Ngay lối vào Hồi Xuân Đường, một nữ nhân và tiểu nhị đang lôi lôi kéo kéo.
Cuối cùng nữ nhân bị đẩy ngã ở cửa.
Một đám người đứng nhìn chỉ trỏ.
Nữ nhân quỳ trên mặt đất, cẩn thận nhặt lên những gói thuốc bị rơi rớt ra ngoài, sau đó mặc kệ người khác nói gì, nàng ôm những gói thuốc thật cẩn thận vào lòng như là bảo vật, nhìn về Hồi Xuân Đường một lần nữa, rồi cúi đầu và rời đi.
Hoắc Chấn Bắc ngồi ở trên lầu quán trà đối diện Hồi Xuân Đường, thờ ơ nhìn một màn kia, miệng nhẹ nhàng gọi một cái tên: “Yến Xu.”
Hai chữ này giống như một cái chốt mở ra những ký ức nào đó, công chúa, huynh trưởng, phụ mẫu, tất cả hiện lên trước mặt hắn, cuối cùng biến thành hình dáng đầy máu của nữ nhân kia ngã trước mặt hắn.
Cho đến khi bóng dáng nữ nhân kia sắp biến mất trong tầm mắt hắn, Hoắc Chấn Bắc mới đứng dậy xuống lầu, đi theo sau nữ nhân kia không xa không gần.
Nhìn thấy nữ nhân kia xoay người biến mất ở một con hẻm nhỏ, Hoắc Chấn Bắc dừng lại, ánh mắt dừng lại nơi nữ nhân biến mất thật lâu.
Khi đi trở lại quán trà, hắn bất giác nhìn thật lâu về cửa Hồi Xuân Đường, những người ở cửa vẫn đang bàn tán về việc vừa xảy ra.
Đúng rồi, hiện tại chắc là phụ thân nàng đang ốm đau trên giường, mà trong tay nàng cũng không có tiền.
Năm đó, nàng ở bên đường bán mình chôn cha bị ác bá đùa giỡn, cuối cùng là huynh trưởng cứu nàng, sau này nàng trở thành ngoại thất của huynh trưởng.
Ngoại thất, một cái thân phận quá bình thường ở kinh thành, nhưng cũng vì thân phận này mà huynh trưởng mất mạng.
Khi hắn mười ba tuổi, huynh trưởng đỗ Thám hoa, được tuyển làm Phò mã, mang theo cả nhà bọn họ vào ở trong phủ Công chúa.
Sau đó là những cuộc cãi vã không dứt.
Để cho bọn họ vào ở trong phủ Công chúa cũng là Công chúa, khắp nơi ghét bỏ bọn họ cũng là Công chúa.
Nuông chiều ngang ngược, thất thường, thậm chí là độc ác, những lời này đều hiện rõ ở trên người Công chúa, huynh trưởng chống đối chỉ đổi lấy nhục mạ ác độc hơn và đối xử với bọn họ càng thậm tệ hơn.
Huynh trưởng dần dần trở nên ít nói, Công chúa thậm chí bắt đầu nuôi tiểu quan.
Sau này trong một thời gian ngắn, vẻ mặt huynh trưởng có nét thả lỏng, nhưng Hoắc Chấn Bắc không ngờ rằng đó là sự bắt đầu của cơn ác mộng.
Ngoại thất!
Huynh trưởng vì nuôi ngoại thất mới có niềm vui ngắn ngủi này.
Nhưng mà Công chúa sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc này, Phò mã của nàng, trừ bỏ nàng không thể có người khác.
Hành hạ, nhục mạ, đánh đòn, huynh trưởng gần như bị biến dạng.
Phụ mẫu bởi vì nhìn thấy nhi tử bị như vậy đều đổ bệnh, đau buồn mà chết, không lâu sau, huynh trưởng cũng bệnh chết.
Bỗng chốc, một gia đình còn đang êm ấm, chỉ còn mỗi mình Hoắc Chấn Bắc.
Mà trước khi chết, huynh trưởng nhờ hắn chăm sóc cho Yến Xu.
Yến Xu, ngoại thất kia, người hại y bị Công chúa tra tấn mất mạng.
Hoắc Chấn Bắc khó khăn gật đầu, nhưng hận thù trong lòng không thể tiêu tan được.
Công chúa! Yến Xu! Hai nữ nhân này hại hắn tan cửa nát nhà, hắn sao có thể tha thứ.
Nhưng mà, nguyện vọng của huynh trưởng, hắn không thể không đồng ý.
Hắn đi nhìn qua nữ nhân kia, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt.
Bởi vì, Công chúa vậy mà đi theo hắn đến chỗ nữ nhân kia, lấy một cây đao đâm về hướng nữ nhân kia, trong lúc ba bên tranh chấp, nữ nhân kia vì cứu hắn, chết dưới lưỡi đao sắc bén của Công chúa.
Công chúa đương nhiên là không bị gì cả, Hoắc Chấn Bắc chôn nữ nhân kia và sống ở nơi đó.
Rất tốt, kẻ thù của hắn chỉ còn Công chúa.
Hắn nói với chính mình như vậy.
Thi hương, kỳ thi mùa xuân, thi đình, bảng nhãn, phong quan, bị bãi chức, lại thăng quan, lại bị bãi chức, qua lại lên xuống chìm nổi mười mấy năm, trước sau Công chúa đã thay đổi ba Phò mã, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không thể động được đến thành viên hoàng thất, thậm chí đường làm quan của hắn cũng bị làm cho gập ghềnh bởi bàn tay Công chúa, không thể đứng vào hàng quan lại kinh thành.
Ngày giỗ của huynh trưởng, hắn quỳ trước mộ, không ngờ khi tỉnh dậy lại quay về lúc hắn mười sáu tuổi.
Phụ mẫu tươi cười, huynh trưởng quan tâm, thậm chí mỗi một ngọn cây, cọng cỏ ở phủ Công chúa cũng quen thuộc đến kinh ngạc, khi đó huynh trưởng còn chưa nuôi ngoại thất, phụ mẫu cũng không có bởi vì huynh trưởng bị hành hạ mà luôn bệnh ở trên giường.
Hoắc Chấn Bắc không biết những việc hắn đã trải qua ở trong đầu là thật hay là mơ, nhưng mà những trải nghiệm mà hắn có được là thật, cảm giác đau khổ mất đi người thân cũng là thật.
Ngày hôm nay huynh trưởng khuyên hắn đi ra ngoài, ở chỗ này hắn nhìn thấy nữ nhân kia là thật.
Hoắc Chấn Bắc trở lại quán trà, gọi thêm một chén trà nhỏ, bình tĩnh lại cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kia.
Hắn vốn tưởng rằng tất cả thù hận đều đã tan biến ngay lúc nữ nhân kia chết, nhưng mà lần nữa gặp lại nữa nhân kia, hắn mới biết được, có lẽ bởi vì mọi thứ kết thúc quá nhanh, cho nên phần hận thù này bị hắn đè nén lại trong lòng, hiện tại, chúng nó lại bắt đầu kêu gào trong lòng hắn.
Công chúa nhục mạ, người hầu đồn đãi, giống như đang nói người nữ nhân này ghê tởm cỡ nào, tâm cơ thâm sâu ra sao.
Nhưng mà nguyện vọng của huynh trưởng, nàng vì hắn chắn một đao kia, làm cho hắn không thể không kiềm chế phần hận thù kia lại.
Yến Xu, Công chúa, hai người hắn hận nhất, nhưng mà hình như không làm gì được bọn họ.
Nhưng cho dù thế nào, hắn sẽ không bao giờ để huynh trưởng lại gặp được nữ nhân này.
Hắn biết sự độc đoán Công chúa làm cho huynh trưởng mài mòn dần tình cảm ấm áp giữa phu thê, nhưng khi hắn còn là Phò mã thì không bao giờ được nuôi ngoại thất.
Ít nhất là trước khi bọn họ hòa ly.
Đúng rồi, hòa ly.
Hắn từng chìm nổi trong quan trường mười mấy năm cũng không thể làm gì được Công chúa, bây giờ, kết quả tốt nhất cho huynh trưởng đó là hòa ly.
“Sao thế? Đi ra ngoài một chuyến, tâm tình có tốt hơn chút nào không?”
Hoắc Chấn Bắc ngẩng đầu nhìn huynh trưởng tươi cười ôn hòa với hắn, hắn sẽ không bao giờ để cho huynh trưởng chết một cách bi thảm như vậy nữa.
Nhưng mà, Công chúa lớn hơn Phò mã, cho dù không muốn làm Phò mã, cũng chỉ có thể do chính Công chúa không hài lòng, Hoắc Chấn Bắc biết nên làm thế nào để Công chúa chủ động hòa ly với huynh trưởng, dù sao kiếp trước, cho đến thời khắc cuối cùng, Công chúa cũng không đề nghị hòa ly.
Hoắc Chấn Bắc nhìn ánh mắt thân thiết của huynh trưởng, cố gắng tươi cười, nói: “Vâng, tốt hơn nhiều rồi.”
Hoắc Chấn Nam ngồi trước mặt không ngừng cổ vũ Hoắc Chấn Bắc: “Không sao đâu, đệ còn nhỏ tuổi, lần này đi thi chính là thử qua một lần, không cần quá lo lắng đâu.”
Có lẽ do mấy ngày nay hắn có chút quá mức yên lặng, làm cho huynh trưởng nghĩ rằng hắn lo lắng cho kỳ thi hương sắp đến, cho nên mấy ngày nay vẫn luôn khuyên hắn đi ra ngoài chơi một chút, sau khi hắn ra cửa, lại luôn ở trong viện của hắn chờ hắn về, thế cho nên khi Hoắc Chấn Bắc về liền thấy y, bởi vì gặp được nữ nhân kia, suýt chút nữa hắn không thể kiểm soát được vẻ mặt của mình.
Hoắc Chấn Bắc cười với huynh trưởng, nói: “Đệ biết rồi, huynh không cần lo lắng.”
Hắn nhớ rõ mình suýt chút nữa đã đậu kỳ thi hương, cũng không tham gia kỳ thi hội vào tháng ba năm sau, phải đến cuộc thi ba năm sau hắn mới đỗ tiến sĩ, nhưng mà lúc đó huynh trưởng luôn cổ vũ hắn đã chết, phụ mẫu vẫn luôn lo lắng cho hắn cũng không còn.
Sẽ không có nhưng mà, bây giờ sẽ không còn như trước nữa.
Cho dù hiện tại hắn vẫn không thể khống chế được Công chúa, nhưng mà nữ nhân kia, nữ nhân tên Yến Xu kia, hắn sẽ không bao giờ để nàng cơ hội trở thành ngoại thất của huynh trưởng.
Hắn chủ động nói với Hoắc Chấn Nam: “Huynh trưởng, gần đây đệ muốn ra ngoài nhiều một chút.”
Hoắc Chấn Nam gật đầu: “Khi nào muốn ra ngoài đều được, không cần cố ý nói cho huynh.”
Mấy ngày trước, đệ đệ vừa ngủ dậy xong cảm giác liền không giống như trước, cả người trở nên yên lặng ít nói, tuy trước kia hắn cũng không nói nhiều, nhưng trên người vẫn có tinh thần phấn chấn của thiếu niên, nhưng giống như sau một đêm, hắn giống như đem trút bỏ toàn bộ những thứ đó đi, tuy rằng lo lắng, nhưng suy đi nghĩ lại cũng không đoán được nguyên nhân là gì, chỉ có thể nghĩ càng ngày càng gần đến thời gian thi hương, hắn hẳn là lo lắng, vì vậy hiện tại nghe được hắn đồng ý đi ra ngoài một chút, trong lòng y thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ sợ hắn cố chấp với cuộc thi này mà quá coi trọng được và mất.
Hoắc Chấn Bắc nhìn ánh mắt lo lắng của huynh trưởng, hắn ra vẻ thoải mái vỗ vai y nói: “Huynh trưởng, đệ đã không còn là một đứa trẻ nữa, huynh không cần lo lắng cho đệ.”
“Đệ…” Hoắc Chấn Nam nghĩ đến thời điểm bọn họ mới đến phủ Công chúa, đệ đệ vẫn là một đứa trẻ hoạt bát, nhưng sau này càng ngày càng yên lặng, cho đến bây giờ nhìn vào gương mặt hắn đã không tìm ra được nét trẻ con nữa, y thở dài nói: “Công chúa, nàng…”
Y dừng một chút mới nói tiếp: “Đều là huynh sai.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy bộ dạng này của huynh trưởng không nhịn được nói: “Huynh trưởng, huynh có bao giờ xem xét…”
Nhưng mà lời nói đến miệng, cuối cùng hắn vẫn nuốt xuống.
Huynh trưởng là người trọng tình cảm, tuy rằng mấy năm nay Công chúa xem thường bọn họ, nhưng rốt cuộc vẫn không khắt khe với bọn họ, huống hồ mấy tháng đầu lúc mới thành thân cũng từng ngọt ngào ân ái, tuy rằng hiện giờ Công chúa có nuôi một tiểu quan, nhưng giống như chỉ để nhìn mà thôi, cũng không có làm chuyện gì thật. Hoắc Chấn Bắc biết, nếu bây giờ nói với huynh trưởng, tất nhiên huynh trưởng sẽ không đồng ý.
Vẻ mặt Hoắc Chấn Nam lộ ra nghi ngờ, nhưng mà chưa kịp hỏi Hoắc Chấn Bắc muốn nói cái gì, nha hoàn bên người của Công chúa đã đến gọi huynh trưởng đi rồi.
Trước khi đi, huynh trưởng còn ôn hòa nói với hắn: “Chúng ta còn có gì không thể nói thẳng được, đệ về sau muốn nói cái gì đều có thể nói với huynh.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn bóng dáng huynh trưởng và nha hoàn rời đi, bàn tay nắm thật chặt.
Huynh trưởng ôn hòa như vậy, hắn khó có thể tưởng tượng được bộ dáng cả người y đều là vết thương, gầy như củi khô nằm ở trên giường.
Phủ Công chúa, phủ Công chúa!
Hắn nhất định phải để cho huynh trưởng rời đi nơi này.
Đôi lời của Tác giả:
Văn án có ghi nam chính là trọng sinh hắc hóa, cho nên rất nhiều lúc góc nhìn rất kỳ lạ và vì nhiều lý do khác nhau, mục đích của nam chính trọng sinh không phải vì trả thù, đó là muốn thay đổi số phận bi thảm của cả nhà, cho nên bộ truyện này sẽ không có nhiều âm mưu báo thù, thái độ với nữ chính ban đầu cũng không phải rất tốt, nhưng cũng không ngược, sau này khi hai người xác định quan hệ thì cơ bản sẽ luôn ngọt ngào, để khám phá nhiều hơn, mọi người có ngại khi mình tiết lộ ở đây, nếu bạn cảm thấy nam chính như vậy là không thể chấp nhận được thì hãy cẩn thận trước khi vào hố, đương nhiên nếu không ngại, mình có thể đảm bảo rằng bộ truyện này là bộ truyện rất ngọt ngào, không ngược!.