Thư Thanh Lãng nghĩ ngợi, thấy đưa Viên Lai về nhà là tốt nhất.
Chẳng phải âm mưu gì đâu, Viên Lai bị sốt, ở khách sạn rất bất tiện.
Viên Lai vừa lên xe đã dựa cửa sổ ngủ mất, Thư Thanh Lãng sợ cậu bị đập đầu bèn để cậu ngả đầu lên vai mình. Viên Lai khi ngủ rất biết điều, ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái rồi nằm yên.
Khi xe dừng trước khu nhà của Thư Thanh Lãng, anh mới đánh thức Viên Lai: “Xuống xe đi!”
Viên Lai ngủ mơ màng, bước xuống xe. Lúc Thư Thanh Lãng chuẩn bị dẫn cậu vào khu nhà, Viên Lai mới lấy lại tinh thần, cậu dừng bước, hỏi anh: “Đi đâu vậy?”
Thư Thanh Lãng bỗng dưng muốn trêu cậu, anh quay đầu trả lời: “Homestay đấy!”
Viên Lai chóng mặt, nói: “Home… homestay?”
Thư Thanh Lãng gật đầu đáp: “20 đồng một đêm, hời lắm đấy.”
Viên Lai quay người muốn chạy đi thì bị Thư Thanh Lãng kéo lại, anh nín cười nói: “Không lên xem thử à?”
“Cút! Ông đây thà ở Home Inn** còn hơn” – Viên Lai vung cái tay bị anh nắm chặt nhưng không dứt ra được, cậu nổi nóng – “Con mẹ nó tôi đây đang bị sốt, vậy mà anh cho tôi ở cái khách sạn nhỏ xíu 20 đồng á?”
**Tên một chuỗi khách sạnThư Thanh Lãng nhìn cậu, có vẻ như anh chẳng thấy nó có vấn đề gì, hỏi: “Hở, sao vậy?”
Viên Lai tức giận nói: “Con mẹ nó anh tự đi mà ở.”
Thư Thanh Lãng nói: “Cậu lên xem thử với tôi chút đi, thấy không được thì tôi lại dẫn cậu đi.”
Viên Lai nghĩ thầm, có 20 đồng thì được kiểu gì? Nhưng khổ nỗi cậu giãy một hồi cũng không thoát khỏi tay Thư Thanh Lãng được, đành phải để anh dắt vào thang máy.
Thư Thanh Lãng nhìn cậu bé bên cạnh, mặt cậu hầm hầm, môi dẩu lên, trông mặt như đang bị tra khảo. Thư Thanh Lãng xém bật cười, cửa tháng máy mở, anh bước ra, lấy chìa khóa mở cửa.
Viên Lai đã chuẩn bị sẵn sàng quay đầu đi ngay khi anh mở cửa, nhưng lúc cánh cửa mở ra, cậu lại đứng yên không nhúc nhích.
Thư Thanh Lãng bước vào trước để bật đèn, anh đứng chỗ tủ giày, vừa thay giày vừa nói: “Hoan nghênh vào nhà!”
Viên Lai vẫn còn đứng ngoài cửa, nghi ngờ dò xét trong nhà, rốt cuộc cậu cũng chịu bước vào. Viên Lai xỏ đôi dép lê mới đặt cạnh chân cậu rồi bước vào đóng cửa lại.
“Thấy sao? Có đáng 20 đồng hay không?”
Hồi trước Thư Thanh Lãng đã dành không ít tâm tư vào việc trang hoàng nhà cửa, nhìn tổng thể thì khá đơn giản, nhưng khi nhìn kĩ vào sẽ thấy mọi ngóc ngách đều được trang trí đẹp đẽ, đến độ cong của giá sách cũng được thiết kể tỉ mỉ.
Viên Lai nhìn căn nhà không có lấy một hạt bụi, cậu nói với Thư Thanh Lãng: “…Có phải anh với ông chủ khách sạn có một chân hay không?”
**có một chân: đại loại là thông đồng/ có quan hệ mờ ámThư Thanh Lãng cầm bình đun đi nấu nước, đáp: “À, có hai chân lận.”
Viên Lai thay dép đi vào, cậu đi lòng vòng xung quanh phòng khách rồi đi vào phòng ngủ.
Cậu mở đèn, liền thấy một quyển tiểu thuyết kinh dị đang xem dở, được đặt trên tủ đầu giường, bìa sách là một con mắt nhỏ máu. Bên cạnh là chiếc đồng hồ đeo tay, có vẻ bị ai đó tiện tay tháo ra bỏ đó.
Viên Lai tắt đèn cái tách, bước ra, Thư Thanh Lãng đang ngồi ở sô pha nghiên cứu mớ thuốc mới lấy ở bệnh viện.
“Anh thật con mẹ nó rảnh háng!” – Viên Lai đứng trước sô pha nhìn anh.
“Ừ!” – Thư Thanh Lãng lên tiếng, không ngẩng đầu. Anh rút tờ khăn giấy lót lên bàn, lấy vỉ nhôm từ mấy hộp thuốc kia ra rồi đặt thuốc lên khăn giấy, sau đó anh đứng dậy rót ly nước sôi để lên bàn.
“Chờ một lát cho nước nguội đã, cậu mệt thì cứ ngủ trước đi, lát nữa nước nguội tôi gọi cậu dậy.” – Thư Thanh Lãng nói.
Viên Lai nhìn loạt hành động của anh, nói: “Anh nấu nước sôi để nguội thì có khác gì uống luôn nước trong máy nóng lạnh đâu. Rắc rối quá.”
Thư Thanh Lãng nói: “Nước sôi có thể xúc tác sự trao đổi chất.”
Viên Lai chẳng để tâm, “À!” một tiếng, cậu quay đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Nhà tắm ở đâu, tôi đi tắm.”
Thư Thanh Lãng nhìn cậu hỏi: “Cậu tắm được à? Còn đang sốt đấy…”
“Dài dòng quá!” – Viên Lai không nhịn được mà nói – “Cả người tôi toàn mồ hôi với bị rượu đổ, không tắm sao tôi ngủ được?!”
Thư Thanh Lãng đành chỉ chỗ nhà tắm cho cậu.
Mới nãy cậu đã ngủ một lát trên xe, xuống xe còn được hứng gió. Bây giờ Viên Lai chỉ thấy hơi chóng mặt, tinh thần còn tốt chán.
Viên Lai tắm rửa xong mới đột ngột nhận ra cậu không có đồ sạch để thay, cậu nhìn đống quần áo mới cởi ra, xoắn xuýt có nên mặc lại hay không, lúc này có người gõ cửa phòng tắm. Cậu hoảng sợ hơn, mò áo len lên che trước người.
Thư Thanh Lãng tựa cạnh cửa, cách lớp kính mờ chẳng thể thấy gì, anh nói với cậu: “Tôi để quần áo ngoài cửa cho cậu, bàn chải đánh răng mới để trong hộc tủ bên trái bồn rửa mặt. Tắm nhanh rồi ra đây, đừng để bị lạnh.”
Giờ Viên Lai mới nhớ mình đã khóa cửa rồi. Cậu không vội mở cửa lấy quần áo vì sợ Thư Thanh Lãng vẫn còn ở bên ngoài.
Viên Lai mở ngăn tủ mà Thư Thanh Lãng nói, đúng là có một bộ đồ dùng rửa mặt chưa tháo bao bì.
Thư Thanh Lãng dùng loại kem đánh răng bạc hà rất phổ biến, Viên Lai nặn kem, nhét bàn chải vào miệng, ngắm nghía mình trong gương.
Đáng yêu sao?
Đáng yêu chỗ nào chứ?!
Viên Lai thò tay ngắt nhéo mặt mình, đâu có tròn trịa gì đâu.
Cậu nhìn chằm chằm, quan sát rất là lâu mới sực nhớ phải chuyển động tay để đánh răng. Ở nhà cậu đã quen dùng bàn chải điện, bớt một việc cho thỏa tính lười.
Cậu đánh răng súc miệng xong, lại nhìn chằm chằm vào gương lát nữa.
Đáng yêu cái rắm.
… Nhưng mà trông thật là đẹp trai.
Cậu cứ đứng cười hì hì một hồi, sau đó mở cửa nhà tắm ra một khe nhỏ, túm quần áo Thư Thanh Lãng chuẩn bị vào.
Viên Lai nhìn quần áo trong tay, một cái áo thun màu trơn đơn giản, với quần thể thao bo chân màu xám.
Cậu mặc áo thun vào, giũ quần ra chuẩn bị mặc quần không thì thấy một cái quần lót rớt xuống. Viên Lai nhặt lên, là một cái quần lót chưa gỡ mác.
Viên Lai mặc đồ xong đi ra thì thấy Thư Thanh Lãng đang ngồi trên sô pha, tay cầm remote TV bấm lung tung, bên cạnh là chăn gối. Nghe tiếng cửa nhà tắm, anh cũng không quay qua nhìn, nói: “Lại đây uống thuốc.”
Viên Lai đi tới ngồi xuống, lúc này Thư Thanh Lãng mới nhìn cậu: “Sao không sấy tóc mà đã ra rồi?”
“Lười sấy.” – Viên Lai cầm thuốc đặt trên bàn lên, nhét một lượt vào miệng, uống một hớp lớn nước ấm.
“Không sấy khô tóc mà đi ngủ sẽ bị đau nửa đầu.” – Thư Thanh Lãng nói rồi vào nhà tắm lấy máy sấy ra. Anh rút phích cắm đèn cây cạnh sô pha, cắm dây máy sấy tóc vào, anh đứng sau lưng Viên Lai, lùa tóc sấy cho cậu.
Động tác này thật mờ ám, mới đầu Viên Lai thấy không được tự nhiên, nhưng rồi cũng để mặc cho anh sấy. Bởi vì Viên Lai thật sự lười sấy, cũng chẳng muốn sấy. Cậu còn đang sốt mà, để tóc ướt đi ngủ thì đầu sẽ đau như búa bổ, huống chi… Thư Thanh Lãng sấy tóc làm cậu thật thoải mái. Động tác tay anh rất nhẹ nhàng, cả đầu, tai, cổ Viên Lai đều bao phủ luồng gió ấm áp, không lâu sau đã buồn ngủ. Cũng có thể vì thành phần gây ngủ trong thuốc bắt đầu có tác dụng. Cậu thiếu gia được hầu hạ đã quen, mắc bệnh ung thư lười quyết định thả lỏng đầu óc, tựa vào sô pha hưởng thụ.
Tóc Viên Lai vừa mềm vừa mượt, Thư Thanh Lãng nhanh chóng sấy khô cho cậu. Anh tắt máy sấy, xoa nhẹ đỉnh đầu Viên Lai, nói: “Đi ngủ đi!”
Mắt Viên Lai đã díp lại mở không ra nổi, hỏi: “Tôi ngủ ở đâu?”
Thư Thanh Lãng đáp: “Trên giường!”
Viên Lai lại hỏi: “Anh thì sao?”
Thư Thanh Lãng đáp: “Trên giường ấy!”
Cơn buồn ngủ của Viên Lai đã bay một nửa, cậu ngập ngừng hỏi: “…Nhà anh có mấy cái giường?”
“Một cái á!” – Thư Thanh Lãng nói.
“…”
Thư Thanh Lãng nhìn vẻ rối rắm của cậu, tự dặn mình không trêu cậu nữa, anh nói: “Mau đi ngủ đi, tôi ngủ trên ghế sô pha.”