Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 343

Editor: Đào Tử

 

_______________________________

 

Ngoài thành Phù Cô về phía Bắc trăm dặm có một vùng núi sâu.

 

Nơi đây có hai thôn họ Chu tọa lạc.

 

Thôn nằm ở vị trí cao gọi là "Thôn Thượng Chu ".

 

Thôn ở vị trí thấp gọi là "Thôn Hạ Chu".

 

Hai thôn ban đầu có hơn một trăm ba mươi hộ dân.

 

Khu vực nguyên gốc của thôn cách đó khoảng trăm trượng.

 

Con đường mòn dẫn đến thôn đã bị cỏ dại mọc um tùm che phủ, xuất hiện một người đàn ông lực lưỡng mặc áo vải thô, bên hông giắt một con dao chặt củi sắc bén. Những bụi cỏ dại cao bằng nửa người dưới lưỡi dao của hắn đều bị đốn ngã, mở ra một con đường nhỏ.

 

Người đàn ông lực lưỡng đi đầu, người đàn ông mặc nho sam theo sau.

 

Không bao lâu, thôn xóm hoang vu này cuối cùng cũng có người lạ đặt chân đến sau hai ba năm dịch bệnh xảy ra.

 

Vắng lặng không một bóng người, im ắng không một tiếng động.

 

Những ngôi nhà của thôn dân vì đã lâu không có hơi người bị côn trùng chiếm giữ gặm nhấm, lại bị mưa gió bào mòn sụp đổ, cuối cùng bị cỏ dại mọc um tùm che phủ, khoác lên mình một màu xanh mướt. Cảnh tượng này khiến người ta vô cớ cảm thấy ớn lạnh.

 

Người đàn ông lực lưỡng tùy ý lau mồ hôi.

 

Giắt con dao chặt củi vào bên hông.

 

"Tiên sinh, đây chính là thôn Hạ Chu ngày trước."

 

Hai thôn làng bùng phát dịch bệnh bị phong tỏa, hơn một trăm ba mươi hộ dân cuối cùng chỉ còn lại mười mấy hộ sống sót, hơn hai mươi người sống. Quận thủ tiền nhiệm lo sợ bệnh dịch còn ẩn nấp trong thôn, liền phái người cưỡng chế di dời những người dân còn sống sót đến những thôn khác.

 

Thôn Thượng Chu và thôn Hạ Chu bị phong tỏa nghiêm ngặt.

 

Thanh niên nhíu mày nhìn quanh một lượt, đưa tay lên mũi xua luồng khí bẩn: "Thủ Sinh, chúng ta đi xem xung quanh."

 

Người đàn ông lực lưỡng được gọi là "Thủ Sinh" gật đầu đáp ứng.

 

Hai người này chính là Cố Trì và Ly Lực đến điều tra thôn làng từng bị dịch bệnh. "Thủ Sinh" là tên phu nhân của Ly Lực đặt cho hắn năm xưa. Ly Lực vốn họ Lữ, không có tên chính thức, phu nhân của hắn bèn đặt cho hắn tên một chữ "Tuyệt", chữ Thủ Sinh.

 

Xuất phát từ câu "Chung du tuyệt hiểm, tằng thị bất ý".

 

_Xuất phát từ Kinh Thi, nghĩa là "Sau cùng vượt qua được những chỗ nguy hiểm nhất, Mà người chưa từng nghĩ đến".

 

Còn có ngụ ý là gặp được đường sống trong cõi chết (tuyệt xử phùng sinh).

 

Ly Lực thực chất là một biệt danh.

 

Là tình thú nho nhỏ giữa hắn và phu nhân.

 

Vì đã có tên và chữ chính thức, cái biệt danh "Ly Lực" không còn thích hợp nữa, bọn người Cố Trì trực tiếp gọi hắn bằng tên chữ.

 

Ly Lực, cũng chính là Lữ Tuyệt không dám đi quá xa Cố Trì, mà thôn làng bỏ hoang cũng không lớn, hai người chỉ mất một khắc đã đi dạo hết một lượt, không phát hiện ra điều gì khác thường.

 

Ánh mắt Cố Trì lạnh lùng nói, "Đi xem thôn Thượng Chu thôi."

 

Lữ Tuyệt vẫn đi đầu.

 

Không lâu sau, bóng dáng hai người dần dần khuất xa.

 

Khoảng nửa khắc sau, ở một góc đổ nát không người bỗng hiện lên hai bóng hình. Hai người này chật vật tiều tụy, trên mặt đầy dầu mỡ bẩn thỉu, mái tóc dài dính đầy những mảng gàu vàng trắng, quần áo trên người tuy cũ nhưng có thể thấy được đường may tinh xảo.

 

Một người vẫn còn giận dữ chưa tan.

 

Thấy Cố Trì và Lữ Tuyệt đi rồi mới thấp giọng mắng.

 

"Sao lúc nãy không ra tay g**t ch*t hắn?" Hắn ta đã vài lần muốn vung đao chém vào lưng Cố Trì, khoảng cách gần nhất giữa hai người chỉ vỏn vẹn ba bước! Chỉ cần hắn ta ra tay nhanh, Cố Trì chắc chắn phải chết!

 

Nhưng người bên cạnh lại tham sống sợ chết, còn ngăn cản hắn.

 

"Nếu giết được thì đã giết từ lâu rồi!"

 

Vấn đề là hôm nay Cố Trì rất cảnh giác, luôn trong tư thế phòng bị! Nếu không thể một đao lấy mạng, kẻ chết chính là bọn họ.

 

"Tham sống sợ chết!"

 

"Ngươi nói ai tham sống sợ chết?"

 

Tuy nhiên, điều hai người không ngờ đến là ——

 

"Trận dịch bệnh này là do các ngươi gây ra?"

 

Giọng nam xa lạ lạnh lùng bất ngờ vang lên bên tai.

 

Hai người bị giọng nói này làm cho kinh hồn bạt vía, không dám nhìn quanh xem chủ nhân của giọng nói là ai, chỉ biết chạy trốn về phía ngược lại. Một người thậm chí còn dùng ngôn linh hỗ trợ.

 

"Các ngươi có thể chạy thoát được sao?"

 

Quả nhiên, hai người chưa chạy được bao xa đã bị văn khí bốc lên từ dưới chân quấn lấy, lại có một bóng đen cao lớn chắn ngang đường chạy trốn của họ, chính là Cố Trì và Lữ Tuyệt vừa mới rời đi. Hai người còn chưa kịp tuyệt vọng, Lữ Tuyệt đã túm lấy cổ một tên như túm gà con, dồn lực ném mạnh xuống đất.

 

Tên kia lăn lộn vài vòng rồi lăn đến chân Cố Trì.

 

Còn người kia?

 

Lữ Tuyệt trực tiếp đá vào khớp gối hắn.

 

Bẻ cằm hắn.

 

Lạnh lùng đe dọa: "Dám chạy thì ta cắt lưỡi ngươi!"

 

Cố Trì cầm kiếm bước tới, khinh miệt liếc nhìn tên này, mũi kiếm kề sát cổ họng hắn: "Ta còn tưởng là nhân vật nào, hóa ra chỉ là một tên văn sĩ văn tâm nửa vời. Sa cơ lỡ vận đến mức này cũng thật hiếm thấy. Nói mau, các ngươi đã gieo rắc dịch bệnh như thế nào?"

 

"Phì!"

 

Nhổ một bãi nước bọt tanh hôi.

 

Rõ ràng là không chịu hợp tác với Cố Trì.

 

"Hahaha, ngươi muốn biết? Ông đây có nói với Diêm Vương cũng không nói với con chó săn của Thẩm tặc nhà ngươi!"

 

Đến lúc sắp chết rồi vẫn còn muốn chọc tức Cố Trì, nhưng Lữ Tuyệt không phải người dễ tính, thấy hắn sỉ nhục Cố Trì liền giơ tay tát cho hắn một cái. Chát! Cái tát khiến đầu óc tên kia ong ong, đầu gần như muốn lìa khỏi cổ.

 

Trời đất quay cuồng, màu sắc đảo lộn.

 

Những dòng máu đỏ như rắn nhỏ uốn lượn chảy ra từ tai, mũi, miệng, hắn ta lập tức mất đi thính giác, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

 

Cố Trì nói: "Thủ Sinh, đừng đánh chết hắn."

 

Anh ta chỉ giỏi moi bí mật từ miệng người sống.

 

Người chết rồi thì không dễ thao tác.

 

"Tiên sinh yên tâm, Tuyệt ra tay có chừng mực."

 

Chết thì chưa chết đâu.

 

Ít nhất lúc này chưa chết được.

 

Cố Trì gần như không tốn nhiều công sức đã dùng ngôn linh moi ra bí mật từ miệng bọn họ —— không nằm ngoài dự đoán, hai người này chính là "cá lọt lưới" của đám cường hào thành Phù Cô đang lẩn trốn bên ngoài.

 

Bọn họ đem lòng oán hận, luôn tìm cách g**t ch*t Thẩm Đường.

 

Nhưng Thẩm Đường quản lý Phù Cô ngày càng tốt, dân chúng hết lòng ủng hộ, bọn họ đã thử nhiều lần nhưng không thành công, không những không thể xúi giục dân chúng nổi loạn mà còn suýt chút nữa bại lộ thân phận. Vẫn không cam tâm rời đi, bọn họ lảng vảng gần đó, chờ thời cơ ra tay.

 

Thôn Thượng Châu và thôn Hạ Châu đã bỏ hoang nhiều năm.

 

Bình thường không có dân chúng lui tới.

 

Rất thích hợp để ẩn náu.

 

Ngay lúc bọn chúng đang oán trời trách đất, trời như đáp lại bọn chúng, sau khi vào hè thì có một trận mưa to. Đêm khuya, nước mưa xói mòn một ngôi mộ, lộ ra hố chôn xác bên dưới.

 

Xác chết trong hố chính là dân chúng chết vì bệnh dịch lần trước. Hai tên kia thấy vậy, trong đầu nảy ra một ý nghĩ độc ác, truyền bệnh khí trên xác chết vào thành Phù Cô! Cho dù không thể g**t ch*t Thẩm Đường thì cũng có thể trả thù lũ dân chúng Phù Cô bạc tình bạc nghĩa.

 

Bọn dân chúng này sống dựa vào hơi thở của nhà bọn họ, vậy mà sau khi nhà bọn họ sa cơ lỡ vận lại nỡ lòng nào bỏ đá xuống giếng, thật đáng chết.

 

Chúng dựa vào việc bản thân có văn khí hộ thể, thu thập thịt thối và côn trùng kỳ quái trong hố chôn, cho chuột bắt được ăn, rồi thả chuột vào giếng nước nối liền với nguồn nước của trị sở.

 

Sau đó chỉ cần ngồi chờ tin tốt.

 

Vậy ra, bệnh dịch ở thành Phù Cô là do bọn chúng gây ra?

 

Lữ Tuyệt nghe xong, tức giận đến mức muốn đấm cho đầu chúng nở hoa. Lũ khốn kiếp này có biết bệnh dịch bùng phát sẽ hại chết bao nhiêu người không! Thật quá mức tàn nhẫn! Sao có thể làm ra loại chuyện này! Hắn tức giận đến mức hàm cứng lại, mắt trợn trừng.

 

Cơn thịnh nộ khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

So với hắn, Cố Trì lại bình tĩnh hơn nhiều.

 

Anh ta không ngạc nhiên xíu nào!

 

Những kẻ một khi mất đi vinh hoa phú quý, rơi xuống vũng bùn, chưa bao giờ coi mạng sống của dân chúng ra gì, chỉ biết trút hận trong lòng, liên lụy tất cả những người chúng cho là đáng chết. Chỉ cần không vừa ý là có thể diệt cả gia tộc người ta, hoàn toàn không có nhân tính.

 

Phát tán dịch bệnh, người chết cũng chỉ là dân chúng và kẻ thù.

 

Kẻ thù chết chúng hả hê, còn dân chúng chết?

 

Mạng dân chúng có đáng gọi là mạng ư?

Bình Luận (0)
Comment