người ta đơn giản chỉ không coi trọng những thiếp thất này, các nàng chỉ là những món bày trí xinh đẹp biết đi lại trong hậu viện mà thôi.

 

Mị trắc phu nhân tự cười chế giễu.

 

Ngô Hiền hiển nhiên không biết những tâm tư này của Mị trắc phu nhân.

 

Hắn khoác một chiếc áo choàng lông cáo dày, đội gió tuyết cầm đèn lồng đi gõ cửa nhà Tần Lễ, cứ như vậy gọi Tần Lễ dậy, ờ —— Công Túc cũng chưa ngủ. Hắn mượn ánh sáng đèn lồng nhìn rõ người trong gió tuyết, kinh ngạc nói: "Chủ công?"

 

Ngô Hiền âm thầm oán trách thời tiết tồi tệ này.

 

"Chủ công vào trong trước đã."

 

Tần Lễ vừa bực mình vừa buồn cười.

 

Đoán ra phần nào ý định của Ngô Hiền.

 

Ngô Hiền cởi áo choàng, theo vào trong nhà Tần Lễ, giũ đi những bông tuyết bám trên áo choàng, hai tay xoa xoa sưởi ấm: "Sao Công Túc không nhóm lò than, trong nhà lạnh thế này?"

 

Tần Lễ cho người thắp nến.

 

Nói: "Dùng văn khí hộ thể có thể tránh được cái lạnh."

 

Ngô Hiền nói: "Làm vậy chẳng phải lãng phí văn khí sao?"

 

Còn hao tổn tâm thần nữa.

 

Bình thường không có việc gì, ai lại cố ý làm như vậy?

 

Cũng đâu phải nhà quá nghèo không dùng nổi chút than.

 

Tần Lễ gấp hộp đánh lửa, thản nhiên đáp.

 

"Đã quen rồi."

 

Ngô Hiền nghe ra ý tứ không muốn nói nhiều của hắn, bèn ngừng hỏi chuyển chủ đề, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đêm khuya đến làm phiền Tần khanh, thực ra là vì chuyện ban ngày."

 

Bí quyết của việc xin lỗi là đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo. Nói quanh co, không vào đúng trọng tâm chỉ khiến người ta thêm bực bội.

 

Trên mặt Tần Lễ hiện rõ bốn chữ "quả nhiên là vậy".

 

Hắn nói: "Chủ công đến để làm thuyết khách cho Từ Văn Chú sao?"

 

Ngô Hiền xua tay: "Không phải không phải."

 

Hắn dừng lại, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chắp tay tạ lỗi trước ánh mắt kinh ngạc khó hiểu của Tần Lễ: "Thực ra là vì chuyện hôm nay ta đã thiên vị... Là ta không đúng... Mong Tần khanh thứ lỗi."

 

Tuy Ngô Hiền không khiển trách Từ Giải hay Tần Lễ, nhưng từ việc Từ Giải được người Thiên Hải ủng hộ, còn Tần Lễ bỏ đi là đủ thấy, cũng ngầm thừa nhận là thiên vị.

 

Tần Lễ nhướng mày: "... Chủ công đâu cần phải như vậy."

 

Ngô Hiền cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, cố gắng từ khuôn mặt điềm tĩnh đó nhìn ra cảm xúc thật sự của Tần Lễ.

 

"... Vậy Tần khanh không giận à?"

 

Tần Lễ không nhịn được, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chủ công xem ta là người thế nào? Xung đột khúc mắc kiểu này khó tránh khỏi, đồng nghiệp cùng làm việc không thể nào không có tranh chấp. Chuyện nhỏ này, ta không để tâm, nhưng mà ——"

 

Trước lời nói này, Ngô Hiền thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng khi nghe đến chữ "nhưng mà", tim lại treo lên.

 

"Nhưng mà cái gì?"

 

Tần Lễ cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra —— hắn đã chọn phò tá Ngô Hiền thì không thể nhìn người ta dẫm phải hố, có điều lời nói thẳng tai, khó tránh khỏi khiến người ta không vui, đắc tội một hai kẻ không hợp. Chút chuyện của Từ Giải, hắn có sợ gì?

 

"Nhưng mà Từ Văn Chú..."

 

Ngô Hiền nhỏ giọng ngắt lời hắn: "Văn Chú rất kiêng kỵ việc người khác nhắc đến chuyện Từ thị xuất thân thương gia, lời nói khinh miệt thương nhân của Tần khanh hôm nay, chắc chắn bị cậu ấy ghi hận, lần này thì thôi, sau này đừng nói nữa."

 

Ánh mắt Tần Lễ rất phức tạp.

 

Nhưng vẫn tiếp tục nói: "Ta không khinh miệt thương gia, chỉ ghét những kẻ vì lợi ích mà bất chấp đại cục thôi."

 

Tần Lễ cũng không phải người coi trọng xuất thân, lỡ như sa cơ lỡ vận, thứ đó đổi được mấy miếng lương khô?

 

Chẳng qua là lựa chọn của Từ Giải khiến hắn thật sự tức giận.

 

Ngô Hiền nghe ra ẩn ý trong lời hắn.

 

Ngượng ngùng nói: "Nói thế thì nghiêm trọng quá, Văn Chú vẫn biết nặng nhẹ. Nếu thật sự có vấn đề, Đại Nghĩa cũng sẽ cảnh báo... Văn Chú làm vậy hẳn là đã cân nhắc kỹ..."

 

Mũi Tần Lễ bật ra một tiếng hừ nhẹ.

 

"Trên đời này làm gì có chuyện vẹn cả đôi đường, kẻ quá tham lam, cuối cùng sẽ bị lòng tham nuốt chửng." Tần Lễ tự biết Từ Giải sẽ không làm chuyện bất lợi cho Ngô Hiền, nhưng Từ Giải vì lợi ích Thẩm Đường mang lại, dễ dàng thay đổi thái độ, hy vọng thúc đẩy mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà, người tốt, ta tốt, mọi người đều tốt.

 

Ý nghĩ này thật nguy hiểm.

 

Trong mắt Tần Lễ, đây chính là phản bội trá hình.

 

Ngô Hiền cũng biết Tần Lễ suy nghĩ cho lợi ích của mình, nên không thể ra lệnh ép hắn phải làm gì, không làm gì, chỉ đành nói vài lời chân thành. Cả câu không hề khuyên nhủ, nhưng chữ nào cũng là khuyên nhủ.

 

Nói gì ư?

 

Chỉ nói Từ Giải đã "móc hầu bao" bao nhiêu.

 

Ngô Hiền có thể phát triển nhanh như vậy, muốn người có người, muốn lương có lương, muốn tiền có tiền, ngoài nền tảng vững chắc của Ngô thị, được những người đi theo phò tá, cũng không thể thiếu sự ủng hộ hết mình của Từ thị. Chỉ cần Từ Giải không phản bội, đâm sau lưng hay làm chuyện gì không thể tha thứ, dù Từ Giải nói muốn thiếp thất trong hậu viện của hắn, Ngô Hiền cũng sẽ đồng ý ngay.

 

Ngụ ý là ——

 

Tần Lễ là người thông minh, dĩ nhiên cũng hiểu.

 

Từ Giải không dễ dàng mở lời, một khi đã mở lời thì khó mà từ chối.

 

Nói đến mức này, Tần Lễ chỉ có thể nhượng bộ: "Lời của chủ công, Lễ sẽ ghi nhớ trong lòng."

 

Cố gắng không đối đầu gay gắt với Từ Giải là được.

 

Với tính cách theo đuổi lợi ích của Từ Giải, đối đầu với hắn chính là đẩy hắn vào lòng địch —— Từ Giải không thể rời khỏi trướng Ngô Hiền, nhưng hắn là gia chủ, trong gia tộc có người hiệu trung với người khác, hắn cũng đâu thể ngăn cản được, đúng chứ?

 

Phương pháp dù sao cũng nhiều hơn khó khăn.

 

Ngô Hiền thấy Tần Lễ nuốt giận vào trong, chịu ấm ức vì mình, áy náy nói: "Haiz, uất ức cho Tần khanh rồi..."

 

"Nhưng mà ——"

 

Lại là từ này.

 

Trái tim nhỏ bé của Ngô Hiền lại treo lên.

 

"Nhưng mà cái gì?"

 

Tần Lễ nói: "Nhưng mà vẫn phải cảnh giác Thẩm Ấu Lê."

 

Ngô Hiền khó hiểu.

 

Tần Lễ quá mức chấp nhất với việc bôi nhọ Thẩm Đường và Kỳ Thiện.

 

Bèn nói: "Ta thấy Thẩm Ấu Lê cũng rất tốt, là một thiếu niên nhiệt thành, thứ dân gặp được cậu ấy là điều may mắn. Tại sao Tần khanh lại kiêng dè như vậy? Chỉ vì cậu ấy là chủ công mà ác mưu để mắt tới?"

 

Tần Lễ lắc đầu nói: "Cũng không hẳn, chẳng qua ngay khi nhìn thấy người này, Lễ đã biết người này không phải kẻ cam tâm khuất phục dưới người khác, thuần lương, chân thành chỉ là lớp ngụy trang, bên dưới lớp vỏ bọc này, ẩn chứa một dã tâm nuốt trời nuốt trăng!"

 

Ngô Hiền: "???"

 

Đột nhiên nghi ngờ Thẩm Đường mà mình và Tần Lễ nói đến có phải cùng một người hay không, nhưng dù vậy, cũng không cần phải kiêng dè Thẩm Ấu Lê sớm như vậy. Trước tiên cứ liên minh, xử lý những người khác rồi tính.

 

Ví dụ như Cốc Nhân, ví dụ như Chương Hạ.

 

Ngô Hiền đã không ưa hai người này từ lâu.

 

Đặc biệt là tên Cốc Nhân kia.

 

Kết bái nhiều huynh đệ thì giỏi lắm à?

 

"Hơn nữa, mấy ngày nay Lễ càng nghĩ càng thấy không đúng."

 

"Chỗ nào không đúng?"

 

Tần Lễ không nói rõ.

 

Hắn cứ cảm thấy có chỗ không đúng, Tứ Bảo liên minh, Thẩm Đường lại chạy đi nhậm chức trước, bề ngoài thì nói là mang theo một đám già yếu phụ nữ trẻ con không tiện hành quân đánh trận, thêm vào đó phản quân rút lui, muốn mở rộng chiến quả thì phải nhanh chóng truy kích, cho nên mới rời đội giữa chừng.

 

Nhưng quá trùng hợp.

 

Chỗ nào cũng hợp lý, nhưng chỗ nào cũng bất hợp lý.

 

Nhưng đây chỉ là trực giác của hắn, không thể thuyết phục được ai.

 

"Tóm lại, cảnh giác đề phòng không bao giờ sai."

 

Hắn còn muốn nói Ngô Hiền nên chú ý hành động của Từ Giải, đừng để hắn bị lợi ích Thẩm Đường mang lại làm mờ mắt, làm ra chuyện vượt quá giới hạn, đến lúc đó thì quá muộn... Nhưng nghĩ đến xung đột hôm nay, hắn nuốt lời lại. Dù sao Từ Giải cũng là gia chủ thế gia, không phải thương nhân đơn thuần, lẽ nào không có sự tự giác đó?

 

Bấy giờ bỗng nghe Ngô Hiền nói: "Văn Chú lấy được từ tay Thẩm Ấu Lê hai trăm vò rượu, đưa đến phủ ta năm mươi vò, cũng không biết hiệu quả thật giả thế nào, tửu lượng Tần khanh tốt, hay là cũng lấy vài vò?"

 

Không tốn tiền đâu.

 

Tần Lễ: "..."

 

Tần Lễ đầy bụng lo âu, còn Từ Giải thì sao?

 

Hắn đang mở party.

Bình Luận (0)
Comment