Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 636

636

 

Văn sĩ văn tâm và võ giả võ đảm có thính lực hơn người, cuộc đối thoại giữa Thẩm Đường và Công Tây Cừu lọt vào tai tất cả mọi người ở hai bên.

 

Trong chốc lát, mọi người đều biến sắc.

 

Lời nói của Công Tây Cừu không hề mơ hồ, nói đến việc lấy đầu người khác cũng coi như là lời nói tàn nhẫn, nhưng câu trả lời của Thẩm Đường... ít nhiều khiến người ta suy nghĩ miên man, Cố Trì càng lấy tay áo che mặt. Liêu Gia không hiểu gì, liền hỏi thẳng: "Chủ công và người này có quan hệ gì?"

 

Cố Trì u ám nói: "Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, cá mè một lứa, chủ công hâm mộ thân hình Công Tây Cừu đẹp, mấy năm trước đã muốn ch**m l** th*n th* của đối phương thành của mình, rồi gắn đầu mình lên... quan hệ gì, Thiếu Mỹ tự mình suy nghĩ đi."

 

Liêu Gia: "..."

 

Tuân Trinh: "..."

 

Khương Thắng: "..."

 

Thà rằng là thèm muốn thân thể người ta theo nghĩa đen còn hơn.

 

Sở thích của chủ công vẫn luôn khó hiểu như vậy.

 

Người cảm thấy khó hiểu còn có Thẩm Đường. Cô không biết mình đã chạm vào điểm mấu chốt nào của Công Tây Cừu, khiến anh ta nói trở mặt là trở mặt. Tuy nhiên, vấn đề không lớn, dù sao hôm nay bọn họ cũng phải liều mạng với nhau. Trở mặt hay không cũng chẳng khác gì nhau.

 

Nhưng rất nhanh Thẩm Đường đã phủ nhận phán đoán của mình.

 

Khác biệt rất lớn!

 

Công Tây Cừu giơ tay lên, đám sương mù xanh co rút lại trong lòng bàn tay anh ta với tốc độ chớp nhoáng, hóa thành một chiếc roi dài đầu rắn mọc đầy gai nhọn. Chiếc roi rủ xuống, nhưng đầu roi lại hơi ngẩng lên, giống như một con rắn linh hoạt bảo vệ bên cạnh Công Tây Cừu. Miệng rắn há to, lộ ra hàm răng sắc nhọn tẩm độc. Thẩm Đường đã từng thấy chiếc roi này của Công Tây Cừu, so với năm đó càng tinh xảo, quỷ dị, âm u...

 

Cũng càng nguy hiểm hơn.

 

"Không mặc võ giáp đánh với ta?"

 

Thẩm Đường cố tỏ ra thoải mái dùng lời nói thăm dò.

 

"Dĩ nhiên là không, ngươi xứng đáng để ta dốc toàn lực."

 

Anh ta bước chân về phía trước, lại hiếm thấy mặc toàn bộ võ giáp. So với vài năm trước, bộ võ giáp này cũng có chút thay đổi nhỏ, tinh xảo hơn, vân rắn càng chân thực. Con rắn ngậm đuôi nhau ở thắt lưng cũng từ một con biến thành ba con quấn lấy nhau. Phần giáp vai ban đầu chỉ là những mảnh vảy rắn đơn giản, đã được thay thế bằng những con rắn cuộn tròn, mắt rắn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

 

Công Tây Cừu: "Hy vọng ngươi cũng như vậy."

 

"Thì ra đây là toàn bộ võ giáp của hắn..."

 

Tuân Định lẩm bẩm.

 

Hắn đánh nhau với Công Tây Cừu không trăm lần cũng tám chín mươi lần, kết quả không cần bàn cãi đều là thất bại, thất bại thì thôi, Công Tây Cừu còn có một thói quen xấu, đánh nhau không thích mặc võ giáp đàng hoàng. Mỗi lần đều chỉ mặc nửa bộ võ giáp là đánh bại hắn.

 

Vừa ra oai lại vừa sỉ nhục đối thủ!

 

Điều này khiến cho Tuân Định quen biết Công Tây Cừu đã lâu, vậy mà chưa từng thấy anh ta toàn thân mặc áo giáp... Hóa ra tên này không phải là không biết mặc võ giáp, mà là từ tận đáy lòng không cảm thấy cần phải dốc hết sức lực? Tuân Định cảm thấy mình như bị bạo kích.

 

"Mạ mạ, ta thật sự nổi giận rồi." Công Tây Cừu bình thản nói, thong dong bước về phía Thẩm Đường, cổ tay khẽ động, cây roi dài lê trên mặt đất, đầu roi lắc lư như đầu rắn, thẳng tắp bắn về phía cô. Thẩm Đường vung kiếm ứng phó, kiếm khí bị roi dài dễ dàng cuốn nát, sau đó lại với tốc độ nhanh hơn quấn lấy cô. Thanh niên võ giả nói không chút cảm xúc: "Rất tức giận!"

 

Bốp!

 

Thẩm Đường dùng thân kiếm đỡ đòn, lúc này, sức mạnh khổng lồ truyền đến gang bàn tay khiến cô cảm nhận được rõ ràng cơn giận của Công Tây Cừu—— tên này thực sự muốn một roi quất chết cô. Tuy nhiên, cơm ngon cá béo bao nhiêu năm nay cô đâu có ăn cho vui.

 

Bóng roi dày đặc, đan thành một tấm lưới.

 

Thân kiếm và thân roi mỗi lần va chạm đều tóe ra tia lửa.

 

Công Tây Cừu mới đi được tám bước, chiến trường giữa anh ta và Thẩm Đường đã xuất hiện vô số rãnh sâu rãnh cạn đan xen ngang dọc.

 

"Mạ mạ, võ giáp của ngươi đâu?"

 

Roi dài men theo thân kiếm trườn tới cổ tay Thẩm Đường, miệng rắn há to, răng nanh nhắm vào mục tiêu. Thẩm Đường muốn rút kiếm Từ Mẫu về, nhưng gai ngược trên roi dài đã khóa chặt thân kiếm. Trong nháy mắt, cô đành phải thu kiếm vào đan phủ, co khuỷu tay dùng tấm giáp bảo vệ cánh tay đỡ như bàn tay, hất roi sang một bên, nhân cơ hội thoát đến nơi an toàn. Tranh thủ lúc rảnh rỗi, cô đáp lại một câu: "Không phải ta đang mặc à?"

 

Cô đâu phải Công Tây Cừu.

 

Trước đây đánh nhau không cộng điểm phòng ngự là do cô không muốn à?

 

Là do cô không thể!

 

Rắc ——

 

Ánh mắt cô cụp xuống nhìn vết nứt trên tấm giáp bảo vệ cánh tay, vận dụng võ khí nhanh chóng sửa chữa, rồi lại hóa ra trường kiếm. Công Tây Cừu nào cho cô thời gian phản ứng, cát bụi trên chiến trường bay mù mịt, bóng roi trùng trùng điệp điệp, Thẩm Đường dưới thế công của anh ta nhanh chóng thay đổi vị trí.

 

Keng!

 

Một tiếng vang lớn.

 

Kiếm khí bạc trắng đánh bay bóng roi dai dẳng, kiếm Từ Mẫu hóa thành song tiêm thương tạo hình kỳ lạ —— đoản binh đối đầu với roi dài quá bất lợi, cây roi của Công Tây Cừu lại còn kỳ quái. Cô dứt khoát thay đổi chiến lược, từ phòng thủ bị động chuyển sang chủ động tấn công.

 

Song tiêm thương, đầu đuôi đều là mũi thương.

 

Thân thương phủ kín vảy rồng.

 

"Ngươi đừng có tưởng võ giáp của ta chất lượng không bằng của ngươi mà cho rằng ta không mặc nhé? Ngươi là đối thủ ta coi trọng nhất, tất nhiên phải ăn vận chỉnh tề ra trận." Thẩm Đường chân đạp gió cưỡi mây, một luồng ngôn linh 【Theo gió đuổi cảnh 】, thân hình vừa động, len lỏi qua lớp phòng ngự tạo thành từ những sợi roi dài, áp sát Công Tây Cừu, ánh bạc sáng hơn sao băng, mũi thương nhọn hoắt nhắm thẳng vào mặt anh ta.

 

Keng!

 

Mũi thương bị một cây kích dài hình rắn hai đầu trăng khuyết đánh lệch hướng.

 

Hai bóng người khi thì va chạm, khi thì tách ra.

 

Tuân Trinh lo lắng nhìn.

 

Thực sự hai người khó phân biệt được cao thấp.

 

Tuân • đại hiếu tử • Định đoán rằng cha mình đang lo lắng cho chủ công nhà ông ấy, bèn lên tiếng an ủi: "Chỉ dùng võ khí thông thường thì căn bản không thể bức ra được thực lực thật sự của Công Tây Cừu. Mức độ này chỉ đủ để cho hắn khởi động gân cốt, cho đến nay, hắn còn chưa triệu hồi đồ đằng võ đảm ra... Tuy nhiên, không ngờ Thẩm quân nhìn không cường tráng lắm mà thân thủ lại nhanh nhẹn đẹp mắt như vậy, chắc cũng chưa dốc hết toàn lực."

 

Tuân Trinh: "Con có biết thực lực thật sự của Công Tây Cừu không?"

 

Tuân Định lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng theo lời hắn nói thì hai năm trước đã là Thập ngũ đẳng Thiếu thượng tạo rồi, hai năm nay không chỉ củng cố cảnh giới triệt để mà còn tiến bộ hơn rất nhiều. Tình hình cụ thể thế nào thì con cũng không rõ lắm, dù sao thì——"

 

Dù sao thì hắn căn bản không thể bức đối phương phải dùng đến chiêu cuối.

 

Câu hỏi của cha thật sự làm khó con trai.

 

_(:з」∠)_

 

Trong lúc hai cha con nói chuyện, tình hình trên trận lại có biến đổi, sự biến đổi này trực tiếp khiến hai bên nhân mã chấn động. Tuân Định trừng mắt, miệng hơi há ra. Hồi thần lại, hắn âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình, hai năm nay Công Tây Cừu đánh với hắn đúng là nương tay rồi.

 

Thì ra Công Tây Cừu phát hiện ra mình dùng bao nhiêu sức thì Thẩm Đường liền dùng bấy nhiêu sức để đối phó, đánh thật sự chẳng thú vị gì, nên dứt khoát ra tay mạnh hơn. Đan phủ vừa chuyển, võ khí trong kinh mạch cuồn cuộn tuôn ra, trên đỉnh đầu Thẩm Đường hóa thành một con trăn khổng lồ gần giống thần thú thời viễn cổ. Nói là trăn cũng không chính xác, đầu trăn mọc một cặp sừng trâu màu xanh đen cong to, đuôi trăn mọc râu, bụng mọc chân quái dị, móng vuốt sắc nhọn. Thân trăn to lớn, dài đến hơn trượng, lúc này cuộn tròn che khuất ánh mặt trời trên đỉnh đầu Thẩm Đường.

 

Khí tức khóa chặt Thẩm Đường, uy thế chấn nhiếp toàn thân cô.

 

Ầm một tiếng vang lớn.

 

Đồ đằng võ đảm từ trên trời rơi xuống đất.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô vung song tiêm thương ra đỡ lấy con trăn, hạ thấp người trượt ra, thoát khỏi khu vực nguy hiểm trong gang tấc. Đợi đến khi quay đầu lại, nhìn thấy hố sâu khổng lồ trên mặt đất, khóe miệng cô không khỏi giật giật. Hai năm nay Công Tây Cừu đã làm gì mà nuôi đồ đằng võ đảm thành ra thế này?

 

Công Tây Cừu đứng trên đầu trăn.

 

Một người một trăn, cùng nhìn cô.

Bình Luận (0)
Comment