Hoắc mẫu có nhi tức liền quên đi nhi tử, Hoắc phụ từ trước đến nay lại không nói nhiều, bởi vậy sau khi trò chuyện ngắn gọn, rất nhanh huynh đệ hai người liền thoát khỏi cằn nhằn của Hoắc mẫu, đi đến phòng của Hoắc Chấn Nam.
Ngày đó Hoắc Chấn Nam cùng Công chúa hòa ly thì mang theo phụ mẫu chuyển ra phủ Công chúa, vì tránh lời ong tiếng ve của người khác, trước giờ y cũng chưa chuẩn bị chỗ ở khác, bởi vậy liền chuyển đến tiểu viện tử Hoắc Chấn Bắc từng ở.
Gian phòng của viện tử này thật sự cũng không nhiều, bởi vậy gian phòng Hoắc Chấn Nam hiện tại đang ở là gian phòng trước đây Yến Xu từng ở.
Sau khi Hoắc Chấn Bắc tiến vào gian phòng đầu tiên là vô thức quét mắt nhìn một vòng, thấy bố trí của gian phòng không chênh lệch quá nhiều so với ban đầu liền yên lặng thu hội tầm mắt, nhìn Huynh trưởng của bản thân, muốn biết rốt cuộc y muốn nói cái gì.
Hoắc Chấn Nam nhìn khuôn mặt của đệ đệ đã không tìm được chút nào khí tức thiếu niên nữa, dừng một chút, mới cảm thán nói: “Mấy năm nay đệ ở bên ngoài chịu khổ rồi.”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu, cũng không cảm thấy cực khổ, ba năm ở huyện Lễ mặc dù không không thể nói là mọi chuyện đều suôn sẻ, nhưng ngoại trừ đoạn thời gian vừa đến, cũng không tính là khó giải giải quyết.
Hắn đợi một lúc, thấy Huynh trưởng không có ý tứ giải thích, chủ động hỏi: “Điều lệnh của đệ?”
Hoắc Chấn Nam nghe vậy trong ánh mắt lộ ra một tia áy náy, giọng điệu của y có chút không lưu loát nói: “Là huynh có lỗi với đệ.”
Hoắc Chấn Bắc có chút không rõ cho lắm nhìn Hoắc Chấn Nam, lên chức thì thế nào cũng coi là một chuyện tốt, tại sao lại xin lỗi.
Chỉ nghe Hoắc Chấn Nam tiếp tục nói: “Huynh và Công chúa hòa ly là bởi vì Công chúa có thai.”
Hoắc Chấn Nam nói đến đây dừng lại một chút, hiển nhiên là hài tử này không phải là của y, nếu không thì cũng không có khả năng bởi vì có thai mà hòa ly.
“Lúc đó Hoàng thượng đối với Công chúa rất bất mãn, nhưng Công chúa vẫn kiên trì, Hoàng thượng liền hỏi huynh muốn cái gì, huynh chỉ nói muốn cáo lão hồi hương, không nghĩ đến không lâu sau đó thì lại cấp cho đệ điều lệnh như vậy.” Hoắc Chấn Nam nói xong, giọng điệu có chút bi ai.
Chuyện này rõ ràng là Hoàng đế cũng cảm thấy không đúng, nhưng tôn nghiêm của hoàng thất không cho phép chống cự, ông ta muốn cho Hoắc Chấn Nam chỗ tốt, thứ nhất là vì bồi thường, thứ hai cùng là muốn ngăn chặn miệng của người khác, nhưng Hoắc Chấn Nam không có tiếp nhận, thậm chí còn muốn hồi hương, vì vậy Hoàng đế liền đêm phần lễ bồi thường này đưa cho Hoắc Chấn Bắc.
Vốn đây có thể được coi là một chuyện tốt, nhưng người ở vị trí cao thương hay đa nghi, Hoắc Chấn Nam cự tuyệt phần bồi thường này thậm chí ngay cả Kinh thành cũng không muốn ở lại, ông ta liền suy đoán Hoắc Chấn Nam đối với chuyện này vẫn không thể tiêu tan hay không, thậm chí ghi hận trong lòng, đối với một người trong lòng có khúc mắc với hoàng thất, Hoàng đế nhất định sẽ không tín nhiệm, vì vậy lần nhậm chức này của Hoắc Chấn Bắc rất có thể là lần lên chức cuối cùng trong cuộc đời chính trị của hắn.
Hoắc Chấn Bắc rất nhanh hiểu rõ được chuyện này từ trong giọng điệu và biểu cảm của huynh trưởng.
Rõ ràng làm sai chuyện là Công chúa, nhưng cuối cùng bị áp chế lại là bọn họ, chuyện không có chút nào công chính như vậy thật sự làm cho người khác căm phẫn không thôi, nhưng kiếp trước Hoắc Chấn Bắc đã trải qua quá nhiều, thế nên hắn cũng bắt đầu chết lặng rồi.
Hắn nhìn gương mặt sống động ở trước mắt, dường như có thể loáng thoáng nghe thấy phụ mẫu ở cách vách đang nói chuyện với Yến Xu chuyện chuẩn bị hôn lễ như thế nào.
Không thể lên chức nữa thì sao, ít nhất người hắn để ý đều sống rất tốt, không có cái gì quan trọng hơn cái này.
Trên mặt Hoắc Chấn Bắc lộ ra vẻ tươi cười, nụ cười mang theo vài phần nhẹ nhõm đó rất nhiều năm rồi Hoắc Chấn Nam chưa nhìn thấy trên mặt của đệ đệ mình.
Nghe thấy hắn nói: “Không quan trọng, Huynh trưởng, vừa vẹn đệ cũng không thích Kinh thành, hơn nữa mảnh địa phương dưới quyền của đệ còn phụ cận với quê hương của chúng ta.”
Vì để tránh việc quan viên làm việc tư, bình thường quan viên nhậm chức sẽ không đi đến quê quán của bản thân, nhưng địa phương điều lệnh lần này muốn Hoắc Chấn Bắc đi lại cách quê hương bọn họ rất gần, đây có lẽ là lễ bồi thường của Hoàng đế.
Hoắc Chấn Nam từng thấy dáng vẻ dốc sức liều mạng cực khổ đọc sách của đệ đệ, cho rằng hắn nói những lời này chỉ để trấn an y, trên mặt không khỏi càng thêm áy náy: “Là huynh không cân nhắc chu toàn.”
Có một số việc cho dù bố trí rất rốt, nhưng đến lúc chính thức xảy ra, loại đồ vật gọi là tôn nghiêm nam nhân này vẫn lặng lẽ bốc lên, thế cho nên làm cho y cự tuyệt bồi thường của Hoàng đế, không nghĩ đến lại mang đến ảnh hưởng cho đệ đệ.
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy lại nhìn về phía Huynh trưởng mình, có chút không xác định hỏi: “Nam nhân bên cạnh Công chúa là?”
Hắn luôn cảm thấy nam nhân kia xuất hiện quá mức trùng hợp, vì sao đúng lúc sau khi Huynh trưởng nói với hắn những lời kia không lâu thì nam nhân kia lại xuất hiện, hơn nữa bất kể hắn hận Công chúa như thế nào, hắn không thể không thừa nhận Công chúa đối với Huynh trưởng vẫn có tình cảm, nếu không phải Huynh trưởng cố ý phóng túng, Công chúa có lẽ sẽ không đến mức nhanh như vậy liền biến thành thế này, mặc dù hắn thường nghe ngóng chuyện này, nhưng lại luôn cảm thấy tất cả đều không phải là trùng hợp.
Nhưng mà Hoắc Chấn Nam lại không có giải thích gì về chuyện này, chỉ là nói một ít về thân phận của người kia, là thứ tử của Bá Ninh Hầu gia.
Một nhà Bá Ninh Hầu mặc dù vẫn luôn giữ Hầu vị, nhưng thực tế đã suy tàn, muốn thông qua thứ tử bám người người Công chúa cũng không nói quá, nhưng Hoắc Chấn Bắc trước sau vẫn luôn cảm thấy mọi chuyện quá mức trùng hợp.
Hoắc Chấn Bắc biết Huynh trưởng cũng không phải là một người không có thủ đoạn, chỉ là y trọng tình cảm, cho nên người ngoài cảm thấy y có chút mềm yếu, nhưng bất kể là sự thật như thế nào, kết quả như hôm nay đã là tốt rồi, Hoắc Chấn Bắc cũng không muốn đi hỏi Huynh trưởng một ít chuyện y không muốn nói, vì vậy huynh đệ hai người liền ngầm thừa nhận để chuyện này trôi qua.
Vì vậy Hoắc Chấn Nam liền hỏi đến chuyện của Hoắc Chấn Bắc ở huyện Lễ, lúc biết được Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu ở huyện Lễ giống như một đôi phu thê bình thường, y cũng giống như phần lớn gia trưởng không khỏi nghĩ đến vấn đề hài tử.
Chỉ là so với Yến Xu cẩn thận từng li từng tí, y dùng biểu cảm mờ mịt hỏi: “Ở Kinh thành đại phu tốt rất nhiều, nếu như có nhu cầu, ngự y huynh cũng có thể miễn cưỡng mời một lần.”
Lời này bất kể là ám chỉ Yến Xu có vấn đề hay là Hoắc Chấn Bắc có vấn đề đều làm cho sắc mặt Hoắc Chấn Bắc thay đổi, cuối cùng cắn răng nói: “Không cần.”
Dáng vẻ này của hắn làm cho Hoắc Chấn Bắc nhận định rằng đệ đệ nhà mình có vấn đề, y không thể không khuyên hắn không nên giấu bệnh sợ thầy.
Sắc mặt Hoắc Chấn Bắc lúc trắng lúc xanh, hắn đương nhiên sẽ không nói chuyện hắn vẫn luôn uống thuốc, loại chuyện này nếu như để Hoắc mẫu biết được bà có thể sẽ ân cần dạy bảo nhắc đi nhắc lại ít nhất hai ba năm, bởi vậy hắn chỉ có thể yên lặng cõng cái nồi này trên lưng, âm thanh từ kẽ răng nặn ra nói: “Rất nhanh thì sẽ có.”
Hắn đã cập quan, hơn nữa hiện tại lại thăng lên ngũ phẩm, một cái phẩm cấp có thể mang theo gia quyến, hơn nữa Huynh trưởng và Công chúa đã hòa ly, chuyện làm hắn lo lắng dường như đã không còn, cũng là lúc nên có một hài tử rồi.
Cho dù Huynh trưởng không cùng Công chúa hòa ly, nhưng dáng vẻ càng ngày càng vội vàng của Yến Xu cũng đã làm cho Hoắc Chấn Bắc quyết định muốn hài tử, vì vậy lần trước sau khi dược hiệu hết, hắn cũng không có uống thuốc nữa.
Đoạn thời gian trước vẫn luôn gấp rút lên đường, vì vậy cũng không có khả năng hoài thai, nhưng hiện tại, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy nên cần thiết để cho ca hắn biết hắn một chút vấn đề cũng không có.
Hoắc Chấn Nam nhìn Hoắc Chấn Bắc dường như muốn nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn lại có chút không đành lòng, cuối cùng cổ vũ vỗ vỗ vai Hoắc Chấn Bắc nói: “Huynh tin tưởng đệ!”
Hoắc Chấn Bắc: “...”
Hoắc Chấn Bắc phất tay áo rời đi.
Hắn cảm thấy hiện tại hắn có lẽ phải đi tìm nữ nhân kia, chứng minh hắn một chút vấn đề cũng không có.
Đương nhiên nguyện vọng này không thể thực hiện.
Có lẽ là vừa mất đi một nhi tức phụ, Hoắc mẫu đối với nhi tức phụ mới là Yến Xu này tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình, mãi đến buổi tối vẫn luôn lôi kéo nhi tức mới của bản thân không buông, thế cho nên để cho Hoắc Chấn Bắc vườn không nhà trống?
Cũng không phải hoàn toàn đúng.
Tóm lại lúc Yến Xu vừa về đã rất muộn rồi, sắc mặt khó nén mệt mỏi.
Hai người đều phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, mặc dù Yến Xu ở trước mặt Hoắc mẫu cái gì cũng không để lộ ra, nhưng trên thực tế nàng đã rất mệt rồi.
Bộ dáng của nàng như vậy, Hoắc Chấn Bắc cho dù là cầm thú cũng không thể làm những việc kia, bởi vậy một đêm này không có chuyện yêu tinh đánh nhau trong truyền thuyết, hai người ngủ hết sức hài hòa, chỉ có tiếng hít thở liên tục.
Nhưng rất nhanh, Hoắc Chấn Bắc liền biết những ngày như vậy không chỉ là một ngày.
Hôn lễ của Huynh trưởng toàn bộ quá trình đều là hoàng thất lo liệu, Hoắc mẫu không có tham dự, bởi vậy đối với hôn lễ của tiểu nhi tử lại bộc phát ra gấp bội nhiệt tình, cộng thêm việc Yến Xu không phụ không mẫu, Hoắc mẫu tự giác ôm đồm vai trưởng bối của nhà gái, cưới tức phụ và gả nữ nhi đồng thời tiến hành, không thể nói là không bận rộn, liền làm cho cả nhà cũng không yên bình được, thậm chí Hoắc mẫu còn biểu hiện trước hôn lễ không thể cùng phòng, rõ ràng có ba gian phòng vừa đủ để bố trí, Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu cũng cứng rắn bị phân ra.
Hoắc Chấn Bắc phải chạy tới ngủ với Huynh trưởng, Hoắc mẫu thì ngủ cùng với Yến Xu, chuyện này làm cho Hoắc Chấn Bắc muốn trộm chạy đến cũng không có biện pháp.
Hoắc mẫu chọn được một đống ngày lành tháng tốt trong hoàng lịch, thậm chí còn có ý định đi ra ngoài tìm một đại tiên tính toán.
Chỉ là một bước này còn chưa thực hiện, hôn lễ của Công chúa còn nhanh hơn so với bọn họ.
Bụng của Công chúa trì hoãn nữa thì sẽ giấu không được, vì vậy cho dù đã có người biết nội tình ở trong này, nhưng để không làm mọi chuyện đều bị mọi người biết rõ, bọn họ vẫn chọn một ngày lành tháng tốt gần nhất tổ chức hôn sự, cho dù ngày này cách ngày Công chúa hòa ly cũng không lâu.
Lúc một nhà Hoắc Chấn Bắc nghe thấy tin tức này mọi người cũng không có phản ứng gì, nhưng phảng phất vẫn có chỗ nào không giống.
Đợi đến lúc ngày Công chúa thành hôn vòng quanh Kinh thành một vòng, tiểu viện tử của nhà Hoắc gia cũng không giống như người khác chạy đến bên đường xem náo nhiệt, bọn họ đóng chặt cửa viện, đều ở bên trong làm chuyện của bản thân.
Vài ngày sau, Hoắc phụ đột nhiên tuyên bố hôn sự của tiểu nhi tử sẽ về quê tổ chức, ở Kinh thành này cũng không có thân thích gì, quay về quê vừa vẹn có thể mời thân thích đến.
Không có ai dị nghị gì về chuyện này.
Địa phương Hoắc Chấn Bắc nhậm chức tuy rằng không phải là quê hương của hắn, nhưng chắc hẳn trước khi xin đi nhậm chức có thể tiện đường trở về quê một chuyến sẽ không có vấn đề gì.
Vì vậy sau khi Hoắc Chấn Bắc hồi Kinh không đến một tháng, hắn lại một lần nữa lên đường rời khỏi Kinh thành, có lẽ đời này sẽ không quay lại nữa.
Một nhà năm người bọn họ phân ra hai chiếc xe ngựa, Hoắc Chấn Bắc là đi nhậm chức, hắn và Yến Xu đơn độc một chiếc, Hoắc phụ bọn họ thì ngồi một chiếc khác.
Xe ngựa của Hoắc phụ bọn họ đi ở phía trước, Hoắc Chấn Bắc bọn họ thì rơi về phía sau một chút.
Trên đường đi dân chúng vẫn còn đang thảo luận về lễ thành hôn vừa rồi của Công chúa, Hoắc Chấn Bắc đã không quan tâm đi nghe xem bọn họ đang nói cái gì, ngược lại Yến Xu sau khi biết thân phận của Hoắc Chấn Nam, nhịn không được lắng nghe tiếng thảo luận ở bên ngoài.
Nàng nhẹ nhàng nhấc một góc của màng xe, mà đồng thời Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu nhịn không được nhìn ra bên ngoài chỗ nàng xốc lên.
Cảnh vật của Kinh thành đang theo sự tiến lên của bọn họ mà từng bước thụt lại.
Hoắc Chấn Bắc dường như nhìn thấy thiếu niên mười ba tuổi lúc trước mang theo ước mơ đi đến địa phương mà vô số người hướng tới này, sau đó lại mang theo hận thù từng chút từng chút giãy dụa để tồn tại được ở đây.
Tất cả đều theo hôn lễ mấy ngày trước mà kết thúc rồi, có chút hận chỉ có thể chôn ở trong lòng vĩnh viễn như vậy, nhưng hắn cũng vì sự hận này đã nhận được cái gì.
Ánh mắt của Hoắc Chấn Bắc thu hồi từ ngoài cửa sổ, rơi xuống trên người nữ nhân ở bên cạnh cửa sổ, hắn nói khẽ: “Thu lại màn cửa trước đi.”
Yến Xu nghe lời thu lại màn cửa, Hoắc Chấn Bắc ngoắc ngoắc tay, để người ngồi vào trong ngực bản thân.
Trong tiếng vó ngựa phía trước chính là phụ mẫu người nhà không có tổn hại gì của hắn, mà tiếng vó ngựa dưới thân đang biểu thị bọn họ đang dần dần rời xa đô thành phồn hoa này.
Quan thủ vệ theo lệ cũ ngăn lại xe ngựa, sau khi kiểm tra xong lại không để ý cho qua.
Không ai để ý hai chiếc xe ngựa đang dần dần biến mất ở trên đường của Kinh thành, cũng không ai để ý Phò mã tiền nhiệm của Công chúa đã cùng người nhà của y đi đâu.