Mình còn sống.
Vân Dịch vừa ý thức được điều này, lập tức mò tới bụng, thật lâu không nói gì, qua nửa ngày mới chật vật thốt lên mấy chữ, "Uất Dương Sa..."
"Chớ lên tiếng, đều ổn cả rồi." Bên tai truyền đến thanh âm hết sức lãnh đạm, nhưng nhận được câu trả lời như ý, tảng đá treo trong lòng y rơi xuống, không bận tâm truy cứu thái độ nàng.
"Liễu Hàm Yên... Sao ngươi lại..."
Ngắt lời y, Liễu Hàm Yên tỏ ý, "Đừng nói nhiều."
"Uất Dương Sa ở đâu?"
"Cách vách." Đang bận rộn gì đó trước bàn, Liễu Hàm Yên cũng không quay đầu lại.
"Đây là nơi nào?" Căn nhà gỗ xa lạ lại đơn sơ, không như ở Thanh Lãng.
"Ngươi còn hỏi? Quả thật lợi hại, chỉ hai người liền dám giết chết cổ vương của Độc Nam Miêu trại, hiện giờ Thanh Lãng cũng náo loạn hết cả, ta chỉ có thể mang các ngươi trốn vào trong núi."
"Ta phát tín hiệu, ngươi thấy được sao?"
Liễu Hàm Yên không trả lời.
Vân Dịch nhắm mắt, thành khẩn nói, "Hàm Yên tỷ tỷ, thật xin lỗi, để ngươi phải lo lắng..."
Nhiều năm không nghe y gọi một câu tỷ tỷ, cũng nhiều năm không được nghe y nói câu xin lỗi.
Ném dược liệu cầm trong tay lên bàn, Liễu Hàm Yên quay người trợn mắt nhìn y, mày liễu dựng cả lên.
"Vân Dịch, ngươi lớn chừng nào rồi! Luôn cho mình là thương nhân giỏi nên đắc ý, không còn biết trời cao đất dày nữa đúng không?! Lúc nào ngươi mới chịu thu lại cuồng vọng? Lần này nếu không có Uất Dương Sa, chỉ bằng một con cổ trùng là có thể khiến ngươi sống không bằng chết! Chính mình mang thai cũng không biết, cả ngày chỉ biết chạy loạn, trừ việc làm người ta lo lắng thì còn biết cái gì! Nếu không phải ta lo lắng cho ngươi nên đi theo phía sau ngươi, ba mạng người các ngươi đừng mong còn sống sót!"
Liễu Hàm Yên lâu lắm không tức giận đến vậy, Vân Dịch nhớ lại chuyện vừa qua, tự biết đuối lý. Nếu không phải tại mình lỗ mãng nên mới bị rơi vào tay Miêu tộc, Uất Dương Sa nhất định có thể nguyên vẹn mà thoái lui, những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, lại càng không có những đau đớn tuyệt vọng lúc ấy.
"Thật xin lỗi..." Trừ một câu này, Vân Dịch cũng không biết phải làm sao mới biểu hiện được áy náy trong lòng.
Trong mũi hừ mạnh một tiếng, "Không cần, lời này chờ Uất Dương Sa tỉnh ngươi tự đi nói với hắn."
Nhớ tới thảm trạng của hắn trước khi hôn mê, mặt Vân Dịch tràn đầy lo âu, "Hắn...không có chuyện gì lớn đi...?"
Liễu Hàm Yên phát tiết xong sắc mặt đã khá hơn rất nhiều, "Nhắc đến chuyện này, hắn cũng thật là mạng lớn."
"Là sao?"
"Ta khá quan tâm tới cổ thuật, hắn trúng thi mạch cổ vô cùng lợi hại, loại cổ này được nuôi dưỡng từ máu thịt chủ nhân, người nuôi cổ phải thường xuyên ăn xác chết mới có thể giữ được đầy đủ thi khí trong cơ thể. Người trúng cổ mạch máu toàn thân nổ tung, giữa chân mày sinh ra hắc khí, một khi lan truyền đến toàn mặt sẽ hoàn toàn thi hóa, quá trình này đại khái mất mười hai tiếng, cuối cùng chết đi trong thống khổ. Sau đó thi mạch cổ sẽ cắn nuốt máu thịt người này, rồi trở lại bên người chủ nhân, tiếp tục ẩn núp. Thời điểm ta chạy đến, trong cơ thể Uất Dương Sa còn có một loại cổ trùng khác chống lại thi mạch cổ, hai loại đánh nhau làm cho khí huyết toàn thân hắn trở nên kích động. Cộng với tỳ ngô loạn động khắp nơi, coi như là ba loại lực lượng đấu đá nhau, tính bởi vì nội lực hắn thâm hậu nên mới miễn cưỡng chống đỡ không mất đi ý thức, loại đau đớn này, người thường căn bản không thể chịu nổi."
"Tỳ ngô*?" Nghe được hai chữ xa lạ, lại nhớ tới đống sâu trông như con rết kia, y liền nâng tay lên, thấy ngón trỏ tay trái cùng chỗ cổ tay được quấn một lớp băng dày đặc.
(*Tỳ 蜱 rệp cây/ một loại nhện, Ngô 蜈 con rết) "Đó là do Miêu tộc đem tỳ trùng cho giao phối với rết sinh ra, loại này thích chui vào hút máu bên trong da, bởi vì được dưỡng thành từ độc dược, đầu chúng đặc biệt lớn. Một khi chui vào cơ thể người sẽ chạy loạn khắp nơi, càng hút nhiều máu càng phồng lên, rồi xé rách da chui ra, với số lượng lớn, chúng thậm chí có thể hút khô một người đang sống khỏe mạnh. Không chỉ có vậy, chỗ bị chúng chui vào sẽ vô cùng đau nhức, khổ không thể tả. Phương pháp phá giải là lấy kim cố định đầu nó lại, rồi lại châm vào đuôi nó khiến nó mất đi khả năng hoạt động, rồi mới từ từ rút ra. Nhất định không thể trực tiếp giết chết bên trong da, nọc độc sẽ chảy vào kinh mạch."
Vân Dịch nghe nàng nói thì cảm thấy chán ghét không thôi, Miêu tộc còn đặc biệt tự nuôi dưỡng chúng, thật không thể hiểu nổi.
Nói tới điểm này, Liễu Hàm Yên đột nhiên nói, "Uất Dương Sa đích thực là một người đáng để ngươi phó thác."
"Ta biết."
"Hắn một mực bấm vào cổ trùng trong cơ thể ngươi, không cho nó hoạt động, trong khi hắn trúng tất cả những thứ kia mà không thèm quản. Lần này bởi vì chấn động mà ngươi thiếu chút nữa đã sinh non, nhưng may mắn cuối cùng chỉ bị mất máu, mà vết thương trên người hắn, nếu không có nội lực chống đỡ, đã sớm gục ngã."
Vân Dịch nghe nàng nói mà lòng chua xót, chống thân ngồi dậy, "Ta phải đi thăm hắn."
"Ngươi nằm xuống cho ta!" Liễu Hàm Yên cương quyết, "Lại cử động! Cái thai của ngươi không quá ổn, phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi một tháng. Mặc dù hắn chưa tỉnh, nhưng căn cơ thân thể khỏe hơn ngươi, khôi phục cũng nhanh, hơn nữa có ta ở đây thì cứ yên tâm đi."
Vân Dịch ngoan ngoãn lại nằm xuống, tay còn vuốt ve cái bụng bằng phẳng, khó mà tưởng tượng được trong này có một sinh mệnh.
"Mới được hai tháng nên nhìn không ra, chờ qua một thời gian nữa liền lộ hẳn ra."
Liễu Hàm yên tính tính một chút.
"Rõ ràng ta đã đưa ngươi lượng thuốc đầy đủ, làm sao lại..."
Vân Dịch sờ bụng, "Hầu như mỗi ngày hắn đều đến."
Liễu Hàm Yên đầu đầy hắc tuyến.
"Không được, chờ hắn tỉnh ta phải khuyên hắn một chút, chuyện phòng the quá thường xuyên sẽ gây tổn hại sức khỏe."
"..."