Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không, không, không phải, cảm ơn công tử.” Yến Xu nói năng có chút lộn xộn.

 

“Ừ.” Hoắc Chấn Bắc gật đầu.

 

Khi Yến Xu cho rằng cứ như vậy là xong lại nghe hắn nói: “Vậy ngươi muốn trả ơn cho ta như thế nào?

 

“Hả?” Mặt Yến Xu đầy mờ mịt nhìn hắn.

 

Trả ơn?

 

Việc này giống như lúc hắn mới cứu mình cũng đã từng nói.

 

Yến Xu có chút không chắc chắn hỏi: “Lấy…lấy thân báo đáp?”

 

Vốn dĩ nàng chỉ tùy tiện nói một chút, nghĩ là đối phương sẽ không đáp lại, nhưng không nghĩ tới đối phương rất nghiêm túc gật đầu một cái nói: “Ừ, có thể.”

 

Yến Xu: “…”

 

Nàng thăm dò nói: “Việc này, công tử, việc này lúc ở khách đ**m không phải đã nói rồi sao?”

 

Lúc ở khách đ**m nàng nói ân tình của hắn với mình không biết bao giờ trả hết, Hoắc Chấn Bắc cũng đã nói lấy thân báo đáp cho hắn, lúc ấy nàng còn do dự một chút, hóa ra là nàng suy nghĩ nhiều, cái việc lấy thân báo đáp mà hắn nói và điều nàng nghĩ đến hoàn toàn không giống nhau.

 

Bây giờ nàng nói như vậy, cũng chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, nhưng lời này của công tử là ý gì?

 

Yến Xu có chút lo là mình lại suy nghĩ nhiều, vì vậy không dám hỏi rõ ràng rốt cuộc ý của hắn là gì.

 

Chỉ nghe Hoắc Chấn Bắc nói: “Ngươi nghĩ như thế nào thì là như thế đó.”

 

“Ta nghĩ như thế nào thì như thế đó?” Vẻ mặt của Yến Xu càng thêm mờ mịt, nàng vô thức nói: “Ta cảm thấy như bây giờ vô cùng tốt.”

 

Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc lập tức đen lại: “Nếu như vậy, cứ như vậy đi.”

 

“Ừ.” Yến Xu cúi đầu không dám nhìn vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc.

 

Nàng không biết công tử như vậy có phải đang ám chỉ nàng cái gì không, nếu đổi lại là nàng lúc ban đầu, sợ là bảo nàng làm bất kỳ việc gì nàng cũng phải hỏi nguyên nhân, nhưng mà bây giờ, bởi vì không thể kiềm chế được bản thân, có một chút suy nghĩ không nên có, cho nên có một số thứ nàng không muốn phá vỡ.

 

Chỉ duy trì quan hệ chủ tớ như vậy đi, có một số việc đã vượt giới hạn thì sẽ không thể như lúc ban đầu được nữa, bởi vì để ý, cho nên mới càng coi trọng.

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng giả vờ ngớ ngẩn của Yến Xu, vẻ mặt càng kém đi.

 

Hắn thả lọ thuốc bỏng vào tay Yến Xu, không nói lời nào lập tức rời đi.

 

Yến Xu nhìn lọ thuốc trong tay, sững sờ thật lâu, mới trân trọng cất vào, sau đó tiếp tục ở trước bếp bận việc.

 

Có một số việc không cần để lộ ra, như bây giờ với Yến Xu mà nói đã là muốn mà không được, nàng không dám, sợ tiến thêm một bước nữa.

 

Tay chân Yến Xu nhanh chóng thả đồ vào nồi, nhìn chúng đảo lộn ở trong nồi.

 

Ta chỉ cần làm tốt chuyện bậy giờ là được.

 

Nàng lặng lẽ suy nghĩ như vậy.

 

Vừa mới thả vào nồi chính là nem rán.

 

Lần trước Yến Xu làm cho Hoắc Chấn Bắc là bánh kếp và bánh trứng.

 

Lúc trở về nàng phát hiện bánh trứng đã ăn hết, bánh kếp còn dư khá nhiều, cho nên lần này Yến Xu quyết định không làm bánh kếp nữa, mà làm cái khác.

 

Còn bánh trứng, nếu công tử thích ăn, lần này có thể làm nhiều một chút.

 

Còn có thể làm một chút bánh đậu đỏ, khoai lang viên chẳng hạn.

 

Tháng Tám ngày đã vào thu, chỉ là thời tiết lúc này những năm trước thường rất nóng nực, năm nay cũng không khác biệt, cho nên lúc chuẩn bị lương khô đều chuẩn bị những món cơ bản nhất, không dễ hỏng.

 

Nhưng không nghĩ đến ngay hai ngày công tử ở trường thi nhiệt độ đột ngột giảm không ít, cho nên lần này Yến Xu định làm nhiều đồ một chút, dù sao thì ba ngày, thời tiết này không hỏng được.

 

Nhìn đồ trong nồi từng từng cái từng cái được vớt lên, trên khay đồ cũng càng lúc càng nhiều, trên mặt Yến Xu rốt cuộc cũng nở lại nụ cười.

 

Quả nhiên cho dù ăn hay mặc, tự mình làm cho người mình quan tâm, cảm giác thỏa mãn trong lòng làm sao cũng không ngăn được.

 

Chuyện vừa rồi cũng bị nàng gác sang một bên.

 

Đến ngày hôm sau nàng lại như không có chuyện gì xảy ra nhìn công tử lấy bọc đồ mình chuẩn bị cho công tử lật xem một lần, bởi vì có kinh nghiệm lần trươc, lần này không có thứ gì bị hắn vứt bỏ.

 

Trước lạ sau quen, một lần nữa Yến Xu đưa tiễn Hoắc Chấn Bắc ở cửa trường thi. 

 

Làn này công tử không có dừng lại ở cửa cố ý quay đầu lại vẫy tay để cho mình đi về, một mình Yến Xu đứng ngơ ngác ở cửa hồi lâu, trong lòng vẫn có chút mất mát.

 

Sau khi trở về bởi vì trong lòng đè nén nhiều tâm sự nên nàng không ngủ được, chỉ là có kinh nghiệm lần trước nên lúc đi đón người lần nữa, trên mặt nàng bôi không ít phấn. 

 

Không biết là do kỹ thuật trang điểm của nàng tiến bộ, hay là công tử không thèm để ý những cái này, ngược lại lần này không nói gì nữa.

 

Đến khi Hoắc Chấn Bắc đi ra từ kỳ thi thứ ba Yến Xu gần như đã mệt lả, sắc mặt nàng nhìn so với rất nhiều thí sinh mới ra trường thi còn kém hơn.

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn lớp phấn ngày càng dày trên mặt nàng, mày nhăn chặt có thể kẹp chết ruồi.

 

“Ngươi…” Hoắc Chấn Bắc vừa mới nói một câu, đã nhìn thấy nữ nhân kia ngã xuống trước mặt hắn.

 

Hoắc Chấn Bắc vội vàng chạy tới ôm lấy người.

 

Mới vừa rồi Yến Xu đột nhiên trước mắt tối sầm không đứng vững, lúc này bị Hoắc Chấn Bắc ôm trong ngực, lại còn trước mặt mọi người, Yến Xu vội vàng vùng vẫy đứng lên: “Công tử, ta không sao, chỉ là nhất thời đứng không vững mà thôi.”

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn đôi môi rõ ràng đã được tô son nói: “Mấy ngày nay ngươi ở nhà làm gì, giày vò bản thân thành bộ dáng này.”

 

Yến Xu không trả lời, chỉ là vẻ mặt đỏ bừng nói: “Công tử, ta thật không sao, ngài buông ta ra đi.”

 

“Như vậy còn nói không sao?” Hoắc Chấn Bắc vươn tay, dùng móng tay quẹt một lớp phấn ở trên mặt nàng nói: “Không sao mà bôi thứ này, còn dày như vậy?” 

 

Ngày thường trên mặt Yến Xu không bôi cái gì, nhìn tươi tắn sảng khoái, Hoắc Chấn Bắc cũng rất thích bộ dáng này của nàng, bây giờ trên mặt giống như bị che phủ bởi một lớp tường, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy nhìn rất khó chịu.

 

Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc nói như vậy thật là xấu hổ muốn chết, một nữ nhân bị một nam nhân chê bôi phấn quá dày?

 

Tâm trạng quả thật không thể tệ hơn được nữa.

 

Nàng thừa nhận mình bởi vì không có điều kiện cũng không có quan tâm, với phương diện ăn mặc trang điểm này quả thực không rành, nhưng bị một nam nhân không một chút hiểu biết về phương diện này chê thì rất quá đáng.

 

Yến Xu giãy giụa mạnh hơn, muốn lập tức đứng dậy khỏi lồng ngực của Hoắc Chấn Bắc.

 

“Đừng động đậy!” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa trực tiếp bế người lên.

 

“Ngài làm gì vậy?” Yến Xu bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ nắm chặt y phục bên bả vai của hắn.

 

“Đi y quán.” Hoắc Chấn Bắc ôm người không nói gì lập tức đi đến y quán gần nhất.

 

“Ta thật không sao.” Yến Xu tiếp tục nhấn mạnh.

 

Nhưng mà người ôm nàng chẳng để ý đến lời của nàng, ôm nàng đi thẳng đến y quán.

 

Thật ra thì cũng không có gì nghiêm trọng, đại phu tổng kết lại chỉ mấy chữ: “Ăn uống không đủ, ngủ không đủ.”

 

Cuối cùng đại phu kết luận là, nếu như không thích uống thuốc, thì không cần viết đơn thuốc, cũng không cần bốc thuốc, trở về ăn nhiều một chút bồi bổ lại, ngủ nhiều mấy giấc là được rồi.

 

Chuẩn đoán của đại phu cũng không làm cho Hoắc Chấn Bắc vui vẻ lên, hắn chỉ vừa mới đi thi, ban đầu người đang thật tốt lại trở nên ăn không ngon, ngủ không đủ là thế nào?

 

Ánh mắt Hoắc Chấn Bắc sắc bén nhìn Yến Xu: “Nói đi, mấy ngày nay ở nhà ngươi làm cái gì?” 

 

Rõ ràng ăn không ngon, ngủ không đủ là chuyện của mình, nhưng mà lúc này Yến Xu lại cảm thấy hết sức có lỗi, nàng cúi đầu xuống không dám nhìn ánh mắt Hoắc Chấn Bắc, cứ như muỗi kêu: “Cứ giống như thường ngày thôi.”

 

“Hử?” Hoắc Chấn Bắc nâng cao giọng, rõ ràng không tin lời nàng.

 

“Chỉ là, ngủ không được tốt.” Yến Xu giải thích. 

 

“Thế còn ăn uống, vừa rồi còn ngất đi?” Hoắc Chấn Bắc hỏi.

 

“Cái đó…cái đó…” Yến Xu có chút không biết trả lời thế nào.

 

Vốn lượng cơm của nàng rất ít, ở nhà một mình làm một bữa cơm có thể ăn cả ngày, huống hồ bởi vì trong lòng lo lắng Hoắc Chấn Bắc, hoàn toàn không thèm ăn, cho nên ngay cả cơm cũng không nấu, lúc nào thấy đói thì lấy lương khô chuẩn bị cho Hoắc Chấn Bắc còn dư ăn một chút. 

 

Nhưng mà nàng cũng không cảm thấy đói, cho nên một ngày có thể ăn một bữa cũng coi như ngày hôm đó đã ăn rồi.

 

Hoắc Chấn Bắc thấy Yến Xu không trả lời được, cũng không tiếp tục tra hỏi nàng, mà trực tiếp nói: “Sau này phải ăn cơm cùng với ta.”

 

Giờ phút này Yến Xu trừ gật đầu cũng không dám phản ứng gì khác.

 

Hoắc Chấn Bắc thấy vậy vẻ mặt mới tốt hơn một chút, chờ hỏi lại đại phu, chắc chắn không có vấn đề gì lớn lao mới ôm người rời đi, lúc gần đi nghe được lão đại phu kia một mình lẩm bẩm lầm bầm nói: “Tình cảm tiểu phu thê mới thành thân quả là thật tốt.”

 

Tiểu phu thê mới thành thân?

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn nữ nhân trong ngực.

 

Chắc là nàng đã nghe được lời này, lúc này ánh mặt luôn rũ xuống nhìn chằm chằm ngực mình, hoàn toàn không dám đối mặt với hắn.

 

Lúc này mặt nàng chắc là đỏ đi, nữ nhân này bình thường luôn rất dễ đỏ mặt.

 

Chỉ là…

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn lớp phấn dày trên mặt nàng, có chút ghét bỏ chuyển ánh mắt đi.

 

Nhưng mà bị tầng phấn dày che nên hoàn toàn không nhìn ra.

 

Hoắc Chấn Bắc quyết định về nhất định phải đi nhìn bàn trang điểm của nữ nhân này một chút, nhìn nơi đó của nàng rốt cuộc có bao nhiêu thứ này, hắn có một loại xúc động muốn vứt hết chúng.

 

Nữ nhân này vẫn thích hợp nhất là bộ dáng không trang điểm.

 

Lại nói nàng muốn trang điểm cho ai nhìn?

 

Một lần nữa ánh mắt Hoắc Chấn Bắc nhìn trên mặt Yến Xu, ngày đó ngươi không đồng ý ta, nhưng mà ngoại trừ ta ngươi còn muốn ai?

 

Huynh trưởng à?

 

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép.

 

Hắn sẽ không để cho bất kỳ ai có thể làm tổn thương huynh trưởng, càng sẽ không để cho người mang bất hạnh đến bên người y, cho nên hãy ngoan ngoãn ở bên người của ta đi.

 

Hoắc Chấn Bắc không tiếng động nói với Yến Xu như vậy.


 

Bánh kếp                               Bánh trứng

banh kep                                   banh trung

Bình Luận (0)
Comment