Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 752

752

 

Dĩ nhiên là Tạ Khí muốn cứu người.

 

Suy cho cùng, mọi người đều là đồng liêu nhiều năm, lại cùng nhau trải qua những tháng ngày mưu sinh dưới áp lực cao của Trịnh Kiều, có thể nói là điển hình của cảnh "đồng cam cộng khổ". Nếu không biết thì thôi, giờ đã biết họ gặp nạn, về tình về lý cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

 

Hơn nữa——

 

Cựu thần nước Tân không thiếu người tài giỏi.

 

Chọn lựa kỹ càng vẫn có thể dùng được.

 

"Sĩ... Sĩ Tàng, lời này của ngươi là thật ư?"

 

Mấy người đang chạy trốn nghe vậy, nhất thời cảm động muốn khóc, nước mắt hòa lẫn bùn đất trên mặt kéo thành vệt dài, giữa vẻ chật vật lại hơi buồn cười. Lập tức cũng chẳng buồn hỏi Tạ Khí đang phò tá ai, liền kể lể tất cả như đổ đậu.

 

Chỉ là chuyện này không phải một mình Tạ Khí có thể quyết định.

 

Hắn còn phải hỏi ý kiến của bọn người Chử Diệu.

 

Chử Diệu chỉ suy nghĩ một lát: "Nơi đó có xa không?"

 

Việc cứu người là thứ yếu, Chử Diệu càng coi trọng mối quan hệ và mạng lưới của họ. Chủ công của hắn bẩm sinh thể chất kém, kinh doanh nhiều năm cũng chẳng có mấy ai chủ động đầu quân, thành viên ban đầu tuy xuất thân đơn giản, có lợi cho việc thống nhất ý kiến, nhưng một khi muốn mở rộng lãnh thổ, nhân lực quá thiếu hụt, ngược lại sẽ làm chậm tiến độ. Nếu có thể khiến những người này nợ ân tình, kết một mối thiện duyên, ngày sau cũng dễ nói chuyện. Đương nhiên, nếu đến muộn, chỉ có thể trách số mệnh của họ đã định. Trong lòng Chử Diệu đã có tính toán.

 

Mấy người vội nói: "Không xa, không xa..."

 

Sợ Chử Diệu chê xa bỏ mặc không cứu.

 

Chử Diệu lại hỏi: "Binh lực bên đó như thế nào?"

 

Mấy người đáp: "Năm sáu trăm người."

 

Thực tế quy mô hẳn là còn ít hơn.

 

Tên điên Trịnh Kiều điều động hết tinh binh còn sót lại của Càn Châu đi đánh với quân Liên minh Đồ Long cục, khiến cho binh lính đóng giữ ở các nơi, không ít là tân binh vừa được gọi đến, có nơi thậm chí chỉ còn người già yếu bệnh tật. Việc đào hố chôn người cũng không cần đến bao nhiêu tinh binh.

 

Chử Diệu nói: "Điểm binh, đi cứu viện."

 

Trịnh Kiều hào phóng tặng quốc tỷ, dẫn đến khắp Càn Châu đều là nguy cơ, Chử Diệu không dám mạo hiểm chia binh, càng không dám ở lâu một chỗ, bèn sai người để lại tin tức quan trọng. Theo mấy người kia dẫn đường, hắn đi cứu viện nhóm cựu thần nước Tân.

 

Phải nói, cựu thần nước Tân rất hiểu Trịnh Kiều.

 

Khi bị bắt giam chung một chỗ, mọi người nhìn nhau, phát hiện toàn là những người từng có thù oán với Trịnh Kiều, liền có dự cảm chẳng lành. Trong ngục tối âm u, họ bám tay vào song sắt, dựa vào âm thanh để trao đổi, tổng hợp thông tin.

 

Có một người lên tiếng: "Tiền tuyến đánh đến đâu rồi?"

 

Câu này trong những phòng giam gần đó lại đặc biệt độc lạ.

 

Thế mà không quan tâm một xíu nào đến chiến sự tiền tuyến à?

 

Đối mặt với câu hỏi chất vấn tâm can này, đối phương buông thả nói: "Tại sao phải quan tâm chiến sự tiền tuyến? Nếu để lộ tin tức bị Trịnh Kiều nghe được, chẳng phải là tự tay đưa dao cho hắn ư? Sau đó hắn tùy tiện gán cho ta một tội danh, còn mạng để sống à?"

 

Đã muốn buông xuôi thì phải buông xuôi triệt để.

 

Không được thể hiện một chút tâm sự nghiệp nào.

 

Cuối cùng, giọng nói một người truyền đến từ góc chéo sâu hun hút trong phòng giam: "Haiz, Yến Châu đã mất, Càn Châu chỉ còn sông Miểu hiểm yếu."

 

Lại có người tin tức nhanh nhạy hơn, tham gia vào cuộc trò chuyện: "Nghe nói thành Thốn Sơn bị ai đó lừa mất rồi, Trịnh Kiều còn nổi trận lôi đình, Càn Châu chắc không còn hiểm yếu nào để dựa vào nữa rồi."

 

"Thành Thốn Sơn bị lừa mất? Haha, là vị thần thánh phương nào vậy?"

 

Có người nói: "Không biết..."

 

Lại có người nói: "Có lẽ là một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó."

 

Còn có người châm chọc: "Đám người Đồ Long cục đó, hình như chẳng có mấy ai có thể đặt lên bàn cân, dù sao ngay cả minh chủ của bọn họ cũng xuất thân cỏ rác. Nghe lệnh một người như vậy, thuộc hạ có thể là anh hùng hào kiệt gì chứ? Tuy nhiên, dù là ai, có thể lừa được thành Thốn Sơn, thành trì vững chắc trong tay Trịnh Kiều cũng không phải dễ dàng."

 

Vừa nói chuyện, mọi người nảy sinh chút tò mò về "kẻ vô danh tiểu tốt" kia, cho đến khi người có tin tức mới nhất lên tiếng.

 

"Nghe nói là do Yến Hưng Ninh tiến cử điều động."

 

"Ai cơ?"

 

"Người đó? Hình như họ Thẩm."

 

"Hình như gọi là Thẩm Đường."

 

Chữ 【Thẩm】 này, cựu thần nước Tân dĩ nhiên không xa lạ, dù sao đây chính là họ của vương thất nước Tân. Đương nhiên, bây giờ nhắc đến vương thất nước Tân, bọn họ chỉ còn lại sự khinh miệt. Chỉ có một số lão thần lớn tuổi mới còn thở dài đôi câu. Dù sao, lão quốc chủ nước Tân trước khi già lú lẫn, ham làm việc lớn, cũng từng có một khoảng thời gian anh minh, tình cảm mặn nồng với các đại thần.

 

Những ngày tháng quân thần hòa thuận đó, làm sao không hoài niệm?

 

Lúc này, không biết ai buột miệng nói ra một tin tức nhỏ, nội dung vô cùng chấn động: "... Nghe nói Thẩm Đường này, hình như là nam đinh thất lạc bên ngoài của Thẩm gia..."

 

Đám người nhàn rỗi đến phát chán trong ngục: "..."

 

Khoan đã, Thẩm gia nào?

 

"Chẳng lẽ là dòng dõi vương thất nước Tân?"

 

Lời đoán vừa ra đã bị mọi người mắng lại.

 

Vớ vẩn, Thẩm Đường này nếu thật sự là dòng dõi vương thất nước Tân thất lạc bên ngoài, đã sớm bị lão quốc chủ nước Tân tìm về rồi.

 

Cả đời ông ta cái gì cũng không thiếu, chỉ có điều tiểu huynh đệ của ông ta siêu thoát thế tục, tứ đại giai không, phải dựa vào một số bảo bối mới có thể phấn chấn hùng phong. Cho dù tìm mỹ nhân từ dân gian, cướp đoạt từ vương thất các tiểu quốc chiến bại, lấp đầy hậu cung bằng mỹ nhân, có vài chuyện, ông ta không được chính là không được. Thân thể không được, tâm lý cũng theo đó trở nên b**n th**, thủ đoạn cai trị càng thêm mê muội kích tiến.

 

Đến tuổi trung niên mới có được một người con, vị vương cơ duy nhất của nước Tân, chỉ là huyết thống của vị vương cơ này, dân gian vẫn luôn hoài nghi tính chính thống. Nếu lão quốc chủ nước Tân có một viên ngọc quý bị bỏ quên như vậy, về sau cũng sẽ không hỗn loạn đến mức này.

 

Người tiết lộ tin đồn giải thích.

 

"Không phải vương thất, là Thẩm thị bị di cửu tộc."

 

Nói đến đây, trong đám người còn có vài người là bạn cũ môn sinh của Thẩm thị. Ban đầu họ không định tham gia cuộc trò chuyện, dù sao mấy ngày ngồi tù, nhà tù ngược đãi bọn họ, thức ăn cho không đủ lại còn bốc mùi lạ, chỉ riêng việc chịu đựng cái đói cồn cào trong bụng đã đủ khó chịu rồi. Nghe thấy chuyện liên quan đến mình, cũng nhao nhao vểnh tai lên: "Thật à? Tin này nghe ở đâu vậy?"

 

Người kia hồi tưởng: "Nhớ là chi thứ của Cung thị bị đày đến vùng thành Hiếu, tin tức mang về mấy năm trước. Cung Vân Trì của Cung thị không phải thành thân với nữ quân Thẩm thị sao? Nghe nói là từ chỗ hắn truyền đến, chắc tám chín phần mười là thật."

 

"Tên này gia nhập Đồ Long cục, lừa mất thành Thốn Sơn?"

 

Mọi người cười nói: "Trời có mắt, quả báo nhãn tiền."

 

Đang nói chuyện, cai ngục vào đưa cơm.

 

Có người thà nhịn đói cũng không chịu ăn, vì trong thức ăn đều có pha thuốc ức chế văn khí/võ khí, còn có thể khiến người ta suy nhược cơ thể. Loại thuốc này không có tác hại nào khác đối với cơ thể, ngừng dùng bảy ngày là có thể chậm rãi khôi phục.

 

Nhưng thời gian dài không ăn, cũng sẽ suy nhược vô lực.

 

Có người vò đã mẻ không sợ sứt, ăn!

 

"Ăn đi ăn đi, đừng làm khó cái bụng của mình."

 

Ai biết Trịnh Kiều khi nào mới nhớ đến bọn họ, nếu để mình chết đói, chẳng phải quá thiệt thòi à? Dù chết, cũng phải làm quỷ no! Ngục tối này ánh sáng lờ mờ, mọi người ở lâu không phân biệt rõ ngày đêm, chỉ có thể dựa vào cai ngục đưa cơm để ước lượng thời gian.

 

Không biết sao, có người lặng lẽ lên tiếng: "Nếu Trịnh Kiều bại trận, kết cục của chúng ta... Chư quân đã từng nghĩ đến chưa?"

 

"Bại trận thì tốt, chúng ta cũng không cần phải chịu nhục nhã này."

 

Người kia nói: "Trịnh Kiều sẽ tha cho chúng ta ư?"

 

Mọi người đều im lặng.

 

Trịnh Kiều là một tên điên chính hiệu, luôn giữ nguyên tắc chết chùm, sao có thể để lại đường sống cho bọn họ?

 

Trong phút chốc, mọi người chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.

 

Điều bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra.

 

Ngày hôm đó, cai ngục đưa tất cả bọn họ ra khỏi ngục, nhưng không phải thả bọn họ về nhà, mà là chuyển tập thể đến một nơi khác. Mơ hồ còn nhìn thấy có người đang đào hố...

 

Có người nhận ra điều bất thường, nhân cơ hội gây rối bỏ trốn.

 

Mặc dù văn khí chưa khôi phục được bao nhiêu, nhưng do lính canh lơ là, lại để bọn họ bất ngờ thoát khỏi cửa tử, nhưng bọn họ vẫn không dám dừng bước, sợ truy binh phía sau bắt lại.

 

Cho đến khi gặp đội binh mã của Chử Diệu.

 

Khi Chử Diệu dẫn binh đến nơi, hiện trường một mảnh hỗn loạn, khắp nơi đều có dấu vết đánh nhau. Nhóm tù nhân suy nhược này làm sao có thể là đối thủ của đám binh lính khỏe mạnh? Hố lớn đã lấp được một nửa, không ít người đã bị chôn đến ngực...

 

Binh lính đang quất roi thúc giục làm nhanh lên.

 

Từng xẻng từng xẻng đất lấp vào hố.

 

Vừa thấy binh mã của Chử Diệu đến, đám binh lính không hề có ý định chống cự, từng tên sợ hãi chạy tán loạn. Những người dưới hố nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên văn sĩ tóc hoa râm đứng phía trên. Văn sĩ ăn mặc giản dị, nhưng khí chất lại vô cùng xuất chúng.

 

"Bên dưới còn người sống không?"

 

Nghe ra giọng nói của đồng liêu từng ngồi tù chung, những người được cứu mừng rỡ trong lòng, nói: "Còn người sống! Bọn ta còn sống!"

 

Chử Diệu nói: "Xuống đó đưa người lên."

 

Khi bọn họ lần lượt được đào lên khỏi hố đất, còn được ăn thức ăn nóng hổi, lúc này mới có cảm giác sống lại thật sự. Vừa ăn vừa có người ôm bát khóc nức nở.

 

"Khóc cái gì mà khóc, đại nạn không chết ắt có hậu phúc."

 

Bọn họ suýt nữa thì bị chôn sống rồi.

 

Giờ nhặt lại được một mạng, thật là phúc lớn mạng lớn!

 

Ăn xong, miễn cưỡng khôi phục được chút sức lực. Lúc này, trong số họ có một văn sĩ tướng mạo hơi non nớt chỉnh đốn lại y phục, mỉm cười, bước lên hành lễ: "Không biết tôn tính đại danh của ân công? Ngày sau nếu có cơ hội, Loan mỗ nhất định báo đáp!"

 

Chử Diệu đang nghĩ cách sắp xếp những người này, trong số họ ai hữu dụng, ai vô dụng còn phải sàng lọc, kết quả lại nghe thấy một họ quen thuộc mà hiếm gặp, hỏi: "Cậu họ gì?"

 

Văn sĩ đáp: "Tại hạ họ Loan."

 

Chử Diệu hỏi: "Là chữ nào?"

 

Đối phương trả lời: "Loan trong đàn loan."

 

Chử Diệu: "..."

 

"Ân công, có gì không ổn ư?"

 

Chử Diệu nói: "Họ này đúng là hiếm gặp."

 

Không biết có quan hệ gì với Loan Tín không.

 

Hắn sai người đi mời Loan Tín đến.

 

Khi Loan Tín bước chân chậm rãi, tập tễnh đi tới, ánh mắt văn sĩ như có hồi tưởng. Một lúc sau, cậu ta dè dặt tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Tiên sinh có phải họ Loan, tên Tín?"

 

Loan Tín ngạc nhiên nhìn văn sĩ: "Cậu là?"

 

Văn sĩ lập tức mừng rỡ: "Cha!"

 

Chử Diệu suýt nữa bị sặc nước bọt, không ngờ mình lại được xem trò vui của Loan Tín, liền cười nói đùa: "Không ngờ trưởng tử của Công Nghĩa đã lớn thế này rồi."

 

Tuy tướng mạo văn sĩ non nớt, nhưng vóc dáng không thấp.

 

Tuổi tác này thế nào cũng lớn hơn con cái nhà Loan Tín.

 

Loan Tín không cần suy nghĩ nói: "Vớ vẩn, Loan mỗ có đứa con lớn thế này khi nào? Cậu là ai, tại sao lại gọi ta là 'Cha'?"

 

Văn sĩ nghe vậy ngẩn ra, nhỏ giọng sửa lời: "Cậu."

 

Lần này đến lượt toàn thân Loan Tín cứng đờ.

 

Hắn mượn chút ánh sáng ít ỏi, cẩn thận quan sát ngũ quan của văn sĩ trước mặt. Tuy ngũ quan dính đầy bụi bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được vài nét. Loan Tín từ khuôn mặt gần trưởng thành này, thấy được vài phần quen thuộc, cộng thêm cách xưng hô của văn sĩ...

 

Chẳng lẽ——

 

"Con là A Trình?"

 

"A Trình" Loan Tín gọi chính là con trai duy nhất của nghĩa tỷ hắn, vừa sinh ra đã được giao cho Loan Tín nuôi dưỡng. Tính ra tuổi tác, hẳn là cũng bằng văn sĩ trước mặt. Gọi hắn là "Cha" cũng không sai, gọi là "Cậu" cũng không có vấn đề.

 

Văn sĩ vừa nghe, lập tức nước mắt lưng tròng.

 

"Cậu, quả nhiên cậu còn sống."

 

"Nếu mẹ biết, nhất định sẽ rất vui mừng."

 

Nhìn đứa cháu trai ngây thơ trong sáng, vẻ mặt "Cậu còn sống thật tốt quá", Loan Tín suýt nữa nghẹn lời. Tuy mấy năm nay hắn không liên lạc với Loan gia, nhưng hắn xuất sĩ dưới trướng Văn Ngạn công, mà Văn Ngạn công quen biết với trưởng tỷ hắn.

 

Làm sao có thể nói hắn chết được chứ.

 

"Ai nói với con, ta gặp chuyện không may?"

 

Văn sĩ: "Bên ngoài đồn đại Văn Ngạn công thất thế, bị tộc trưởng Thu thị bức đến mức tự sát, lại có tin đồn nói cậu cũng theo đó..."

 

Vì hai nơi tin tức không thông suốt, Thu Thừa bại trận mấy tháng, Mẹ cậu ta mới nhận được tin tức nói Thẩm quân tàn bạo tham lam, dùng tù binh làm con tin để tống tiền gia thuộc, không đưa tiền chuộc liền xé người. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cậu mình đã bị đối phương xé xác rồi.

 

Loan Tín: "..."

 

Hắn nghi ngờ trưởng tỷ đã làm cả bài vị cho hắn rồi.

 

Văn sĩ nhỏ giọng nói: "Ngày ba bữa hương khói cúng vái."

 

Loan Tín: "... Ít ra cũng phải phái người đi xác nhận chứ."

 

Nói xong chính hắn lại sững người.

 

Vì chuyện năm đó, Loan Tín vừa khỏi chân liền rời đi, nói rõ không muốn bị làm phiền, sau đó không còn liên lạc với Loan gia nữa. Tuy nhiên, chủ cũ Thu Thừa có âm thầm báo tin hay không, hắn cũng không biết...

 

Loan Tín thở dài, đè nén suy nghĩ.

 

"Con không sao chứ? Có bị kinh hãi không?"

 

Văn sĩ ngoan ngoãn lắc đầu: "Cậu, con không sao."

 

Ngoại trừ hơi đói, lúc xuống hố đất bị đá một cái, không còn vấn đề gì khác. Cựu thần nước Tân ở gần đó cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nghe nói còn có quan hệ cậu cháu này, nhất thời yên tâm hơn không ít. Bên trên có người có quan hệ thật tốt.

 

Loan Tín phủi bụi bẩn trên tóc mai cậu ta.

 

Sai thân vệ lấy một bộ y phục sạch sẽ cho cậu ta thay.

 

Lúc này, liếc mắt thấy một bóng người lom khom khả nghi, hắn lập tức ra tay dùng văn khí kéo người đó lại.

 

Văn sĩ nhìn rõ người, kinh hô: "Cậu!"

 

Lúc này, Loan Tín cũng miễn cưỡng nhận ra đối phương.

 

Đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười: "Trùng hợp thật."

 

Người bị bắt đã run lẩy bẩy.

 

Kẻ này những năm qua sống buông thả, hoang dâm vô độ, lại còn mê mải tu luyện, thân thể sớm đã hao mòn quá nửa, thêm vào đó dạo này phải chịu cảnh tù tội, bị dày vò đến mức tiều tụy, tóc mai bạc trắng. Khóe mắt đuôi mày đều lộ rõ vẻ già nua và tiều tụy không giấu nổi, thoạt nhìn không giống người cùng lứa với Loan Tín, mà giống bậc cha chú hơn.

 

Lúc này hắn còn đang khom người, hai tay ôm đầu.

 

Hoàn toàn không dám nhìn Loan Tín.

 

Tuy nhiên, cho dù hắn có hóa thành tro bụi, Loan Tín vẫn nhận ra.

 

"Đã nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"

 

Giọng nói trầm thấp như quỷ dữ đòi mạng, lạnh lẽo thấu xương.

 

Sĩ tử nhìn Loan Tín rồi lại nhìn đồng liêu kiêm "huynh trưởng" cùng cha khác mẹ đang run rẩy, mím môi, lùi lại một bước.

Bình Luận (0)
Comment