Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 24

 Vốn việc hai người đối mặt thời gian lâu cũng đã làm cho Hoắc Chấn Bắc có sắc mặt không tốt, động tác đều nhau của hai người càng làm cho lòng hắn chìm xuống đáy, lẽ nào có một số việc nhất định không thể thay đổi sao?

 Hoắc Chấn Bắc cố ý lấy một loại tư thế chiếm hữu đứng bên cạnh Yến Xu, sau đó mới giới thiệu cho Huynh trưởng: “Đây chính là nữ nhân mà đệ nói.”

 Hắn nói xong liền dùng ngữ khí giống như cảnh cáo nói với Yến Xu: “Đây là Huynh trưởng của ta, tạm thời Huynh ấy sẽ ở lại đây vài ngày, Huynh trưởng yêu thích yên tĩnh, ngươi nhớ không được quấy rầy huynh ấy.”

 Hoắc Chấn Bắc cũng không xác định Huynh trưởng sẽ ở đây bao lâu, nói với Yến Xu như thế chỉ là để Yến Xu giảm bớt tiếp xúc với Huynh trưởng mà thôi.

 Nhìn bộ dáng nghiêm túc như vậy của Công tử, Yến Xu cũng nghiêm túc gật đầu nói: “Vâng, ta biết rồi.”

 Nàng nói xong liền cúi đầu làm lễ ra mắt với Hoắc Chấn Nam: “Bái kiến Hoắc công tử.”

 Hoắc Chấn Nam gật đầu, nở một nụ cười nhẹ với nàng nói: “Không cần quá để ý ta, ở chỗ này dù sao vẫn là chỗ ở của ngươi và Chấn Bắc.”

 Lời này nói giống như bọn họ đã là phu thê, Yến Xu vốn đang cúi đầu cũng xấu hổ ngẩng lên, càng không biết phải làm thế nào tiếp theo với lời này.

 Ngược lại Hoắc Chấn Bắc một chút cũng không phản bác ý tứ của lời này, chỉ là nói: “Huynh trưởng nói gì vậy, huynh muốn ở lại đây bao lâu thì ở bấy lâu, chỉ cần bên kia đại tẩu không sao là được.”

 Hoắc Chấn Bắc rất ít gọi Công chúa là “đại tẩu”, hôm nay nói như vậy chỉ là muốn nói cho Yến Xu biết Huynh trưởng của mình đã là nam nhân có thê tử, để nàng không tồn tại ý nghĩ không an phận.

 Chỉ là lần này là lần đầu tiên Yến Xu mới nhìn thấy Hoắc Chấn Nam, đối phương lại là Huynh trưởng của Công tử nhà mình, trong nội tâm nàng cũng không có ý tưởng nào khác, căn bản cũng không chú ý đến ngữ điệu ám chỉ của Hoắc Chấn Bắc.

 Ngược lại Hoắc Chấn Nam nghe đệ đệ gọi Công chúa là đại tẩu, tỏ vẻ hơi kỳ lạ, nhưng dù sao vừa trải qua một trận cãi vã, y cũng không muốn nghĩ nhiều, chỉ lắc lắc đầu nói: “Đoán chừng nàng ấy đang nổi nóng không muốn gặp huynh.”

 Vì vậy lần ám chỉ này, Hoắc Chấn Bắc hao hết tâm tư nhưng cũng không ai chú ý đến.

Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu không phản ứng chút nào, trong lòng có chút ảo não, trong miệng vẫn đáp lời của Huynh trưởng: “Vậy vừa lúc huynh có thể ở chỗ này của đệ lâu một chút.”

 Hoắc Chấn Nam không nói gì, coi như chấp nhận cách nói này của đệ đệ.

 Y nhìn Yến Xu ăn mặc đơn bạc, nhịn không được nói: “Ban đêm rất lạnh, chúng ta vẫn nên vào nhà trước đi.”

 Hoắc Chấn Bắc lúc này mới chú ý Yến Xu chỉ tùy ý khoác áo ngoài liền đi ra, hắn nói với Yến Xu: “Ở đây không còn việc của ngươi nữa, ngươi trở về phòng không cần ra đây nữa.”

 Giọng điệu này mang theo một ít ý tứ trách cứ.

 Yến Xu không hiểu bản thân làm sai cái gì, chỉ có thể thuận theo đáp: “Vâng.” Liền xoay người rời khỏi.

 Lúc này Hoắc Chấn Bắc lại ở sau lưng nàng nói: “Sau này ra cửa nhớ mang y phục cho đàng hoàng, như vậy giống bộ dàng gì chứ.”

 Yến Xu bị hắn nói vậy theo bản năng cúi đầu nhìn y phục của bản thân, mặc dù chỉ mặc ngoại bào, nhưng nhìn từ bên ngoài cũng không thấy mất lễ nghi gì, chỉ là tương đối đơn bạc mà thôi, nàng nhịn không được tự mình thấp giọng lẩm bẩm nói: “Mặc như vậy cũng nhìn không ra có cái gì không ổn mà, không có vấn đề gì.”

 Tuy là Yến Xu tự lẩm bẩm, nhưng bởi vì nàng cách Hoắc Chấn Bắc còn chưa xa, những lời này rơi vào lỗ tai của Hoắc Chấn Bắc không thiếu một từ.

 Hắn nhíu mày nói: “Ngươi đêm hôm khuya khoắt mặc thành như vậy là muốn làm cái gì, chẳng lẽ trông chờ bản thân nhiễm phong hàn để ta chăm sóc ngươi sao? Như vậy mà ngươi còn cảm thấy không có vấn đề?”

 Huống chi đối mặt với nàng không chỉ có bản thân, mà còn có Huynh trưởng của mình, mặc như vậy thích hợp sao?

 Lời này bởi vì có Huynh trưởng ở đây nên hắn không có nói ra khỏi miệng, nhưng vì lý do trước đó, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy không thể tha thứ được.

 Trước lời nói mang theo nộ khí của Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu hiểu được Công tử là đang quan tâm bản thân, khóe miệng nàng nhịn không được khe khẽ nâng lên, ngữ khí mang theo vài thần áy náy nói với Hoắc Chấn Bắc: “Vâng, Công tử, ta biết sai rồi, lần sau ta nhất định sẽ không tái phạm nữa.”

 Nói xong nàng liền lập tức tăng nhanh bước chân quay về phòng của bản thân, sau đó nhanh chóng cởi áo ngoài nằm lên giường của mình, vừa này ở bên ngoài xác thực cảm giác có chút lạnh lẽo, nhưng giờ phút này trong lòng nàng nhịn không được ấm áp trở lại, trong lòng của nàng nhịn không được định nghĩa cho Hoắc Chấn Bắc là người trong nóng ngoài lạnh.

 Mà Hoắc Chấn Bắc ở tại chỗ cho dù nhìn thấy Yến Xu đã rời khỏi, lông mày nhíu lại cũng không có buông ra, mãi đến lúc ánh mắt nghi hoặc của Huynh trưởng nhìn qua, hắn mới nói với Huynh trưởng: “Chúng ta cũng trở về phòng trước thôi, đêm nay uỷ khuất cho huynh phải ở cùng đệ rồi.”

 Viện tử này có ba gian phòng, một gian chính là của Hoắc Chấn Bắc, một gian cho Yến Xu, còn lại một gian dùng để làm thư phòng, lúc này đã không có phòng dư rồi.

 Ngược lại Hoắc Chấn Nam cũng không để ý đến việc sẽ ngủ cùng với đệ đệ trên một chiếc giường, y cười nói: “Thời gian chúng ta ngủ cùng nhau còn không ít sao, hồi còn bé đệ sợ phải ngủ một mình, còn cố ý chạy đến giường của huynh.”

 Việc mà Huynh trưởng nói ước chừng là lúc hắn rất nhỏ, những việc này đối với Hoắc Chấn Bắc mà nói đã trải qua hai ba chục năm rồi, hắn gần như đã không có ấn tượng gì, bởi vậy hắn cũng không nói gì, chỉ cười cười.

 Hoắc Chấn Nam hình như cũng chỉ tùy ý nhắc đến, cũng không có ý tứ muốn nhớ lại chuyện xưa, chỉ là đợi đến lúc hai người nằm trên giường y còn có chút cảm thán nói: “Chớp mắt một cái đệ đã lớn như vậy rồi.”

 Giường ở phòng ngủ chính đương nhiên là không nhỏ rồi, hai đại nam nhân ngủ ở phía trên cũng không lộ ra vẻ chật chội, chỉ là ngày xưa nằm bên cạnh y chỉ là đệ đệ nho nhỏ một đoàn, hôm nay vóc người đã không kém so với y, Hoắc Chấn Nam khó tránh khỏi có chút cảm khái.

 Hoắc Chấn Bắc “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Vì vậy bây giờ Huynh trưởng không cần quá mức quan tâm đệ, huynh nên suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.”

 Hoắc Chấn Nam biết đệ đệ nói có ý gì, chỉ là những việc này không phải nói không suy tính thì không cần suy tính, vì vậy y không tiếp lời này, ngược lại hỏi: “Đệ và nữ nhân đó…”

 Y nói đến đây cố gắng tìm kiếm một từ ngữ thích hợp để hỏi thăm đệ đệ.

 Bởi vì lúc trước nghe hắn nói là hắn tìm để chăm sóc bản thân, nhưng hôm nay nhìn thấy phương thức ở chung của bọn họ, lấy thái độ của đệ đệ đối với nàng, Hoắc Chấn Nam cảm thấy quan hệ trong đó so với lúc này còn phức tạp hơn.

 Hoắc Chấn Nam suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể hỏi: “Đệ cảm thấy nàng như thế nào?”

 “Cũng không tệ.” Hoắc Chấn Bắc đương nhiên biết Huynh trưởng của mình đang xoắn xuýt cái gì, vì vậy hắn cũng không đợi Huynh trưởng xoắn xuýt tiếp theo nên hỏi như thế nào, trực tiếp nói: “Đệ cảm thấy chung đụng với nàng cũng coi như phù hợp.”

 Nam chưa cưới nữ chưa gả, câu phù hợp này không chỉ đơn giản là hai người tính cách giống nhau có thể kết giao bằng hữu, thần sắc của Hoắc Chân Nam trở nên nghiêm túc: “Đệ biết đệ đang nói cái gì không?”

 Hoắc Chấn Bắc gật đầu: “Thay vì cưới một người không biết phẩm chất như thế nào trong tương lai, không bằng cưới một người mà bản thân thấy phù hợp.”

 Hoắc Chấn Bắc nói xong thần sắc nghiêm túc nhìn Huynh trưởng của mình: “Hơn nữa nhà chúng ta sẽ không chú trọng môn đăng hộ đối, không phải sao?”

 Hoắc Chấn Bắc biết lời này của bản thân giống như đang vạch trần miệng vết thương của Huynh trưởng mình, nhưng hắn chính là muốn để y biết, đoạn hôn nhân bất hạnh này của y, ảnh hưởng mang đến không chỉ là bản thân y, mà còn có người bên cạnh y, nếu như Huynh trưởng không chịu vì bản thân y suy tính nhiều, vậy còn bọn họ thì sao, tình cảnh của bọn họ có thể làm cho y tăng thêm một ít suy tính không?

 Hoắc Chấn Nam nghe đệ đệ nói như vậy, thần sắc ảm đạm đi: “Là lỗi của huynh, là do huynh ảnh hưởng không tốt đến đệ.”

 Y nói xong dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Nếu như đệ thích, cứ tùy theo tâm ý của đệ mà làm, chỉ là rốt cuộc đệ vẫn còn nhỏ, tâm tính không chắc, huynh hy vọng đệ có thể suy nghĩ rõ ràng một chút, không cần làm hại cả một đời của cô nương nhà người ta.”

 Hoắc Chấn Bắc biết trong mắt người khác hắn mới mười sáu tuổi, vì vậy hắn cũng không có phản bác lời của Huynh trưởng, chỉ là gật đầu, trịnh trọng nói: “Đệ sẽ suy nghĩ rõ ràng.”

 Chỉ là hắn biết, nội tâm của hắn đã hơn ba mươi tuổi rồi, hắn đã trải qua rất nhiều việc, đối với chuyện này hắn đã suy tính rất rõ ràng, cũng sẽ gánh chịu hậu quả của chuyện này.

 Hoắc Chấn Nam thấy vậy, cũng không nói thêm cái gì nữa, chỉ nhẹ giọng cảm thán một câu: “Hiện tại đệ còn trẻ, cũng có chủ kiến hơn huynh, tương lai chắc chắn sẽ không giống như huynh.”

 Hoắc Chấn Bắc nghe thấy lời này, một lần nữa không nhịn được mà nói: “Huynh trưởng, vì sao huynh…”

 Hoắc Chấn Nam không đợi hắn nói xong liền nhắm nghiền hai mắt, cắt đứt lời của hắn, nói: “Sắc trời không còn sớm, đi ngủ sớm đi.”

 Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể nuốt những lời chưa nói ra trở lại trong cổ họng.

 Một đêm không có chuyện gì, đợi đến ngày thứ hai Hoắc Chấn Bắc tỉnh dậy, Huynh trưởng đang mặc y phục.

 Hoắc Chấn Bắc nói xin lỗi với Huynh trưởng: “Tối hôm qua đệ quá phận rồi.”

 Hoắc Chấn Nam khoát tay áo nói: “Không có việc gì, giữa huynh đệ chúng ta không cần lưu tâm những cái này, huống chi đệ nói đều là sự thật.”

 Y nói xong đảo mắt đã mặc xong y phục, vì hòa hoãn không khí, y lại nói: “Ngược lại cái người đệ nói thật sự rất chịu khó, huynh còn chưa dậy đã nghe thấy hương thơm từ trù phòng, đúng rồi, tên của nàng là gì vậy?”

 “Yến Xu.” Hoắc Chấn Bắc trả lời, sau đó lại nói một câu: “Nàng luôn dậy rất sớm.”

 Giọng điệu này giống như đang thật sự nói về thê tử của mình.

 Hoắc Chấn Nam nhìn bộ dáng này của đệ đệ, cuối cùng ở dưới đáy lòng cũng xác nhận những lời đêm qua chỉ sợ hắn không phải là nhất thời nói ra.

 Đệ đệ có thể tìm được người mà mình thích, y làm Huynh trưởng cũng chỉ có thể cao hứng mà thôi, vì vậy y cười nói: “Vậy chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian đi rửa mặt, không nên để người ta đợi lâu.”

 Hoắc Chấn Bắc gật đầu, rời giường mặc y phục, sau đó liền đi rửa mặt, ánh mặt lại nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, trong lòng nghĩ đến nữ nhân kia hình như dậy sớm hơn bình thường.

 Yến Xu quả thực dậy sớm hơn bình thường, dù sao nhiều hơn một người, lại là Huynh trưởng của Công tử, Yến Xu không dám chậm trễ, bởi vậy sáng sớm đã dậy bận rộn ở trù phòng rồi.

 Nàng bỏ gạo vào nồi nấu cháo trước, sau đó lại làm thêm một ít đồ ăn kèm với cháo và điểm tâm.

Bình Luận (0)
Comment