Ngày hôm sau, bọn họ lại tiếp tục lên trên đường, Yến Xu cũng ý thức được không có nói nhiều gì với Lưu An.
Ban đầu hài tử kia không muốn nói chuyện, Yến Xu cũng không chủ động nói chuyện với hắn, hắn ở đó giống như người trong suốt, ngoại trừ chiếm thêm một chút không gian, hắn hầu như không có cảm giác tồn tại.
Một đường yên tĩnh.
Bọn họ đến huyện Lễ trước khi mặt trời lặn giống như Hoắc Chấn Bắc nói.
Ngày đến chính xác của bọn họ không có thông báo cho bất cứ ai, vì vậy sau khi đến phủ nha, không ai chờ nghênh đón bọn họ, lối vào cửa nha môn trông như một mớ hỗn độn, ngay cả hộ vệ cũng không nhìn thấy một người nào.
Hoắc Chấn Bắc bảo Yến Xu đợi trong xe ngựa trước, hắn xuống xe đi vào phủ nha.
Khi Hoắc Chấn Bắc bước vào ngưỡng cửa, tiến vào bên trong, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng kêu than, sau đó mới biết không phải là không có ai ở đây.
Hóa ra nơi này không phải là không có người.
Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy mấy người mặc đồ bộ khoái ngồi xổm ở công đường đấu dế.
Hình như bọn họ không chú ý có người đến, còn đang nói không ngừng: "Cắn nó, cắn nó."
"Lên nào, lên nào."
Hoắc Chấn Bắc đứng một lúc mới có người nhìn thấy hắn.
Thậm chí người nọ cũng không có đứng dậy, liền vội vàng nói: "Ai, ngươi là ai, hiện tại chúng ta không có huyện lệnh, có chuyện chờ huyện lệnh tới rồi nói."
Khi Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy bộ dáng bọn họ bỏ qua cương vị, hắn cũng không tức giận mà nói với giọng có phần ôn hòa: "Ta chính là tân huyện lệnh, không biết các ngươi đây là?"
Mặc dù phần lớn thời gian Hoắc Chấn Bắc đều nhìn Yến Xu với vẻ mặt vô cảm, nhưng hơn mười năm kinh nghiệm trong quan trường đã dạy cho hắn cách lúc nào thì biểu cảm ra sao, cho nên lúc này hắn hoàn toàn là bộ dáng mọt sách điển hình, giống như hoàn toàn không biết những điều này cũng không dám làm mất lòng mọi người.
Những người vốn là chơi chọi dế còn hơi lo lắng khi biết Hoắc Chấn Bắc là tân huyện lệnh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không một chút uy h**p gì của hắn thì sự lo lắng đó lập tức biến mất, nhưng cũng là dừng lại thứ bọn họ đang nằm trong tay.
Một người trong số họ bước lên trước nói: "Hóa ra là huyện lệnh đại nhân, huyện lệnh đại nhân đừng trách tội, chúng ta ở đây như rắn không đầu, chúng ta không thể làm gì, quả thật là rãnh rỗi nhàm chán tìm chút chuyện để giết thời gian."
Nếu một nơi không có huyện lệnh thì có thể bỏ bê cương vị của mình đến mức độ như vậy, vậy sư gia bộ khoái là để làm gì? Bọn họ mượn cớ cũng thật là qua loa lấy lệ.
Nhưng mà Hoắc Chấn Bắc cũng không vạch trần bọn họ, khi thấy người đang nói chuyện ăn mặc hơi khác với bọn họ, liền hỏi: "Ngươi là ai?"
Người này nhìn khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt vẫn là đứng đắn, mặt trắng, hơi mập, thoạt nhìn có vẻ là người hiền lành, chỉ nghe ông ta đáp: "Tại hạ là sư gia ở đây, sau này sẽ đi theo đại nhân, chỉ theo đại nhân sai đâu đánh đó. "
Ông ta tự giới thiệu bản thân mà không quên nịnh bợ Hoắc Chấn Bắc, điều kỳ lạ là ngay cả khi ông ta nói những điều như vậy, vẻ mặt ông ta không hề có vẻ gì là th* t*c, ngược lại có mấy phần chân thành và thật thà.
Hoắc Chấn Bắc cảm thấy người này nếu có năng lực, cho dù chỉ cần cẩn thận một chút cũng có thể sử dụng, dù sao bộ dáng tự nhiên lừa dối này chính là một ưu điểm mà người khác không có.
Hoắc Chấn Bắc đang nói chuyện phiếm với bọn họ, cũng đã quan sát mấy người trước mắt một lần, trong lòng cũng lưu ý một lần.
Mặc dù muốn bọn họ thả lỏng cảnh giác, nhưng Hoắc Chấn Bắc cũng không hành động quá hèn nhát, thấy có vài người đang giới thiệu với mình, thì kiên nhẫn đợi họ giới thiệu xong, sau đó nói thẳng: "Ta vừa đến đây, không biết nên sắp xếp chỗ ở nơi nào. "
Nói đến đây, Sư gia dường như đã tỉnh táo lại, vỗ vỗ đầu nói: "Nhìn ta, ta quên mất chuyện quan trọng như vậy, hậu viện của nha môn này là nơi ở của đại nhân, mời đại nhân đi theo ta".
Vừa nói ông ta vừa dẫn đường.
Nơi hậu viện không lớn, nhưng so với tiểu viện nơi Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu ở thì lớn hơn rất nhiều.
Vị sư gia vừa đi vừa nói: "Trước đây, Huyện lệnh đại nhân ngăn cách tiền viện và nội viên, tiền viện có mấy gian phòng, đại nhân nói dùng để chúng ta nghị sự hoặc nghỉ ngơi, nội viện là nơi đại nhân nghỉ ngơi "
Vừa nói chuyện bọn họ vừa băng qua tiền viện để đến nơi gọi là nội viện.
Có thể nghĩ tới ngăn ra một nơi để nghị sự, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy người tiền nhiệm nhất định không phải người không có ý tưởng, y chết sợ là thật có chút nội tình, nhưng Hoắc Chấn Bắc hiện tại cũng không ngu đến mức hỏi ngay bây giờ, hắn thấy nội viện có chút khung cảnh hoang tàn hỏi: "Nơi này sao lại như vậy? "
Trong sân nhà người bình thường không nói gì đến hoa cỏ quý giá, nhưng ở thời tiết cuối xuân đầu hè này cũng là xanh um tươi tốt, nhưng trong nhà này giống như trừ cỏ dại cũng chỉ có mấy cây không biết tên.
Sư gia giải thích: "Đại nhân trước kia không thích làm mấy cái này, ở đây cũng không mời người hầu hạ gì, sân nhà này vẫn luôn bỏ hoang, đại nhân nếu thích thì sau này có thể mời người đến làm.”
Đương nhiên, mời người tới đây phải tự mình bỏ tiền túi ra, cái này không cần nói ai cũng biết rõ.
Hoắc Chấn Bắc căn cứ vào những thứ này cũng đoán được rằng người cũ cũng là một người thanh liêm.
Hơn nữa trong sân này không có bóng dáng của những người hầu.
Hoắc Chấn Bắc hỏi: "Trong viện này có ai?"
Sư gia đáp: "Chỉ là một nữ đầu bếp và trượng phu bà ấy đang làm một chút công việc nặng nhọc."
Cả viện này toàn bộ người hầu cũng chỉ có một đôi phu thê, khó trách trông rất hoang vắng, ngược lại đây không phải là chuyện xấu, ít người, nghĩa là tương đối ít người phải đề phòng.
Hoắc Chấn Bắc gật đầu một cái nói: "Ta vừa vặn dẫn theo mấy người tới đây."
Sư gia biết vị đại nhân này đến từ kinh thành, đường thật xa mà dẫn người đến đây, chắc chắn là thiếu gia của một gia đình giàu có, chịu không được khổ, bên ngoài sư gia cười đồng ý, nhưng trong lòng suy nghĩ, chỉ cần dụ dỗ là được, sau này có chuyện gì mình cũng có thể nắm trong tay.
Ông ta nói với Hoắc Chấn Bắc: "Nếu đại nhân mang theo người tới, ngay bây giờ tiểu nhân sẽ đi sắp xếp người dẫn bọn họ tới."
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu một cái: "Không cần đâu, ta tự mình đi là được."
Sư gia cho là hắn cố ý khách sáo, cuối cùng vẫn sắp xếp người đi theo Hoắc Chấn Bắc ra cửa phủ đón người.
Chờ đến khi nhìn thấy một cô nương xinh đẹp xuống xe, ánh mắt ông ta gần như nhìn thẳng, một mặt là bởi vì dáng vẻ Yến Xu thật sự rất đẹp, mặt khác ông ta không ngờ Hoắc Chấn Bắc lại mang theo một nữ nhân, đặc biệt là thái độ của Hoắc Chấn Bắc đối với nàng, nếu nói rằng bọn họ không có việc gì, thì chỉ có người mù mới tin.
Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt không hài lòng của Hoắc Chấn Bắc, ông ta mới vội vàng thu hồi ánh mắt, vươn tay sang một bên rồi cúi người dẫn đường: "Đại nhân, phu nhân, xin mời."
Thực ra ông ta cũng hiểu người này nhất định không phải là thê tử mà Hoắc Chấn Bắc cưới hỏi đàng hoàng, dù sao thì luật pháp để đó, nhưng nhìn thấy sự thân mật của hai người, nhất là khi Hoắc Chấn Bắc đưa một cô nương như vậy đến đây, ông ta đã khéo léo đổi cách gọi.
Quả thật sau khi ông ta nói vậy cũng không ai phản bác lại, ngay cả trong mắt đại nhân mới nhận chức cũng dịu đi vẻ không hài lòng nhìn ông ta lúc nãy.
Sau đó ông ta lại giới thiệu cách bố trí của sân với Yến Xu, về phần phụ tử Lưu Phương Bình, họ có vẻ hơi miễn cưỡng khi phải sống trong nha môn, nhưng cuối cùng họ cũng không nói gì.
Mà sư gia cũng nhìn Lưu An thêm vài lần vì dáng vẻ tóc tai bù xù của hắn, nhưng cuối cùng ông ta cảm thấy Hoắc Chấn Bắc quan trọng hơn, cho dù cảm thấy hài tử này nhìn có chút điên khùng, ông ta cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục nói chuyện với Hoắc Chấn Bắc và những người khác.
Khi họ cất hết hành lý vào, cũng quen thuộc gần như không sai biệt lắm, sư gia mới rời đi, bộ dáng tựa như vẫn còn rất nhiều điều muốn nói.
Yến Xu cũng đi ra ngoài xem xét một cái, thấy người đó quả thật đi rồi, nàng vỗ ngực nói: "Người này ăn nói thật tốt, nói chuyện lâu như vậy cũng không có uống nước gì cả."
Hoắc Chấn Bắc nhìn phương hướng người nọ rời đi, thờ ơ nói: "Ông ta là sư gia ở đây, sư gia vốn chính là dựa vào miệng ăn cơm, tài ăn nói của ông ta sao có thể kém."
Sau khi nói xong, hắn hỏi Yến Xu: "Nàng cảm thấy người kia như thế nào?"
Yến Xu suy nghĩ một chút nói: "Ông ta có vẻ là người tốt, rất nhiệt tình dễ nói chuyện, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ quái, nhưng ta không thể nói rõ là chỗ nào, chỉ là trực giác mà thôi."
Hoắc Chấn Bắc khẽ cười: "Trực giác của nàng thật chính xác."
Có lẽ vì tâm tư trong sáng nên nàng không thể bị vẻ ngoài lừa gạt, ngay cả với bộ mặt lừa dối như vậy của sư gia, nàng cũng có thể cảm nhận được sự ác ý trong đó.
Những lời của Hoắc Chấn Bắc cũng có thể coi là một lời khen ngợi.
Nhưng Yến Xu trở nên căng thẳng vì những gì hắn nói, hỏi: "Người này có vấn đề gì hả?"
Yến Xu biết sư gia làm gì, thân phận này coi như là cánh tay phải của huyện lệnh, nếu người thân cận như vậy cũng có vấn đề, chẳng lẽ xung quanh không có người có thể tin tưởng hay sao?
So với sự lo lắng của Yến Xu, Hoắc Chấn Bắc có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí hắn còn an ủi: "Không sao đâu, ta chỉ mới tới đây thôi, bọn họ còn không quen thuộc với tân huyện lệnh, sẽ không tính toán đổi một người càng không quen đến."
Hơn nữa vừa rồi biểu hiện của hắn sợ rằng bọn họ cũng rất hài lòng, bằng không thái độ của sư gia đối với hắn sẽ không thân thiện như vậy.
Nhưng không cần phải nói cho nữ nhân này biết, nếu không nàng có thể sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
Nhưng câu nói của Hoắc Chấn Bắc hoàn toàn không đáng tin, ngược lại càng làm cho người ta lo lắng, nàng cảm thấy lời nói của Hoắc Chấn Bắc giống như nói, bây giờ bọn họ mới đến đây, cho nên bọn chúng cũng không dám động tay, chờ quen thuộc sẽ không kiêng kỵ nữa.
Yến Xu trong lòng lo lắng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Thấy Yến Xu không được an ủi, Hoắc Chấn Bắc suy nghĩ một chút nói: "Hơn nữa còn có phụ tử Lưu Phương Bình, bọn họ là người địa phương, bọn họ ở đây nhất định phải biết nhiều chuyện hơn chúng ta."
Yến Xu suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy, nàng nóng lòng muốn tìm hiểu xem người trong phủ đã xảy ra chuyện gì.
Thấy nàng lo lắng như vậy, Hoắc Chấn Bắc không ngăn cản mà cùng nàng đến chỗ phụ tử Lưu Phương Bình.