Quả thực là sẽ hiểu.
Đợi đêm khuya Yến Xu cảm nhận được giọng nói của bản thân trở nên khàn khàn, cùng nửa th*n d*** dường như sắp bị phế bỏ, trước khi ngủ mơ mơ hồ hồ nghĩ.
Chính là tiếc rằng cảm giác vẫn không bằng lúc không hiểu.
Yến Xu rất xoắn xuýt.
Một mặt nàng cảm thấy cùng Công tử làm những chuyện này rất thoải mái, mỗi khi vào thời điểm này nàng cũng cảm nhận được niềm ưa thích sâu sắc của Công tử đối với nàng, hơn nữa chuyện nàng muốn hài tử cũng chắc chắn không thể thiếu chuyện này.
Nhưng mặt khác nàng lại cảm thấy thể lực của Công tử quá tốt rồi.
Lần thứ nhất nàng cảm thấy thoải mái, cộng thêm sinh lý ở trong lòng, loại cảm giác đó, nàng cảm thấy đây quả thực là thời khắc hạnh phúc nhất trong đời người.
Lần thứ hai nàng cảm thấy hơi thoải mái quá mức, nàng có chút sợ hãi, cảm thấy người có âm thanh kêu la hết sức ngọt ngấy ấy một chút cũng không giống nàng.
Lần thứ ba nàng hoàn toàn chẳng quan tâm có giống nàng hay không, nàng chỉ muốn biết khi nào Công tử kết thúc, tại sao thể lực hắn lại tốt như vậy.
Lần thứ tư?
Đúng, có khi còn có lần thứ tư.
Tại sao vẫn sẽ có lần thứ tư.
Nàng cũng rất cự tuyệt.
Lúc này nàng muốn chính là bản thân tốt nhất là nhanh ngất đi một chút là được rồi, ngất đi thì cái gì cũng đều không biết.
Tóm lại Yến Xu đối với chuyện này vừa thích vừa sợ, quả thực không biết như thế nào để hình dung tâm tình của bản thân.
Nhưng thời gian dần dần trôi qua, Hoắc Chấn Bắc trở nên bận rộn, có lúc đến đêm khuya vẫn còn đang phê chữa công văn, loại cảm giác lo âu này của Yến Xu cũng bớt đi, nàng lại bắt đầu lo lắng thân thể của Hoắc Chấn Bắc.
Công vụ của huyện Lễ không nhiều, ít nhất lúc Hoắc Chấn Bắc mới từ Miêu trại trở về chính là như vậy, nhưng theo thời gian hắn dần dần chỉnh lý nha môn, sau đó lại dùng biện pháp lập mộc ở cửa thành, bách tính dần dần cảm giác được vị huyện lệnh mới tới này thật sự có chút không giống với những vị huyện lệnh trước đây, dần dần bắt đầu có tín nhiệm đối với nha môn, việc cần xử lí trong tay Hoắc Chấn Bắc cũng nhiều lên.
Huyện lệnh tiền nhiệm quả thực là một thanh quan, chỉ là học tập gian khổ dưới khung cửa sổ lạnh lẽo mười mấy năm, tuổi gần bốn mươi mới khảo trúng tiến sĩ, có một loại người thanh cao và cổ hủ cảm rễ sinh sôi trong nội tâm, y muốn chỉnh lý lại trị, lại không dùng đến thủ đoạn, cộng thêm người của nha môn gần như đều cấu kết với Miêu trại bên kia, y vừa đến lại muốn hùng tâm tráng chí* làm cho Miêu trại quy thuận, cuối cùng chỉ có thể tâm cao hơn trời, mạng mỏng hơn giấy, cuối cùng nguyên nhân cái chết cũng không rõ.
(*)Hùng tâm tráng chí: ám chỉ những người có quyết tâm lớn muốn trở thành người vĩ đại, và có ý chí kiên cường không khuất phục những người đàn áp, bóc lột.
Mà Hoắc Chấn Bắc an toàn từ Miêu trại trở về sau đó lại đem người của Miêu trại triệu tiêu tạo ra uy h**p rất lớn đối với người của phủ nha, từng người đều không dám làm trái lệnh của Hoắc Chấn Bắc.
Hoắc Chấn Bắc cũng không có ý muốn đều thay đổi hết tất cả bọn họ, chỉ là triệt bỏ những người ngày thường nhảy nhót lợi hại nhất, để có hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Về phấn Sư gia, ông ta làm người khéo đưa đẩy, mặc dù đối với người của Miêu trại quá mức cung kính, nhưng ở trước mặt Hoắc Chấn Bắc cũng chưa từng xuất hiện lỗi, hơn nữa ông ta quả thực là người hiểu rõ nhất toàn bộ huyện Lễ này, Hoắc Chấn Bắc cuối cùng vẫn giữ lại ông ta.
Nếu không phải bởi vì giữ lại người này, sự vụ hôm nay Hoắc Chấn Bắc phải xử lý còn nhiều hơn so với hiện tại.
Hắn bận rộn đương nhiên có chút không quan tâm được Yến Xu bên kia, đợi sau khi Yến Xu bắt đầu lại hành vi đưa thuốc bổ giống như lúc hắn thi khoa cử, hắn mới phát hiện hai người dường như đã rất lâu không có nói chuyện với nhau.
Bình thường lúc hắn dậy Yến Xu còn chưa tỉnh, đợi đến lúc hắn trở về thì nàng đã đi ngủ.
Ngày hôm đó sau khi Hoắc Chấn Bắc một ngụm uống hết bát canh Yến Xu đưa đến, liền ôm người ngồi lên đùi của bản thân, hỏi: “Có phải những ngày này để nàng lo lắng hay không?”
Yến Xu lắc đầu, khuyên nhủ: “Vẫn là thân thể quan trọng nhất, chàng không cần mệt nhọc.”
“Ừ.” Hoắc Chấn Bắc đáp một tiếng, để nàng ngồi ổn định trên đùi của hắn, hắn cầm công văn trên bàn tiếp tục xem.
Việc của huyện lệnh ở loại địa phương nhỏ này vừa nhiều vừa phức tạp, thật sự nghiêm chỉnh xử lý quả thực rất phiền toái, nhưng ôm nữ nhân này như vậy hắn lại cảm thấy tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đột nhiên hắn có chút không hiểu bản thân mấy ngày này tại sao lại bỏ quên nàng, thật sự bận rộn đến váng đầu rồi.
Yến Xu cứ như vậy yên tĩnh ngồi ở trong ngực Hoắc Chấn Bắc, cũng không nói gì.
Hoắc Chấn Bắc bình thường thích ôm nàng như vậy, nàng cũng đã quen hình thức sống chung của bọn họ.
Nói thật, mặc dù biết những ngày này đối phương rất bận rộn, nhưng liên tục nhiều ngày hai người đều không thấy mặt nhau, trong lòng nàng cũng sẽ bất an, lúc này như vậy lại ngược lại làm nàng cảm thấy an tâm.
Nàng sẽ không đi nhìn công văn của Hoắc Chấn Bắc, chỉ là cúi đầu lẳng lặng nhìn y phục của bản thân và y phục của Hoắc Chấn Bắc, dần dần nàng có chút buồn ngủ, đầu tựa vào lồng ngực Hoắc Chấn Bắc, vậy mà liền ngủ như vậy.
Đợi Hoắc Chấn Bắc xử lý xong hết tất cả công văn ở trên bàn, cúi đầu mới phát hiện người ở trong ngực đã ngủ mất rồi.
Hắn nhẹ chân nhẹ tay ôm người trở về phòng, thay nàng cởi y phục giày vớ, lại vắt khăn lông lau mặt và chân cho nàng, mới ôm người vào trong ngực đi ngủ.
Ngày thứ hai, Hoắc Chấn Bắc bị một loại cảm giác kỳ quái làm cho tỉnh giấc.
Mở mắt ra, nhìn thấy sắt trời bên ngoài đã sáng rõ, hắn sửng sốt một chút, hai ngày này rất ít dậy trễ như vậy, mà theo đó lại cảm giác khác thường truyền đến từ chỗ nhạy cảm.
Hoắc Chấn Bắc vô thức chuyển động vài cái, đợi đến lúc phản ứng kịp là đang làm cái gì, đã khống chế không nổi b*n r*.
Một cái đầu đen sì, mới từ lúc này chui ra khỏi chăn, khóe miệng còn dính vài giọt bạch trọc, dường như đang nói lại một trận hoang đường vừa nãy.
Yến Xu không dám nhìn Hoắc Chấn Bắc, sáng sớm lúc nàng tỉnh dậy không cẩn thận đụng phải cái chỗ đang tinh thần sáng láng của Hoắc Chấn Bắc, nghĩ đến bình thường hắn rất nhiệt tình đối với chuyện này, lại cộng thêm việc đau lòng hắn mấy ngày nay cực khổ, nàng vậy mà ma xui quỷ khiến chui vào trong chăn, lúc này nhớ lại, đây quả thực là hành vi can đảm nhất mà nàng làm trong đời này.
Nhất là lúc đối phương bắn, nàng không kịp tách ra, thế là không cẩn thận nuốt hết những thứ này, nàng có cảm giác không có mặt mũi gặp người nữa, toàn thân đều trở nên đỏ hồng.
Từ trước đến nay Hoắc Chấn Bắc không có chủ động để nàng làm những loại chuyện này, nàng cũng chỉ vừa mới bắt đầu biết được bản thân có thể hoài thai hay không, lúc đầu óc vô cùng không thanh tỉnh, mới chủ động làm những loại chuyện này, thế nhưng lúc đó nàng cảm nhận được niềm yêu thích của hắn, nhưng sau đó đối phương chưa từng yêu cầu nữa, cho dù hai người ở trên giường thay đổi rất nhiều tư thế, hắn cũng không nhắc đến yêu cầu này, thế nhưng hôm nay, nàng ma xui quỷ khiến lại làm như vậy.
Ngay cả Yến Xu cũng nghĩ mãi không ra trong thời khắc đó nàng rốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì.
Mùi vị của vật kia cũng không tốt, chỉ là cảm giác khóe miệng có thứ gì đó quá mức rõ ràng, nàng vô thức lè lưỡi l**m đi.
Ánh mắt Hoắc Chấn Bắc tối sầm, cầm khăn tay trên đầu giường, thay nàng lau đi.
Hắn không có nhắc đến chuyện vừa nãy, nhưng lau lau tay lại nhịn không được xóa bóp môi của nàng.
Yến Xu bị làm cho đau, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Bởi vì chuyện vừa nãy, khóe mắt của nàng vẫn còn hồng.
Hoắc Chấn Bắc rốt cuộc nhịn không được, xoay người áp nàng dưới thân.
Yến Xu vừa thừa nhận thảo phạt của người ở trên người nàng, vừa nhịn không được nói: “Công tử, trong nha môn…”
“Buổi chiều rồi xử lý!” Hoắc Chấn Bắc trực tiếp nói.
Mấy ngày này hắn xử lý nhiều công vụ như vậy, đã quên mất trong nhà còn có một đóa hoa tầm gửi cần tưới nước, hôm nay nhất định phải bổ sung lại.
Cuối cùng đóa hoa tầm gửi kia bị tưới nước quá mức, trở nên ỉu xìu, cũng không dám làm ra loại chuyện như sáng sớm hôm nay.
Vì vậy Hoắc Chấn Bắc lại dấn thân vào trong công vụ bận rộn, chỉ là lần này nếu như là lúc hắn ở trong thư phòng xử lý công vụ liền sẽ có thói quen ôm Yến Xu ở trong ngực.
Nữ nhân này rất nhẹ, ở trong ngực của hắn dường như không cảm nhận được trọng lượng, nhưng cái loại cảm giác tất cả của nàng đều bị hắn khống chế làm hắn cảm giác được nỗi tâm yên tĩnh, cho dù gặp phải một vài chuyện làm cho hắn muốn ném đồ vật trên tay xuống, hắn chỉ cần ngửi hương thơm mà đối phương phát ra liền có thể bình tĩnh trở lại, sau đó lại phân phó kẻ dưới, để sau này bọn họ gặp được loại chuyện thiểu năng này thí cứ giải quyết trước, không cần cầm đến trước mặt hắn.
Đương nhiên lần này, hắn sẽ không quên cứ cách vài ngày sẽ tưới nước cho cây hoa tầm gửi của hắn.
Thời điểm yên bình như vậy trôi qua rất nhanh.
Tất cả dần dần đi vào quỹ đạo, những công vụ đó cũng từ nhiều trở nên ít đi.
Mặc dù quan hệ với Miêu hệ trước sau vẫn không thể như mong muốn của triều đình, để cho bọn họ hoàn toàn quy thuận, nhưng ít ra Hoắc Chấn Bắc vẫn làm được hai bên cân bằng.
Quan phủ cuối cùng cũng có một độ tin cậy nhất định trong lòng bách tính, không hề giống như trước là một cái thùng rỗng đem đi bày biện cũng không đẹp, ngay cả trống kêu oan ở cửa nha môn, dùi trống đã mất từ rất lâu cũng không có người phát hiện.
Lúc này, Hoắc Chấn Bắc vẫn luôn duy trì quan hệ với Kinh thành, hắn không có thế lực gì ở Kinh thành, chỉ là lúc rời đi thu mua được vài tên tạp dịch ở phủ Công chúa, để bọn họ cứ cách vài ngày lại báo cáo cho hắn tình huống ở phủ Công chúa, đương nhiên là có liên quan đến huynh trưởng hắn và Công chúa.
Hắn đã ngây người ở chỗ này gần ba năm rồi, mà Công chúa và Phò mã trong phủ Công chúa cuối cùng cũng như người dưng nước lã, nghe nói là Công chúa say mê một nam nhân, thậm chí còn mang về phủ Công chúa rất nhiều lần, Phò mã cũng từng bắt gặp.
Thông qua miêu tả của đối phương, Hoắc Chấn Bắc suy đoán có lẽ là người nam nhân lúc hắn rời khỏi Kinh thành đụng phải.
Nhưng trong thư huynh trưởng gửi cho hắn, lại vẫn như cũ là tất cả đều bình yên, một chút cũng không nhắc đến những chuyện này, một phong thơ gần nhất còn là huynh trưởng nhớ về một ít chuyện lúc bọn họ còn nhỏ, cuối cùng còn nói nếu như có cơ hội thì muốn quay trở về quê hương nhìn một chút.
Hoắc Chấn Bắc biết đây là huynh trưởng triệt để chết tâm rồi, hoặc có lẽ cuối cùng bọn họ cũng muốn hòa ly rồi.
Một mặt Hoắc Chấn Bắc vì huynh trưởng tức giận bất bình, một mặt lại vì huynh trưởng cuối cùng cũng có thể rời khỏi phủ Công chúa mà vui vẻ.
Bất kể là như thế nào, không có cái gì quan trọng bằng tính mạng, mà rời khỏi phủ Công chúa chính là phương pháp lẩn trốn nguy hiểm trực tiếp nhất.
Chỉ là những thứ này rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán của hắn, dù sao trong thư huynh trưởng cái gì cũng không nói, mà trong thư của hạ nhân phủ Công chúa gửi cho hắn từ trước đến nay cũng không có nhắc đến những chuyện này.
Những chuyện này Hoắc Chấn Bắc chưa hề cùng Yến Xu nhắc đến, Yến Xu cũng chỉ biết tầm mỗi tháng hắn sẽ nhận được thư đến từ Kinh thành mà thôi.
Nàng vẫn luôn cho rằng đó là người nhà của Công chúa gửi đến, bởi vậy đối với gia đình của Hoắc Chấn Bắc có điều suy đoán, vì vậy từ trước đến nay nàng không có hỏi nhiều.
Hoắc Chấn Bắc biết thật ra Yến Xu vẫn luôn muốn hiểu rõ hắn nhiều hơn một chút, nhưng hắn vẫn luôn giả bộ bộ dàng không biết gì, mãi đến lúc Kinh thành đột nhiên đưa tới một tờ điều lệnh.