Editor: Đào Tử
_______________________________
Vì Bạch Tố khiêm tốn nói "biết sơ sơ" nên Cố Trì cũng không tò mò hỏi nhiều, chỉ coi như cô thực sự biết chút ít.
Cố Trì cũng phải đến doanh trại một chuyến, cùng đường với Bạch Tố.
Vừa bước vào cổng doanh trại đã nghe tiếng vó ngựa hướng về phía bọn họ, nhìn theo tiếng động, người đến chính là Triệu Phụng vừa từ ngoài thành trở về, phía sau còn hàng trăm binh lính đang chạy bộ theo đội hình —— trước đó hắn dẫn binh lính dưới trướng ra ngoài thành tuần tra các cánh đồng.
Triệu Phụng hiển nhiên cũng chú ý tới bọn họ.
Khi đến gần thì ghì chặt dây cương.
"Sao Cố tiên sinh lại đến đây?"
Triệu Phụng nhảy xuống ngựa, ánh mắt chuyển sang Bạch Tố, đồng tử đột nhiên co rút lại, Bạch Tố vừa ngưng tụ võ đảm, võ khí quanh thân vẫn chưa hoàn toàn thu liễm. Triệu Phụng nhất thời quên mất sự hiện diện của Cố Trì, đưa tay dụi dụi mắt rồi lại mở mắt ra.
Vãi, hắn không nhìn nhầm!
Cố Trì vừa nhìn ánh mắt của Triệu Phụng liền biết vấn đề.
Cười nói đỡ lời: "Đến làm chút việc, sao Đại Nghĩa lại có biểu cảm này? Chẳng lẽ trong lòng Đại Nghĩa, Cố mỗ là kẻ lười biếng suốt ngày rong chơi, không có việc gì làm sao?"
Anh ta quy phản ứng kỳ lạ của Triệu Phụng về bản thân mình.
Triệu Phụng nhìn Cố Trì rồi lại nhìn Bạch Tố, thấy Cố Trì không hề tỏ vẻ kinh ngạc, không khỏi chỉ về phía Bạch Tố, há miệng muốn nói lại thôi. Cố Trì cũng không cố tình làm hắn sốt ruột, nhìn theo hướng Triệu Phụng chỉ, lúc này mới lộ ra vẻ chợt hiểu.
"Đại Nghĩa ngạc nhiên vì chuyện này à?"
Triệu Phụng thấy anh ta bình tĩnh như vậy, ngược lại càng nổi bật vẻ kinh ngạc của bản thân hắn, không thể tin nổi nói: "Chuyện này còn chưa đủ kinh ngạc sao? Việc này, việc này thật là xưa nay chưa từng có!"
Bạch Tố đứng một bên cũng hiểu hai người đang nói gì.
Mở miệng định nói một câu ——
【Từ xưa đã có, chẳng lẽ là đúng sao?】
Nhưng cô không hành động theo cảm xúc —— một là do tính cách, hai là Triệu Phụng là nửa thầy của cô, mấy tháng nay cũng coi như tận tâm dạy bảo cô, về mặt binh pháp trị quân, bài binh bố trận cũng không vì cô là con gái mà khinh miệt cự tuyệt.
Triệu Phụng đối xử tốt với cô, dĩ nhiên có một phần nguyên nhân là do Thẩm quân nhờ vả, nhưng một phần khác cũng liên quan đến bản tính của Triệu Phụng.
"Nếu không thì sao?"
Trong thế giới này, tuy nữ giới có khả năng cảm nhận linh khí thiên địa, nhưng cơ thể của bọn họ không hiểu sao lại giống như cái túi bị rách, không thể lợi dụng chúng để khai phá đan phủ, chứ nói chi nói đến việc ngưng tụ văn tâm võ đảm. Đây đã là lẽ thường tình được công nhận.
Triệu Phụng tự nhận mình là người thô kệch, không nghĩ ra được câu ví von nào tao nhã thích hợp. Nói thế này đi, Bạch Tố ngưng tụ võ đảm khiến hắn chấn động không kém gì một thằng đàn ông vác bụng bầu, lại còn thẹn thùng nói với mọi người rằng đó là do vợ hắn gây nên.
Cho nên ——
Tại sao Cố Trì nhìn thấy đàn ông mang thai sáu tháng... à không, phì phì, là Bạch Tố ngưng tụ võ đảm mà không kinh ngạc?
Còn điềm nhiên hỏi lại hắn tại sao ngạc nhiên vì chuyện này?
Thực ra, Triệu Phụng thà tin rằng Bạch Tố có dáng vẻ anh khí là một thằng đàn ông, chỉ là nam sinh nữ tướng...
Nghe còn thuyết phục hơn việc phụ nữ ngưng tụ võ đảm.
Cố Trì không bỏ lỡ tâm tư của Triệu Phụng, nếu không phải tố chất anh ta chuyên nghiệp, thật sự đã không nhịn được cười. Đồng thời cũng thấy may mắn Triệu Phụng không nghĩ nhiều.
Ừm, thực ra dù nghĩ nhiều cũng chưa chắc nghĩ đến quốc tỷ.
Quân chủ sở hữu quốc tỷ nhiều vô số kể, trước đây cũng chưa từng xuất hiện nữ võ giả võ đảm nào, mà chủ công nhà mình trong mắt người ngoài giới tính vẫn là "tiểu lang quân" _(:з)∠)_
Vì định kiến cố hữu, Cố Trì mới có cơ hội phát huy.
Anh ta nói: "Chủ ta chẳng phải thường nói, rừng lớn thì loài chim nào cũng có. Trên đời này đông người như thế, luôn có mấy cái lệ riêng mà. Trước đây còn nghe nói huyện nào đó ghi chép thật sự có một đồ tể râu ria xồm xoàm mang thai đấy... Bạch Tố nương tử có căn cốt tốt, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục*, nhiều năm vẫn luôn như một. Trên con đường võ đạo nghị lực kinh người, kỳ tích nào mà không thể có chứ?"
_ Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của tiền nhân. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.
Triệu Phụng không phản bác lại điều này.
Hắn có thể nghi ngờ giới tính của Bạch Tố, nhưng sẽ không nghi ngờ nỗ lực, ngộ tính và nghị lực của cô, dù sao mấy tháng nay cũng tiếp xúc nhiều, Bạch Tố thế nào hắn đều nhìn thấy trong mắt, ghi nhớ trong lòng. Cố Trì thừa cơ rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục mở to mắt lừa dối Triệu Phụng.
"Cái khổ của việc luyện võ, nam giới bình thường cũng không chịu nổi, nam giới có tư chất luyện võ đảm cũng không nhiều, huống chi là nữ giới. Đại Nghĩa hãy thử nghĩ xem, trước đây có bao nhiêu nữ giới luyện võ? Trong số đó, thật sự có thiên phú căn cốt lại có bao nhiêu?"
Triệu Phụng men theo logic của Cố Trì mà suy nghĩ.
Thật sự có lý.
Trước đây chưa xuất hiện nữ võ giả võ đảm, thật sự có thể là vì chưa gặp cô gái nào có căn cốt lại chăm chỉ tập võ.
Con gái nhà thường dân, thân thể chưa trưởng thành rắn chắc, vừa đến tuổi cập kê, thậm chí chưa đến cập kê đã phải lấy chồng, sinh con, quanh quẩn bên nhà chồng và con cái, rồi phải ra đồng làm lụng, quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi được ăn thịt cá.
Con gái nhà quyền quý tốt hơn chút, được nuôi dưỡng cẩn thận trong khuê phòng không ra khỏi cửa, cho dù có ra ngoài thưởng hoa du xuân, cũng là một đám nha hoàn bà vú tiền hô hậu ủng hầu hạ, làm sao có thể cầm cối đá lớn nhỏ để luyện sức lực?
Nữ võ giả ít đến đáng thương, Triệu Phụng lớn đến chừng này mới gặp được vài người, huống chi là nữ võ giả võ đảm.
Triệu Phụng dần dần bị Cố Trì thuyết phục.
Ngay sau đó, Cố Trì lại đưa ra những lý do khác.
Hoàn toàn khiến Triệu Phụng không thể phản bác.
Giọng anh ta nghiêm nghị, lưỡi như nở hoa, một phen phát biểu đâu ra đấy: "Đại Nghĩa cũng coi như là người từng trải, có biết cái gì gọi là 'dị đoan' không? Sao huynh có thể đảm bảo trước đây không có nữ võ giả võ đảm nào khác? Trên đời âm dương tuần hoàn, thế nhân cũng chấp nhận võ giả võ đảm là nam giới. Vì vậy trong mắt một số người, nữ võ giả võ đảm chính là âm thịnh dương suy, trái với luân thường đạo lý, con gái đảm đương chức trách của con trai, âm thịnh dương suy, tai họa liên miên, tất phải diệt trừ!"
Triệu Phụng nghe vậy vô cùng chấn động!
Suy đoán của Cố Trì cũng khá có lý!
Thế đạo hiện nay đúng là coi trọng nam chủ ngoại nữ chủ nội, nam nữ khác biệt, hai bên như âm dương, không ít kẻ sĩ học giả cũng cho rằng võ đảm văn tâm chỉ có nam giới mới có, hẳn là có quan hệ với "dương khí", mà nữ giới thuộc về âm.
Triệu Phụng không dám đảm bảo lời Cố Trì nói sẽ không xảy ra!
"Ý của Vọng Triều —— chẳng lẽ cậu muốn...?"
Những lời này thoạt nghe như đang an ủi Bạch Tố, kỳ thực là để cô buông lỏng cảnh giác, mượn tay hắn giết người.
Cố Trì: "???"
Rốt cuộc là cách diễn đạt của anh ta có vấn đề hay là đầu óc Triệu Đại Nghĩa có vấn đề? Tại sao lại nghĩ rằng anh ta muốn giết Bạch Tố?
Cố Trì gật đầu: "Phải giữ kín chuyện này."
Trong mắt Triệu Phụng thoáng hiện vẻ không đành lòng: "Chẳng lẽ đây là ý của Thẩm quân? Thẩm quân biết chuyện này, hay là ý của Cố tiên sinh?"
Nụ cười của Cố Trì méo mó gượng gạo.
Anh ta cố nén cơn bực tức, nhấn mạnh từng chữ: "Đương nhiên là ý của chủ công. Chủ công là người quý trọng nhân tài, thân thế Bạch Tố nương tử lại cô khổ, vất vả lắm mới có cơ hội đổi đời, sao có thể bỏ lỡ? Chỉ lo rằng trong lòng Đại Nghĩa có khúc mắc..."
Nghe xong, Triệu Phụng mới biết mình cả nghĩ rồi.
Thẩm quân đối với dân chúng dưới trướng đều nhân từ như vậy, hết lòng hết sức bảo vệ bọn họ, sao có thể vì những thành kiến thế tục vô căn cứ mà giết Bạch Tố?
Đây chính là võ giả võ đảm! Trong quá trình quản lý thành Phù Cô, Bạch Tố không có công lao cũng có khổ lao.
"Phụng há lại là kẻ tiểu nhân đó?" Triệu Phụng quả quyết nói, cho Bạch Tố một viên thuốc an thần, "Tuyệt đối sẽ không có khúc mắc gì. Chẳng qua... Bạch Tố nương tử cũng không còn nhỏ... Nếu muốn đạt đến đỉnh cao e rằng phải chịu đựng những gian khổ người thường khó tưởng tượng được."
Hắn nghĩ rằng chẳng bao lâu nữa có lẽ Bạch Tố sẽ lấy chồng, trọng tâm cuộc sống sau này cũng không phải là con đường võ đạo nữa, thật đáng tiếc.
Bạch Tố nhận thấy tín hiệu cảnh báo đã được gỡ bỏ, trong lòng cuối cùng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt kiên định: "Ta không sợ cực khổ!"
Mục tiêu lớn nhất đời này chính là đạt đến đỉnh cao.
Chuyện hôn nhân gì đó...
Sư phụ chưa từng nghĩ đến.
Kế thừa ý chí của sư phụ, Bạch Tố cũng chưa từng nghĩ đến.
Đàn ông đa phần bạc tình, những trải nghiệm thời trẻ của sư phụ đã đủ để chứng minh tất cả, Bạch Tố hà tất phải vấp ngã ở cùng một chỗ?
Triệu Phụng cười nói đùa: "Tương lai nếu tìm được lang quân như ý, người ta e rằng sẽ không nỡ nhìn cô chịu khổ cực thế này đâu."
Bạch Tố lại nói: "Vậy thì loại đàn ông này không cần cũng được."
Lấy lý do "không nỡ để nàng chịu khổ" mà cản trở cô phấn đấu cho lý tưởng đạo nghĩa của mình, loại đàn ông này trong xương cốt còn chưa đủ bạc tình bạc nghĩa à? Thậm chí còn khiến người ta ghê tởm hơn cả kẻ xấu thuần túy.
Cố Trì ăn dưa cả quá trình: "..."
Bạch Tố nương tử trẻ tuổi mà khí phách không nhỏ.
Tuổi còn nhỏ đã nhìn thấu hồng trần.
Nhưng cô nói một câu rất đúng.
Theo đuổi đạo nghĩa lý tưởng thực sự còn thú vị hơn theo đuổi đàn ông, tương tự, đàn ông cũng vậy. Cố Trì cảm thấy lập gia đình thật vô vị, dù là cặp vợ chồng ân ái nhất trên đời cũng sẽ đồng sàng dị mộng.
Đời người ngắn ngủi, sao không làm những việc có ý nghĩa hơn?
Ví dụ, lưu danh sử sách.
Triệu Phụng nghẹn lời, không coi lời này là thật.
Con gái hắn lúc nhỏ còn nói hắn là người đàn ông vĩ đại anh võ nhất trên đời, tương lai tìm chồng phải theo hình mẫu của hắn, lớn hơn một chút thì lại chê hắn, mấy năm nay bàn chuyện cưới xin lại càng đưa những võ phu thô kệch vào danh sách đen.
Nói thẳng ra là phu quân tương lai phải nho nhã lịch sự.
Triệu Phụng cũng chỉ coi Bạch Tố là tuổi còn nhỏ, tâm tính chưa định, qua thêm hai năm nữa chắc sẽ thay đổi suy nghĩ.
Nguy cơ này cứ như vậy được hóa giải.
Triệu Phụng tò mò về trạng thái của Bạch Tố trước và sau khi ngưng tụ võ đảm, cố gắng tìm hiểu từ cô bí quyết ngưng tụ võ đảm của nữ võ giả, biết đâu kinh nghiệm của cô có thể giúp ích được. Cố Trì thì ở bên cạnh áp trận hòa giải, đảm bảo Triệu Phụng không có ý đồ gì khác.
"Sao Đại Nghĩa lại tò mò về những điều này?"
Triệu Phụng cũng không giấu giếm, cười đáp: "Ta có một cô con gái, thích nhất là múa đao múa thương. Thêm hai năm nữa cũng đến tuổi cập kê thành niên rồi, nếu kinh nghiệm của Bạch Tố nương tử có thể áp dụng trên người nó, sau này nó xuất giá, ta cũng có thể yên tâm..."
Tuổi thọ võ giả võ đảm thường không dài.
Họ có thân thể cường tráng, nhưng phần lớn sẽ ngã xuống sa trường, Triệu Phụng cũng luôn coi đó là nơi an nghỉ cuối cùng của mình. Không sợ chết, nhưng hắn sợ sau khi mình chết, người nhà không ai che chở sẽ bị ức h**p. Nếu con gái có võ đảm, hắn có thể yên tâm.
Ít nhất, nếu cuộc sống vợ chồng không hạnh phúc thì còn có đường lui, không đến mức như những nữ quyến khác trong hậu viện, u uất mà chết.
Cố Trì cảm khái: "Thương thay cho lòng cha mẹ khắp thế gian."
Chỉ tiếc là kinh nghiệm của Bạch Tố không có tác dụng gì.
Nguyên nhân nữ giới không thể ngưng tụ văn tâm võ đảm không nằm ở đâu khác, mà chính là ở vị quân chủ bọn họ trung thành đấy.
Triệu Phụng như bị chạm đến tâm can, cũng thở dài: "Đúng vậy... cũng không cầu mong có bao nhiêu tiền đồ, an ổn là tốt rồi..."
Bạch Tố giả vờ không biết sự thật, khiêm tốn lễ phép bày tỏ mình sẽ hết sức phối hợp, Triệu Phụng tự nhiên tươi cười.
"Được rồi, được rồi, học trò giỏi!"
Triệu Phụng nghe vậy vô cùng cảm động.
Đối với việc học của Bạch Tố càng thêm tận tâm.
Tối hôm đó, tin tức cũng truyền đến tai Thẩm Đường, cô đề nghị ngày hôm sau tổ chức một buổi tiệc chúc mừng cho Bạch Tố, khiến Bạch Tố thụ sủng nhược kinh, vội vàng từ chối. Cô chỉ là một mạt lưu công sĩ, sao có thể đáng để chủ công vì mình huy động nhiều người như vậy?
Thẩm Đường nói: "Cái gì 'chỉ là một mạt lưu công sĩ'? Cô chính là cánh tay đắc lực tương lai của ta! Chỉ cần là võ giả võ đảm, bất kể nam nữ, ta đều muốn! Ta còn có một dự định, để cô đi tuyển chọn, tổ chức một đội nữ binh tinh nhuệ."
Nam võ giả võ đảm và văn sĩ văn tâm không thiếu, nhưng có vô số ông chủ muốn tranh giành miếng bánh này với mình!
Thế lực của mình nhỏ, địa bàn nhỏ, trong mảng cạnh tranh nhân tài không phải là đối thủ của những đại gia lắm tiền nhiều của khác, nhưng mảng nữ giới thì không ai có, năng lực cạnh tranh của cô trực tiếp đạt mức tối đa! Do chiến tranh hao tổn, số lượng nữ giới trên thế gian còn nhiều hơn nam giới một chút.
Bất lợi rất lớn, nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng lợi thế của cô cũng rõ ràng.
Mảnh đất màu mỡ này không khai phá thì thật có lỗi với bản thân!
Bạch Tố rõ ràng là một lá cờ đầu, một mẫu quảng cáo.
Thẩm Đường thậm chí đã nghĩ xong slogan quảng cáo.
【 Thấy chưa? Về với đội của ta, văn tâm võ đảm không còn là giấc mơ! Anything is possible! 】
Bạch Tố không ngờ Thẩm Đường lại coi trọng mình như vậy, tim cô đập như trống, đôi môi khô khốc hỏi: "Bây giờ luôn sao?"
Thẩm Đường lúng túng dời mắt.
"Tất nhiên là không, ở giai đoạn hiện tại cô cần theo học Triệu Phụng thật tốt, học cách hắn luyện binh, quản lý... Có kinh nghiệm của hắn, tương lai cô sẽ bớt đi nhiều đường vòng, ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi!" Lý do thực sự là Thẩm Đường bây giờ còn nghèo, dân chúng dưới quyền còn đang ở giai đoạn không chết đói, căn bản không có dư tiền để tạo ra một lực lượng khác, ít nhất cũng phải đợi đến mùa thu năm nay, khi có tiền trong tay mới tính tiếp.
Bạch Tố không nghĩ nhiều.
Chỉ ghi nhớ lời Thẩm Đường trong lòng.
Cô lại hỏi: "Chủ công, còn một chuyện nữa..."
"Cô nói đi."
Bạch Tố xin ý kiến Thẩm Đường.
Cô muốn giả trai.
Trước khi Thẩm Đường đủ lông đủ cánh thì sẽ xuất hiện với hình tượng con trai.
Thẩm Đường hỏi: "Vì sao?"
Bạch Tố đáp: "Lời của Cố tiên sinh nói rất đúng."
Trước khi chưa có đủ sức mạnh để chống lại, phớt lờ định kiến của thế tục, khiêm tốn ẩn nhẫn không phải là một lựa chọn tồi. Bạch Tố không sợ sống chết, nhưng cô không muốn bị người ta dùng lý do "âm khí lấn dương" để ép chết, càng không muốn gây thêm phiền phức cho Thẩm Đường.
"Chủ công mưu đồ việc lớn, tất nhiên phải cẩn thận!"
Mặc nam trang hay nữ trang có gì khác nhau?
Cô đâu có thay đổi giới tính chỉ vì một bộ quần áo.
Điều này Bạch Tố nghĩ rất thông suốt.
Cô phải sống mới có thể đạt đến đỉnh cao!
Thẩm Đường gật đầu đồng ý: "Tùy theo ý cô là được."
Giả trai thì đã sao, cho dù mấy người Cố Trì đến nói với mình muốn giả gái cô cũng đồng ý, muốn mặc gì thì mặc.
"Cảm ơn chủ công."
Thẩm Đường chợt nhớ ra một chuyện khác, cần hỏi ý kiến Bạch Tố: "Trước khi sư phụ cô qua đời, có để lại tên chữ cho cô không?"
"Tên chữ?" Mặt Bạch Tố hơi đỏ lên, "Không có."
Con gái chỉ khi đến tuổi cài trâm hoặc lấy chồng mới có tên chữ cha mẹ hoặc chồng đặt cho, Bạch Tố quyết tâm không lấy chồng, sư phụ cô tất nhiên không thể để lại tên chữ.
Thẩm Đường cắn bút, rầu rĩ nói: "Vậy phải nghiêm túc nghĩ cho cô một cái tên mới được, Hổ phù võ đảm cần có tên chữ."
Nếu không sẽ dễ thành trò cười.
Bạch Tố không hiểu ý cô, đôi mắt ngơ ngác.
Thẩm Đường thở dài: "Cô cũng không muốn tên hồi nhỏ của mình bị khắc lên đó đâu nhỉ... Nói cho cô một kiến thức vô dụng, có một bộ phận không nhỏ võ giả võ đảm vì không hiểu những quy tắc này, dẫn đến sau khi Hổ phù võ đảm ngưng tụ, chỗ lẽ ra phải khắc tên chữ đều là những cái tên hồi nhỏ như Đại Trụ, Cẩu Đản, Hắc Trư, Thiết Côn... Võ giả võ đảm không thích đeo Hổ phù làm phối sức cũng có liên quan đến điều này đấy."
Bạch Tố: "..."