Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 798

798

 

Vân Sách nhìn chằm chằm Tiên Vu Kiên, xác nhận đi xác nhận lại.

 

Trên mặt viết đầy mấy chữ to "Có phải nhận nhầm người không?".

 

Sự kinh ngạc của Tiên Vu Kiên cũng không kém Vân Sách là bao, vũ khí cầm trên tay cũng quên hạ xuống: "Là Vân sư huynh?"

 

Cậu ta vội vàng thu hồi võ khí, từng bước nặng từng bước nhẹ đi từ ruộng bùn lên bờ ruộng, hai ống quần xắn cao đến nửa đùi, từ ống quần trở xuống, nửa đoạn da màu lúa mì và bắp chân dính đầy bùn đất phân chia rõ ràng, khiến Vân Sách ngây người.

 

Anh ta vội vàng hỏi: "Sư đệ đang làm gì vậy?"

 

Tiên Vu Kiên còn muốn hỏi: "Sư huynh sao lại ở đây?"

 

Hai sư huynh đệ nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tiên Vu Kiên múc nước mương rửa sạch hai chân, lau qua loa một cái, ân cần nói: "Sư huynh, có chuyện gì thì vừa đi vừa nói?"

 

Vân Sách đương nhiên không có ý kiến.

 

Trước khi đi, Tiên Vu Kiên không quên vẫy tay với đám thuộc hạ vẫn đang cày sâu cuốc bẫm: "Làm cho tốt, tối nay có thịt!"

 

Vừa nghe tối nay có thịt, mọi người làm việc càng hăng hái.

 

"Vân sư huynh không phải đã quay về rồi à?"

 

Lời của Tiên Vu Kiên kéo Vân Sách đang hồn ở trên mây trở về.

 

Vân Sách cười khổ nói về những gì mình gặp phải, cuối cùng nhún vai: "... Ta coi như đã đắc tội triệt để với Hy Quang, lúc này không tiện quay về sơn môn, nên mới đi theo đến đây. Sư đệ, các đệ sao lại... ở ruộng làm những việc này?"

 

Tiên Vu Kiên dường như thấy việc này rất bình thường.

 

Đáp: "Vì đây là mệnh lệnh của chủ công."

 

"Nào, sư huynh!" Chưa đợi Vân Sách nói gì, Tiên Vu Kiên kéo tay Vân Sách đi về phía trước, cười nói: "Đưa huynh đi xem một thứ! Nếu sư huynh đã đắc tội với Hy Quang, chi bằng cân nhắc đến với chủ công? Sư huynh đệ chúng ta cũng không cần phải tách ra!"

 

"Xem cái gì?"

 

Vân Sách cũng động lòng với lời mời của Tiên Vu Kiên, nhưng chuyện này không thể chỉ anh ta xem xét, còn phải xem Thẩm quân.

 

Thần tử và chủ thượng, lựa chọn của hai bên tương hỗ.

 

Vân Sách rất nhanh đã biết Tiên Vu Kiên muốn cho mình xem cái gì. Hai người vượt qua một sườn núi, anh ta bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động tại chỗ —— đó là một mảnh ruộng đồng cò bay thẳng cánh. Mảnh đất rộng lớn bị những con đường nhỏ thẳng tắp cắt ra, trên ruộng trồng là từng hàng cây nông nghiệp.

 

Một lúc lâu sau, anh ta kinh ngạc nói: "Yến Châu không phải..."

 

Tiên Vu Kiên đứng trên sườn núi cao nhìn xuống, ngón tay vẽ một vòng: "Đây chính là thành quả sư đệ bận rộn nhiều ngày nay, may mà địa thế nơi này tương đối bằng phẳng, nếu không còn phải chỉnh sửa độ cao thấp của những ruộng đất này, cố gắng để chúng ở cùng một mức độ..."

 

Thường dân bình thường không có năng lực thích làm gì thì làm, bọn họ khai khẩn hoang điền đều dựa theo địa thế, điều này dẫn đến ruộng đất của họ đều không theo quy tắc, đo đạc cũng phiền phức. Chủ công nhà mình có cái gọi là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nói là rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bảo họ phát huy trình độ trát bột bả, lúc khai khẩn hoang điền thì san bằng mặt đất dưới chân một chút, mỗi mảnh ruộng đều có kích thước giống nhau.

 

Một mảnh ruộng là một mẫu đất.

 

Mỗi mảnh ruộng đều được đánh dấu số thứ tự tương ứng.

 

Đến ngày sau thường dân thuê ruộng đất của quan thự, liền có thể chia từng mảnh xuống, nhà nào hộ nào được chia mảnh ruộng nào, rõ ràng rành mạch, điều này cũng có lợi cho việc nộp thuế ruộng mùa thu. Đối với võ giả võ đảm tham gia khai hoang chỉ là việc tiện tay.

 

Vì vậy mới có cảnh tượng Vân Sách nhìn thấy bây giờ.

 

Trên ruộng đã có cây nông nghiệp, chỉ là anh ta không nhận ra.

 

"Nghe nói Yến Châu bị thủy tai nghiêm trọng, cây nông nghiệp đều bị hỏng hết, đây là mới trồng lại à? Còn kịp thu hoạch mùa thu không?"

 

Tiên Vu Kiên nói: "Kịp thì kịp."

 

Nói xong, lại cười nói: "Buổi tối hẳn là có thể nếm thử."

 

Vân Sách ngây người: "Nếm thử?"

 

Tiên Vu Kiên chép miệng, dường như đang hồi tưởng lại hương vị của canh sườn hầm bắp tối qua: "Bên hộ tào mỗi ngày đều sản xuất ra một lượng lớn bắp, không muốn lãng phí nên đưa cho nhà bếp... Lâm hộ tào nói loại bắp này hạt lép, ta không thấy vậy..."

 

Rõ ràng ăn rất mềm dẻo, hạt cũng căng mẩy, hầm canh chung với sườn, một mình cậu ta có thể ăn mấy bát lớn.

 

Vừa tươi vừa thơm, thế này mà không tính là tốt?

 

"Sư huynh nhất định phải nếm thử, nếm thử rồi sẽ không quên được!"

 

Vân Sách: "..."

 

Một số lời sư đệ nói, anh ta không hiểu lắm.

 

Nhưng có một điểm anh ta hiểu, sư đệ rất hưởng thụ tất cả những gì đang có.

 

Tiên Vu Kiên dẫn Vân Sách đi, thỉnh thoảng có người chào hỏi anh ta, Vân Sách chỉ vào một chỗ: "Bọn họ lại đang làm gì vậy?"

 

Theo hướng Vân Sách chỉ, Tiên Vu Kiên chỉ liếc mắt một cái, nói: "Ồ, bọn họ đang xây nhà, sư huynh cũng biết đấy, vì trước đó liên tiếp đại chiến, thường dân rày đây mai đó, rất nhiều nhà cũ sập, tiếp tục ở rất nguy hiểm. Chủ công liền dự định xây dựng những thôn xóm đơn giản gần ruộng đất. Thường dân thuê ruộng gần đó, xuống ruộng làm việc sẽ không cần phải chạy xa."

 

Mục đích thực sự là để quản lý nhân khẩu hộ tịch.

 

"Những thôn xóm như vậy, gần đây đã xây được mười mấy cái, mỗi thôn có thể chứa ít nhất trăm hộ dân."

 

Vân Sách lại vừa mừng vừa lo.

 

Mừng là, cảnh tượng đường sá thông suốt, gà chó nghe tiếng nhau cũng là cảnh anh ta thích; lo là, địa thế bằng phẳng như vậy, nếu địch nhân đánh vào, nơi này không có khả năng phòng thủ. Ruộng đất được quy hoạch chỉnh tề cũng có lợi cho địch nhân cướp bóc lương thực.

 

Anh ta không khỏi nói ra lo lắng của mình.

 

Tiên Vu Kiên nói: "Chủ công không nghĩ đến những điều này."

 

Vân Sách kinh ngạc hỏi: "Không nghĩ đến?"

 

Tiên Vu Kiên gãi đầu: "Ta nghĩ chủ công hẳn là chưa cân nhắc đến những được mất này, chỉ cần ruộng đất còn ở đây, thôn xóm mới xây còn có thể ở người, bất kể nơi này rơi vào tay ai, cuộc sống của thường dân đều được cải thiện, vậy là đủ rồi."

 

Vân Sách: "..."

 

Không biết tại sao, anh ta bỗng nhiên nghĩ đến lão tướng quân dưới trướng Hy Quang, trong lòng nảy sinh một chút đồng cảm với đối phương.

 

Anh ta hỏi Tiên Vu Kiên: "Vì sao Trịnh Kiều lại thiêu rụi tất cả?"

 

Phá hủy tất cả đương nhiên là để cắt đứt nguồn cung cấp của địch nhân!

 

Để cho địch nhân chiếm được địa bàn cũng không thể khôi phục!

 

Thẩm quân lúc đại cục chưa định, tốn nhiều công sức như vậy để chỉnh đốn nơi này đâu vào đấy, bọn người Hy Quang biết được chắc chắn nằm mơ cũng cười tỉnh, quỳ lạy Thẩm Đường một cái——

 

Cảm tạ quà tặng cuộc sống!

 

Cái gì gọi là Bồ Tát sống?

 

Đây mới gọi là Bồ Tát sống!

 

Tiên Vu Kiên hiểu rõ nỗi lo lắng đằng sau câu nói này của Vân Sách, anh ta nói: "Chủ công sẽ không thua! Sẽ không thua Hy Quang!"

 

Vân Sách không biết tự tin của sư đệ đến từ đâu.

 

Đinh linh—— Đinh linh—— Đinh linh——

 

Nghe thấy tiếng chuông tan ca từ xa đến gần, hai tay Tiên Vu Kiên úp vào miệng làm thành hình cái loa, vận khí đan điền, sử dụng kỹ xảo để giọng nói của mình truyền xa: "Đến giờ rồi, tan ca!"

 

Tan làm không tích cực, đầu óc có vấn đề.

 

Mọi người đang làm việc trên ruộng nhao nhao ngừng tay.

 

Từng người một như mông đít bốc cháy, phía sau có quỷ đuổi theo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía nhà ăn, thậm chí có rất nhiều người chạy nhanh đến mức để lại tàn ảnh. Tốc độ chậm thì tương đối phật hệ, dù sao cũng không đuổi kịp đợt đầu tiên, nên không miễn cưỡng bản thân chạy qua đó. Cái gọi là "Đến sớm không bằng đến đúng lúc", chỉ cần vận may tốt, vẫn có thể kịp lúc nhà bếp thêm đồ ăn.

 

"Tan ca rồi!"

 

"Đi đi đi——"

 

"Hôm nay tan ca có phải sớm không?"

 

Không cảm thấy thời gian trôi qua, thoáng cái đã kết thúc.

 

Tiên Vu Kiên và Vân Sách hiển nhiên là nhóm đầu tiên.

 

Nói chính xác, Tiên Vu Kiên chạy đi ăn cơm, còn Vân Sách bị động bị kéo đi ăn cơm. Hai người tăng tốc, rất nhanh đã vượt qua nhóm người đầu tiên. Khi bọn họ đến nơi, nhà ăn tạm thời xây dựng của hậu cần vẫn còn rất trống trải, chỉ lác đác vài người.

 

"Hôm nay có bắp không?"

 

Tiên Vu Kiên phanh gấp lại.

 

Binh lính phụ trách chia cơm nói: "Có có."

 

Cảm tạ hộ tào, hậu cần mỗi ngày đều phải đi thu hoạch mấy chục mẫu bắp, hạt bắp ngày càng căng mẩy, nhà bếp cũng vắt óc suy nghĩ ra đủ loại cách chế biến bắp ngô. Tuy nhiên, cho đến nay vẫn được hoan nghênh nhất vẫn là bắp nấu canh.

 

Hầm chung với đủ loại nguyên liệu!

 

Nấu canh xong rắc thêm chút muối, vị rất ngon.

 

Vân Sách cũng lấy một phần, lượng thức ăn của võ giả võ đảm và binh lính bình thường không giống nhau, phần của anh ta đặc biệt nhiều. Cầm trên tay nặng trĩu, mãi đến khi ngồi xuống, Vân Sách mới hoàn hồn. Lúc này, Tiên Vu Kiên đã húp một ngụm canh nóng hổi.

 

Ánh mắt đối phương sáng ngời nhìn mình.

 

Nhiệt tình mời mọc: "Sư huynh, nếm thử xem."

 

Vân Sách nhìn cái muỗng gỗ trong bát, lại ngẩn người.

 

Anh ta đi theo Hoàng Liệt đánh trận thời gian cũng không ngắn, trước đó còn làm du hiệp một thời gian, đi đến đâu hành hiệp trượng nghĩa đến đó. Nói hay là tung hoành thiên hạ, nói khó nghe là không có chỗ ở cố định, đối với thức ăn thì không thể có yêu cầu gì.

 

Lúc làm du hiệp, mua được gì ăn nấy, săn được gì ăn nấy, có khi liên tục hai ngày không được một bữa.

 

Lúc anh ta ở dưới trướng Hoàng Liệt đánh trận thì tốt hơn một chút, thức ăn đa phần là bánh khô làm từ hạt kê, cơm khô hấp, những loại thức ăn này có thời hạn sử dụng lâu hơn, cho dù là giữa mùa hè cũng có thể bảo quản rất lâu, dễ dàng mang theo. Điều kiện tốt hơn một chút, có thể ăn đồ nóng, nhưng phần lớn thời gian là nước lạnh ăn kèm với cơm lúa mì. Những loại thức ăn này ăn khô cứng, vị nhạt nhẽo, thêm chút giấm vải tăng thêm hương vị.

 

Đối với những điều này, Vân Sách đều đã quen.

 

Trước đó nhận lệnh của Hoàng Liệt, đi theo Thẩm Đường cũng đã một thời gian, điều kiện thức ăn tốt hơn bên Hoàng Liệt rất nhiều, nhưng cũng chủ yếu là lương khô, phần lớn thời gian là cơm nước lạnh. Đồ nóng cũng có, chỉ lác đác vài lần, Vân Sách cũng không để ý nhiều.

 

Bây giờ thì——

 

Vân Sách cảm thấy hơi hoang đường.

 

Tiên Vu Kiên đã ăn hết nửa bát canh, một thùng cơm lúa mì, ngẩng đầu lên thấy sư huynh vẫn chưa động đũa, cậu ta dùng khăn lau miệng: "Sư huynh, những món ăn này không hợp khẩu vị của huynh à?"

 

Nhà bếp một nồi phải làm một món ăn cung cấp cho mấy trăm người ăn, hương vị rất khó kiểm soát, không quá mặn thì cũng quá nhạt. Nếu sư huynh không thích, cậu ta chỉ có thể bỏ tiền ra để nhà bếp riêng làm một bữa nhỏ. Nhưng mà phải đợi đã, đợi nhà bếp rảnh rỗi.

 

Hay là, chê một bát canh chỉ có hai miếng thịt nhỏ?

 

Vân Sách lắc đầu: "Mỗi ngày đều ăn như vậy sao?"

 

Tiên Vu Kiên nói: "Cũng không phải mỗi ngày. Chủ công hiện tại vẫn còn rất nghèo, thức ăn như vậy cũng không thể cung cấp hàng ngày, mười ngày nửa tháng chỉ có vài ngày... Nhưng mà nếu đám người bên hộ tào siêng năng một chút, còn có thể nhiều ngày hơn..."

 

Người toàn quân không dám đắc tội nhất chính là người của hộ tào.

 

Người khác mong con thành rồng, mong con thành phượng, bọn họ thì không giống vậy, không ít đồng đội mỗi ngày đều cầu thần bái phật mong bọn người Lâm Phong thành tài, bởi vì nó liên quan đến chất lượng thức ăn bọn họ ăn mỗi ngày.

 

Lâm hộ tào thành tài, bụng của bọn họ mới có thể no.

 

Vân Sách: "..."

 

Điều này cũng rất đáng sợ!

 

Anh ta nhìn chằm chằm đồ ăn nóng hổi tỏa ra mùi thơm hấp dẫn trên bàn ăn, nước miếng tiết ra, yết hầu lăn lộn, dứt khoát cũng buông thả, vùi đầu vào ăn. Rất nhanh, lại có người đến, nhà ăn tạm thời xếp hàng dài. Cuối hàng còn có hai người quen.

 

"Công Tây Cừu, cái tên mặt dày mày dạn nhà huynh thay đổi rồi!"

 

Nghe loáng thoáng thấy Thẩm Đường đang phàn nàn.

 

Công Tây Cừu nhướng mày: "Ta thay đổi chỗ nào?"

 

Thẩm Đường tố cáo: "Huynh gian lận, huynh đã thắng hết bi trong tay ta! Dám nói huynh không phải cố ý làm ta phân tâm ư?"

 

Chơi bắn bi, cô chưa bao giờ thua thảm hại như vậy. Trải qua mấy vòng so tài, mười viên bi của cô đều bị Công Tây Cừu ăn hết! Phải biết là mấy năm trước, bọn họ còn có thể đánh ngang tay!

 

Đều tại Công Tây Cừu, mỗi lần đến lượt cô bắn đều nói ra một số tin tức quan trọng phân tán sự chú ý của cô, tên này học hư rồi!

 

Công Tây Cừu: "Không có, không phải cố ý!"

 

Anh ta khoanh tay, lý lẽ hùng hồn.

 

"Rõ ràng là mấy năm nay Mạ mạ lơ là luyện tập kỹ năng, kỹ thuật không bằng ta, sao lại biến thành ta gian lận thắng cô chứ?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Công Tây Cừu thừa thắng xông lên: "Hơn nữa, Mạ mạ cũng là cường giả giống như ta. Tự hỏi lòng mình, cho dù ta nghe được tin trời sập, cũng sẽ không dễ dàng bị phân tâm, càng không nói đến việc vì vậy mất đi độ chính xác, thua trận đấu."

 

"... Được rồi, huynh nói có lý."

 

Thẩm Đường cả đời kiêu ngạo buộc phải thừa nhận lời này của Công Tây Cừu có lý —— thừa nhận bản thân vì bận rộn chính vụ lơ là luyện tập kỹ năng, cũng tốt hơn là thừa nhận bản thân kém Công Tây Cừu khả năng tập trung, không được coi là cường giả —— cô thua là vì tay nghề kém.

 

"Mạ mạ chơi với ta thêm vài ván là có thể tìm lại được cảm giác."

 

Không chơi, làm sao có thể quen tay hay việc?

 

Thẩm Đường bưng đĩa, lặng lẽ nhìn đầu Công Tây Cừu.

 

Công Tây Cừu nghiêng đầu về phía cô: "Sao vậy?"

 

"Thiên lôi tấn thăng Thập Lục đẳng còn có thể đổi cho huynh một bộ não khác ư?" Tên này không phải lắp não mới đấy chứ?

 

"Theo ta được biết, thì không." Thiên lôi tôi thể tuy có công hiệu tương đương với tẩy tủy phạt cốt, nhưng không bao gồm thay não.

 

"Tại huynh, trên đường lề mà lề mề làm chậm trễ thời gian."

 

Chỗ ngồi trong nhà ăn là phải tranh giành.

 

Đến muộn, dù cô là chủ công cũng phải ngồi dưới đất.

 

May mắn thay, vẫn có thể ngồi chung bàn với người khác, khuôn mặt của Vân Sách tự mang theo gương phản quang, ném vào đám đông cũng có thể bị bắt gặp ngay lập tức. Vân Sách đương nhiên cũng chú ý đến cô, vốn định mở miệng làm quen, nhưng vừa nghĩ đến giới tính của Thẩm Đường, biểu cảm cứng đờ trong nháy mắt khó nhận ra.

 

Thẩm Đường cười đi tới.

 

"Nguyên Mưu, lại gặp mặt rồi."

 

Nào, dịch sang một bên, ngồi chung bàn.

 

Người mới Vân Sách này biết điều hơn những người cũ khác nhiều, chủ động nhường chỗ không nói, còn chắp tay hành lễ.

 

"Vân Sách bái kiến Thẩm quân."

 

Thẩm Đường trước tiên cùng Vân Sách trò chuyện một lát, rồi chuyển chủ đề: "Ta nghe Phụng Ân kể tình cảnh của huynh, nếu tạm thời chưa có nơi nào để đi, chi bằng ở lại đây, rồi tính tiếp? Huynh ở đây, lão thất phu Hoàng Hy Quang kia cũng không dám manh động."

 

Vân Sách cũng có ý muốn thân cận, đương nhiên sẽ không từ chối.

 

Chỉ là ——

 

Anh ta nhìn quanh, gương mặt tuấn tú hiện lên vài phần khó xử.

 

Theo lẽ thường, lúc này anh ta phải kích động vạn phần, hai tay nâng Hổ phù võ đảm, chắp tay tỏ lòng trung thành, nói một câu "Được Thẩm quân không chê, Vân mỗ nguyện vì quân ra sức trâu ngựa", sau đó chủ công lại đỡ anh ta dậy, hai bên nhìn nhau ẩn ý đưa tình.

 

Hiện tại ——

 

Thẩm Đường ăn đến nỗi khóe miệng dính hạt lúa mì.

 

"Nguyên Mưu không ăn à? Món ăn hôm nay cũng tạm được."

 

Nhanh tay xử xong một thùng rồi đi bổ sung, ăn chậm là hết đấy.

 

Vân Sách: "..."

 

Cái này không đúng lắm!

 

Cùng lúc đó, Hoàng Hoàng Liệt cũng đang nổi trận lôi đình.

 

Hắn hất tung mọi thứ trên bàn, mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói Vân Nguyên Mưu đánh bị thương tướng giữ thành rồi đào tẩu?"

Bình Luận (0)
Comment