Một hài tử được sinh ra sẽ mang đến cho gia đình cái gì?
Tiếng hoan hô? Cười nói? Hy vọng?
Đối với Hoắc Chấn Bắc mà nói tất cả đều không phải, hai từ duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là phiền toái.
Từ một khắc hài tử được sinh ra, Hoắc Chấn Bắc đơn phương phán định hắn và hài tử này không có nhãn duyên*, nhưng ở trước mặt Yến Xu hắn vẫn tận lực bảo trì hình tượng phụ thân tốt yêu mến hài tử.
(*)Nhãn duyên: dùng để chỉ mọi người có thể bị thu hút diện mạo, khí chất,... của nhau khi họ gặp nhau lần đầu tiên hay không.
Bảo hắn ôm hài tử thì hắn ôm hài tử, cho dù trên thực tế lúc ôm tiểu gia hỏa mềm nhũn giống như không có xương cốt này, tứ chi của hắn này có chút cứng ngắt.
Bảo hắn dỗ hài tử thì hắn dỗ hài từ, mặc dù hắn chỉ có thể khô cằn cầm sách đọc cho hài tử nghe.
Tóm lại không biết có phải do hắn ngụy trang quá thành công hay do hài tử kia không biết có cọng dây thần kinh nào sai hay không vậy mà vô cùng dính hắn, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng phải ghé vào trên người Hoắc Chấn Bắc mới có thể ngủ được.
Mỗi ngày vào thời điểm này Hoắc Chấn Bắc đều muốn xách hài tử này lên, ném trở về giường nhỏ của nó, thế nhưng bên cạnh hắn chính là Yến Xu đang nằm, đối phương đang đầy mắt ôn nhu nhìn hình ảnh tốt đẹp chung đụng hài hòa giữa hai phụ tử, Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể nhịn xúc động kia xuống đáy lòng.
Nhưng mà, mỗi ngày đều bị một cảm giác ấm áp đánh thức, cái này hắn nhịn không được.
Lúc lần thứ năm Hoắc Chấn Bắc bị nhi tử của bản thân tưới nước tiểu cho tỉnh, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy chuyện tìm nhũ mẫu này vô cùng cấp bách.
Vốn Hoắc mẫu dự định ở lại đây chăm sóc hài tử cho đến lúc hài tử có thể đi đường, vì vậy bà hoàn toàn ngăn chặn ý tưởng tìm nhũ mẫu sớm này của Hoắc Chấn Bắc, ai biết, bên này Yến Xu vừa mới hết ở cữ không lâu, đại ca hắn bên kia lại truyền đến tin tức có manh mối với cô nương nhà người ta.
Một bên là tiểu nhi tử đã kết hôn sinh hôn, cuộc sống mỹ mãn, con đường làm quan thuận lợi, một bên là đại nhi tử vừa mới hòa ly lại không còn chức quan, Hoắc mẫu cân nhắc hai bên, vẫn là cảm thấy đại nhi tử thảm hơn, vì vậy không bao lâu thì giống như lúc đến, thu thập một bao y phục nhỏ, ngựa không ngừng vó mà đi nỗ lực vì cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của đại nhi tử.
Nhưng Hoắc mẫu vừa đi, đôi phu thê tân thủ không có kinh nghiệm chăm hài tử này lập tức trở nên luống cuống tay chân, may mà hài tử cũng coi là nhu thuận, không thường khóc náo, chỉ là không biết trong khi sống chung với cha nương nó đã sinh ra ảo giác gì, vậy mà không kề cận với nương của bản thân giống như những hài tử bình thường, mà lại dính vào người cha trong lòng không biết đã ghét bỏ nó bao nhiêu.
Mà sau khi Hoắc Chấn Bắc bị hài tử tra tấn đến sắp hỏng mất, ánh mắt nhìn hài tử của chính mình cũng càng ngày càng không thích hợp, hắn cảm thấy hài tử này tuổi còn nhỏ mà đã có tâm kế rồi, rõ ràng phụ tử hai người nhìn nhau đều ghét bỏ nhau, nó lại một hai dính lên người hắn, nhìn nó nữa đêm náo bản thân, còn thường xuyên đi tiểu lên người bản thân, nó nhất định là đang thông qua lại phương thức này để báo thù bản thân hắn.
Yến Xu vốn không biết biến động giữa hai phụ tử này, thấy Hoắc Chấn Bắc muốn tìm nhũ mẫu cho hài tử nàng cũng không cự tuyệt, dù sao những ngày này có thể nhìn ra hắn quả thực rất vất vả, vừa phải xử lý công vụ ở nha môn, vừa phải chăm hài tử.
Trái lại bản thân Yến Xu, hài tử ngoại trừ lúc muốn uống vài ngụm sữa, bình thường ở trước mặt nàng đều rất ngoan, hơn nữa còn là bộ dạng không cần nàng, thậm chí ở chỗ nàng chưa lâu liền đưa mắt nhỏ đi tìm cha nó, một khi tìm thấy cha nó, liền lập tức vươn tay muốn hắn ôm.
Lúc trước Yến Xu nghe những phụ nhân từng sinh hài tử kia nói các lời như chăm hài tử vất vả bao nhiêu, một tháng giảm hai mươi cân*, nàng còn mơ hồ lo lắng bản thân không gánh vác nỗi, kết quả hiện tại mỗi lần nàng nhìn vào trong gương thấy gương mặt bản thân dường như lại mượt mà thêm vài phần, chỉ có thể lo lắng tướng công của nàng không gánh vác nổi.
Tìm nhũ mẫu không phải là một chuyện dễ dàng, nhất là bọn họ lại cần gấp như vậy.
Vừa muốn xuất thân trong sạch, còn phải sinh con chưa lâu, thân thể khỏe mạnh, còn muốn cách đối nhân xử thế bình thường của nàng ta không có vấn đề gì lớn.
Hoắc Chấn Bắc tìm kiếm trong thành mà bản thân đảm nhiệm, vài ngày sau, mới tìm được một nữ tử gần ba mươi tuổi.
Nàng ta cũng là vừa hết ở cữ không lâu, vừa lúc gần tháng với Yến Xu, người lớn lên cũng rất hòa thuận, dáng vẻ rất có phúc khí, hơn nữa mặc dù gia cảnh không quá tốt, nhưng đánh giá của đồng hương đều rất tốt, Hoắc Chấn Bắc và Yến Xu sau khi điều tra rõ ràng đều rất vừa ý với người này, ngày thứ hai liền bảo nàng ta tiến vào trong viện tử của bọn họ, muốn để nàng ta quen thuộc với hài tử trước một chút.
Ai biết bọn họ vừa ý thì hài tử lại không vừa ý.
Lúc đầu thái độ của nó đối với người xa lạ này còn coi như tốt, bởi vì có phụ mẫu ở bên cạnh, thậm chí dưới sự trêu đùa của nhũ mẫu còn cười cười, ai biết Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc vừa rời khỏi, hài tử liền lập tức mở miệng khóc lên, vì vậy Yến Xu và Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể vội vàng quay lại.
Hơn nữa càng quá đáng hơn chính là hài tử này căn bản không uống sữa người khác ngoại trừ Yến Xu, nó thà rằng đói đến mức khó chịu khóc lên, cũng không thèm đụng đến sữa mà nhũ mẫu đang đút cho nó.
Mới bắt đầu Yến Xu còn cho rằng là do tiểu gia hỏa này không quen thuộc nhũ mẫu nên mới như vậy, vì vậy nàng liền cùng với nhũ mẫu chơi cùng với tiểu gia hỏa này, muốn để nó nhanh chóng quen thuộc với nhũ mẫu.
Thậm chí lúc tiểu gia hỏa này khóc muốn tìm cha nó, Yến Xu cũng vô cùng phối hợp với nhũ mẫu đưa nó đến trước mặt Hoắc Chấn Bắc.
Mặc dù Hoắc Chấn Bắc đối với tiểu gia hỏa này gần như đã nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến đau dài không bằng đau ngắn, vì vậy mỗi lần cũng tương đối phối hợp.
Nhưng thời gian dần dần trôi hắn cũng phát hiện ra, bọn họ phối hợp nhưng tiểu gia hỏa này một chút cũng không phối hợp, quan hệ giữa nó với nhũ mẫu cũng không có xu thế hòa hoãn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, biến thành ở cùng một chỗ với Yến Xu thì muốn đi tìm Hoắc Chấn Bắc, ở cùng một chỗ với nhũ mẫu thì càng muốn đi tìm Hoắc Chấn Bắc, dường như cha nó chính là một cục đường tùy thời di động, nó quả thực muốn tùy thời tùy chỗ đều thấy hắn.
Vì vậy, sau một tháng, nhũ mẫu đạt được một khoản thù lao phong phú, thành công lui thân, chỉ lưu lại Hoắc Chấn Bắc và nhi tử của hắn mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhìn nhi tử của bản thân sau khi bò đến dưới chân của cha nó ốm lấy bắp đùi của hắn, Yến Xu ngồi xổm ở bên cạnh gọi: “Bánh mật, lại đây, đến chỗ của nương này, đừng quấy rầy cha con.”
Bánh mật là nhũ danh của hài tử này, vốn hài tử cũng không phải được gọi bằng cái tên này, chỉ là Yến Xu nhìn bộ dáng nó dính như hồ dán lên người cha nó, đột phá ý tưởng liền đặt cho nó cái nhũ danh này.
Bánh mật nghe thấy âm thanh của nương nó, xoay đầu, nhìn nương nó, sau đó lại cúi đầu nhìn đồ vật đang ôm trong tay, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy xoắn xuýt.
Hoắc Chấn Bắc bị nhi tử của bản thân ôm chân lâu như vậy, nhìn dáng vẻ nó vẫn luôn không buông tay, nhịn không được đá nhẹ, muốn để nhi tử ngu xuẩn của bản thân buông chân hắn ra.
Nào có thể ngờ được nhi tử ngu xuẩn vừa thấy cái chân kia động, vậy mà cười “ha ha ha” lên, ôm bắp đùi của Hoắc Chấn Bắc không chịu buông tay, cũng hoàn toàn làm lơ tiếng kêu của nương nó.
Ở đây là thư phòng của Hoắc Chấn Bắc, mặc dù bởi vì nhi tử của bản thân không hiểu nguyên nhân lại dính hắn, Hoắc Chấn Bắc vì thuận tiện đã đem toàn bộ gian phòng đều trải một tầng thảm thật dày, nhưng nhi tử của bản thân làm tổ dưới bàn sách ôm chân của bản thân quả thực rất kỳ cục, Hoắc Chấn Bắc bỏ công văn trên tay xuống, cúi đầu nhìn nhi tử của mình, ý đồ để nó cảm nhận được sự bất mãn trong mắt của lão phụ thân nhà mình.
Nhưng nhi tử tâm cơ này của hắn hoàn toàn không để ý đến ám chí của phụ thân nó, ngược lại còn có ý đồ thuận theo chân của Hoắc Chấn Bắc mà bò lên.
Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể ôm nó ra khỏi chân của mình, để nó ngồi ở bên bắp đùi, lại lặp lại động tác cúi đầu nhìn nó lúc nãy, ý đồ dùng khoảng cách càng gần càng rõ ràng để nhi tử của bản thân cảm nhận được sự bất mãn của phụ thân nó.
Ai biết nhi tử của hắn lại ôm lấy đầu của lão cha nhà mình bôi cho một mặt đầy nước miêng.
Hoắc Chấn Bắc: “...”
Cả người Hoắc Chấn Bắc cứng lại.
Mà Bánh Mật vừa bôi một mặt nước miếng cho lão cha nhà mình lại vỗ tay, dáng vẻ cười “ha ha” vô cùng cao hứng, dường như vô cùng vừa ý với tiết tấu vừa nãy của bản thân.
“Hoắc Đình!” Hoắc Chấn Bắc cắn răng, gọi đại danh của nhi tử nhà mình.
Lúc này Yến Xu lanh tay lẹ mắt vội vàng giải cứu nhi tử nhà mình từ trong tay phu quân sắp bạo nổ ra.
Nhìn gương mặt nhi tử ngốc còn cười ngây ngô, hoàn toàn không biết một khắc sau sẽ có một bàn tay rơi xuống mông của nó, nàng vội vàng giải thích với Hoắc Chấn Bắc: “Đây là Bánh Mật thích chàng đấy.”
Ánh mắt Hoắc Chấn Bắc lạnh lẽo nhìn về phía như tử của mình, cảm nhận được cảm giác dính dính nhớt nhớt trên mặt của bản thân, trong lòng suy nghĩ, nương nó ngay cả một chút cũng không nhìn ra được tâm cơ của nhi tử.
Mà Bánh Mật hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của lão cha nhà mình, hai con mắt to tròn vô cùng ngây thơ nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Bánh Mật rất thích người nam nhân lớn lên giống mình này, nó cảm thấy hai người lớn lên giống nhau chơi rất vui, vì vậy mỗi ngày liền thích ở cùng hắn một chỗ.
Đương nhiên Hoắc Chấn Bắc hoàn toàn không biết ý nghĩ của tiểu gia hỏa này, hắn đã nhận định đối phương là một nam hài tâm cơ rồi.
Thế cho nên này sau này khi tiểu hài tử này càng lớn thì càng giống hắn, thậm chí hắn cảm thấy đây là hài tử cố ý, cố ý làm như vậy để hấp dẫn sự chú ý của nương nó, đả kích địa vị của bản thân hắn trong lòng nương nó.
Hắn đã hoàn toàn không để ý đến tiểu hài tử làm sao có thể khống chế được việc bản thân lớn lên giống ai, cùng với việc tiểu hài này rõ ràng muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Đương nhiên lúc này Hoắc Chấn Bắc chỉ nhìn Yến Xu, dối trá cười nói: “Phải không, ta cũng rất thích nó, không nghĩ đến hài tử này lại dính ta như vậy.”
Yến Xu gật đầu: “Đúng vậy, ta nghe người khác nói hài tử bình thường đều sẽ tương đối thân cận với nương của mình, không nghĩ đến tiểu Bánh Mật nhà chúng ta lại có chút không giống với người khác.”
Lời này của Yến Xu không khỏi có chút giọng điệu ghen tỵ.
Rõ ràng là bản thân hoài thai mười tháng, liều sống liều chết sinh hạ hài tử, kết quả lại thân cận với cha nó hơn, trong lòng vẫn luôn không khỏi có chút cảm giác chua chát.
Hoắc Chấn Bắc có thể làm gì, hắn chỉ có thể có chút lúng túng cười cười, ngay cả lời an ủi cũng không biết nói như thế nào, quỷ mới biết hắn căn bản không muốn hài tử này thân cận với hắn như vậy, nhưng vừa nghĩ đến hài tử này thân cận với Yến Xu như vậy, một ngày mười hai canh giờ đều dính lấy nàng, trong lòng hắn càng không hài lòng, vì vậy tạm thời cứ như vậy trước đi.
Hiện tại nó có thể ỷ vào bản thân nhỏ muốn làm gì thì làm, vẫn được mẫu thân của mình che chở, đợi nó biết đi biết nói, xem bản thân hắn làm thế nào bẻ nó lại.
Đương nhiên, cuối cùng ý tưởng này vẫn không có thực hiện được, hắn liền tuyệt vọng phát hiện thai thứ hai của bọn họ lại có thể đến lặng lẽ như vậy.
Lúc này Bánh Mật đã ba tuổi rồi, tuổi tác đúng với dự tính định bẻ lại nó của Hoắc Chấn Bắc, kết quả hài tử thứ hai đột nhiên xuất hiện này làm cho Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể bẻ đi ý tưởng này của bản thân.
Đương nhiên Hoắc Chấn Bắc của lúc này vẫn chưa biết, tuyệt vọng hơn chính là sau khi hài tử này sinh ra hắn phải trải qua sự tàn phá như vũ bão, đương nhiên những thứ này đều là nói sau.
Lúc này mọi người đều ngóng trông Yến Xu lần này cũng bình an sinh con, tốt nhất là một nữ nhi, nhi nữ song toàn.