Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 334

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Thẩm Đường nghi hoặc nhìn Từ Giải, chờ đợi câu trả lời.

 

Vẻ mặt Từ Giải vi diệu nhìn cô, chỉ thiếu mỗi việc viết thẳng mấy chữ "Thẩm quân, đây chẳng phải là biết rồi còn hỏi sao?" lên mặt.

 

Thẩm Đường: "???"

 

Cô đâu có cài mật thám giám sát Từ Giải.

 

Sao lại "biết rồi còn hỏi" được?

 

Thấy vẻ hoang mang trong mắt Thẩm Đường không giống giả vờ, cơ mặt Từ Giải giật giật một cách kỳ lạ cứng nhắc, ấp úng nói: "Khụ khụ khụ, bởi vì Thượng Nam và Ấp Nhữ kiểm soát rượu rất nghiêm ngặt, không được phép thì không được bán, muốn vào hai nơi này không thể dùng đường lối bình thường, cho nên... Ừm, khó tránh khỏi phải dùng một vài... Một vài thủ đoạn đặc biệt để luồng lách..."

 

Thẩm Đường nghe mà đầu óc rối bời.

 

"Thủ đoạn đặc biệt để luồng lách? Lẽ nào là tư phiến?"

 

"Tư phiến" chính là buôn lậu trái phép.

 

Theo lời giải thích của Từ Giải, quyền kinh doanh rượu ở Thượng Nam và Ấp Nhữ bị kiểm soát chặt chẽ, thương nhân bình thường rất khó có được, muốn chen chân vào thị trường này thì chỉ có thể buôn lậu. Nhưng buôn lậu thì cũng không đến mức biến năm mươi vò thành hai trăm vò chứ.

 

Từ Giải đang hỏi một đằng trả lời một nẻo đây mà.

 

"Là tư phiến."

 

Còn tiết kiệm được khoản thuế thị trường và thuế rượu cao ngất.

 

"Năm mươi vò làm sao buôn lậu thành hai trăm vò? Chuyển từ vò lớn sang vò nhỏ? Làm vậy đúng là tiện cho việc chia nhỏ lẻ để lén lút vận chuyển vào hai nơi đó, cũng không dễ bị phát hiện..." Cô vừa nói, trong lòng cũng nguôi ngoai phần nào, "Dọc đường này chắc vất vả cho Văn Chú rồi."

 

Từ Giải: "..."

 

Chủ công, "Huynh đệ tốt" của ngài cướp mất lời ngài rồi!

 

Hắn miễn cưỡng phớt lờ xúc động muốn càu nhàu.

 

Cười gượng "Cũng không chỉ là thay đổi kích thước vò rượu."

 

Thẩm Đường: "???"

 

Lời này chứa đựng quá nhiều thông tin!

 

Hay lắm, cô tự xưng là "gian thương", hóa ra vẫn còn quá ngây thơ! Năm mươi vò tăng lên thành hai trăm vò, không chỉ là thay đổi kích thước vò rượu, mà còn pha thêm nước vào sao?

 

Phì!

 

Đây rõ ràng là pha rượu vào nước chứ?

 

Trong nháy mắt, nụ cười của Thẩm Đường cứng đờ.

 

Từ Giải cắn răng, vắt óc suy nghĩ.

 

Cố gắng tìm cách chữa cháy cho chủ công nhà mình lẫn chính mình.

 

"Thẩm quân đừng giận, chủ công ta suy đắn đo suy nghĩ lắm mới làm vậy, thực sự là vì đại cục. Thẩm quân thử nghĩ, linh tửu ngài tự tay ủ có hiệu quả quá rõ ràng, một khi bán ra ngoài Thiên Hải, Hà Doãn chắc chắn sẽ thu hút vô số kẻ dòm ngó, bất kể là công khai hay lén lút. Nhưng nếu giảm bớt hiệu quả của linh tửu thì dù là với Thẩm quân hay chủ ta, đều là lợi chứ không có hại..."

 

Làm vậy không phải vì hắn là gian thương.

 

Ý tưởng này là do "Huynh đệ tốt" của ngài đề xuất.

 

Không liên quan một đồng nào đến Từ Văn Chú hắn.

 

Hắn làm ăn luôn đàng hoàng ngay thẳng, chưa bao giờ cố tình tìm cách "lách luật" gây khó dễ cho người cầm quyền.

 

Nói đến đây, trong đầu hắn hiện lên cuộc đối thoại hôm đó.

 

Từ Giải kinh ngạc: 【Pha... pha nước vào rượu?】

 

Ngô Hiền dựa vào sập đọc sách, ung dung lật sang một trang, mỉm cười hỏi ngược lại: 【Không thì sao? Mấy chục vò rượu vớt vát được bao nhiêu tiền? Cũng giống như hòn đá ném xuống sông, tạo được sóng nước gì? Cốc Tử Nghĩa và Chương Vĩnh Khánh chắc cũng chẳng để ý đến chuyện này đâu. Buôn bán rượu chẳng phải xưa nay đều là bảy phần rượu ba phần nước, pha trộn rồi bán sao?】

 

Vẻ mặt Từ Giải khó tả, nhỏ giọng nói: 【Người khác làm thế nào thì không biết, nhưng Giải chưa từng làm việc này...】

 

Ngô Hiền mỉm cười, thẳng thắn nói.

 

"Không phải bảo cậu bán rượu pha nước ở Thiên Hải, mà là ở hai vùng Thượng Nam và Ấp Nhữ. Hơn nữa, pha thêm hai vò chẳng phải tiết kiệm được hai vò lương thực sao? Cho dù pha thêm nước, mùi vị cũng chỉ nhạt đi một chút, hiệu quả giảm bớt, tốt xấu gì đám người đó cũng chẳng nếm ra được, Văn Chú thấy thế nào?】

 

Từ Giải: "..."

 

Hắn chỉ muốn hỏi, đây là chuyện có thể nghe được giữa ban ngày ban mặt sao?

 

Tại sao chủ công và Thẩm quân, hai người đứng đầu thế lực lớn nhỏ này lại luôn muốn nhồi nhét cho hắn "bí kíp đào tạo gian thương" thế.

 

Một người dạy hắn cách trốn thuế hợp lý, một người dạy hắn cách làm giả... Từ Giải tin hai người bọn họ là bạn bè chí cốt rồi.

 

Quả thực là huynh đệ khác cha khác mẹ!

 

Từ Giải:【Nhưng mà bên Thẩm quân...】

 

Chẳng phải là làm hỏng danh tiếng của linh tửu sao?

 

Ngô Hiền cười khẩy —— ngấm ngầm phát tài không có gì đáng xấu hổ! Bảng hiệu rượu ngon của Thẩm Đường mà thật sự dám quang minh chính đại treo ra, sáng treo bảng hiệu, trưa địch đánh tới, tối người đã chôn rồi.

 

Từ Giải không lay chuyển được quyết tâm muốn cắt cỏ Cốc Tử Nghĩa và Chương Vĩnh Khánh của chủ công nhà mình, cuối cùng vẫn mang theo vò "Linh tửu bản phối trung bình" đánh vào thị trường rượu đen hai vùng.

 

Chỉ là Từ Giải không biết những vò rượu này sau khi qua tay người bán rong, còn được biến tấu thành "Linh tửu bản phối cấp thấp".

 

Nói một cách đơn giản, chính là trên cơ sở pha loãng bảy ba lại tiếp tục pha loãng bảy ba một lần nữa

 

_(:з)∠)_

 

Còn chuyện trốn thuế hợp lý...

 

Từ Giải cũng đã nói rõ với Ngô Hiền.

 

Chẳng qua không nói với hắn những lời chia rẽ của Thẩm Đường như "người có, ta không thể không có" hay "Tích trữ lương thực không đồn vũ trang, nhà chính là kho lương; tích lũy vũ trang không tích trữ lương thực, khắp nơi đều là kho lương". Lời nào nên nói lời nào không nên nói, trong lòng Từ Giải rõ như gương.

 

Một khi đã nói ra, Từ Giải dám chắc mình sẽ mãi mãi đứng về phía Ngô Hiền, nhưng Ngô Hiền sẽ mãi mãi tin tưởng sao?

 

Kiểu thử thách lòng tin này càng ít càng tốt.

 

Ngô Hiền nghe say sưa, thậm chí còn kinh ngạc đến mức suýt nữa không ngậm được miệng, vỗ bàn khen "tuyệt diệu", hận không thể coi Thẩm Đường nghĩ ra cách trốn thuế tinh vi này thành tri kỷ. Tên này nếu làm thương gia, e rằng sẽ được hậu thế tôn làm tổ sư gia.

 

Từ Giải: 【...】

 

Hắn cảm thấy chủ công của mình thật sự không bình thường rồi.

 

Ngô Hiền cũng ý thức được mình thất thố, vội vàng nghiêm mặt, trầm giọng nói: 【Thẩm Ấu Lê đưa ra yêu cầu này, hẳn là lần trước làm hơi quá phận khiến người ta bất mãn. Lần này thanh toán cho thêm chút lợi ích là được, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.】

 

Tiếp rượu xin lỗi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

Ngô Hiền chột dạ đảo mắt.

 

Cũng thấy lần trước mình lừa Thẩm Đường hơi quá đáng, con trâu già đã qua tuổi tráng niên, nông cụ cũ đều đóng gói cho người ta, dọn đồ tồn kho. May mà giống cây và lương thực không pha nước, nếu không Thẩm Đường chắc đã tức giận lật bàn, cầm kiếm đến giết hắn rồi.

 

Từ Giải nghe vậy thở phào một hơi.

 

Mừng vì lần sau gặp Thẩm Đường còn có cái để giải thích.

 

Nếu không thì ——

 

Hắn chắc hẳn đi vào Phù Cô theo chiều dọc, ra theo chiều ngang.

 

Từ Giải hoàn hồn khỏi dòng hồi tưởng.

 

Thẩm Đường vẫn còn đang kinh ngạc trước thao tác của Ngô Hiền.

 

Tặc lưỡi: "Chiêu Đức huynh không đi làm kinh doanh thật đáng tiếc."

 

Đúng là một mầm mống gian thương tốt.

 

Làm giả pha nước mà lại lý lẽ đường hoàng như vậy.

 

Từ Giải biết làm sao?

 

Đương nhiên là cười trừ cho qua chuyện.

 

Ai bảo đây là chủ công do chính hắn tự chọn.

 

Cùng lúc đó, "linh tửu bản phối cấp thấp" sau khi pha loãng bảy ba hai lần cũng lặng lẽ lan truyền ở Thượng Nam và Ấp Nhữ.

 

Những kẻ bán rong cũng lanh lợi, nắm chặt nguồn hàng trong tay, từng chút từng chút tung ra thị trường, cũng kiếm được đầy bát đầy túi.

 

Miệng cười đến tận mang tai.

 

Một vò rượu ít nhất cũng năm mươi lượng.

 

Thế mà vẫn khó tìm được một vò.

 

Dù Thượng Nam và Ấp Nhữ quản lý rượu nghiêm ngặt, tiệm rượu có giấy phép kinh doanh rất ít, nhưng thị trường này quá lớn, những tiệm rượu này không hẳn có thể đáp ứng hết. Thêm vào đó, hai vùng dưới sự cai quản của Cốc Nhân và Chương Hạ, dân sinh còn coi như ổn định giàu có, rượu cũng không phải là "hàng xa xỉ" không uống nổi. Chỉ cần có thị trường, có lợi nhuận, nhất định sẽ có người liều lĩnh mạo hiểm.

 

Định luật này áp dụng được mọi lúc mọi nơi.

 

Việc buôn lậu giữa hai nơi cũng rất nghiêm trọng.

 

Cái ô bảo hộ cho hoạt động buôn lậu lại là những gia tộc có danh vọng, quan hệ rộng rãi tại địa phương, Chỉ cần ngầm nói một tiếng, những kẻ có lợi ích liên quan này sẽ ngấm ngầm làm ngơ, bao che cho nhau để kiếm thêm chút "thu nhập ngoài". Ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.

 

Cốc Nhân biết đến "linh tửu bản phối cấp thấp" là từ một bữa tiệc rất lâu sau đó, khi đó còn thấy rượu này khá ngon.

 

_(:з)∠)_

 

"Quý Thọ, ta thật không hiểu, Ngô Chiêu Đức không sợ rước họa vào thân, bị vạch trần rồi ăn đòn à?" Sau khi Từ Giải rời đi, Thẩm Đường nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện này không thể một mình lo lắng được, bèn túm lấy một người đến "chia sẻ" cùng mình.

 

Khang Thời nghe thấy hành vi gian thương của Ngô Hiền, quả thực có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ một chút liền hiểu ra nguyên nhân.

 

Rượu thời nay mùi vị đều không quá nồng, cho dù là tiểu thư khuê các tửu lượng kém cũng có thể uống được vài vò.

 

Nhưng rượu Thẩm Đường dùng ngôn linh hóa ra thì khác.

 

Hương rượu nồng nàn, mùi vị thuần hậu.

 

Dù có pha nước cũng không dễ phát hiện.

 

Đây chắc hẳn là nguồn gốc tự tin để Ngô Hiền làm giả.

 

Khóe miệng Thẩm Đường giật giật: "..."

 

Quả nhiên, là mình còn chưa đủ gian!

 

"Chúng ta có nên xâm nhập thị trường hai nơi đó không?"

 

Thẩm Đường rút kinh nghiệm xương máu.

 

Khang Thời: "... Ý của chủ công là?"

 

Thẩm Đường nghiến răng, quyết tâm nói: "Chúng ta đâu phải cây hẹ trong vườn nhà Ngô Chiêu Đức, mặc cho hắn muốn cắt thế nào thì cắt. Chúng ta xuất hàng, tại sao phần lớn lợi nhuận lại để cho tên gian thương lòng dạ hiểm độc Ngô Chiêu Đức kia kiếm hết? Không được, chúng ta phải vùng lên phản kháng!"

 

Phải nói không với sự bá đạo của Ngô Chiêu Đức!

 

Khang Thời cau mày: "Như thế chẳng phải sẽ bại lộ ra sao?"

 

Thẩm Đường cảm thấy trí thông minh của mình bị coi thường: "Ai nói phải dùng danh nghĩa của chúng ta? Ai lại ngu ngốc đến mức buôn lậu bằng tên thật? Chẳng phải là đang nhảy disco trong bãi mìn của Cốc Tử Nghĩa và Chương Vĩnh Khánh sao? Chúng ta có thể đi đường vòng, làm một cách khéo léo!"

 

Khang Thời trực tiếp hỏi Thẩm Đường muốn đáp án.

 

"Khéo léo như thế nào?"

 

Dù sao anh ta cũng không phải là người có đầu óc kinh doanh.

 

Không theo kịp bước chân của chủ công nhà mình.

 

Thẩm Đường dõng dạc nói: "Nhái hàng!"

 

Khang Thời hoang mang: "Nhái hàng?"

 

Thẩm Đường lại nói: "Cũng có thể dán nhãn!"

 

Khang Thời: "Dán nhãn?"

 

Cả hai từ đều xa lạ.

 

Đối với những từ ngữ lạ lùng khó hiểu thỉnh thoảng bật ra từ miệng chủ công nhà mình, tất cả đều bị coi là "tiếng địa phương quê nhà của chủ công". Anh ta không cần truy cứu nguồn gốc của những từ này, chỉ cần biết ý nghĩa của chúng là được.

 

Thẩm Đường kiên nhẫn giải thích: "Đúng vậy! Từ Văn Chú đã mở cửa thị trường ở Thượng Nam và Ấp Nhữ, loại linh tửu này chắc chắn cung không đủ cầu, chúng ta chỉ cần bám theo hắn, lén lút vận chuyển rượu pha nước vào, giả mạo là nguồn hàng trong tay Từ Giải, hoặc giả làm người của Từ Văn Chú, nói rằng đây là số hàng chúng ta lén biển thủ của Từ Văn Chú..."

 

Cô cũng không tham lam.

 

Không bán giá cao như Từ Văn Chú.

 

Muốn bán nhanh, một nửa giá cũng được.

 

Thẩm Đường nói: "Nếu con đường này không thông, chúng ta sẽ nói rượu này là do nước khác lén vận chuyển đến, công dụng cũng gần giống với linh tửu, coi như là bản thay thế giá rẻ của linh tửu, chất lượng tốt giá lại rẻ. Tuy hiệu quả không bằng người ta nhưng thắng ở chỗ giá rẻ, số lượng nhiều!"

 

Cô vỗ vai Khang Thời, cười thật gian xảo.

 

Khang Thời: "... Cách này... rất hay, rất hay."

 

Chủ công còn xỉa xói Ngô Chiêu Đức là gian thương.

 

Bản thân cô cũng chẳng kém cạnh gì!

 

Thẩm Đường còn giả vờ cảm khái: "Con người ta luôn phải bị dồn đến đường cùng mới biết mình có tiềm năng kinh doanh, haizzz ——"

 

Cô và Ngô Chiêu Đức chắc là cộng điểm kỹ năng sai rồi.

 

Thẩm Đường là người nhanh nhảu, nói làm là làm ngay.

 

Sợ rằng chậm một bước là lỗ vốn.

 

Haiz, không còn cách nào khác, nghèo điên rồi.

 

Thẩm Đường hăng say nghiên cứu cách pha nước vào rượu, tỉ lệ bao nhiêu để đám người kia không nếm ra được —— chỉ khổ cho Công Thúc Võ thành người thử rượu, uống một bụng toàn nước.

 

Khi Thẩm Đường ở Hà Doãn Phù Cô nảy ra một ý tưởng, cũng là lúc thị trường rượu ở Ấp Nhữ, Thượng Nam ấp bắt đầu ngập lụt.

 

_(:з)∠)_

 

Thời gian thoi đưa, lại hai mươi ngày trôi qua.

 

Thời tiết cũng bắt đầu dần ấm lên.

 

Cơn gió xuân ấm áp phất qua mặt, những chồi non nhú lên trên cành cây.

 

Quần áo của dân chúng làm việc trên công trường cũng không còn cồng kềnh.

 

Qua một mùa đông, trên khuôn mặt đã ít thấy vẻ thờ ơ vô cảm, thay vào đó là nụ cười chân thành, ánh mắt tràn đầy hy vọng về tương lai.

 

Vào một ngày bình thường như vậy, Bạch Tố luôn khiêm tốn giản dị đã đột phá!!!

 

Đúng vậy, võ đảm đã thành!

 

Người đầu tiên phát hiện ra điều này thậm chí không phải là chính cô.

 

Hôm ấy, Bạch Tố vẫn dậy sớm tập luyện như thường lệ.

 

Từ lúc trời còn tờ mờ sáng đến khi trời sáng rõ.

 

Cô luyện tập đến khi toàn thân nóng ran, hai cánh tay mỏi nhừ mới dừng lại.

 

Cô quen luyện tập ở những nơi vắng vẻ, môi trường yên tĩnh có thể khiến cô tập trung hơn, nhưng hôm nay lại hơi khác. Khu đất hoang vắng trước đây chỉ có một mình cô hôm nay lại có một người không ngờ tới.

 

Bạch Tố thấy người này liền thu kiếm chắp tay.

 

"Cộng Thúc thủ lĩnh."

 

Hiện tại cô đang ở dưới trướng của Cộng Thúc Võ, coi như là binh lính của hắn, nhưng phần lớn thời gian là học bày binh bố trận với Triệu Phụng...

 

"Sao ngài lại đến đây?"

 

Cộng Thúc Võ hỏi cô: "Cô có cảm thấy gì không đúng không?"

 

Bạch Tố ngẩn người: "Không có."

 

Cộng Thúc Võ chỉ vào mặt trời trên trời.

 

"Bốn canh giờ."

 

Hắn đến tìm người.

 

Ngày thường Bạch Tố đều "đi làm" đúng giờ.

 

Nhưng hôm nay vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, hỏi một vòng cũng không ai thấy cô, Cộng Thúc Võ lo lắng cô là con gái, thân cô thế cô ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm không thể xử lý được nên đã lần theo tìm đến đây.

 

Gặp Bạch Tố vừa kết thúc luyện tập, hắn mới yên tâm.

 

Ban đầu Bạch Tố không hiểu ý, nhưng theo hướng Công Thúc Võ chỉ, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhận ra vị trí của mặt trời đã thay đổi.

 

Cô ấy vậy mà đã đắm chìm trong việc tu luyện suốt bốn canh giờ!

 

Điều này gần như là không thể xảy ra!

 

Nghề trước đây của cô là trộm.

 

Cô luôn nắm bắt thời gian chính xác.

 

Lúc này cô mới hiểu tại sao Cộng Thúc Võ đến tìm mình, không khỏi xấu hổ, để Cộng Thúc Võ phải chạy một quãng đường xa như vậy, nhưng đồng thời trong lòng cũng dấy lên nghi ngờ —— tại sao mình lại phạm phải sai lầm như vậy?

 

Sáng nay cô chỉ cảm thấy trạng thái tốt chưa từng thấy, cụ thể là cơ thể nhẹ hơn, dường như sự ràng buộc vô hình của mặt đất đối với cô đã lỏng lẻo hơn rất nhiều, vung kiếm cũng mạnh mẽ hơn, trước đây vung một kiếm, bây giờ có thể ra vung kiếm... Những chiêu thức trước đây còn cảm thấy khó khăn, bây giờ lại trôi chảy như nước, tùy ý sử dụng...

 

Bạch Tố chớp mắt.

 

Cô chợt nhận ra thị lực của mình cũng khác thường.

 

Cô và Công Thúc Võ cách nhau một khoảng xa như vậy, trước đây nhiều nhất chỉ có thể nhìn rõ mặt hắn, bây giờ tập trung nhìn có thể thấy rõ cả những sợi lông tơ nhỏ trên mặt hắn, cả sự phập phồng nhẹ nhàng ở ngực.

 

Bạch Tố giơ tay che mắt.

 

Không chỉ mắt, tai mũi dường như cũng có vấn đề... Cô không hề cảm thấy sợ hãi, trái lại trong lòng nảy sinh một khả năng khiến máu cô sôi sục, chẳng lẽ là cô ——

 

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ tường tận của Công Thúc Võ.

 

Rõ ràng là đứng cách xa nhau, nhưng cô lại nghe rất rõ.

 

"Chúc mừng, Mạt lưu công sĩ Bạch Tố."

 

___________________

 

Đào: Lười ra chương nhất là sắp hết đống tên chương dự trữ huhu

Bình Luận (0)
Comment