Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 7

Mang tâm trạng thấp thỏm này, ngày hôm sau lúc Yến Xu nấu cơm cũng không dám làm nhiều, nhưng vừa nghĩ ngày hôm qua hắn để cho mình làm nhiều một chút, chỉ có thể làm không sai biệt lắm phần cơm hai người, sau đó hấp thêm mấy cái bánh bao.

 

Loại đồ vật như bánh bao này nếu ăn không hết để lại cũng không sao.

 

Hoắc Chấn Bắc nhìn thấy cơm trong chén của Yến Xu nhiều hơn không ít, mặc dù vẻ mặt không có thay đổi rõ ràng, nhưng ánh mắt liền ôn hòa hơn một chút.

 

Nàng nghe lời mình như vậy, lần này Hoắc Chấn Bắc rất hài lòng.

 

Hắn nhìn Yến Xu vừa ăn hai chén cơm vừa nhìn mình, không biết là đang lo lắng hắn không hài lòng với thức ăn hay là lo lắng mình sẽ ép nàng ăn cơm.

 

Ánh mắt Hoắc Chấn Bắc nhìn mặt nữ nhân kia, nàng vội vàng cúi đầu, tựa hồ muốn đem mặt úp vào chén cơm, rốt cuộc cũng không nhìn hắn nữa.

 

Ăn cơm xong, Yến  Xu nhanh nhẹn thu dọn chén đĩa đi trù phòng, mà Hoắc Chấn Bắc trở lại thư phòng đọc sách.

 

Nói là ở cùng một chỗ, nhưng hai người trừ lúc ăn cơm còn lại chẳng thấy mặt, thỉnh thoảng Hoắc Chấn  Bắc ở cửa sổ có thể thấy bóng nữ nhân kia phơi y phục, loại cảm giác này giống như cảnh tượng một nhà bốn người bọn họ còn ở trong tiểu viện nông thôn.

 

Huynh trưởng đọc sách trong phòng, phụ thân ra ruộng làm việc, mà mẫu thân ở nhà chính là nấu nướng giặt đồ.

 

Hơn nữa bố trí của căn nhà này giống nhau, có lúc Hoắc Chấn Bắc không nhịn được có cảm giác hoảng hốt, cuộc sống an nhàn thoải mái như vậy có lẽ chính là điều mà huynh trưởng khao khát.

 

Nhưng mà y không có lựa chọn, Công chúa coi trọng, y vừa không có hôn ước, y gần như không có cơ hội từ chối, cứ như vậy thành Phò mã.

 

Nghĩ tới đây, Hoắc Chấn Bắc nheo mắt lại, thu hồi tầm mắt nhìn về ngoài cửa sổ.

 

Hạnh phúc của huynh trưởng, hắn không biết ở đâu, nhưng ít nhất không phải là nữ nhân này.

 

Yến  Xu cảm nhận được có tầm mắt ở sau lưng, quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng công tử ở bên cạnh cửa sổ nghiêm túc đọc sách, nàng lắc đầu một cái, nghi ngờ mình nhìn nhầm, lại lần nữa quay người tiếp tục phơi y phục.

 

Y phục của hai người không nhiều, thật ra thì mỗi ngày phần lớn thời gian Yến Xu đều không có chuyện gì để làm.

 

Lúc rãnh rỗi nàng sẽ làm một chút đồ thêu.

 

Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân không muốn tái giá, một người nuôi nàng trưởng thành. Ông ấy có lúc viết thơ, nhưng cái này kiếm tiền cũng không nhiều, có lúc sẽ tìm việc cần sức lực, chỉ là kiếm được cũng không nhiều lắm, cuộc sống cha con bọn họ thường xuyên bữa đói bữa no, sau đó có một thẩm nhà hàng xóm thấy bọn họ quá khó khăn, dạy nàng làm vài món đồ thêu, nàng dựa vào cái này bán chút tiền, dầu gì cũng có thể ăn mấy bữa no.

 

Nói là phương tiện để kiếm sống, thật ra Yến Xu thật lòng cũng có mấy phần thích việc này, y phục của nàng, của phụ thân gần như đều là nàng làm, nhìn người nàng quan tâm mặc y phục nàng làm, trong lòng có một loại cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.

 

Thật ra nàng cũng muốn làm mấy bộ y phục cho công tử, chỉ là cảm thấy như vậy không khỏi có chút đột ngột, nói không chừng còn có hiềm nghi cố ý lấy lòng, nghĩ đến bộ dáng không chút cảm tình của công tử, cuối cũng vẫn là từ bỏ ý nghĩ này, chỉ làm một chút đồ thêu coi như giết thời gian.

 

Nhưng mà khi nàng nhìn thấy Hoắc Chấn Bắc mấy ngày liên tục đều mặc mấy bộ y phục thay ra giặt vẫn là nhịn không được ở sau một lần ăn cơm xong đánh bạo hỏi: “Công tử, ta, ta làm mấy bộ y phục cho ngài thay đổi được không?”

 

Kiếp trước hắn bận rộn xuống đất cùng người khác, lên núi, mấy ngày mấy đêm không rửa mặt cũng có, vì vậy Hoắc Chấn Bắc đối với ăn mặc cũng không để ý, nghe Yến Xu hỏi như vậy, hắn liền theo bản năng nhìn y phục mình một cái. 

 

Không bị hỏng, cũng không bẩn.

 

Hắn không hiểu ý của Yến Xu lắm.

 

Nghĩ tới đối phương giống như cũng chỉ có một bộ y phục, hắn cảm thấy mình đã biết cái gì, liền nói: “Ngươi tự đi mua hai bộ, lấy tiền từ chỗ ta cho ngươi chi dùng trong nhà, nếu không đủ thì hỏi ta.”

 

Ngày thứ hai Yến Xu vào ở, Hoắc Chấn Bắc đưa cho nàng một khoản tiền nói là tiền công của nàng và tiền chi tiêu trong nhà của tháng này, gần như toàn bộ số tiền này Yến Xu đều dùng để mua thức ăn.

 

Thấy mình bị hiểu lầm, Yến Xu vội vàng lắc đầu giải thích: “Không, không phải, công tử, ý ta không phải như vậy.”

 

Hoắc Chấn Bắc không để ý lắm nói: “Có phải ý này hay không cũng không sao, sau này chuyện mua y phục, đồ ăn, ngươi quyết định là được.”

 

Lời nói này giống như hai người là lão phu thê sống chung nhiều năm, mặt Yến Xu đỏ lên một chút.

 

Nàng gật đầu một cái, nói: “Được.”

 

Mặc dù đồng ý nhưng nàng cũng không định như lời nói của Hoắc Chấn Bắc mua y phục cho hai ngời, mà đi tiệm vải bên ngoài cắt một chút vải màu xanh đen và màu xanh nhạt trở về làm y phục cho Hoắc Chấn Bắc.

 

Bởi vì làm quen những thứ này, tay chân Yến Xu nhanh nhẹn, chỉ mấy ngày làm xong hai bộ y phục.

 

Nàng không biết kích cỡ của Hoắc Chấn Bắc, cũng không dám đi tìm hắn để đo, chỉ có thể căn cứ theo kinh nghiệm của mình mà cắt một cái kích cỡ.

 

Vì vậy làm xong y phục nàng trực tiếp đưa cho Hoắc Chấn Bắc.

 

“Công tử, cái này, y phục ta đã làm xong, ngài thử một chút, nếu có chỗ nào không thích hợp ta sửa lại.” Yến Xu có chút thấp thỏm đưa y phục trong tay đến trước mặt Hoắc Chấn Bắc.

 

Ánh mắt Hoắc Chấn Bắc nhìn về y phục trên tay Yến Xu, sau đó nhìn về bộ y phục không thay đổi trên người Yến Xu hỏi: “Không phải để cho ngươi mua mấy bộ y phục cho mình hay sao?”

 

“Hả?” phản ứng của Hoắc Chấn Bắc khiến cho Yến Xu có chút không dự đoán được, nàng ngẩng đầu lên ngây ngô nhìn Hoắc Chấn Bắc.

 

Vẻ mặt của Hoắc Chấn Bắc trở nên khó coi hơn, hắn không đưa tay nhận y phục Yến Xu đang cầm, mà nói lại một lần nữa: “Nếu không có y phục thay đổi, tại sao không làm thêm mấy bộ y phục cho mình?” 

 

Lúc này Yến Xu mới nhận ra Hoắc Chấn Bắc là đang nói mình không đổi y phục.

 

Y phục này rõ ràng là nàng mới làm, trên mặt Yến Xu có chút đỏ lên, chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: “Ta có y phục rồi.”

 

Nàng để một tay trống không kéo một cái y phục của mình, dùng âm thanh gần như không nghe được nói: “Y phục này đều là ta mới vừa làm.”

 

Y phục của nàng vốn đều để trên chiếc xe ba gác kia, nhưng chờ nàng trở về đã không còn, như vậy trước hết, nàng nói như thế nào cũng phải làm một bộ y phục không tệ cho mình đã.

 

Lúc Hoắc Chấn Bắc mới đưa tiền cho nàng, nàng đến ngay tiệm vải mua một mảnh vải về. Bởi vì đang ở kỳ chịu tang, màu vải thuần trắng, ở trên gần như không nhìn thấy hoa văn. Nàng dùng một mảnh vải làm ba bộ y phục, kiểu dáng của ba bộ cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng ở trong mắt Hoắc Chấn Bắc mấy bộ này không có gì khác nhau, vì vậy hắn cho là nàng mặc cùng một bộ.

 

Hôm nay nghe được Yến Xu giải thích, hắn nhớ lại một chút nữ nhân này mặc y phục trong khoảng thời gian này, có lẽ có khác nhau? Có lẽ là không có, hắn cau mày, hoàn toàn không phân biệt được, cuối cùng vẫn nhận lấy y phục trong tay nàng nói: “Có y phục là được, ở chỗ của ta, có cái gì thiếu nhớ phải nói với ta.”

 

Yến Xu gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn y phục trong tay hắn.

 

Hoắc Chấn Bắc trong tay cầm lên y phục, nhìn Yến Xu như vậy hỏi: “Ngươi phải ở chỗ này nhìn ta thay y phục?”

 

Yến Xu vội vàng lắc đầu: “Không, không phải, ta đi ra ngoài.”

 

Yến Xu nói xong lấy tốc độ nhanh như chớp chạy ra ngoài, còn đóng cửa thật chặt, sau đó đứng ở cửa, nói vào bên trong: “Công tử, ngài thử nhìn một chút, có chỗ nào không hợp ta lập tức sửa lại giúp ngài.”

 

Nhìn bóng lưng thẳng tắp đứng ở cửa, Hoắc Chấn Bắc nheo mắt lại một cái, trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.

 

Cho đến lúc này hắn mới cẩn thận nhìn y phục trong tay.

 

Hắn không có nghiên cứu gì về y phục, hai bộ y phục, một màu xanh đen, một màu xanh nhạt, hắn thấy chỉ màu sắc khác nhau tương đối lớn ra, kiểu dáng cũng không có gì khác, còn Yến Xu cố ý bỏ công sức ở chỗ ống tay áo, góc áo thêu hoa văn chìm, ngoại trừ cảm thấy có chút tinh tế bên ngoài, hắn hoàn toàn không cảm giác được đối phương đã phí bao nhiêu tâm tư.

 

Chỉ là nếu y phục đã đưa đến tay hắn, thử một chút cũng không sao, hắn cởi áo ngoài và mặc vào đồ ở trong tay.

 

Y phục mặc lên người không tính là vừa người, rộng một chút, nhưng mà không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy không vấn đề gì, vì vậy hắn cởi y phục ra, một bộ khác cũng không thử đã trực tiếp bỏ vào tủ đồ.

 

“Vào đi.” Hắn nói với người đứng ngoài cửa.

 

Yến Xu nghe thanh âm, vội vàng đẩy cửa đi vào, vốn cho là trên người công tử sẽ mặc y phục nàng làm, không nghĩ tới hắn đã đổi về đồ cũ, ánh mắt nàng thất vọng một chút, nhưng rất nhanh lên tinh thần hỏi: “Thế nào, y phục có vừa người không?”

 

Hoắc Chấn Bắc gật đầu một cái nói: “Vậy sau này y phục của ta sẽ do ngươi làm.”

 

Chuyện có thể vì hắn làm thêm nhiều y phục nữa Yến Xu mong còn không được, Yến Xu vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng đã lên kế hoạch lần sau đi ra ngoài cắt bao nhiêu vải.

 

Thấy Yến Xu đồng ý, Hoắc Chấn Bắc tiếp tục nói: “Vậy sau này ta cho ngươi nhiều hơn một khoản tiền, coi như là là tiền làm y phục.”

 

Mặc dù không biết thân phận của Hoắc Chấn Bắc, nhưng nhìn bộ dáng này của Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu cũng không dám mua vải quá kém cho Hoắc Chấn Bắc, vì vậy tiền mua hai mảnh vải quả thật tốn không ít, cho nên nàng không có từ chối, mà nói: “Bây giờ tiền còn đủ, nếu không đủ tiền ta lại tìm công tử.”

 

Hoắc Chấn Bắc suy nghĩ một chút, mặc dù biết nữ nhân này không phải là người đặc biệt để ý tiền bạc, nhưng tiền tài động lòng người, nói không chừng mình lập tức cho nàng quá nhiều tiền, nữ nhân này sẽ trực tiếp mang khoản tiền này đi, vì vậy hắn gật đầu một cái, coi như đồng ý với ý kiến của nàng.

 

Hoắc Chấn Bắc không để Yến Xu ký khế ước bán thân, cho nên nếu lúc nào Yến Xu muốn đi cũng có thể đi được.

 

Mặc dù Hoắc Chấn Bắc muốn nuôi nữ nhân này ở bên cạnh mình, nhưng chẳng biết tại sao, hắn không nghĩ để nữ nhân này bán mình cho hắn, có lẽ bởi vì nữ nhân này đã từng là một nửa đại tẩu của hắn, hắn không muốn dùng loại khế ước bán thân này làm nhục nàng, hoặc là làm nhục huynh trưởng hắn.

Bình Luận (0)
Comment