Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 11

Yến Xu cũng không phải nói chuyện khách sáo, từ nhỏ nàng nấu cơm ở nhà, mặc dù tay nghề so ra kém đầu bếp, nhưng tốc độ thì không chậm, rất nhanh nàng đã làm ra tám món ăn một món canh.  

 

Mẫu thân Hoắc một bên vừa nói: “Sao lại làm nhiều thức ăn như vậy, chúng ta có mấy người như vậy ăn không hết.” Một bên nếm thử mỗi món một lần.

 

Yến Xu làm đều là những món gia đình, đương nhiên kém hơn đầu bếp đặc biệt được mời làm những món ăn quý và lạ của phủ Công chúa, nhưng mẫu thân Hoắc cảm thấy ăn cơm như vậy cực kỳ thoải mái.

 

Đây mới là hương vị của gia đình!

 

Trong lòng mẫu thân Hoắc thở dài nói, đối với vấn đề tuổi tác của Yến Xu, lúc này cũng hoàn toàn bị bữa cơm này xua tan, bà trước khi đi còn kéo tay Yến Xu nói: “Ta thật lâu rồi chưa ăn đồ ăn hài lòng đến vậy, hy vọng có cơ hội thường xuyên được ăn cơm ngươi làm.”

 

Ở cùng công tử lâu như vậy nàng cũng không có nghe công tử nói qua mình làm cơm như thế nào, không nghĩ tới mẫu thân công tử lại hài lòng như vậy, nàng vội vàng gật đầu trả lời: “Có cơ hội ta sẽ làm cho ngài.”

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn mẫu thân mình kéo tay nữ nhân kia lưu luyến không thôi, nói lời dặn dò với mình : “Chúng ta đi đây.”

 

Đến khi người đã đi, hắn đột nhiên nói một câu: “Mẫu thân ta rất thích ngươi.”

 

Yến Xu đang muốn đóng cửa, nghe được câu này không rõ ý của hắn là gì, chỉ có thể nói: “Là phu nhân thiện tâm.”

 

“Bởi vì thiện tâm?” Hoắc Chấn Bắc hỏi ngược lại một câu.

 

Yến Xu đóng kín cửa, ngẩng đầu nhìn Hoắc Chấn Bắc nói tiếp.

 

Không nghĩ đến Hoắc Chấn Bắc lại nói: “Được rồi, ngươi làm chuyện của mình nên làm là được.”

 

Coi như đã chung sống một thời gian, Hoắc Chấn Bắc có lúc nhìn về nữ nhân này, chỉ cần nhớ tới huynh trưởng mình, phụ mẫu gần như đều chết vì nàng, hắn liền không thể khống chế được chút hung ác cùng hận ý trong lòng.

 

Yến Xu không rõ vì sao đột nhiên giọng nói Hoắc Chấn Bắc lạnh xuống, nàng chỉ có thể nói: “Vâng, ta sẽ.”

 

Ý của mẫu thân Hoắc thực ra nàng có thể lờ mờ cảm nhận được, chỉ là thái độ bây giờ của công tử, Yến Xu rũ mắt xuống, quả nhiên mình vẫn không nên suy nghĩ quá nhiều.

 

Huống chi công tử xuất sắc như vậy, mình sợ là cũng không xứng với đối phương. Công tử giúp mình nhiều như vậy, mình không nên mang rác rối cho hắn mới đúng.

 

Yến Xu suy nghĩ một chút liền bình tĩnh nói lại lần nữa: “Công tử yên tâm, ta sẽ không mang rắc rối thêm cho ngài.”

 

Nữ nhân này nói như vậy là muốn phửi sạch quan hệ với mình sao?

 

Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc càng lạnh hơn, giọng hắn lạnh lùng nói: “Hy vọng ngươi nhớ lời nói của mình.” 

 

Hắn nói xong lại nghĩ đến cái gì, bổ sung một câu: “Nhưng mà nếu ngươi đã đi theo bên cạnh của ta, không có sự cho phép của ta thì không được tự ý rời đi.”

 

“Vâng, chỉ cần công tử không đuổi ta đi, ta nguyện ý cả đời ở bên cạnh chăm sóc công tử.” Yến Xu nói chắc chắn.

 

Cái từ cả đời này có chút xa xôi.

 

Nữ nhân này nói muốn đi theo mình cả đời?

 

Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc bỗng có chút hoảng hốt, cả đời, ai có thể đi cùng nhau cả đời, nữ nhân này đã từng kết thúc sinh mệnh ở tuổi hai mươi, cả đời với nàng mà nói chỉ còn thời gian một năm mà thôi, nhưng mà nếu như không có công chúa, nàng có thể sẽ không chết sớm như vậy, vậy cả đời của nàng là bao lâu chứ?

 

Hoắc Chấn Bắc không có trả lời Yến Xu, hắn trực tiếp xoay người rời đi, để lại một mình Yến Xu có chút mất mát đứng tại chỗ.

 

Công tử đây là không muốn mình luôn đi theo hắn sao?

 

Cũng đúng, sau này công tử sẽ thành thân, có lẽ sẽ cưới một tiểu thư thế gia vọng tộc, thê tử của hắn dĩ nhiên sẽ không hy vọng thấy một nữ nhân từ đâu nhô ra như mình, cho dù thân phận mình chỉ là một nha hoàn.

 

Vậy chỉ cần tận tâm làm xong chuyện lúc này là tốt rồi.

 

Yến Xu tự nói với chính mình.

 

Gần đây mình làm sao thế, rõ ràng tự nói với chính mình rằng công tử chỉ là một đệ đệ, sao mình có thể sinh ra tâm tư như vậy, có lẽ bởi vì đối phương mang đến cho nàng cảm giác hoàn toàn không giống của một thiếu niên mười sáu tuổi, Yến Xu có lúc cảm thấy cảm giác hắn mang lại như là người đã từng trãi rất nhiều chuyện, có lẽ công tử cũng là một người có tâm sự, nếu không hắn cũng sẽ không ở đây một mình.

 

Yến Xu suy nghĩ, nhận ra mình càng ngày càng vượt khuôn phép, nàng điều chỉnh tâm tình của mình thật tốt, cho đến khi cảm thấy không còn khác lạ, mới trở về thư phòng lần nữa.

 

Trong thư phòng Hoắc Chấn Bắc đang đọc sách, nghe tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu.

 

Mặc dù có lòng tin với cuộc thi lần này, nhưng thời gian tới càng gần, trong lòng hắn nhịn không được có chút cảm giác căng thẳng.

 

Hắn cũng không có ý định dẫn đầu, như vậy có chút quá nổi trội, nhưng nhất định phải thi đậu lần thi này.

 

Đề thi lúc trước hắn cũng không nhớ rõ, huống chi hắn cũng không chắc đề thi lần này có phải là đề lần trước không, có lẽ có một chút biến đổi cũng không chừng, vì vậy hắn không dám xem thường một chút nào. 

 

Lúc này Yến Xu cũng không dám nhìn Hoắc Chấn Bắc, vì vậy mặc dù hai người ở chung phòng, nhưng không có một chút âm thanh nào, chỉ có thể nghe được thanh âm lật sách của hai bên. 

 

Thật ra bởi vì sợ quấy rầy Hoắc Chấn Bắc, nên lúc ở trong thư phòng Yến Xu không tạo ra âm thanh, cho nên yên tĩnh như vậy là trạng thái bình thường giữa hai người, chỉ là  Yến Xu luôn cảm thấy bầu không khí ngày hôm nay không giống lúc bình thường.

 

Có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.

 

Yến Xu nghĩ như vậy, cũng cố gắng để cho mình tập trung vào tranh trong tay.

 

Mặc dù Hoắc Chấn Bắc nói không có thời gian dạy nàng, nhưng thỉnh thoảng lúc Yến Xu vẽ xong cũng sẽ hướng dẫn nàng mấy câu, chỉ là mấy câu thường đó lại có lợi ích rất lớn cho Yến Xu.

 

Yến Xu chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc vẽ tranh, nhưng trong vô thức nàng cảm thấy nhất định công tử vẽ rất tốt, nếu không cũng không thể hướng dẫn cho nàng lợi hại như vậy.

 

Hoắc Chấn Bắc cũng không biết ý nghĩ của Yến Xu, những thứ cầm kỳ thi họa này với hắn mà nói, ngoại trừ đàn quá đắt hắn không chạm qua, những thứ khác đều là cần thiết cho học giả, cho nên mỗi loại hắn cũng biết một chút, nhưng cũng không coi là thành thạo, càng không thể có thể vẽ ra bức tranh tuyệt thế gì như suy nghĩ của Yến Xu. 

 

Chỉ là kinh nghiệm của kiếp trước làm cho hắn có thêm mấy phần năng lực thưởng thức về tranh mà thôi, cũng biết làm sao để vẽ một bức tranh tốt hơn, nhưng mà loại kỹ thuật vẽ này không phải chỉ biết là có tác dụng, hắn cần không ngừng luyện tập, mà hiện giờ Hoắc Chấn Bắc lại không có tâm trạng tập luyện kỹ thuật vẽ của mình. 

 

Vì vậy sau này Yến Xu phát hiện công tử vẽ lại không tốt bằng mình tâm trạng kinh ngạc như thế nào chính là nói sau, lúc này nàng xem Hoắc Chấn Bắc là mục tiêu phấn đấu của mình.

 

Mắt thấy bức tranh bắt đầu vẽ từng chút từng chút hoàn thành, cuối cùng Yến Xu nhịn không được nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc.

 

Cũng đúng lúc này Hoắc Chấn Bắc quay đầu lại, bây giờ tâm trạng của hắn đã bình thường, thấy Yến Xu nhìn mình liền hỏi: “Có chuyện gì không?”

 

Yến Xu lắc đầu một cái, nhanh chóng cúi đầu.

 

Hoắc Chấn Bắc thấy vậy nhíu mày, nhìn thoáng qua tay nàng một cái

 

Hai người mặc dù cách một khoảng cách, nhưng phòng lớn chỉ có bấy nhiêu, khoảng cách này cũng không xa lắm, vì vậy Hoắc Chấn Bắc có thể thấy rõ ràng bức tranh sắp vẽ xong trong tay nàng.

 

Hắn nhìn mấy lần nói: “Vẽ không tệ, tiến bộ rất nhiều so với mấy ngày trước.”

 

“Có thật không?” Yến Xu ngẩng đầu nhìn hắn có chút kinh ngạc vui mừng.

 

“Ừ.” Hoắc Chấn Bắc gật đầu, sau đó nói tiếp: “Hình dạng rất giống, nhưng mà còn thiếu một chút thần - vận*.”

*Thần - vận: hồn và ý vị của một bức tranh trong hội họa.

 

Yến Xu vẽ có vấn đề lớn nhất đó là giống hình dạng nhưng không có thần, một bức tranh mà không có thần - vận thì cũng không được coi là bức tranh tốt.

 

Yến Xu nghe được Hoắc Chấn Bắc nói như vậy có chút nản lòng.

 

Có lẽ là bởi vì trước kia nàng vẽ tranh cũng là vẽ mẫu để dùng, những cái đó đều đã cố định, chỉ cần nàng mô phỏng theo là được, cho nên bây giờ cũng không chú ý đến loại thần - vận này, từ khi công tử chỉ ra vấn đề này cho nàng, trước khi vẽ tranh nàng sẽ nghiêm túc quan sát vật thật, xem lĩnh hội thần - vận của chúng nó rốt cuộc là cái gì, chỉ là loại thần – vận này chỉ có thể hiểu ý mà không thể nói bằng lời, nếu muốn biểu đạt ra rất khó, Yến Xu chỉ có thể vẽ từng lần, từng lần so sánh, lĩnh hội.

 

"Ta biết, ta sẽ tiếp tục cố gắng." Yến Xu có chút ủ rủ nói.

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dạng này của nàng hiếm khi cổ vũ nói: “Không sao, từ từ đi.”

 

Nhưng sau đó hắn lại nói: “Vẽ không tốt cũng không sao, ta không để ý cái này, chỉ cần ngươi có thể làm như bây giờ là được.”

 

Làm như bây giờ là gì?

 

Là nói nàng vẽ hay là nói chuyện nàng chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hắn?

 

Yến Xu có chút nghi ngờ nhìn Hoắc Chấn Bắc, cuối cùng vẫn không dám hỏi.

 

Mà Hoắc Chấn Bắc cũng không biết là không hiểu ánh mắt nàng hay là không muốn trả lời, nói xong câu này không nói gì nữa.

 

Yến Xu chỉ có thể nói: “Được, ta đã biết.”

 

Còn biết cái gì, thì nàng cũng không biết.

 

Nếu là nói về vẽ, thật ra nàng cũng chỉ hứng thú mà thôi, cũng không nhất định trở thành  một đời danh sư, hoặc là để cho tranh vẽ của mình lưu truyền muôn đời gì, bây giờ nàng cảm thấy uể oải, cũng là bởi bì sau khi nàng nói nàng muốn vẽ một chút, công tử lập tức chuẩn bị cho nàng những thứ này, nàng cảm thấy học không tốt sẽ phụ lòng của công tử mà thôi.

 

Mà nếu là nói về chuyện chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hắn, không cần nghi ngờ, cho dù nàng không vẽ, cũng sẽ không chậm trễ việc này, dù sao yêu cầu duy nhất của công tử với nàng chính là việc này, mà đây cũng là phương pháp duy nhất có thể báo đáp công tử, nếu ngay cả việc này cũng không thể làm tốt, Yến Xu không biết mình còn mặt mũi nào ở lại nơi này, hoặc là không có mặt mũi nào đối mặt với công tử.

 

Cho nên ở phương diện nào nàng cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, đồng ý trước bao giờ cũng đúng.

 

Yến Xu suy nghĩ rõ ràng cái này, cảm thấy quả thật công tử không cần trả lời, nàng cũng không cần câu trả lời của công tử, bất kể là tình huống nào, mọi chuyện đều rõ ràng, không phải sao?

 

Nhìn Hoắc Chấn Bắc thu hồi ánh mắt, chính nàng lại nhẹ giọng tự nói với mình: “Phụ lòng ai cũng không thể phụ lòng công tử được.”

Bình Luận (0)
Comment