Editor: Đào Tử
________________________________
Mạt lưu công sĩ?
Bạch Tố?
Lời của Cộng Thúc Võ như vọng lại từ nơi chân trời xa xăm, phiêu diêu, nhẹ nhàng mà lại mang vài phần không chân thật. Bạch Tố mất một lúc lâu mới hoàn hồn từ tin tức tốt lành động trời này, nhưng nét mặt vẫn còn mơ hồ. Đôi mắt cô cứ mở to, cho đến khi cay xè.
"Mạt lưu công sĩ... Bạch Tố?" Cô chưa bao giờ nghĩ tên mình có thể đặt cạnh với bốn chữ này.
Cũng đã từng tưởng tượng vô số lần.
Tưởng rằng mình sẽ mừng rỡ đến mức mất kiểm soát, nhưng khoảnh khắc giấc mộng thành hiện thực, cô phát hiện cảm xúc của mình lại bình tĩnh đến lạ. Bình tĩnh đến mức dường như đây là điều hiển nhiên.
Thấy vậy, Cộng Thúc Võ lại có chút tán thưởng, tâm thái vững vàng, sau này nếu thật sự gặp chuyện cũng không đến mức rối loạn, võ giả võ đảm càng cần một trái tim mạnh mẽ.
"Bạch Tố, nên trở về rồi."
Ai ngờ ——
"Cộng Thúc thủ lĩnh, thuộc hạ còn một việc."
Bạch Tố bình tĩnh ung dung, rút xoẹt hai thanh kiếm.
Cộng Thúc Võ vừa nhìn thấy hành động khiêu chiến rõ ràng này, liền nhướng mày hỏi ngược lại: "Bạch Tố, cô có biết mình đang làm gì không?"
Mạt lưu công sĩ, dù sao cũng chỉ là mạt lưu.
Vừa mới bước ra bước đầu tiên đã dám khiêu chiến mình?
Bạch Tố đáp: "Thuộc hạ biết."
Cô biết mình đang lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức, nhưng vẫn muốn tận mắt nhìn xem, ngọn núi cao trước mặt này rốt cuộc cao bao nhiêu! Bản thân cần phải trả giá bao nhiêu mới có thể vượt qua nó! Cộng Thúc Võ thấy chiến ý cuồn cuộn trong mắt cô cũng không từ chối.
Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Quả nhiên như Cộng Thúc Võ nghĩ, thật sự không tốn thời gian.
Một chiêu đã chế ngự được, gãy cả hai thanh kiếm.
"Nửa canh giờ sau, nhớ đến doanh trại điểm danh."
Cộng Thúc Võ cũng không có tâm tư thương hoa tiếc ngọc gì, kẻ dám cầm song kiếm chĩa mũi nhọn về phía hắn, đó chính là đối thủ. Hắn sẽ không xuống tay giết Bạch Tố, nhưng cũng sẽ không nương tay.
Đây là sự tôn trọng cơ bản đối với võ giả võ đảm.
Còn về việc có đả kích quá lớn hay không?
Mức độ này mà cũng không chịu nổi, mất đi dũng khí lội ngược dòng, đương đầu với phong ba bão táp, thì cô không thể tiến xa trên con đường võ đạo.
Bạch Tố ôm lấy hai thanh kiếm gãy, cúi đầu đáp: "Vâng."
"Bán Bộ thật đúng là không nể mặt chút nào." Cộng Thúc Võ vừa rời đi, Bạch Tố liền nhận ra gần đó có thêm một luồng hơi thở quen thuộc, nhìn theo hướng đó, thì ra là Cố Trì. Cô mím môi, đoán chừng Cố tiên sinh đã ở đây một lúc rồi.
Cô cụp mắt xuống, nói: "Chào Cố tiên sinh."
Cố Trì thấy nét mặt cô hơi thất vọng ảo não nhưng không hề nản lòng, bèn yên tâm trêu chọc: "Cô đã nhìn rõ chưa?"
Bạch Tố đầy mờ mịt.
Cố Trì nhắc cô: "Nhìn rõ núi cao."
Mạt lưu công sĩ với Thập đẳng tả thứ trưởng chênh lệch bao nhiêu?
Gần như tương đương với việc Bạch Tố tưởng rằng đỉnh núi ở trên mây, lại không biết đó còn chưa đến lưng chừng núi, phần lớn thân núi đều ở trên mây. Muốn vượt qua ngọn núi cao này... Dũng khí đáng khen.
"Gì cơ?"
Bạch Tố phản ứng chậm một nhịp mới nhận ra Cố Trì đang trêu chọc tâm tư của mình, trên gương mặt luôn lạnh lùng của cô hiện lên vài phần xấu hổ hiếm có, nhưng vẫn cố nhịn không bộc phát ra.
Trong lòng thầm mắng văn sĩ văn tâm này không đứng đắn, nhìn thì nho nhã lịch sự, đọc nhiều sách thánh hiền, lại không ngờ làm ra hành động lưu manh dùng ngôn linh nghe trộm tâm tư của con gái.
Đương nhiên, giọng điệu cũng không thể nào hòa nhã được.
"Cố tiên sinh đến để xem náo nhiệt sao?"
Mỉa mai cô không biết tự lượng sức, tâm cao hơn trời? Cười nhạo một mạt lưu công sĩ nhỏ bé cũng dám thách đấu với Thập đẳng tả thứ trưởng?
"Tất nhiên là không." Cố Trì cũng vô tình nghe được tiếng lòng của vài người trong doanh trại mới biết Bạch Tố mất tích đã vài canh giờ, liền nghĩ đến việc đi tìm, lo lắng là do tàn dư của đám cường hào ẩn náu trong thành Phù Cô ra tay, anh ta tìm người còn tiện hơn Cộng Thúc Võ nhiều.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Tố dịu lại.
Nhưng vẫn uyển chuyển nhắc nhở Cố Trì phải chú ý chừng mực.
Một thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình lại nghe lén tiếng lòng của một thiếu nữ tuổi cập kê, hành vi này khác gì với lưu manh?
Cố Trì: "..."
Anh ta cũng muốn chú ý chừng mực lắm chứ.
Nhưng mà đạo văn sĩ lại không nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Nói đến đây, Bạch Tố vẫn là người đầu tiên nhắc điều này với anh ta, nhưng anh ta cũng không tiện nói rõ mình không dùng ngôn linh nghe lén mà là do đạo văn sĩ gây ra, đành cười khổ nhận lấy cái nồi này.
May mắn thay, Bạch Tố cũng không quá xoắn xuýt với vấn đề này, chỉ nghĩ sau này phải tránh xa Cố Trì ra. Nếu Cố Trì dám có bất kỳ hành động mạo phạm nào khác, dù có phải lưỡng bại câu thương, cô cũng sẽ cho Cố Trì ( *・ω・)✄╰ひ╯ , cô không phải là quả hồng mềm mặc người ta bắt nạt.
Cố Trì: "..."
Ngũ quan của Bạch Tố toát lên vẻ anh khí, giữa hàng lông mày càng lộ rõ dã tâm không hề che giấu: "... Dù Cộng Thúc thủ lĩnh rất mạnh, nhưng —— núi nào mà chẳng có đỉnh, dù có phải bò cũng phải bò lên, thứ ta dư dả nhất chính là thời gian và sức lực!"
Bắt đầu muộn không có nghĩa là không thể l*n đ*nh cao.
Trong lòng Cố Trì hơi kinh ngạc, không nhịn được lẩm bẩm chủ công nhà mình rốt cuộc là có thể chất gì? Những tiểu nương tử cô thu hút được, người nào cũng cá tính mạnh —— Lâm Phong muốn lấy lương thực nuôi sống bách tính thiên hạ, Ngu Tử muốn ố tử đoạt chu, còn Bạch Tố có dã tâm chinh phục đỉnh cao võ đạo.
Từng gặp kẻ ngông cuồng, nhưng ngông cuồng như thế này ——
À, anh ta chợt nhớ ra.
Kẻ ngông cuồng nhất dường như là chủ công nhà mình nhỉ?
Thật là chủ công thế nào thì có thuộc hạ thế ấy.
Mặt mày Cố Trì nhu hòa hơn, cười nói: "Vậy thì chúc Bạch Tố nương tử, võ vận hưng thịnh, đạt được mong muốn."
Hai người cùng nhau quay về, giữ khoảng cách một trước một sau.
Đi ngang qua một tiệm rèn đang buôn bán tấp nập, hơi nóng của lò lửa phả vào mặt —— đúng vào xuân canh, một số nông cụ bị gỉ cũng cần mang đến sửa chữa, tiếng gõ, tiếng đập vang lên, các lão thợ và học trò trong tiệm bận rộn chân không kịp chạm đất —— Cố Trì dừng chân.
Bạch Tố theo ánh nhìn của anh ta nhìn qua.
"Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Cố Trì bỗng nhớ ra một chuyện.
"Kiếm của cô có muốn đem về lò rèn lại không?"
Nói đến đây, lại không nhịn được thầm oán Cộng Thúc Võ.
Chế phục thì chế phục, cần gì phải làm gãy kiếm của người ta?
Đôi kiếm đó có lẽ là di vật sư môn người ta truyền lại.
Lúc này Bạch Tố mới nhớ ra chuyện này.
Nhưng ——
Thợ rèn bình thường không có tay nghề như vậy.
Bạch Tố nói: "Lần sau ta tự làm được rồi."
Cố Trì: "Ồ, cô tự làm..."
Nói xong anh ta chợt bừng tỉnh, quay đầu nhìn thân hình vẫn còn mảnh mai của Bạch Tố: "Cô còn biết cả rèn sắt?"
Bạch Tố không hiểu tại sao anh ta lại có biểu cảm như vậy.
Vẫn gật đầu: "Học qua rồi, biết chút ít."
Sáu chữ nói ra nhẹ tênh.
Cố Trì: "..."
Anh ta nhìn lão thợ và các học trò trong tiệm rèn đang nóng đến toát mồ hôi, c** tr*n chỉ còn lại một lớp áo mỏng, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn, vung búa đập vào khối sắt, rồi lại nhìn Bạch Tố mặc trang phục giản dị, không khỏi rơi vào trầm mặc.
Mà Bạch Tố hiển nhiên không hiểu ý của anh ta.
Chỉ nói: "Thông thường những kỹ nghệ này thực sự chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, nhưng luôn có ngoại lệ mà phải không?"
Bạch Tố không được gia truyền nghề này.
Nhưng vị sư phụ của cô thì có.
Nghe sư phụ kể, tổ tiên của sư phụ từng là một gia tộc rèn đúc, dựa vào kỹ thuật tích lũy vô số của cải, danh tiếng lừng lẫy.
Nhưng sau khi sao băng giáng xuống, võ giả võ đảm có vũ khí tự hóa, vũ khí thông thường so với chúng không có bất kỳ ưu thế nào, lại dễ bị hư hỏng, thêm vào đó việc kinh doanh của gia tộc không tốt, chọn nhầm phe, bị người cầm quyền coi như cái gai trong mắt.
Cuối cùng, tìm một cái cớ tịch thu gia sản...
Đại nghiệp sụp đổ trong một đêm.
Nhưng mà, thời buổi này ngay cả quốc gia còn thay đổi liên tục, huống chi là cái gọi là gia tộc nào đó. Dù là quyền quý thế gia nào, trước sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ là con cừu non chờ bị làm thịt.
_______________
PS: Trước đây thấy có hỏi về CP, nói sao nhỉ —— mấy cô em này đều là những người tỉnh táo giữa nhân gian, đặc biệt là Bạch Tố. Thiết lập nhân vật của cô ấy là loại rất tỉnh táo, khi cô ấy cảm thấy có lẽ đã đến lúc mình muốn có một đứa con, hoặc cần sự giúp đỡ về chính trị, mới có động tác tiếp theo, nhưng cũng chỉ giới hạn ở động tác (đại khái là đàn ông cần ngủ, con cần sinh, nhưng không kết hôn), cô ấy có "tình yêu đích thực", theo đuổi lớn nhất trong cuộc đời là đỉnh cao võ học.
PS: Về vấn đề CP, còn quá sớm, chưa chọn được ứng cử viên, hơn nữa sự nghiệp đang lên, nói gì đến tình yêu.
PS: Hành động của Cố Trì trong mắt Bạch Tố không rõ sự thật chính là quấy rối, ban đầu ấn tượng của Bạch Tố về anh ta không cao. Ngoài ra, đối với quấy rối nơi công sở, hãy dũng cảm nói không!