Chỉ là hắn không ngờ rằng vừa mới nói chuyện này với huynh trưởng, ánh mắt y lộ rõ sự áy náy, sau đó giao cho hắn một chùm chìa khóa.
“Quả thật nơi này không thích hợp cho đệ đọc sách, ở phía tây thành huynh có một căn nhà, mặc dù không lớn, nhưng một mình đệ ở chắc là đủ rồi.” Y thở dài một hơi và vỗ vai Hoắc Chấn Bắc một cái: “Một mình đệ ở bên ngoài tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Căn nhà ở phía tây thành kia? Chẳng lẽ là nơi trước đây y sắp xếp cho nữ nhân kia? Hoắc Chấn Bắc không kiềm được mà khiếp sợ, như vậy căn nhà này không phải là huynh trưởng đặc biệt mua vì nữ nhân kia, mà là huynh trưởng đã chuẩn bị từ lâu.
Cho dù nghi ngờ trong lòng, nhìn ánh mắt quan tâm của huynh trưởng, Hoắc Chấn Bắc vẫn gật đầu một cái: “Đệ biết, huynh không cần phải lo lắng.”
Không biết tại sao, một thiếu niên mới mười bảy tuổi nhưng hôm nay lại trầm ổn lạ thường, Hoắc Chấn Nam nhìn bộ dáng của đệ đệ mình, trong lòng vừa buồn lại vừa vui, cuối cùng y chỉ nói: “Trong lòng đệ có chủ ý là được.”
Nếu huynh trưởng đã đồng ý chuyện này, ngay cả nhà cũng đã chuẩn bị tốt cho hắn, vậy hắn chỉ cần nói một tiếng với Công chúa là có thể dọn ra ngoài.
Công chúa không quan tâm đến chuyện của hắn, sau khi nghe được hắn muốn dọn ra ngoài thậm chí không hỏi mà đã đồng ý, nhưng mà không biết bởi vì ngại mặt mũi huynh trưởng hay là nàng thể hiện hào phóng, trước khi Hoắc Chấn Bắc đi, nàng ta nói một câu: “Nếu ngươi không có chỗ ở, trong mấy cái thôn trang của ta, ngươi cứ thoải mái chọn một chỗ.”
Công chúa không có đất phong, nhưng là muội muội duy nhất của Hoàng đế, phong thưởng của nàng ta không ít, thôn trang dưới tên càng đếm không hết, nhưng mà, cho dù thế nào, Hoắc Chấn Bắc sẽ không bao giờ dính đến một chút đồ gì của Công chúa, hắn cũng không muốn gây phiền phức cho huynh trưởng, vì vậy nói: “Đa tạ ý tốt của Công chúa, nhưng mà bên bằng hữu của ta vừa lúc có nhà trống.”
“Bằng hữu của ngươi” ánh mắt Công chúa nhìn hắn có chút xem thường, tiểu thúc tử * này ngay cả một lời nói cũng không nói, bằng hữu của hắn hẳn cũng là người chẳng thể thống gì.
*tiểu thúc tử: em trai của chồng
Hoắc Chấn Bắc biết được ý nghĩ của Công chúa từ ánh mắt nàng ta, nếu là trước đây chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, nhưng hôm nay vẻ mặt hắn bình tình, chỉ “Vâng” một tiếng coi như trả lời. Còn kéo lại huynh trưởng muốn nói chuyện thay hắn.
Công chúa cảm thấy không thú vị khi nhìn thấy bộ dáng nửa chết nửa sống này của hắn, nàng ta hừ một tiếng từ trong mũi, nói: “Ngươi làm gì thì làm, nhưng mà ngươi nhớ không được làm mất mặt ta.”
“Vâng” Hoắc Chấn Bắc trả lời, thậm chí vẻ mặt còn rất là cung kính.
Cuối cùng Công chúa không còn hứng thú gì với hắn, vẫy tay, còn không chờ bọn họ rời đi, nàng ta đã quay người đi thẳng.
Lúc này huynh trưởng nhìn Hoắc Chấn Bắc, vẻ mặt mang mấy phần áy náy.
Không đợi y mở miệng, Hoắc Chấn Bắc giống như là không có chuyện gì xảy ra, cười nói với y: “Ngày mai đệ phải dọn đi, huynh trưởng xem giúp đệ một chút cần mang gì đi.”
“Ngày mai! Nhanh như vậy hả?” Đầu tiên Hoắc Chấn Nam có chút giật mình, nhưng lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của Công chúa nói: “Dọn đi sớm một chút cũng tốt, nơi này quả thật…”
Quả thật như thế nào y không nói, nhưng Hoắc Chấn Bắc vẫn hiểu ý của y.
Lúc đó hắn nghĩ đến tình huống phủ Công chúa, mới nghĩ ra lý do như vậy, hắn biết nói như vậy huynh trưởng sẽ đồng ý, nhưng mà không nghĩ tới huynh trưởng cho hắn căn nhà kia.
Hoắc Chấn Bắc nhìn về phía huynh trưởng lắc đầu một cái, để cho y không cần trách bản thân, nhưng mà Hoắc Chấn Nam không thể nào dễ chịu được, nhất là nhìn dáng vẻ đệ đệ mình trong một đêm lớn lên mấy chục tuổi, cũng phát hiện ra nhất định là mình đã bỏ sót chuyện gì mà hắn đã trải qua.
Hai huynh đệ đều có ý nghĩ riêng, nhất thời bầu không khí hạ xuống.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Chấn Nam như nhớ ra cái gì hỏi Hoắc Chấn Bắc: “Chuyện đệ dọn ra ngoài đã nói với phụ mẫu chưa?.”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu một cái: “Đệ định chờ lát nữa đi nói, đệ không muốn họ lo lắng.”
Phụ mẫu của bọn họ chính là nông dân, từ khi huynh trưởng trúng cử sau đó cưới Công chúa bọn họ vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sau khi phát hiện Công chúa không thích bọn họ, thậm chí là xem thường, bọn họ lại càng cẩn thận, rất sợ làm việc gì lại chọc công chúa chán ghét, ảnh hưởng đến tình cảm phu thê của huynh trưởng, vì vậy ở trong phủ bọn họ gần như là người không có cảm giác tồn tại.
Chuyện dọn ra ngoài này, Hoắc Chấn Bắc không muốn nói sớm với họ, sợ bọn họ biết sẽ suy nghĩ bậy bạ.
Sau khi Hoắc Chấn Bắc nói chuyện này với phụ mẫu, quả nhiên phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là lo lắng.
“Có phải phía Công chúa không vui, không muốn chúng ta ở nơi này, hay là chúng ta cùng nhau dọn ra ngoài luôn đi.” Mẫu thân Hoắc cẩn thận nói.
“Phụ thân, mẫu thân các ngài đừng lo lắng” Hoắc Chấn Nam giải thích: “Tiểu Bắc không lâu nữa phải tham gia kỳ thi hương rồi, hắn muốn đổi sang một nơi yên tĩnh đọc sách, chuẩn bị cho thật tốt.”
Vừa nghe nhi tử nói là vì kỳ thi, phụ thân Hoắc lập tức kéo lại mẫu thân Hoắc nói: “Nếu nhi tử phải chuẩn bị đi thi, chúng ta không nên chậm trễ hắn.”
Mẫu thân Hoắc vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Ta đi theo giúp hắn nấu cơm, giặt y phục, chăm sóc hắn một chút, nếu hắn ở một mình không biết sống như thế nào đâu.”
Mặc dù ở phủ Công chúa không lo ăn uống, thậm chí có hạ nhân hầu hạ, nhưng mà từ đầu đến cuối mẫu thân Hoắc cảm thấy không thoải mái bằng lúc bà ở quê.
Phụ thân Hoắc nghe mẫu thân Hoắc nói như vậy, vẻ mặt lạnh xuống: “Chuyện đi thi của nhi tử quan trọng như vậy, chúng ta cái gì cũng không hiểu, cũng không cần cản trở bọn họ.”
Hoắc Chấn Nam thấy vậy, vội vàng nói: “Các ngài không cần lo lắng, nơi ở của Tiểu Bắc cách nơi này không xa, các ngài nếu lo lắng có thể thường xuyên đi thăm hắn một chút.”
Đầu tiên là trượng phu mình, sau là nhi tử mình, bọn họ đều nói như vậy, mẫu thân Hoắc chỉ có thể bỉu môi một cái, từ bỏ tâm tư này, nhưng mà bà vẫn tranh thủ nói: “Nếu ở một mình không quen hãy nói cùng mẫu thân, ta qua chăm sóc con.”
Nhìn bộ dáng này của phụ mẫu, trong lòng Hoắc Chấn Bắc cảm thấy hết sức ấm áp, hắn tươi cười đồng ý.
Sau khi biết ngày mai Hoắc Chấn Bắc phải dọn đi, mẫu thân Hoắc còn oán trách một lúc lâu, nói huynh đệ bọn họ trưởng thành rồi có chuyện gì cũng không nói với phụ mẫu, trên mặt phụ thân Hoắc cũng có mấy phần không vui, hiển nhiên là cùng ý nghĩ đó.
Bọn họ không nói chỉ là không muốn nhị lão lo lắng mà thôi, nhưng mà lời này không nên nói trước mặt bọn họ, vì vậy hai huynh đệ ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó cùng nhau cười khổ, trong miệng không ngừng nhận sai.
Thật vất vả trấn an mẫu thân đang một lòng giúp hắn thu xếp hành lý, Hoắc Chấn Bắc mới cùng huynh trưởng trở về phòng mình.
Hoắc Chấn Nam nhìn phòng của đệ đệ đơn sơ như phòng ở khách đ**m, đầu tiên cau mày một cái, cảm thấy mình không đủ quan tâm đối với đệ đệ, sau đó hỏi lại: “Đệ muốn mang cái gì, huynh giúp đệ cùng thu dọn.”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu một cái: “Không có cái gì phải dọn, cũng chỉ mấy bộ y phục và sách mà thôi.”
Những thứ khác đa số là của phủ Công chúa, cái gì Hoắc Chấn Bắc cũng không muốn mang theo.
Hoắc Chấn Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đệ đệ, chỉ có thể nói: “Được rồi, vậy đệ thiếu cái gì, nhớ bổ sung thêm.” Y vừa nói vừa lặng lẽ đưa cho hắn hai tờ ngân phiếu, cùng một túi bạc vụn nhỏ.
Hoắc Chấn Bắc biết một người ở bên ngoài rất nhiều chỗ cần dùng tiền, cho nên hắn cũng không có từ chối ý tốt của huynh trưởng.
Hoắc Chấn Nam thấy Hoắc Chấn Bắc nhận tiền, trong lòng y cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền nhìn đệ đệ lấy mấy bộ y phục trong tủ đồ bỏ vào túi nói với hắn: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Hoắc Chấn Nam nhìn túi y phục nhẹ tênh của Hoắc Chấn Bắc, cảm thấy người khác đi ra ngoài một chuyến sợ rằng còn mang nhiều hơn hắn, y có chút không chắc hỏi: “Còn có cái gì đệ chưa mang không.”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu.
Hoắc Chấn Nam nhìn một vòng quanh phòng, lại nhìn ánh mắt có chút kháng cự của đệ đệ, trong lòng cũng hiểu ý nghĩ của hắn. Y cũng không có khuyên hắn mang đồ theo, chỉ nói: “Cũng tốt, chỗ đồ này của đệ cộng thêm những cuốn sách kia cũng không ít, đến lúc đó huynh đưa đệ đi.”
Hoắc Chấn Bắc không muốn từ chối ý tốt của huynh trưởng, nhưng vẫn có mấy phần do dự nói: “Đệ…Đệ tạm thời không muốn để Công chúa biết đệ ở chỗ nào.”
Đây chính là không có ý muốn để xe ngựa trong phủ đưa đi.
Hoắc Chấn Nam cho rằng hắn là sợ Công chúa sau khi biết chỗ này, không biết lúc nào đến gây phiền toái cho hắn, vì vậy cũng thoải mái đồng ý.
Hết thảy đều thực hiện theo như ý muốn của mình , rốt cuộc trên mặt Hoắc Chấn Bắc cũng hiện ra một chút tâm tình thả lỏng.
Sau khi huynh trưởng dặn dò một lúc mới đi, mà trong lòng Hoắc ấn Bắc cũng âm thầm có một chút ý tưởng với tương lai.
Ngày hôm sau, quả nhiên huynh trưởng mang một xa phu tới giúp hắn dọn nhà.
Khuôn mặt của xa phu rất lạ, nhìn một cái là biết người bên ngoài, xem ra là huynh trưởng cố ý tìm ở bên ngoài.
Cái gọi là dọn nhà, thật ra chủ yếu là một ít sách, bọn họ không để người hầu hỗ trợ, hai huynh đệ Hoắc Chấn Bắc cùng nhau đem đồ vật dọn lên xe ngựa.
Chờ đến khi nhìn xa phu đi một đường càng ngày càng quen thuộc, cho đến khi ngừng lại ở một sân nhỏ vắng vẻ, rốt cuộc hắn cũng xác định được đây chính là nơi kiếp trước huynh trưởng sắp xếp cho nữ nhân kia ở lại.
Xem ra chuyện của huynh trưởng và nữ nhân kia là ngoài ý muốn, nếu như bọn họ không gặp nhau, như vậy tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra, nghĩ như vậy, Hoắc Chấn Bắc càng kiên định ý nghĩ nuôi nữ nhân kia bên cạnh mình.
Hoắc Chấn Nam không biết trong đầu đệ đệ đang suy nghĩ chuyện của y, y thấy từ khi hắn xuống xe vẻ mặt có chút không đúng lắm, nghĩ là hắn không hài lòng với nơi này liền nói: “Chỗ này có chút hẻo lánh, nhà cũng không phải rất lớn, nếu đệ không thích, huynh sẽ lần nữa kiếm một chỗ khác cho đệ.”
“Không có, đệ rất hài lòng, chỉ là cảm thấy nơi này có chút quen mà thôi.”
Hoắc Chấn Bắc nói lời này vốn chỉ tùy tiện tìm cớ, không nghĩ tới hắn nghe ra lời nói sau đó của huynh trưởng có chút cô đơn: “Thì ra đệ cũng phát hiện.”
Y đẩy cửa ra để cho Hoắc Chấn Bắc đi vào, rồi sau đó mới nói tiếp: “Ban đầu khi huynh vô tình đi ngang qua nơi này có cảm giác giống với nhà cũ chúng ta ở quê, sau đó nghe nói chủ nhà này muốn dọn đi nên mua lại tòa nhà này.”
Nhà ở quê?