Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 800

800

 

Triệu Uy: "..."

 

Cô ngơ ngác nhìn chủ công nhà mình.

 

Thẩm Đường cũng nhìn cô: "Chuyện khi nào vậy?"

 

Triệu Uy lúc này mới biết chủ công vẫn chưa rõ chuyện này, có điều bây giờ nói cũng không muộn, nhân lúc chưa đến doanh trại Ngô Hiền cáo trạng một phen! Cô cố gắng dùng giọng điệu trung lập kể lại đầu đuôi câu chuyện, nhưng vừa nhắc đến người thúc thúc đã nhìn mình lớn lên, lại truyền thụ võ nghệ cho mình chết thảm, làm sao còn kìm nén được? Khi nói đến Triệu Phụng dùng thủ đoạn tương tự báo thù, lời lẽ đều là khoái ý!

 

Nói xong, Triệu Uy mới bình tĩnh lại đôi chút.

 

Nhận ra mình lỡ lời, lập tức ôm quyền tạ tội.

 

Thẩm Đường không trách tội, cô cũng có ấn tượng với phụ tá bên cạnh Triệu Phụng, khi biết người này gián tiếp chết dưới tay người một nhà, không khỏi thở dài, cảm thấy cái chết của hắn thật không đáng: "Đại Vĩ, không cần cẩn thận như vậy, cô không làm gì sai cả."

 

Sự kích động của Triệu Uy trong mắt cô chỉ là chuyện nhỏ.

 

Cô ấy mất đi trưởng bối hiền từ đã cùng mình lớn lên, bắt người đang đau buồn vì mất người thân phải giữ lý trí, đó là một sự tàn nhẫn.

 

"Trước đây không biết thì thôi, bây giờ đã biết rồi, cũng nên đi xem Đại Nghĩa thế nào, cũng không biết vết thương dạo này đã lành chưa." Thẩm Đường nói, hơi hối hận.

 

Cô nên đưa Thôi Hiếu đến cùng.

 

Bản thân Thôi Hiếu xuất thân từ nhóm của Tần Lễ, lại có quan hệ khá tốt với Triệu Phụng, hắn đến có thể giúp mình lôi kéo người.

 

Triệu Uy không biết chủ công nhà mình đang nhắm vào cha mình, còn nói: "Với thực lực của cha, vết thương nhỏ này chắc đã lành rồi. Nhưng thuộc hạ phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm."

 

Thẩm Đường thở dài: "Võ giả võ đảm thân thể cường tráng lại bền bỉ, hồi phục đương nhiên không khó, chỉ là —— vết thương trên thân thể đã lành, nhưng vết thương khắc trong lòng liệu có thể lành lặn?"

 

Là một cấp trên đủ tư cách, nên luôn quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của thuộc hạ, Ngô Hiền thật sự không được.

 

Triệu Uy nghe vậy, sắc mặt vừa mới tươi tỉnh lại ảm đạm.

 

Vết thương lòng nào dễ dàng liền sẹo? Thúc thúc đó là đồng hương của cha, hai người bạn già cùng nhau trải qua bao nhiêu năm mưa gió bão bùng, không phải huynh đệ ruột thịt nhưng còn hơn cả ruột thịt! Chướng ngại này, sợ là cả đời cha cũng không vượt qua được!

 

Vừa nói chuyện, đã đến doanh trại Ngô Hiền.

 

"Phụng lệnh chủ công, ở đây chờ Thẩm quân."

 

Bên Ngô Hiền đã sớm nhận được tin, phái người ở ngoài doanh trại chờ Thẩm Đường từ lâu. Đó là một gương mặt xa lạ, ăn mặc có gu thẩm mỹ, lại gần một chút còn ngửi thấy mùi hương đắt tiền. Thẩm Đường hơi ngạc nhiên: "Sao không phải Công Túc?"

 

Để tỏ lòng trịnh trọng, Ngô Hiền không tự mình nghênh đón thì cũng để Tần Công Túc thay mặt, hôm nay sao lại đổi người? Một câu "vô tâm" của Thẩm Đường kết hợp với vẻ "nghi hoặc" vừa đủ, đã khiến cơ mặt người văn sĩ kia hơi cứng lại, rồi nhanh chóng biến mất.

 

Hắn cười nói: "Đây là lệnh của chủ công."

 

Thẩm Đường lại hỏi một câu phá hỏng không khí: "Công Túc đang bận?"

 

Lần này biểu cảm của văn sĩ không chút sơ hở, nụ cười sảng khoái lại ôn hòa: "Chủ bộ gần đây bận nhiều việc, không rảnh."

 

Thẩm Đường thở dài: "Vậy thật đáng tiếc."

 

Ánh mắt cô long lanh: "Dạo trước, Thiện Hiếu kiếm được một loại lương thực có hương vị rất ngon, dù là nấu canh hay trực tiếp luộc chín, mùi vị đều rất tuyệt, thơm ngọt mềm dẻo. Ông ấycòn nói muốn cho Công Túc cũng nếm thử, nhưng vì quá bận, không rảnh."

 

Trong lòng văn sĩ dấy lên vài tiếng lẩm bẩm.

 

Sao hắn lại không biết Thôi Thiện Hiếu còn hiểu biết về nông sự?

 

Thẩm Đường tiếp tục cười nói: "Thiện Hiếu không rảnh, nhưng ta là chủ công lại rảnh rỗi, vừa hay có chút việc muốn bàn bạc với Chiêu Đức huynh, liền thay ông ấy mang một ít đến. Ơ, Chiêu Đức huynh có giữ ta dùng bữa không? Nếu nuôi cơm, huynh ấy cũng có thể được hưởng ké. Mùi vị của bắp thật sự rất ngon, đảm bảo huynh ấy chưa từng nếm thử."

 

Từ khi Thẩm Đường đặt chân phải vào doanh trại Ngô Hiền, ba câu thì không rời ăn uống, khiến văn sĩ kia cũng phải thắc mắc —— thứ gọi là bắp kia, thật sự mềm dẻo thơm ngọt như vậy ư?

 

Văn sĩ tự mình dẫn Thẩm Đường đến chủ trướng của Ngô Hiền.

 

Ngô Hiền đã ở trong trướng chờ từ lâu.

 

"Thẩm muội!"

 

Sau nhiều ngày lắng đọng, Ngô Hiền đã có thể không chút gánh nặng gọi ra xưng hô "Thẩm muội", mà Thẩm Đường hôm nay cũng phá lệ mặc một bộ váy dài vàng ngỗng, búi tóc đơn giản theo kiểu thiếu nữ chưa chồng. Thể trạng của văn sĩ/võ giả nữ tuy không phổ biến cao lớn như nam giới, nhưng Thẩm Đường cũng cao bảy thước sáu, chân trần gần một mét bảy chín.

 

Đương nhiên, Thẩm Đường chết cũng không thừa nhận mình chỉ cao một mét bảy chín.

 

Độn thêm chút ở đỉnh đầu, đúng chuẩn một mét tám!

 

Chiều cao này hoàn toàn không liên quan gì đến chim nhỏ nép vào người, nhưng vóc dáng cân đối kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp khiến ai nhìn cũng ngẩn ngơ, ai nhìn mà chẳng khen một câu tuyệt sắc nhân gian? Ngô Hiền quen nhìn Thẩm Đường trong trang phục nam nhi mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên thấy cô mặc nữ trang.

 

Thẩm Đường nói: "Chiêu Đức huynh."

 

Đối mặt với Thẩm Đường trong trang phục nữ nhi, Ngô Hiền tuy ngẩn ngơ, nhưng hắn cũng không phải người chưa từng thấy mỹ nhân, chớp mắt đã trở lại bình thường —— văn sĩ văn tâm hiếm có người nào xấu xí, dung mạo mỗi người một vẻ, là thiên đường của những kẻ mê sắc đẹp, hắn đã sớm rèn luyện được sức đề kháng.

 

Quan trọng nhất là ——

 

So với thực lực của Thẩm Đường và binh mã mà cô nắm giữ, dung mạo chỉ là tô điểm không đáng kể nhất, ánh sáng của vầng trăng rằm so với ánh sáng của hạt gạo, cái sau thậm chí còn không đủ để làm nền.

 

"Trang phục của Thẩm muội hôm nay thật khiến người ta sáng mắt. Gót sen quý giá đặt chân đến đây, thật là vinh hạnh nơi hàn vi này." Ngô Hiền cười nói đùa rồi lướt qua chủ đề này, mời Thẩm Đường cùng ngồi lên vị trí cao, "Thẩm muội sáng nay gửi thư cho ta, chẳng hay tiền tuyến có biến?"

 

Nhắc đến chuyện chính sự, Ngô Hiền trông cực kỳ nghiêm túc.

 

"Không giấu gì Chiêu Đức huynh, đêm qua thuộc hạ tình cờ chặn được lương thảo vận chuyển của Chương Vĩnh Khánh. Số lượng ước chừng là..."

 

Thẩm Đường làm một động tác ra hiệu.

 

Khiến Ngô Hiền há hốc mồm, còn có thể làm vậy ư?

 

"Số lương thảo này ——"

 

Thẩm Đường cười đùa: "Lấy của Chương, trả cho Chương."

 

Ăn lương của Chương Hạ, đánh người của Chương Hạ, thật tuyệt!

 

Ngô Hiền bị sự hài hước của cô chọc cười, vỗ tay cười lớn: "Hay cho câu 'Lấy của Chương, trả cho Chương'! Hay lắm!"

 

Thẩm Đường tiếp tục nói: "Tính sơ sơ, lương thảo trong tay Chương Vĩnh Khánh và Hoàng Hy Quang cũng sắp cạn. Bọn họ không thu hoạch được gì ở Càn Châu, đương nhiên sẽ nhắm vào chúng ta. Theo ta thấy, cơ hội chúng ta mong chờ đã sắp chín muồi!"

 

Ngô Hiền sảng khoái nói: "Thẩm muội, hai nhà chúng ta như thể chân tay, nương tựa lẫn nhau! Ta tuy không có đại trí, nhưng cũng hiểu đạo lý môi hở răng lạnh. Muội có kế hoạch gì cứ nói ra, ta sẽ phối hợp, tuyệt đối không kéo chân sau!"

 

Thẩm Đường miệng thì sảng khoái đồng ý.

 

Trong lòng lại hơi nhíu mày.

 

Cô vẫn hiểu rõ con người Ngô Hiền, tai mềm, nhiều nghi kỵ, lại thêm các phe phái dưới trướng tiếng nói bất đồng, cho dù trước đây hai nhà hợp tác, Ngô Hiền cũng phải do dự một chút. Lần này sao lại thay đổi, lại đồng ý ngay lập tức?

 

Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng Thẩm Đường không biểu hiện ra ngoài.

 

Ngô Hiền tiếp đãi rất chu đáo, còn giữ lại dùng bữa, Thẩm Đường lại lấy bắp làm cớ, giao cho đầu bếp nấu nướng, nhiệt tình làm người đại diện quảng bá bắp: "Đây là lương thực mới bọn người Thiện Hiếu phát hiện, hôm nay Chiêu Đức huynh thật có phúc..."

 

Nhất cử nhất động của Thẩm Đường sau khi vào doanh trại đều được người báo cáo lại cho Ngô Hiền, đương nhiên hắn biết đối phương đã khen ngợi bắp suốt dọc đường. Nghe Thẩm Đường nhắc lại, hắn cũng nảy sinh hứng thú. Lấy bắp làm cớ, Thẩm Đường chuyển chủ đề sang Triệu Phụng.

 

"Chiêu Đức huynh, sao không thấy Đại Nghĩa?"

 

Thẩm Đường thuận miệng hỏi, không khí trong doanh trại yên tĩnh hẳn đi.

 

Cô cứ như không phát hiện ra sự khác thường này.

 

"Công Túc cũng không thấy đâu."

 

Sự nhiệt tình trên mặt Ngô Hiền dường như nhạt đi một chút: "Bọn họ có việc khác, sao Thẩm muội lại đột nhiên nhắc đến bọn họ?"

 

Thẩm Đường nói thật: "Con gái Đại Nghĩa không phải đang làm việc dưới trướng ta sao? Ta thấy dạo này cô ấy làm việc luôn mất hồn mất vía, liền hỏi thêm vài câu. Ta mới biết Đại Nghĩa đang dưỡng thương, chỉ là dạo này ta bận quá, quên mất chuyện này. Nếu không phải Thiện Hiếu nói muốn cho bọn người Đại Nghĩa nếm thử bắp, ta còn không nhớ ra."

 

"Ra là ta còn được thơm lây Đại Nghĩa mới có cơ hội nếm thử bắp?" Ngô Hiền thấy vẻ mặt Thẩm Đường chân thành không giống giả vờ, nụ cười lại nhiệt tình, còn mở miệng trêu chọc một câu.

 

Thẩm Đường vội vàng xin lỗi chuộc lỗi: "Ơ, vậy sao? Là lỗi của ta, vậy mà lại quên mất Chiêu Đức huynh, đáng phạt!"

 

Không khí trong chủ trướng hòa hợp lại thoải mái, nhưng mãi đến khi rời khỏi doanh trại Ngô Hiền, Thẩm Đường cũng không có cơ hội gặp Triệu Phụng hay Tần Lễ.

 

Trong lòng cô không khỏi lo lắng.

 

Chẳng lẽ bọn người Triệu Phụng xảy ra chuyện rồi?
"Đại Vĩ, cô có nhìn thấy cha mìnhkhông?"

 

Triệu Uy ủ rũ lắc đầu: "Không thấy cha, chỉ thấy hai vị bá bá, nhưng xung quanh đều là người, không tiện hỏi thăm. Bọn họ chỉ nói cha ra ngoài doanh trại tuần tra..."

 

Thẩm Đường nhíu mày: "Cô cứ yên tâm, dù sao cha cô cũng là mãnh tướng dưới trướng Ngô Chiêu Đức, cho dù không được trọng dụng, cũng sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Ngô Chiêu Đức không có lý do gì lại tự chặt đứt cánh tay của mình vào lúc này, ta sẽ phái người đi dò la thêm."

 

Triệu Uy vội nói: "Đa tạ chủ công."

 

Thẩm Đường xua tay, ý bảo không cần đa lễ.

 

Trong lòng thì đang tính toán làm sao câu được Đại Nghĩa.

 

Ngô Chiêu Đức không biết trân trọng, cô thay hắn trân trọng cũng không quá đáng chứ? Hắn đã làm người ta đau lòng rồi, cũng đừng trách cô thừa dịp chen chân vào!

 

Dò la tin tức, Cố Trì là người hữu dụng nhất.

 

Cố Trì: "..."

 

Thẩm Đường tha thiết nhìn anh ta: "Mau nói đi, có tin tức gì không! Mười vạn hỏa cấp đấy! Việc ta có thể cạy được góc tường của Đại Nghĩa đang phòng không chiếc bóng hay không, đều trông cậy vào huynh đấy, bảo bối!"

 

"Những lời lẽ trơn tru này cô học được ở đâu vậy?" Không thể nhịn được nữa, anh ta có thể đọc suy nghĩ, nhưng không phụ trách tình báo!

 

Thẩm Đường: " Tay ăn chơi đều như vậy đấy!"

 

Phụ nữ không hỏng, đàn ông không yêu!

 

Cô hư hỏng, anh ta mới yêu!
Cố Trì hít sâu: "... Tin tức, quả thật đã dò la được, nói đơn giản là hậu viện của Ngô Chiêu Đức bốc cháy rồi!"

 

Thẩm Đường nói: "... Hậu viện bốc cháy?"

 

"... Không biết tại sao, bên Từ Văn Chú đã hoàn toàn trở mặt với Ngô Chiêu Đức, nghe nói là có người Từ thị chết." Chỉ là tin tức này không chắc chắn, dù sao Từ Thuyên cũng chưa nhận được tin, đây chỉ là tin đồn mà Cố Trì nghe được, "Từ Văn Chú không cung cấp lương thảo nữa, bên Ngô Chiêu Đức liền tiến thoái lưỡng nan. Nhưng việc cung cấp lương thảo vẫn phải có người đảm nhiệm, cho nên..."

 

Thẩm Đường đoán: "Thế gia Thiên Hải?"

 

Cố Trì gật đầu: "Ừm!"

 

Thẩm Đường sắp xếp lại mạch suy nghĩ: "... Ờ, vậy thì khó trách. Thế gia Thiên Hải và phe Tần Lễ vốn không ưa nhau, Triệu Phụng dạo trước vì báo thù cho huynh đệ lại giết người trong phe bọn họ, thù oán ngày càng sâu, sẽ không bỏ qua vì một trận quân trượng. Ngô Hiền lại cần lương thảo, vậy chắc chắn phải chiều theo ý của thế gia Thiên Hải, xa lánh bọn người Tần Lễ..."

 

Cố Trì nói: "Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh!"

 

Thẩm Đường gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy."

 

Nếu tin đồn là thật, cái chết của người nhà Từ thị thật đúng lúc.

 

Chỉ tiếc, đây chỉ là tin đồn chứ không phải bằng chứng xác thực.

 

"Vọng Triều còn chuyện gì ư?"

 

Thẩm Đường nhận thấy Cố Trì muốn nói lại thôi.

 

Cố Trì nói: "Chủ công, hơi lo lắng."

 

Thẩm Đường không hiểu: "Lo lắng cái gì?"

 

Cố Trì đưa tay ra hiệu chủ công ghé tai lại, hai người ghé sát tai nhau thì thầm: "Chuyện này, ta thấy thế nào cũng không đúng. Từ thị bỏ gánh, Từ Văn Chú không chịu xuất lương nữa, việc này có lợi ích gì cho thế gia Thiên Hải? Lợi ích duy nhất chính là khiến lòng Ngô Hiền hoàn toàn nghiêng về phía mình, áp đảo phe Tần Lễ, nhưng điều này lại không có lợi ích thiết thực! Cái bọn họ phải bỏ ra là lương thực thật sự. Vì vậy, Trì luôn cảm thấy có gì đó mờ ám, có dấu vết của con người. Kỳ Nguyên Lương không phải đang ở hậu phương sao?"

 

Thẩm Đường quay đầu nhìn Cố Trì đang ở gần trong gang tấc.

 

Biểu cảm của anh ta rất khó tả.

 

Biểu cảm của Thẩm Đường rất kinh hãi.

 

"Huynh nói —— Nguyên Lương làm?"

 

Cố Trì khẽ gật đầu, tiếp tục nói nhỏ: "Thủ đoạn thừa cơ hội này, rất giống phong cách của 'ác mưu'. Những năm qua Kỳ Nguyên Lương theo chủ công an phận thủ thường, nhưng không có nghĩa là cậu ta đã hoàn lương! Cậu ta quá hiểu làm sao để đối phó với Tần Công Túc!"

 

Thẩm Đường vội vàng bịt miệng anh ta, nhỏ giọng nói: "... Vọng Triều, chuyện không có chứng cứ này, đừng nói lung tung!"

 

Oan uổng cho sự trong sạch của Nguyên Lương!

 

Thẩm Đường dùng sức mạnh, Cố Trì suýt nữa thì không thở nổi.

 

Cô nói: "Chuyện này trời biết đất biết, huynh biết ta biết, đừng truyền ra ngoài! Nguyên Lương sẽ không làm vậy đâu!"

 

Thẩm Đường không ngờ cái tát vào mặt lại đến nhanh như vậy.

 

Ngày hôm sau, cô nhận được một đống lớn tin tức từ hậu phương gửi đến.

 

Nói là tin tức, kỳ thực chỉ là một số bản tóm tắt công việc chính vụ, cho dù đang đánh trận, nhưng Thẩm Đường thân là quận thủ cũng phải nắm rõ tình hình trên địa bàn của mình. Những tin tức này không có gì bí mật, thuộc loại thám tử đến cũng chẳng thèm xem.

 

Sau đó ——

 

Thẩm Đường lại thấy bên trong lẫn một "món hàng lớn"!

 

Cô không hề chuẩn bị tâm lý, bị chấn động!

 

Thư tay của Kỳ Nguyên Lương.

 

Mở đầu là lời chào hỏi.

 

Đoạn đầu hỏi thăm tình hình gần đây của cô.

 

Đoạn thứ hai là khuyên cô bớt giao du với Công Tây Cừu, cứ cách vài hôm lại so tài một trận, cả người bầm tím, tưởng anh ta không biết ư?

 

Đoạn thứ ba là bản tổng kết công việc nửa tháng gần đây, quận Lũng Vũ bình an, quận Tứ Bảo bình an, quận Mân Phượng bình an, quận thủ Hà Doãn Từ Văn Chú dạo này hơi kém, còn viết thư cho anh ta, lén lút đưa tình.

 

Đọc đến đây, trong lòng Thẩm Đường đã thình thịch.

 

Quả nhiên——

 

Đoạn thứ tư là Kỳ Nguyên Lương lo lắng thế lực của Ngô Chiêu Đức không được kiểm soát, lo lắng Tần Công Túc sẽ trở thành mối họa tâm phúc của chủ công, vì vậy anh ta nảy ra một ý, lựa chọn phương thức "Đường cong cứu nước".

 

Bước thứ nhất mượn đao giết người, sắp đặt người của thế gia Thiên Hải giết người Từ thị, chọc giận Từ Giải vốn đã có ý kiến; bước thứ hai, dùng chút thủ đoạn gây rối cho kho lương Từ thị, tiền tuyến giục lương gấp gáp, bức Từ Văn Chú không thể giao lương đúng hạn, bất đắc dĩ phải bỏ gánh, thế gia Thiên Hải chính thức tiếp quản đống hỗn độn; bước thứ ba, ngấm ngầm truyền bá trong Thiên Hải những lời đồn Tần Công Túc có dã tâm bừng bừng, khinh miệt hệ thế gia Thiên Hải, vu oan giá họa Tần Lễ nhúng tay vào vũng lầy tranh giành người thừa kế của Ngô Chiêu Đức, k*ch th*ch dây thần kinh của thế gia Thiên Hải hơn nữa...

 

Mục đích cuối cùng chỉ có một——

 

Khiến Tần Công Túc không sống yên ổn dưới trướng Ngô Hiền!

 

Thẩm Đường nhìn tám trang giấy viết đầy những thao tác của Kỳ Thiện, há hốc mồm, thậm chí ngay cả nội dung Kỳ Thiện nhắc đến ở cuối thư "Thiện đã phái người đến Thượng Nam, đón thân quyến của Cốc Tử Nghĩa đến Tứ Bảo an cư", cũng không thể nào chuyển dời được sự chú ý của cô.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Vở kịch nhỏ

 

Nửa đêm Tần Lễ tỉnh giấc vì cơn ác mộng cũng phải buông một câu: Kỳ Nguyên Lương, ngươi có bệnh à!

 

Nấm: Lúc viết đến đây, ta chợt nghĩ, nếu đây là một trò chơi thẻ bài, thuộc hạ chính là những quân bài trong tay Đường muội, ta thấy Nguyên Lương thật sự không thể ra trận được, anh ta mà ra trận thì chẳng phải bị đồng đội nhắm vào sao.

 

Đào: Chắc Đào tạm ngưng edit từ chương 800, lý do Đào sẽ trình bày bên dưới, Đào cũng thấy có lỗi và xin lỗi rất nhiều vì phụ lòng mọi người nhưng mình thật sự không thể cố đọc tiếp được. Các bạn có thể qua nhà dịch bên app TYT chờ, chắc có lẽ 2026-2027 sẽ edit full bộ truyện.

 

600c đầu phải nói là mình cực kỳ mê, là giai đoạn bút lực tốt nhất của Nấm, khúc sau nerf nhiều nhân vật trong đó có hội tào khang và cả nhân vật Đào thích, khi chúng thần hội và nam9 lên sàn thì truyện như rẽ sang một hướng khác, có yếu tố thần tiên thiên đạo, và cả việc biết Công Tây Cừu là Giang Chiêu, mà Giang Chiêu là 1 phần hồn của đạo lữ Thẩm Đường chuyển thế bị rút tơ tình, quá khó để Đào chấp nhận vì ban đầu cứ nghĩ nó sẽ giống Hệ thống livestream của nữ đế, phải nói là kết khá tệ, không biết độc giả bên Việt ra sao nhưng bên Trung chê rất nhiều mà chê chỗ nào cũng đúng làm mình cực kỳ nản, không biết tự thôi miên mình thế nào. Nếu mọi người không tin bảo mình viện cớ thì có thể cmt, mình sẽ chụp vài bình luận cho mọi người xem, chê rất dài và rất nhiều cmt  đọc cmt xong hết động lực edit tiếp luôn nên từ đầu Đào đã nói đợi đến kết cục xem thế nào, mà coi kết cục xong cũng không khá mấy, vì mấy bả chê tiếp, tốt nhất là giữ ký ức tốt đẹp về nó. Bộ mới hình như bả cũng định viết về nữ đế. Xin lỗi vì để mấy bà chờ.

 

Tự nhiên thấy mình tệ, nhưng edit 800c đó xong mới nhận được tin tức hụt hẫng như sét đánh ngang tai, mình là người đau nhất, đi tìm từng fanart, thông tin truyện xuất bản, từng câu thơ, giải thích từng chi tiết nối 2-3 bộ truyện trong hệ liệt là biết mình quý truyện yêu Đường muội thế nào không đọc tiếp để giữ không gian tưởng tượng chứ đọc thêm thấy buồn quá. 

 

Có thể sau này mọi người đọc tiếp thấy hay thấy xuất sắc, khác với những lý do mình drop, thì cho mình chân thành xin lỗi, đó chỉ là cảm nhận cá nhân của mình, mọi người đừng để những đánh giá tiêu cực của mình ảnh hưởng trải nghiệm. Mình xác định đọc truyện logic là yêu cầu khá cao, còn sảng văn thì mình sẽ tự động dễ tính thêm filter nên mong mọi người hiểu cho.

 

Mình là một đứa máu liều nhiều hơn máu não nên mấy bộ mình edit đều chưa full, cứ đâm đầu vào vì hợp gu mà không hề suy nghĩ, chỉ muốn những bộ ấy nổi hơn biết đến nhiều hơn, bộ này lúc đầu mình edit thực sự là Nấm vừa ra là mình bê về luôn í, từ thuở nó không có 1 độc giả Việt nào, đi seeding khắp nơi nhưng không 1 ai quan tâm nó vì chê nó khó hiểu, chê mình edit khó hiểu và mình tự drop 1 thời gian để chỉnh đốn bản thân và ôn thi tốt nghiệp và nhìn trong kho còn nhiều bản edit tồn kho nên quyết tâm edit đến đâu hay đến đó. Đến bây giờ mọi người biết đến nó nhiều hơn mình rất vui luôn í, chỉ là không đồng hành cùng nhau được nữa thôi. Chúc con đường chinh chiến thiên hạ của Đường muội và con dân tiền đồ sáng lạn, Đào chỉ là dệt hoa trên gấm vì không có hoa, gấm lụa cũng đã rất đẹp.

Bình Luận (0)
Comment