Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 643.2

Lời tác giả

 

Tiếng pháo nổ vang trời, một năm cũ qua đi, gió xuân ấm áp thổi vào chén rượu nồng.

 

Nghìn nhà muôn hộ rực rỡ ánh ban mai, đều thay đào mới đổi bùa cũ.

 

Thôi được rồi, tuy bây giờ không cho phép đốt pháo, nhưng chúc Tết vẫn phải chúc, chúc mừng năm mới tất cả các bảo bối.

 

Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý. Học sinh thì thi cử đạt điểm cao, học hành thuận lợi; người đi làm thì sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc. Ngoài ra còn phải chúc những người khó giảm cân như ta, năm mới mặc vừa size S!

 

Ừm, theo trình tự hoạt động, tiếp theo là tổng kết lại năm vừa qua —— điều muốn nói nhất, ngàn lời vạn chữ chỉ gói gọn trong một cái cúi chào, cảm ơn mọi người đã bao dung cho sự lười biếng của Nấm trong năm qua.

 

Năm 2022 đã xảy ra khá nhiều chuyện.

 

Về mặt gia đình, Nấm đã mang thai đầu năm.

 

Ba tháng đầu thai kỳ hơi bất ổn, việc cập nhật từ đều đặn hai chương đã chuyển thành một chương, điều quan trọng là năm nay nhận được quà năm mới của Duyệt Văn, nói ta chăm chỉ viết lách đã cập nhật được 1,072 triệu chữ, thật xấu hổ, đây không phải là con số của một tác giả toàn thời gian (nhưng đăng một chương mỗi ngày thật sự rất sướng, từ tiết kiệm chuyển sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa chuyển sang tiết kiệm thì khó, cả năm lười biếng, bây giờ hơi hoang mang). May mắn là hầu như không bị ốm nghén, cuối thai kỳ hơi mệt mỏi, cuối cùng ngày 15 tháng 12 đã hân hạnh đón một chiếc áo khoác da (chắc là biệt danh baby của bà Nấm).

 

Về mặt sự nghiệp, cũng là điều khiến Nấm tự hào nhất, nhờ sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người dành cho 《Lui Trẫm》, đã giúp cuốn sách này trong môi trường nữ tần ảm đảm, đạt được chín nghìn lượt đặt mua trung bình. Đây cũng là lần đầu tiên trong mười năm làm nghề, ta đạt được thành tích như vậy trong thời gian đăng tải (《Nữ Đế》 khi kết thúc hình như đặt mua trung bình bốn nghìn tám, 《Đại Lão》 thì vừa vặn năm nghìn).

 

Thực ra khi lựa chọn viết 《Lui Trẫm》, ta rất do dự, lo lắng sẽ bị nói là ăn mày quá khứ, lại là truyện nữ đế, nữ chính suốt ngày chỉ đánh đấm, có phải quá hung dữ rồi không... Sau đó nghĩ lại, truyện nữ đế rất kén người đọc, rất ít người viết, thể loại này thêm một cuốn cũng chẳng sao, ta lại muốn viết, vậy thì sao lại không viết?

 

Có ý nghĩ bốc đồng này, ta liền bắt tay vào làm.

 

Nói thật, Nấm viết truyện, không có dàn ý.

 

Đúng vậy, ta không có thứ gọi là dàn ý.

 

Mở đầu cũng là viết ngẫu hứng, lúc đó trong đầu chỉ có một khung cảnh mơ hồ —— một thiếu nữ mất trí nhớ tỉnh lại trên đường bị đày ải —— sau đó sửa tới sửa lui bảy tám lần, lựa chọn góc nhìn thích hợp, viết gần xong rồi mới đặt tên cho nữ chính, ban cho cô những đặc điểm ta thích, mù đường, ăn nhiều, phóng khoáng, vẽ vời không được nhưng lại tự tin...

 

Còn có tửu lượng kém.

 

Độc giả theo dõi truyện từ đầu đều biết, ý tưởng cho cuốn tiểu thuyết này đã nhen nhóm từ rất lâu rồi. Nguồn cảm hứng đến từ việc lúc đó ta đang theo dõi truyện Nho Đạo Chí Thánh và viết Nữ Đế, nên chợt nghĩ nếu trong quá trình tranh bá thiên hạ, thêm vào yếu tố "ngôn xuất pháp tùy" thì sẽ thế nào? Văn thần và võ tướng, hai nhân vật then chốt trong chiến tranh sẽ phát huy tài năng ra sao?

 

Tuy nhiên, với tốc độ viết truyện "nhỏ giọt" của ta, việc viết song song hai bộ truyện chỉ là giấc mơ.

 

Giờ đây, ta mới nhặt lại được cảm xúc thoáng qua năm xưa.

 

Lui Trẫm giống như một bức tranh cuộn, mỗi ngày ta viết, mới biết nhân vật xuất hiện là ai (đây là cách nói văn vẻ, thực ra là do không có dàn ý). Kỳ Thiện là văn sĩ đầu tiên xuất hiện, ban đầu thiết lập nhân vật của anh ta không có gì nhiều, chỉ là viết tới viết lui, phát hiện võ lực của Thẩm Đường chưa được khai phá, tạm thời không đánh lại tên Tam đẳng Trâm triêu kia, nên đã sắp xếp một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, chính là Kỳ Nguyên Lương. Thanh niên văn sĩ chính thức xuất hiện, không thể là một nhân vật Giáp vô danh được, hình tượng nhân vật bắt đầu dần rõ nét trong đầu ta, ta biết tên anh ta, quá khứ của anh ta, mơ hồ biết được tại sao anh ta lại tình cờ xuất hiện.

 

Văn sĩ thứ hai Chử Diệu xuất hiện cũng tương tự như vậy.

 

Ta muốn viết về một thiếu niên thời trẻ đắc ý, vì một lý do nào đó mà sa cơ lỡ vận nửa đời người, ngọc tốt bị vùi lấp, cuối cùng gặp được minh chủ. Trong lòng ta, ngài ấy nên có sự từ ái khoan dung như bậc trưởng bối, có sự điềm tĩnh khiêm nhường sau khi trải qua năm tháng lắng đọng.

 

Người này nên gọi là gì?

 

Phản ứng đầu tiên của ta là nghĩ đến chữ Diệu, nên đặt tên chữ cho hắn là Vô Hối. Cái tên này, trong nửa đời trước của hắn giống như một sự mỉa mai, nhưng trong nửa đời sau của hắn, ta hy vọng nó sẽ đúng như ý nghĩa —— lương thần ngộ quân, mãn địa cẩm tú.

 

Sau đó là Cố Trì.

 

Ban đầu ta không đặt tên cho anh ta, miêu tả về nhân vật này không được thiện cảm cho lắm, lập trường nghiêng về phản diện, an bài về đạo văn sĩ cũng như vậy. Cho đến một ngày ta bí ý tưởng về tên của anh ta, không biết nên đặt là gì, vô tình nghĩ đến Cố Trì, sau đó nghĩ đến từ đồng âm Gucci, nghĩ đến Vọng Triều, nghĩ đến bạch tuộc nhỏ, nghĩ đến takoyaki, nghĩ đến một người có thể nghe được tiếng lòng người khác sẽ cô độc đến nhường nào. Anh ta đã thấy quá nhiều lòng người, nên không tin tưởng con người.

 

Dùng một ao nước mà trông chờ thủy triều.

 

Vì vậy, anh ta gặp Thẩm Đường, chắc chắn sẽ bị thu hút.

 

Còn rất nhiều rất nhiều nhân vật, Cộng Thúc Võ, Lâm Phong, Đồ Vinh, Khang Thời, Khương Thắng, Tuân Trinh, Ninh Yến, Ngu Tử, Liêu Gia, Tiên Vu Kiên, Bạch Tố, Lữ Tuyệt, Từ Thuyên, Từ Giải, Lỗ Kế, Triệu Uy, đương nhiên, còn có Công Tây Cừu nữa.

 

Độc giả cũ hẳn sẽ nhận ra thói quen viết lách của ta, thường là nhân vật xuất hiện trước, dùng những từ như thanh niên, phụ nhân, ông lão để thay thế, sau đó mới sắp xếp tên tuổi, tình tiết kịch tính, tất cả là vì không có dàn ý, kỳ thực việc này rất dễ "lật xe", sinh ra lỗi, mâu thuẫn logic, nhưng ta lại thích loại "duyên phận trong bóng tối" này.

 

Đương nhiên, cũng có những nhân vật viết lệch đi.

 

Ví dụ như nhân vật Dương Công, ban đầu ta định an bài cho ông ấy giữ thành mà chết, chết vào đêm trước ngày gặp lại cha con Dương Anh. Hoặc là Dương Công còn sống thống lĩnh binh mã đánh trận, tình cờ thấy một bộ hài cốt nơi hoang dã, nhất thời động lòng trắc ẩn, giúp nàng an táng, sau đó sắp xếp cho đứa trẻ ăn mày chuyên đi móc túi bán lấy tiền đưa ra tín vật của Dương Anh, Dương Công mới biết mình đã từng gặp con gái.

 

_(:з」∠)_

 

Kết quả viết tới viết lui, tình tiết giữ thành lại sắp xếp cho người khác, quên mất ông ấy, ông ấy sống qua cả điểm chết, bây giờ vẫn sống nhăn, ta cũng không thể ép ông ấy "nhận cơm hộp" được? Hoặc là sau này bổ cứu, hoặc là phải thu hồi "cơm hộp"...

 

Haiz, viết tiểu thuyết quả nhiên rất khó # chống cằm

 

Nói lan man về tiểu thuyết rồi, nói một chút về thu nhập từ tiểu thuyết vậy.

 

Cảm ơn các bảo bối, ta tạm thời có thể sống qua ngày rồi, hợp đồng đại thần hết hạn, nếu không có gì bất ngờ hẳn là vẫn có thể gia hạn sống lay lắt thêm chút nữa (dù sao hợp đồng vừa hết hạn liền rớt LV5, ít nhiều cũng cho người ta cảm giác không cầu tiến _(:з」∠))_

 

Còn về thành tích ư...

 

Năm 22 ta đã có được bảng xếp hạng nguyệt phiếu đầu tiên trong đời, kỳ thực vinh dự này đáng lẽ phải có được từ sớm rồi, nhưng vì một số nguyên nhân mọi người đều biết, mọi người hiểu mà. Cũng cảm ơn mọi người 365 ngày bị xin nguyệt phiếu vẫn bằng lòng ủng hộ ta.

 

Một năm mới, một khởi điểm mới, một nguyện vọng mới.

 

Mong có thêm nhiều độc giả, nhiều minh chủ, nhiều lượt đăng ký (ví dụ như một lần giành được huy hiệu vạn đăng ký, ta thèm quá đi), giành được huy hiệu năm sao (dính lấy 《Nữ Đế》 trong điện đường năm sao), hoặc...

 

Hmmm, viết một quyển sách mới.

 

(Ngọ nguậy điên cuồng) Ta thèm những ý tưởng trước đây quá!

 

Thì thầm nhỏ——

 

Giới Nữ Đế nhỏ bé thế này, thêm một quyển nữa cũng chẳng sao, phải không?

 

Cuối cùng——

 

Đường còn dài, ta cùng ngươi sánh bước.

 

Trăm thứ độc không xâm phạm, trăm điều cấm kỵ chẳng màng.

 

Chúc mừng năm mớiヽ(°▽°)ノ

 

Đọc đến đây có phải rất muốn mắng người không, nếu dung lượng chữ số này mà là cập nhật bình thường thì tốt biết mấy?

 

Hì hì (^▽^)

 

Muốn nói với mọi người những lời tận đáy lòng, lỡ nói nhiều quá...

Bình Luận (0)
Comment