Editor: Đào Tử
________________________________
"Đợi đã ——"
Thẩm Đường thấy người nói chuyện là Khang Thời.
Bốn người còn lại cũng quay lại nhìn.
Hỏi: "Có phải Quý Thọ cảm thấy ta quá tàn nhẫn không?"
Dù sao thì trong giai đoạn đầu lập nghiệp Triệu Phụng đã giúp đỡ mọi người rất nhiều, nhưng cô lại không nói hai lời nảy sinh ý định giết người, nghe qua quả thực không ổn lắm. Nếu Khang Thời có ý kiến cũng là chuyện bình thường, chỉ là Thẩm Đường không ngờ tới ——
Khang Thời vừa tức vừa buồn cười, nhắc nhở Thẩm Đường: "Chủ công, có phải người quên còn giấu ta chuyện gì không?"
Thẩm Đường nghi ngờ: "Ta có giấu gì đâu?"
Khang Thời buột miệng hỏi: "Văn vận là thế nào đây?"
Thẩm Đường: "..."
Bốn người Chử Diệu: "..."
Tổng cộng năm đôi mắt đồng loạt nhìn Khang Thời vừa hỏi ra câu hỏi có phần ngốc nghếch này, ánh mắt rõ ràng viết mấy chữ to "Vậy mà ngươi vẫn chưa biết chuyện này sao", như thể việc Khang Thời biết mới là chuyện bình thường. Vấn đề là Khang Thời biết từ đâu ra chứ?
Hắn bị nhìn đến mức như mèo bị giẫm đuôi, xù lông.
"Ta căn bản không biết chuyện này!"
Thẩm Đường và bốn người còn lại nhìn nhau, ngơ giác nghiêng đầu hỏi Chử Diệu: "Vô Hối, ngài chưa nói à?"
Chử Diệu thản nhiên nói: "Ta tưởng cậu ấy biết."
Kỳ thiện nói: "Ta cũng tưởng biểu huynh biết."
Cố Trì giả vờ ngạc nhiên: "Vậy mà có người không biết sao?"
Cộng Thúc Võ cũng tò mò nhìn Khang Thời.
Hắn tưởng đám văn sĩ văn tâm mưu mô này cái gì cũng biết chứ. Lùi một bước mà nói, không biết Thẩm quân có quốc tỷ trong người, tại sao Khang Thời lại không chút do dự giúp đỡ Thẩm quân? Chẳng lẽ là thích cái cảm giác tự tay gây dựng cơ nghiệp, bồi dưỡng quân chủ sao?
Khang Thời đang bị chất vấn: "..."
Sát thương không lớn nhưng sỉ nhục cực mạnh.
Dù sao cũng đã nói ra rồi, Thẩm Đường cực kỳ thẳng thắn gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, ta có quốc tỷ."
Khang Thời day day mi tâm, trong đầu hiện lên từng manh mối, cho đến khi ánh mắt dừng lại trên người Cộng Thúc Võ: "Nước Tân?"
Thẩm Đường do dự một chút rồi vẫn gật đầu.
Quốc tỷ, đúng là có một cái của nước Tân.
Một cái khác là của chính cô, chỉ là lai lịch của cái này ngay cả cô cũng không rõ, có lẽ phải khôi phục toàn bộ ký ức mới biết được sự thật, nhưng dù sao cũng không phải chuyện xấu.
Khang Thời dừng một chút, sau đó kiên định hỏi: "Ngoài chuyện đó ra, còn gì có thể nói mà ta không biết nữa không?"
Anh ta không muốn lần sau gặp phải tình cảnh tương tự lại bị đám văn sĩ văn tâm bất lương này cười nhạo nữa!
Thẩm Đường ngẫm nghĩ: "Thật ra có một chuyện."
Khang Thời vừa căng thẳng vừa mong đợi nhìn cô.
Thẩm Đường hời hợt nói: "Ta là nữ."
"Ồ, nữ..." Chuyện này tính là bí mật gì chứ, nữ thì nữ thôi, Khang Thời định buột miệng nói ra, nhưng ý thức được mình vừa nghe thấy gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú diễm lệ của Thẩm Đường, buột miệng nói: "Sao chủ công lại là nữ được?"
Anh ta lại nhìn sang mấy người Kỳ Thiện.
Mấy tên này lại dùng ánh mắt "Vậy mà ngươi vẫn chưa biết chuyện này sao" nhìn anh ta, khá lắm, hóa ra chỉ có mình anh ta không biết! Chưa kịp để Khang Thời chuẩn bị tâm lý, bên tai đã vang lên giọng nói đầy nghi hoặc của Cộng Thúc Võ: "Chuyện này, ta cũng không biết..."
Cháu trai nhà mình Cung Sính còn gọi chủ công là "thê huynh".
Sao lại là nữ chứ?
Mọi người: "..."
Cộng Thúc Võ thản nhiên nói: "Nhưng chuyện này không quan trọng."
Khang Thời bình tĩnh lại.
Giới tính gì đó thực sự không quan trọng.
Trong thế giới sở hữu năng lực siêu nhiên này, thực lực mới là đỉnh của kim tự tháp, vượt lên trên tất cả mọi sự khinh miệt.
Thế nhân sùng bái kẻ mạnh, thần phục kẻ mạnh, bọn họ có thể khinh thường phụ nữ, nhưng nhất định sẽ không khinh thường người phụ nữ sở hữu văn tâm võ đảm!
Huống chi ván đã đóng thuyền.
Khang Thời: "..."
Thực sự không giống chút nào!
Nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Đường, vẫn không thể nào liên hệ cô với những người phụ nữ mà mình đã từng tiếp xúc.
Về điều này, Kỳ Thiện bày tỏ biểu huynh cứ quen dần là được.
Dù sao thì anh ta cũng thường xuyên quên.
_(:3" ∠)_
Giới tính của chủ công nhà mình dường như rất khó định nghĩa là "nam", "nữ" hoặc "không nam không nữ". Bỏ qua điểm này thì không có vấn đề gì lớn cả.
Khang Thời: "..."
Thẩm · giới tính Schrödinger · Đường: "..."
Lễ tế xuân canh kết thúc, trên những cánh đồng đều có thể thấy những người dân bận rộn hăng hái làm việc. Thẩm Đường còn cho thợ mộc cải tiến lại cày quặp rồi phân phát xuống, cộng thêm những con trâu cày "giàu kinh nghiệm" "mua" được từ Thiên Hải. Công tác chuẩn bị cho xuân canh diễn ra rất suôn sẻ.
Hiệu suất tăng lên gấp hai ba lần chứ không chỉ là chút ít.
Cố Trì nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.
Anh ta nhận được tin tức từ thuộc hạ, kinh ngạc nói: "Độ phì nhiêu của ruộng hoang khai khẩn năm ngoái lại có thể sánh ngang với ruộng tốt bình thường?"
Ruộng đất ở Phù Cô cho đến các khu vực khác trong địa phận Hà Doãn đều do Cố Trì phụ trách đo đạc đăng ký, độ phì nhiêu và sản lượng ước tính của mỗi mẫu ruộng cũng đã được dự tính, nhưng dân chúng được chia ruộng hoang mới khai khẩn lại dựa vào kinh nghiệm canh tác phong phú của mình phát hiện ra độ phì nhiêu của ruộng vượt quá mong đợi.
Biểu hiện này, ít nhất không phải là thứ ruộng xấu tương đối cằn cỗi có thể có được, miễn cưỡng đạt đến ngưỡng của ruộng tốt.
Cố Trì vội vàng dẫn người đi kiểm tra thực địa.
Anh ta tự nhận mình không hiểu nhiều về nông nghiệp, nhưng tiêu chuẩn phân loại ruộng tốt và ruộng xấu cơ bản thì anh ta vẫn biết. Ruộng trồng được mỗi mẫu mười hộc*, được coi là ruộng tốt. Cỏ dại chưa kịp dọn sạch trên ruộng dựa vào sức sống mãnh liệt, nhú lên những chồi non xanh mơn mởn.
Gọi những nông dân có kinh nghiệm canh tác phong phú nhất đến, nhận định đưa ra cũng không khác nhau là mấy.
_Hộc: dụng cụ để đo dung tích thời xưa, dung lượng bằng 10 đấu, sau đổi thành 5 đấu.
Độ phì nhiêu của mẫu ruộng này quả thực không tồi, nếu được chăm sóc cẩn thận, trời xanh lại chiếu cố, sản lượng hẳn là không kém.
Cố Trì nghi hoặc nhíu mày.
Trí nhớ của anh ta rất tốt, mẫu ruộng này rõ ràng là ruộng xấu.
Lo lắng mình nhớ nhầm, anh ta quay lại lật tìm sổ sách.
Ghi chép trên đó cũng xác nhận suy đoán của anh ta.
Cố Trì gọi người đến dặn dò: "Đi kiểm tra các nơi khác."
Kết quả kiểm tra rất đáng kinh ngạc.
Không chỉ một mẫu ruộng xấu biến thành ruộng tốt, mà độ phì nhiêu của những ruộng khác cũng được nâng lên đáng kể, chẳng qua sự thay đổi không quá rõ ràng nên nông dân không nhận ra, vì vậy dĩ nhiên cũng không báo cáo. Cố Trì lại dẫn người đi khắp nơi, bận rộn suốt ba bốn ngày không thấy bóng dáng.
"Không chỉ ở Phù Cô, mà ruộng đất ở những nơi khác trong địa phận Hà Doãn cũng có biến đổi..." Cố Trì bận rộn trở về, vừa đúng lúc gặp Chử Diệu, tình cờ là việc hắn đang bận gần đây cũng hơi liên quan đến ruộng đất, hai người bèn trò chuyện, trao đổi ý kiến, "Lạ lùng là, lấy ranh giới của Hà Doãn làm chuẩn, đất đai ngoài quận vẫn nguyên vẹn."
"Biến đổi chỉ xảy ra trong Hà Doãn?" Chử Diệu hỏi.
Trong lòng Cố Trì mơ hồ có chút suy đoán, nói: "Đúng vậy, ta còn đi thăm hỏi vài hộ nông dân có ruộng ở gần ranh giới, đất bên trong ranh giới rõ ràng tốt hơn đất bên ngoài một chút."
Chử Diệu hỏi: "Có phải Vọng Triều đang nghi ngờ —— những thay đổi này có liên quan đến ngôn linh trong lễ tế xuân canh hôm đó không?"
Hai người cùng nhau đi về hướng trị sở.
Cố Trì gật đầu nói: "Đúng vậy, có suy đoán này. Ta còn đặc biệt hỏi dân chúng bên ngoài Phù Cô, bọn họ đều nói đúng giờ lành ngày tế lễ hôm đó có một cơn mưa nhỏ mơ hồ, nhưng... Dân chúng ngoài ranh giới Hà Doãn lại nói không có, không có ấn tượng gì."
Giữa hai việc này nhất định có mối liên hệ nào đó.
Trong lòng Chử Diệu cẩn thận nghiền ngẫm ngôn linh ngày hôm đó.
Đạo chư hầu của chủ công nhà mình lại là việc nhà nông...
Hắn nói: "Vọng Triều, cẩn thận vẫn hơn, hãy lệnh cho người âm thầm truyền ra lời đồn 'Tuyết lành báo hiệu năm bội thu', càng nhiều càng tốt."
Hiện tại vẫn chưa thích hợp để đẩy chủ công lên sân khấu.
Ít nhất phải đợi đến khi văn tâm của Lệnh Đức (Lâm Phong) ngưng tụ!
Đạo văn sĩ của Lệnh Đức là tấm chắn tốt nhất.
Cố Trì cũng tán thành quyết định của Chử Diệu.
Nói rồi, trị sở đã ở ngay trước mắt.
Việc này bọn họ quyết định vẫn chưa đủ, còn cần sự đồng ý và phối hợp của chủ công Thẩm Đường, Thẩm Đường không nói hai lời đồng ý ngay —— đây là chuyện tốt mà! Cũng sắp đến giờ dùng bữa trưa, Thẩm Đường bèn bảo hai người ở lại dùng bữa.
Vật tư khan hiếm, thường ngày chỉ ăn hai bữa.
Sáng ăn, tối ăn.
Giữa chừng đói thì ăn chút điểm tâm lót dạ.
Nhưng người làm việc quần quật cũng có nhân quyền chứ!
Mỗi người một bát mì sườn lớn rồi thêm ba cái bánh có kèm canh.
Thẩm Đường vui vẻ húp mì, nước canh cũng uống sạch không còn một giọt.
Ăn no rồi mới có sức tiếp tục 007!
"Vô Hối và Vọng Triều không cần bế quan sao?"
Trong thời gian nghỉ ngơi, cô quan tâm đến tình hình gần đây của hai người.
Loại văn vận này cũng cần tu luyện hấp thu mới có thể biến thành của mình, nếu bị tắc nghẽn ở đan phủ và kinh mạch sẽ rất khó chịu.
Chử Diệu nói: "Buổi tối cũng đủ rồi."
Đặc biệt bế quan một chuyến, công việc ai làm?
Thẩm Đường há miệng định khuyên.
Cố Trì thì "ốm", Chử Diệu thì "già".
Bóc lột bọn họ thì không đành lòng lắm.
Nghe được tiếng lòng này, ánh mắt Cố Trì trở nên vi diệu, như đang suy tư nhìn khuôn mặt trẻ trung của Chử Diệu...
Thẩm Đường hiểu sự cố chấp của Chử Diệu (hay nói cách khác là không chịu khuất phục tuổi già?), nên cũng không kiên trì nữa, chỉ nhắc đến việc Lâm Phong gần đây thường xuyên chạy ra đồng ruộng, xem ra là sắp ngưng tụ văn tâm rồi.
Chử Diệu phủ nhận: "Chưa nhanh vậy đâu, ít nhất phải đến thu hoạch mùa thu."
"Ể? Nhưng ta cảm thấy văn khí của Lệnh Đức tích lũy gần đủ rồi mà..." Văn khí của Lâm Phong tăng vọt vào ngày lễ tế xuân canh, lại được chia một phần văn vận không nhỏ, thử ngưng tụ văn tâm lần đầu tiên chắc cũng đủ rồi, nhưng Chử Diệu không nghĩ vậy.
Hắn nói: "Lệnh Đức đã thấy mùa đông tiêu điều, mùa xuân sinh sôi, nhưng một năm có bốn mùa, còn thiếu mùa hè và mùa thu."
Cách nói này làm người ta cảm thấy vô cùng mới mẻ.
"Làm sao Lệnh Đức có thể chưa từng thấy mùa hè và thu chứ?"
Chử Diệu nói: "Từng gặp, nhưng không hoàn toàn gặp."
Hắn rất quan tâm đến nữ học trò này.
Đặc biệt là sau khi biết được đạo văn sĩ của cô bé, hắn càng âm thầm nghiên cứu, cố gắng tìm kiếm con đường để cô bé nhanh chóng an toàn ngưng tụ văn tâm. Ban đầu, hắn cũng nghĩ rằng chỉ cần trữ lượng văn khí đầy đủ là có thể thử, nhưng ngày xuân canh đã thay đổi suy nghĩ của hắn.
Đạo văn sĩ của Lâm Phong là "Tề Dân Yếu Thuật"!
Dựa vào ruộng, dựa vào nông.
Hai điều này lại gắn bó mật thiết với sự thay đổi của bốn mùa.
Có lẽ phải thực sự trải qua một lần, Lâm Phong mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được tinh túy, ngưng tụ văn tâm thuộc về cô bé trong một lần!
"Có nói với muội ấy chưa?"
"Đương nhiên là đã nói rồi, để con bé yên tâm."
Mặc dù Lâm Phong không chủ động bày tỏ, nhưng hắn cảm nhận được sự nôn nóng ngày càng tăng trong lòng học trò của mình, loại cảm xúc này là điều cấm kỵ đối với văn sĩ văn tâm! Bất cứ lúc nào cũng phải giữ tâm thái bình tĩnh, không vui vì vật, không buồn vì mình.
Lâm Phong cũng thực sự rất chịu nỗ lực.
Thẩm Đường chống cằm nhìn trời bên ngoài, mong đợi nói: "Mùa thu à... Vậy chẳng phải Lệnh Đức là cô gái đầu tiên có được văn tâm võ đảm sau ta sao? Con bé này thật có tiền đồ."
"Có lẽ là người thứ hai." Cố Trì nói.
"Còn ai nữa?"
Anh ta nhắc Thẩm Đường: "Bạch Tố nương tử."
Bản thân Bạch Tố đã là người có thiên phú võ học hơn người, từ nhỏ đã bái sư học đạo, hàng ngàn ngày đêm chưa từng lơi lỏng một khắc. Cô ấy khác với Ly Lực, Ly Lực là nửa đường mới học nghệ, thân thể gần trưởng thành mới tiếp xúc với võ nghệ, còn Bạch Tố thì luyện võ từ nhỏ, ngoài đan phủ, võ đảm, võ khí, vốn liếng của cô ấy có thể khiến cô ấy tự hào trước chín phần mười võ giả võ đảm trên thế gian.
Ngày xuân canh chia thịt, cô ấy cũng nhận được một phần nhỏ võ vận.
Chính phần võ vận này đã giúp Bạch Tố vượt qua giai đoạn khổ luyện cảm nhận được linh khí thiên địa, tiến một bước dài trên con đường trở thành võ giả võ đảm! Nền tảng của cô ấy vốn đã rất vững chắc, nếu không có gì bất ngờ, trong vòng một tháng nhất định sẽ thành võ đảm. Thậm chí việc ngưng tụ võ đảm còn trước cả Ly Lực.
Tuy nhiên, ngưng tụ võ đảm chưa bao giờ là điểm cuối.
Mà là điểm khởi đầu của võ giả võ đảm.
Về sau có thể đi được bao xa, tất cả đều phụ thuộc vào tạo hóa của chính cô ấy.
Thẩm Đường lúc này mới nhớ đến Bạch Tố.
Cũng không trách cô lơ là.
Bạch Tố không phô trương, khi cần tu luyện thì tìm một nơi yên tĩnh để lặng lẽ tu luyện, khi cần làm việc thì làm theo chỉ thị, làm nhiều nói ít, không tự tiện thêm kịch, dĩ nhiên cảm giác tồn tại cũng thấp.
Nhưng khi cô ấy rút song tuệ kiếm ra, chắc chắn sẽ là tiêu điểm!
Thẩm Đường nói: "Vậy lát nữa ta tìm Bán Bộ nữa..."
Có người dẫn đường luôn có thể bớt đi đường vòng.
Nhưng điều cô nghĩ, Cố Trì đã làm xong rồi.
Cũng không phải anh ta chủ động làm như vậy, mà là Bạch Tố tìm anh ta giúp đỡ —— so với Cộng Thúc Võ, cô ấy quen thuộc với Triệu Phụng hơn, nhưng dù sao Triệu Phụng cũng là người của Thiên Hải, có một số bí mật trước khi được Thẩm Đường cho phép, vẫn không tiện tiết lộ cho người ngoài.
Cố Trì tiện tay giúp việc này.
Cũng nhờ vậy mà biết được tiến độ tu luyện của Bạch Tố.
Thời gian nhàn nhã luôn ngắn ngủi, ba người trò chuyện một lúc rồi đứng dậy bận rộn với công việc của mình. Người phụ trách việc tìm người ra ngoài truyền bá tin tức "Tuyết lành báo hiệu năm bội thu" là Chử Diệu, bởi vì Cố Trì còn một đống việc vặt chưa xử lý xong, phải đi công tác.
Thẩm Đường ngáp dài rồi tiếp tục công việc.
Mông còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, lại có người đến.
Cũng là người cả tháng nay không thấy bóng dáng, Từ Giải.
Không biết có phải vì lâu ngày không gặp hay không, Từ Giải hôm nay có vẻ đầy đặn hơn, khuôn mặt tròn trịa hơn một chút —— nghĩ lại cũng dễ hiểu, một hai tháng đầu năm rất dễ tăng cân.
"Văn Chú về rồi à, mau ngồi đi."
Từ Giải không còn sức soi mói lời của Thẩm Đường.
Chỉ hành lễ theo đúng phép tắc rồi ngồi xuống.
"Đã lâu không gặp, phong thái của Thẩm quân càng thêm rực rỡ."
Thẩm Đường thầm bĩu môi.
Còn phong thái gì nữa chứ?
Dạo này cô tăng ca đến mức sắp tiến hóa thành gấu trúc rồi.
Hốc hác như vừa được thả ra từ nhà giam vậy.
Cũng chẳng khách sáo vòng vo tam quốc, cô đi thẳng vào vấn đề.
"Mẻ rượu trước bán hết rồi à?"
"Bán hết rồi."
Thẩm Đường ngoài cười trong không cười nhắc nhở: "Đã tránh thuế hợp lý chứ?"
Thật ra lần trước cô cố ý làm vậy để chọc tức bọn họ, nếu có thể chia rẽ Ngô Hiền và Từ Giải thì coi như là thu hoạch ngoài mong muốn.
Với tính cách của Ngô Hiền, phần nhiều sẽ giả câm giả điếc, sau đó Từ Giải vì áp lực tự bù vào khoản lỗ của cô... Đây là trạng thái lý tưởng nhất. Còn khả năng cao hơn là đôi chủ tớ này mặt dày mày dạn, tiếp tục cắt xén của cô.
Ai ngờ ——
Từ Giải trình sổ sách lần này lên.
Thẩm Đường cầm lên xem, nhướng mày.
Vãi, Ngô Hiền thay đổi tính nết rồi à?
Lần trước Từ Giải đã lấy về năm mươi vò rượu, nhưng lợi nhuận thu được lại tương đương với hai trăm vò của lần trước, vật phẩm trao đổi cũng có giá cả phải chăng, mấu chốt là không phải hàng cũ đã qua sử dụng!
Là hàng mới toanh! ! !
Trong chốc lát, Thẩm Đường cảm thấy "được sủng ái mà kinh sợ".
Bên trong có điều mờ ám nào chăng?
Cô ngẩng đầu lên khỏi sổ sách, nhìn Từ Giải.
Hỏi: "Thiên Hải vẫn tiêu thụ được lô hàng này sao?"
Ngụ ý, Ngô Hiền thực sự không cắt xén gì nữa?
Từ Giải cười cười, vô cùng tự nhiên đáp: "Không phải Thiên Hải, mà là hai vùng Thượng Nam và ấp Nhữ."
Nghe vậy, Thẩm Đường rơi vào trầm tư.
Nghe vậy, Thẩm Đường im lặng hồi lâu.
Thượng Nam, Cốc Nhân, Cốc Tử Nghĩa cai quản.
Ấp Nhữ, Chương Hạ, Chương Vĩnh Khánh cai quản.
Lưỡi hái cắt cỏ của Ngô Hiền đã vươn dài đến vậy rồi sao?
Đang nghi hoặc, ánh mắt Thẩm Đường lướt qua sổ sách thấy số liệu không đúng.
"Sao lại là hai trăm vò rượu?"
Không phải năm mươi vò à?
_____________________
|ू・ω・')
Nấm: Vậy thì —— trong tay Ngô Hiền có bốn mươi vò, Từ Giải có năm mươi vò, sao bán ra được hai trăm vò?
PS: Khi chỉnh sửa nhớ Cộng Thúc Võ đã gặp Cung Sính, biết sự tồn tại của "thê huynh" từ cháu trai, lo sợ là BUG nên đã chỉnh sửa lại một chút.