780
Vong ân bội nghĩa là không thể nào.
Thẩm Đường rất coi trọng danh tiếng của mình.
Cô hiểu rõ một danh tiếng tốt sẽ dễ dàng có được sự tin tưởng và nương tựa của tầng lớp thứ dân, có lợi cho việc xây dựng lại một trật tự mới.
Một là hình tượng quân chủ lạnh lùng uy nghiêm, một là hình tượng quân chủ nhân từ ôn hòa, tầng lớp thứ dân trong tiềm thức sẽ nghiêng về vế sau hơn. Cho dù cả hai đều phải đánh trận, không phải đang đánh trận thì cũng đang trên đường đánh trận, nhưng thứ dân sẽ dễ dàng tin tưởng vế sau sẽ mang lại cho họ cuộc sống an định hơn. Thứ dân biết cô ôn hòa, còn mặt hung danh hiển hách, chỉ cần để kẻ địch của cô nhìn thấy là đủ.
"Thiện Hiếu, việc này giao cho ông và Công Nghĩa được không?"
Việc nên làm sớm không nên làm muộn, cố ý trì hoãn ngược lại sẽ để lại tiếng xấu. Cho dù dã tâm của Thẩm Đường không cho phép đối thủ như Ngô Hiền tồn tại, nhưng hiện tại mọi người vẫn là đồng minh, có kẻ địch chung. Liên thủ trừ khử kẻ địch đứng đầu là Hoàng Hy Quang mới là điều quan trọng.
Thời buổi này, sinh tồn mới là nhiệm vụ hàng đầu.
Thế lực nào sinh tồn được mới có tư cách nói về tương lai.
Thẩm Đường không chỉ tiếp nhận lời cầu cứu của Ngô Hiền, còn phải dùng tốc độ nhanh nhất phái người đến tiếp ứng, tốt nhất là có thể chấn nhiếp binh mã của Hoàng Liệt.
Hiện tại cô không thiếu người, tùy tiện chọn ai ra cũng có thể làm việc, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô vẫn chọn Thôi Hiếu và Loan Tín. Thẩm Đường vừa dứt lời, ánh mắt Thôi Hiếu liền kinh ngạc nhìn cô.
"Chủ công nguyện giao phó trọng trách, đương nhiên Hiếu không nên có nửa phần lơ là, chỉ là hiện tại thân không tấc công mà thống lĩnh việc này, e là không ổn lắm." Lời này của Thôi Hiếu có ý từ chối khéo léo.
Thẩm Đường mỉm cười giải thích: "Thiện Hiếu chớ bận tâm, không phải ta cố ý làm khó ông, mà là đã suy nghĩ kỹ càng rồi."
Vừa lên đã để Thôi Hiếu trực tiếp đối mặt với chủ cũ đúng là không được tốt lắm, người đa nghi có lẽ sẽ cho rằng cô cố ý làm khó. Cho dù không có tầng ý nghĩa này, một nhiệm vụ lấy người mới làm chủ, người cũ làm phó, chẳng lẽ trong lòng Loan Tín sẽ không có chút suy nghĩ nào sao?
Còn có một tầng ý nghĩa nữa, có lẽ Thôi Hiếu chỉ là khiêm tốn.
Nhưng Thẩm Đường luôn thích nói thẳng, cũng không phải người câm, ông trời cho cô mọc cái miệng, chẳng phải là để nói ư?
"Ngôn linh trận pháp che giấu khí tức không ít, nhưng có thể che giấu cả quốc tỷ, ta chỉ thấy ở Thiện Hiếu. Ông thống lĩnh, đại quân có thể tránh được tai mắt địch, thuận lợi hội hợp với Chiêu Đức huynh, đây là điều người khác không dễ dàng làm được. Để Công Nghĩa cùng ông đi, hỗ trợ từ bên cạnh, là vì nguyên nhân của bản thân Công Nghĩa. Đạo văn sĩ của huynh ấy gánh vác quá nặng, hành động chậm hơn người thường..."
Nhà ai đánh nhau lại để người mạng lag làm đội trưởng?
Công Nghĩa chỗ nào cũng tốt, chỉ có phản ứng chậm chạp như con lười thật sự khiến người ta sốt ruột, một khi tác chiến, phản ứng chậm hơn người thường mười mấy nhịp. Khuyết điểm này đã định sẵn hắn chỉ có thể đánh phụ trợ.
Nhìn tân chủ công nghiêm túc giải thích với mình, Thôi Hiếu mỉm cười chắp tay: "Thôi Hiếu nhất định không phụ kỳ vọng của chủ công!"
Thôi Hiếu còn xin Thẩm Đường cho Triệu Uy đi cùng.
Thẩm Đường nghi hoặc: "Ông nói cô nhóc Đại Vĩ ấy?"
"Cha của Đại Vĩ là Triệu Phụng, có giao tình với Hiếu, Hiếu cũng coi Đại Vĩ như con ruột, mong nó nên người. Võ giả trẻ tuổi được tôi luyện nhiều trên chiến trường, có ích cho việc tu hành..." Tân chủ công thẳng thắn như vậy, Thôi Hiếu cũng không che giấu, trực tiếp nói rõ.
Hắn thân là trưởng bối phải chăm sóc cháu gái.
Cơ hội ít nguy hiểm mà lại có thể tích lũy kinh nghiệm không nhiều.
Thẩm Đường gật đầu, tiện thể nhớ tới Từ Thuyên.
"Nếu vậy, ông cũng mang Văn Thích theo đi." Dẫn một đứa trẻ cũng là dẫn, hai đứa trẻ cũng là dẫn, càng nhiều càng tốt.
Thôi Hiếu có chút ấn tượng với Từ Thuyên.
Những ấn tượng này không phải bắt nguồn từ đường huynh Từ Giải của Từ Thuyên, mà là vì cháu gái Triệu Uy. Triệu Uy dựa vào Triệu Phụng tác oai tác quái trong đám tiểu bối ở Thiên Hải, ai đắc tội cô, cô sẽ đánh người đó, gây họa có trưởng bối chống lưng. Thời gian lâu, người đắc tội cũng nhiều.
Bọn họ sợ Triệu Uy học hư, nên cẩn thận sàng lọc vòng bạn bè của cô, trong đó Từ Văn Thích Từ thị chơi thân với Triệu Uy, càng là đối tượng quan sát trọng điểm. Nhưng trước đây đều dừng lại ở mức độ "nghe nói", đây vẫn là lần tiếp xúc trực tiếp đầu tiên.
Thẩm Đường còn tung ra V* kh* h*t nh*n Công Tây Cừu.
Ban đầu, Công Tây Cừu không tình nguyện, nhưng Thẩm Đường có kỹ xảo thuyết phục anh ta: 【Huynh chỉ cần nhìn chằm chằm vào Thập Lục đẳng Đại thượng tạo bên Hoàng Liệt mà đánh, những việc khác không cần huynh quản.】
Công Tây Cừu nói: 【Vậy được.】
Điểm đủ năm nghìn binh mã, xuất binh đi tiếp ứng Ngô Hiền.
Tín sứ Ngô Hiền phái ra cũng đi theo, nếu không có bọn họ, người ngoài làm sao biết Thẩm Đường không hề do dự?
Tín sứ là một võ tướng dưới trướng Ngô Hiền, thực lực không yếu, đồ đằng võ đảm rất thích hợp để trinh sát đột vây, nên việc đưa thư cầu cứu cho Thẩm Đường mới rơi vào tay hắn. Hắn mơ hồ cảm thấy Thôi Hiếu hơi quen mặt.
Nhìn chằm chằm hồi lâu, Thôi Hiếu muốn làm lơ cũng không được: "Tướng quân nhìn Thôi mỗ như vậy làm gì? Có chỗ nào không ổn à?"
Tín sứ nói: "Dám hỏi tôn tính đại danh tiên sinh? Không giấu gì tiên sinh, tại hạ cảm thấy tiên sinh rất quen mặt... nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu... Nguyên quán tiên sinh có phải ở quận Thiên Hải không?"
Thôi Hiếu: "..."
Loan Tín ở không xa: "???"
Không phải chứ, tuy rằng Thôi Hiếu vì đạo văn sĩ đặc thù, nên không có cảm giác tồn tại mạnh mẽ, nhưng cũng không đến mức ngay cả người cũng không nhận ra chứ?
Thôi Hiếu rời khỏi Ngô Hiền đầu quân cho chủ công trước sau chỉ khoảng một tháng!
Thôi Hiếu bình tĩnh, nghịch cây quạt đao trong tay: "Tại hạ không phải người Thiên Hải, họ Thôi, tên Hiếu, chữ Thiện Hiếu."
Tín sứ chớp chớp mắt, ánh mắt mơ màng mang = vài phần do dự, trong do dự lại hàm chứa vài phần dao động. Một lúc lâu sau, hắn nói: "Danh huý của tiên sinh giống với một đồng liêu của mạt tướng."
Thôi Hiếu hỏi: "Có khả năng, chính là một người không?"
Tín sứ: "..."
Tín sứ: "???"
Tín sứ: "!!!"
Đầu óc hắn suýt nữa thì cháy khét.
Thôi Hiếu đến dưới trướng của Thẩm quân khi nào?
Tín sứ vậy mà không hề có ấn tượng gì.
Thôi Hiếu cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: "Những chuyện vụn vặt này không quan trọng, việc cấp bách là nhanh chóng tìm được binh mã của Ngô công."
Suy đoán của Thẩm Đường là chính xác.
Đạo văn sĩ của Thôi Hiếu quả thật rất có tính uy h**p.
Nếu hắn sinh ra ý đồ phản nghịch, chỉ cần vào thời khắc mấu chốt, lặng lẽ mở đạo văn sĩ, tác dụng phụ lên người chủ công đang phụng sự, là có thể làm sụp đổ cả tập đoàn từ bên trong. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không muốn nói rõ át chủ bài với người khác —— bao gồm cả Triệu Đại Nghĩa và Tần Công Túc, còn Ngô Chiêu Đức thì càng không thể.
Ở một mức độ nào đó, Thôi Hiếu còn khó xin việc hơn cả Kỳ Thiện.
【Thí chủ】 của Kỳ Thiện muốn phát động còn cần chủ công sinh nghi, quyền chủ động nằm trong tay người có địa vị cao hơn, nhưng 【Ngoảnh mặt làm ngơ 】 của Thôi Hiếu lại nằm trong một ý niệm của hắn. Hắn muốn âm thầm hãm hại người khác, vậy thì thật sự là hãm hại một cái trúng một cái, còn không bị phát hiện tiếng xấu.
Điểm này, ác mưu nhìn thấy cũng phải khen là lão luyện.
Nhược điểm rõ ràng, lợi ích cũng rất rõ ràng, chỉ cần người có địa vị cao hơn luôn tin tưởng, Thôi Hiếu luôn trung thành, binh mã hắn nắm chính là một đội quân "ma quỷ" đến vô ảnh đi vô tung.
Bất cứ nơi nào cũng thông suốt!
Đương nhiên, mục tiêu che giấu càng lớn, tiêu hao càng lớn, thời gian duy trì càng ngắn. Khi tác chiến, cần trinh sát hỗ trợ, khi có nguy cơ bị bại lộ thì triển khai đạo văn sĩ, khi an toàn thì hành quân hết tốc lực, đánh thẳng vào sào huyệt địch.
Hành quân với tốc độ tối đa, chỉ mất ba ngày.
Người tức giận nhất, không ai khác chính là Hoàng Liệt sau khi nhận được tin tức.
"Ngươi nói đội quân đó đánh cờ hiệu nhà nào?"
Trinh sát run rẩy: "Đại kỳ Thẩm thị."
Mấy chục thế lực của Đồ Long cục chỉ có một nhà họ Thẩm.
"Họ Thẩm, lại là Thẩm Ấu Lê —— đây là năm nghìn binh mã, không phải năm nghìn con kiến, làm sao có thể liên tiếp tránh được năm lớp phòng tuyến, lặng lẽ xuất hiện ở đây?" Đây là điểm Hoàng Liệt không hiểu nhất, không làm tròn trách nhiệm đến mức này chắc là gián điệp rồi nhỉ?
Trinh sát quỳ rạp xuống đất, mồ hôi như mưa, quần áo sau lưng không biết từ khi nào đã bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào da.
Ngay cả chỗ trống để ngụy biện thoái thác trách nhiệm hắn cũng không có.
Khuôn mặt tái nhợt: "Thuộc hạ thất trách, xin chủ công trách phạt."
Hoàng Liệt lại hỏi: "Trong số các tướng lĩnh dẫn đầu có Công Tây Cừu không?"
Nhận dạng Công Tây Cừu là dễ nhất.
Người tết bím tóc nhỏ đầy đầu lại còn mù chính là anh ta.
Vừa hỏi xong, trinh sát cúi đầu thấp hơn: "Trong số tướng địch, quả thật có một người, rất giống Công Tây Cừu..."
Hoàng Liệt nhìn về phía binh mã của Ngô Hiền, có chút không cam lòng.
Nếu không có Thẩm Đường nhúng tay, hắn và Chương Vĩnh Khánh giáp công Ngô Chiêu Đức, tỷ lệ thắng rất lớn, nhưng viện binh của Thẩm Đường đã đến, binh mã tiếp theo e là cũng đang trên đường. Lúc này khai chiến, có thể tốc chiến tốc thắng thì tốt, chỉ sợ chiến sự giằng co, để Thẩm Ấu Lê đâm sau lưng.
Quan trọng nhất là, một bộ phận binh lực của Hoàng Liệt không có ở đây.
Hoàng Liệt đang cân nhắc lợi hại ở đây, bên Ngô Hiền cũng náo nhiệt vô cùng, sau khi Triệu Uy đến lại càng được đẩy lên cao trào.
Đại doanh Ngô Hiền.
"Các ngươi làm gì đó?"
Triệu Uy quát lớn một tiếng, còn chưa đợi người khác kịp hiểu rõ nguồn gốc âm thanh. Cô đã nhanh tay bẻ gãy quân trượng, một cước đá bay tên lính đang thi hành hình phạt.
Thôi Hiếu nghiêm giọng nói: "Đại Vĩ, trở về!"
Triệu Uy đột nhiên như bị dội một gáo nước lạnh.
Quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt khó coi.
Đại quân thuận lợi liên lạc với tiền đồn của binh mã Ngô Hiền, Ngô Hiền biết được vô cùng vui mừng, lập tức phái người đi đón bọn người Thôi Hiếu. Triệu Uy lúc đầu ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, mong chờ cảnh tượng gặp mặt cha Triệu Phụng. Ai ngờ lại thấy Triệu Phụng bị đánh bằng trượng.
Cảnh tượng này khiến đầu óc cô ong ong, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Lý trí mất kiểm soát, dưới bản năng cơ thể điều khiển, cô bẻ gãy quân trượng, đá bay tên lính đang thi hành hình phạt, chắn trước mặt Triệu Phụng.
Cảnh tượng này không chỉ khiến người khác ngây người, Triệu Phụng cũng ngớ ra.
Lúc này hắn trông rất chật vật, cởi bỏ võ giáp trên người, lộ ra ngực và lưng, từng vết thương chói mắt vẫn còn đang chảy máu, tóc tai cũng hơi rối, sắc mặt lạnh lùng. Trên lưng có vài vết đỏ do trượng đánh, một số chỗ thịt còn bị rách.
Với thực lực và danh tiếng hiện tại của Triệu Phụng, nói khó nghe một chút, cho dù hắn quấy rối chủ công Ngô Hiền hoặc vợ lẽ của chủ công, cũng không đến mức bị đánh bằng trượng trước mặt mọi người!
Vậy mà, cảnh tượng này lại xảy ra ngay trước mặt Triệu Uy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Những người dưới trướng Ngô Hiền còn chưa lên tiếng, ngược lại là Triệu Phụng ở phía sau Triệu Uy mở miệng: "Quân doanh trọng địa, sao có thể đùa giỡn?"
Sắc mặt Triệu Uy tái nhợt.
Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Ngô Hiền ở phía xa, không xa còn có vài khuôn mặt quen thuộc của các thúc bá, cô há miệng.
Thôi Hiếu ở phía sau lại nói: "Đại Vĩ, trở về."
Giọng nói tuy nghiêm khắc, nhưng lại là để bênh vực.
Triệu Uy cắn chặt môi tái nhợt, chắp tay, nhận tội chịu phạt với Ngô Hiền. Nếu cô trở về, dựa vào thời điểm mấu chốt hai nhà đang hợp tác, có thể biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có chuyện gì. Nhưng việc này là do cô kích động mà ra, đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm, không thể để trưởng bối dọn dẹp tàn cuộc nữa. Ngô Hiền đương nhiên sẽ không phạt cô, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, đương nhiên hắn phải nể mặt Thẩm Đường vài phần.
"Tiểu tử này, tại sao lại ra ngăn cản thi hành hình phạt?"
Triệu Uy hỏi ngược lại: "Triệu tướng quân phạm tội gì?"
Ngô Hiền nói: "Trì hoãn quân cơ, tàn hại đồng liêu."
Triệu Uy ngẩn người, người đối phương nói là cha của cô? Với bản tính như túi trút giận của cha cô, vậy mà có thể tàn hại đồng liêu?
Cô hoang mang quay đầu nhìn Triệu Phụng.
"Đại Vĩ, con xuống đi." Sắc mặt Triệu Phụng không có chút hối hận nào, nhưng cũng không có chút phẫn uất bị oan uổng nào. Thản nhiên tự tại, khiến người ta không hiểu ra làm sao.
Nhưng Triệu Uy lại bám rễ tại chỗ: "Triệu tướng quân..."
Ngô Hiền hỏi cô: "Ngươi và Đại Nghĩa có quan hệ gì?"
Triệu Uy cắt ngang việc phạt trượng, chuyện này nói nhỏ thì là fan hâm mộ không nỡ nhìn thần tượng bị đánh, nhất thời kích động ra tay, nhưng nói lớn thì cũng là phá hoại quan hệ hai nhà. Ngô Hiền cũng không định làm lớn chuyện.
Nhưng hắn không ngờ, trên người Triệu Uy lại có "mìn".
Thôi Hiếu: "Đại Vĩ là con gái của Triệu tướng quân, thấy cha bị phạt trượng, nhất thời nóng lòng nên mới mất bình tĩnh, xin Ngô công thứ lỗi."
Thẩm Đường không ngăn cản Thôi Hiếu mang Triệu Uy theo, Thôi Hiếu liền thăm dò thái độ của Thẩm Đường —— Triệu Uy thân là thân vệ đi theo bên cạnh hắn, chắc chắn sẽ gặp Triệu Phụng cùng một đám thúc bá quen biết Triệu Uy. Bản thân đã có nguy cơ bại lộ thân phận và giới tính.
Thẩm Đường cúi đầu nhìn nữ trang của mình.
Trên váy còn có hoa văn thêu Vô Hối đặc biệt vẽ.
【Ông thấy ta có ý định che giấu à?】
Trước đây mọi người đều không tin giới tính của cô, hơn nữa việc này cũng có lợi cho cô, Thẩm Đường liền mặc kệ bọn họ hiểu lầm.
Bây giờ cô đã đứng vững gót chân rồi, còn hiểu lầm nữa à?
Mặc một chiếc váy nhỏ xinh đẹp mà còn bị hiểu lầm là nam giả nữ trang, thật uất ức! Cô định nhân cơ hội này, triệt để vạch trần! Thẩm Ấu Lê cô là một nữ quân như hoa như ngọc!