Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 70

 Mặt trời đã treo cao trên bầu trời, trên người của người đi đường đều mặc xiêm y mỏng rồi.

 Yến Xu một thân đồ tang, quỳ gối ở góc tường, lại cảm nhận được lãnh ý từ trong lòng lan ra đến toàn thân, làm cho nàng khống chế không được run vài cái.

 Trên đầu của nàng cắm một cây cỏ, trước mặt lót một tấm vải bố ố vàng.

 Bán mình chôn cha.

 Đây là chuyện hiện tại nàng đang làm.

 Phụ thân vừa mới qua đời, số tiền của bọn họ đã sớm dùng hết trong lúc xem bệnh cho phụ thân, hiện tại ngay cả tiền dùng để chuẩn bị một quan tài mỏng cho phụ thân nàng cũng không có.

 Thời tiết hôm nay nóng bức, thi thể căn bản không bảo tồn được lâu được, mắt thấy thi thể của phụ thân đã bắt đầu có mùi vị khác thường, cuối cùng nàng phải dùng đến biện pháp nguyên thủy nhất này.

 Người trên đường qua qua lại lại, dường như cũng sẽ không vì đồng tình mà dừng chân, trước mặt Yến Xu cũng đều là lưu manh ác bá có mưu đồ chiếm một ít tiện nghi mà thôi.

 Yến Xu sắp tuyệt vọng.

 Cuối cùng có một nam nhân tai to mặt lớn sau khi ném ra mười lượng bạc, nàng đáp ứng nam nhân đó, chỉ hy vọng bản thân có thể đi an táng phụ thân của mình trước.

 Nam nhân đó biểu thị muốn cùng bản thân nàng đi cùng, Yến Xu không có lập trường cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng, kết quả nửa đường nam nhân kia lại có thể đạp Yến Xu vào trong bụi cỏ, trực tiếp lột y phục của nàng.

 Yến Xu theo bản năng giãy dụa, dưới tình huống cấp bách trong tay sờ trúng cái gì, nàng trực tiếp đập lên trên người của người bên cạnh.

 Máu! Nhiều máu như vậy!

 Yến Xu bị dọa ném tảng đá đi, vội vàng hấp tấp ngay cả y phục cũng không thèm chỉnh lý cho tốt đã bỏ chạy.

 Sau đó gặp gỡ Hoắc Chấn Nam, bị y ngăn lại.

 Sau khi biết được ngọn nguồn, y cứu Yến Xu, sau đó lại giúp nàng, tìm địa phương thu xếp cho nàng.

 Dựa theo phát triển bình thường giữa bé gái mồ côi và ân công tiếp theo chính là một đoạn chuyện xưa kiều diễm.

 Chỉ là sau khi Yến Xu luân phiên bị gặp chuyện căn bản đã không có tâm tư đối với những thứ này, mà sau khi Hoắc Chấn Nam thu xếp cho người xong cũng không có ý tứ để đối phương báo đáp, ngoại trừ thỉnh thoảng đến xem vài lần, thậm chí y còn chưa từng nói với Yến Xu lời nào.

 Sau này có một lần có lẽ là vì Hoắc Chấn Nam uống rượu say, lúc đi tìm Yến Xu, đột nhiên khống chế không được nói với nàng rất nhiều nỗi buồn khổ trong lòng, Yến Xu lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng an ủi y một chút.

 Về sau dường như tất cả đều không giống như ban đầu, chỉ là có lúc Hoắc Chấn Nam sẽ cùng Yến Xu nói chuyện, sau khi nói xong tâm tình của y dường như cũng sẽ tốt lên một ít.

 Thật ra Yến Xu cũng không biết phải làm sao để an ủi người khác, nàng chỉ yên tĩnh lắng nghe.

 Giữa bọn họ có lẽ có một chút mập mờ, cũng có lẽ không có.

 Bọn họ ai cũng không nói ra, chỉ ở chung với nhau yên bình như vậy.

 Nhưng về sau Yến Xu đột nhiên phát hiện đối phương không xuất hiện nữa.

 Đợi đến lúc nàng biết được tin tức của đối phương chính là lúc đệ đệ của y tự mình tới cửa.

 Chuyện sau đó là một mảnh hỗn loạn, mãi đến khi dao găm của Công chúa rơi xuống người đệ đệ của người đó.

 “Đừng!” 

 Yến Xu sợ hãi hô một tiếng. mở hai mắt ra.

 Hoắc Chấn Bắc cũng lập tức thanh tỉnh, nhìn dáng vẻ Yến Xu chưa tỉnh hồn, ôm chặt nàng, vỗ lưng nàng hỏi: “Làm sao vậy?”

 Yến Xu lắc lắc đầu.

 Tình cảnh trong mộng quá mức chân thật, nhưng Yến Xu lại cảm thấy vô cùng hoang đường, làm sao nàng có thể ở cùng một chỗ với Huynh trưởng phu quân được?

 Bán mình chôn cha?

 Nếu như không có Công tử, có lẽ cuối cùng nàng cũng chỉ còn thừa lại con đường này, nhưng rõ ràng, rõ ràng nàng gặp được tướng công.

 Hắn cứu bản thân nàng, thay nàng chôn cất phụ thân.

 Yến Xu ôm chặt lấy Hoắc Chấn Bắc, không nói gì, cảm nhận thời khắc ôm nhau của hai người như vậy.

 Hoắc Chấn Bắc có chút lo lắng, đang muốn hỏi lại, lúc này một trận tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.

 Phu thê hai người theo bản năng buông ra, sau đó tay chân luống cuống xuống giường.

 Yến Xu ôm lấy tiểu nhân ở trên giường nhỏ, kiểm tra tã lót, sau khi phát hiện vẫn khô khốc, liền vén uy phục đút sữa cho hài tử, Hoắc Chấn Bắc thì ở một bên ngơ ngác nhìn.

 Đây là hài tử thứ hai của bọn họ, không như bọn họ mong muốn là một nữ nhi, nhưng nể tình nó lớn lên giống nương nó, Hoắc Chấn Bắc miễn cưỡng tha thứ cho giới tính của hài tử này.

 So với ca ca đầu óc toàn cơ bắp của nó, hài tử này hiển nhiên bình thường hơn rất nhiều.

 Nó thích mẫu thân của mình, sợ hãi phụ thân của mình.

 Chỉ là so với sự khỏe mạnh hoạt bát của ca ca nó, hài tử này hiển nhiên văn tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể cũng không có tốt như ca ca, chỉ cần không cần thận liền sẽ bị một trận bệnh nhỏ.

 Bởi vậy mặc dù là thai thứ hai, phu thê hai người còn lộ ra vẻ tay chân luống cuống hơn một chút so với thai đầu.

 Hài tử sau khi uống sữa liền an tĩnh xuống, ánh mắt nho nhỏ nhắm lại, miệng khẽ động, mặt cũng nhíu lại, dường như uống sữa phải cần dùng lực trên toàn bộ khuôn mặt.

 Yến Xu một bên vừa cho ăn, một bên vừa hát một làn điệu dân gian không biết tên, nhìn Hoắc Chấn Bắc đứng ngốc một bên, bảo hắn đi về nghỉ trước.

 “Ta ở cùng nàng.” Hoắc Chấn Bắc lắc đầu, nói với Yến Xu.

 “Không sao, ngày mai sáng sớm chàng còn có việc phải xử lý.” Yến Xu nhẹ giọng nói.

 “Không sao.” Hoắc Chấn Bắc vô cùng kiên trì.

 Yến Xu vừa nằm ác mộng tỉnh dậy, hắn làm sao cũng sẽ không để Yến Xu một mình chăm sóc hài tử như vậy.

 Đợi hài tử ngủ rồi, Yến Xu một lần nữa đặt hài tử lên giường nhỏ, phu thê hai người mới quay về giường nằm xuống một lần nữa.

 Nhìn dáng vẻ Yến Xu mệt mỏi, Hoắc Chấn Bắc vốn định mở miệng hỏi nàng gặp ác mộng gì cũng không hỏi ra khỏi miệng, cuối cùng hắn chỉ ôm chặt đối phương, nhẹ giọng nói: “Ngủ sớm một chút.”

 Yến Xu gật đầu, tỉ mỉ nhìn mặt Hoắc Chấn Bắc một lần, xác nhận đối phương lúc này đang bình an ở bên cạnh bản thân mới nhắm hai mắt lại lần nữa.

 Lần này một đêm không mơ gì.

 Ngày thứ hai, bọn họ bị âm thanh gõ cửa bên ngoài đánh thức.

 “Cha, nương, con đến xem đệ đệ!” Bên ngoài một âm thanh nãi khí vừa gõ cửa, vừa hô lớn.

 Hoắc Chấn Bắc mở mắt, nhìn bộ dáng trong phòng vẫn còn là một mảng mờ mờ, trên người dường như có một chút khí đen muốn tràn ra ngoài.

 Hắn nhìn người bên cạnh còn chưa tỉnh, đề phòng thằng nhãi con này làm người tỉnh giấc, vội vàng nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, xách thằng nhãi con bên ngoài đến một bên, hỏi: “Ai để con sớm như vậy liền chạy qua đây, người chăm sóc con đâu?”

 Nha hoàn chăm sóc tiểu Bánh Mật đang ở một bên run lẩy bẩy: “Lão gia, sau khi tiểu thiếu gia tỉnh dậy liền muốn qua đây, ta, ta ngăn không được.”

 Hoắc Chấn Bắc nhìn sắc trời vừa sáng bên ngoài, vẻ mặt âm trầm nhìn nhi tử của mình, sâu xa nói: “Nếu như con không muốn ngủ, ta có thể con nhận thức một chút cảm giác không ngủ được.”

 Bánh Mật trời sinh thiếu mắt nhìn, chẳng mảy may phát giác được nộ khí của cha nó, còn cảm thấy lúc nãy cha nó xách qua như vậy chơi rất vui, nó ôm lấy bắp đùi của cha nhà mình, vui vẻ nói: “Con muốn nhìn đệ đệ, vì vậy vừa tỉnh dậy liền chạy qua đây đó.”

 Bánh Mật đối với đệ đệ của mình vừa hiếu kỳ vừa yêu thích, hận không thể mười hai canh giờ dính ở bên nhau, điều này làm Hoắc Chấn Bắc người bị nó dính lấy giảm đi phần lớn áp lực, nhưng tiểu hài tử ngủ sớm, dậy sớm, loại chuyện này đã không phải là xảy ra lần đầu tiên rồi, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy nếu như vật nhỏ trong phòng kia lớn lên cũng sẽ như vậy, về sau nhân sinh của hắn quả thực là kham ưu.

 Hắn vô cùng chăm chú nghiêm túc giáo dục nhi tử của mình: “Buổi sáng đệ đệ cần phải ngủ, sau khi phải đợi đến khi mặt trời mọc lên rồi mới có thể nhìn, biết chưa hả?”

 Bánh Mật nhìn lên trời, ánh trăng ở phương xa vẫn chưa hoàn toàn lặn, nó chỉ ánh trăng cao hứng nói: “Người xem, mặt trời mọc lên rồi, con muốn đi xem đệ đệ.”

 Thật sự là một nam hài tâm cơ.

 Hoắc Chấn Bắc nhìn lên trời một lần nữa xác định đó chính là mặt trăng sắp lặn.

 Lúc này Yến Xu cũng đã tỉnh dậy, nghe động tĩnh ở bên ngoài liền hỏi: “Là Bánh Mật qua đây sao?”

 Hoắc Chấn Bắc còn chưa mở miệng, liền nghe thấy âm thanh cao hứng của Bánh Mật đáp: “Là Bánh Mật, Bánh Mật qua đây rồi!”

 “À, vậy tiến vào đây đi.”

 Yến Xu đã mở miệng, Hoắc Chấn Bắc chỉ có thể mang theo nhi tử xúi quẩy nhà mình đi vào xem đệ đệ tâm tâm niệm niệm của nó.

 Ai biết hắn vừa đi liền bị ôm lấy chân.

 Hắn cúi đầu, muốn nhìn xem nó lại muốn làm trò gì, ai biết ánh mắt của nó lấp lánh nhìn Hoắc Chấn Bắc, tự mình trở tay gãi gãi y phục trên lưng, vô cùng chờ mong nói: “Bay, bay qua đó.”

 Hoắc Chấn Bắc: “...” 

Còn nghiện bị nhấc lên rồi sao?

 Bay?

 Hoắc Chấn Bắc đột nhiên hoài nghi chỉ số thông minh của con trai tâm cơ của mình.

 Chẳng qua rốt cuộc hắn vẫn để người “bay” vào.

 Yến Xu trợn mắt há mồm nhìn phương thức tiến vào cửa của phụ tử hai người, vừa muốn mở miệng bảo Hoắc Chấn Bắc sau này không được như vậy nữa, ai biết con trai nhà mình cả mặt hưng phấn nói: “Nương, cha thật lợi hại, mang con bay vào.”

 Yến Xu: “...”

 Nàng cũng có chút hoài nghi chỉ số thông minh của nhi tử nhà mình.

 Tiểu Bánh Mật bị hoài nghi chỉ số thông minh sau khi chào hỏi cha nương liền chạy vội đi nhìn đệ đệ của mình, mà Hoắc Chấn Bắc phòng ngừa nó cưỡng ép làm cho đệ đệ tỉnh giấc, cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh.

 “Cha, sao đệ đệ cứ luôn ngủ vậy.” Bánh Mật nhìn tiểu gia hỏa vẫn luôn nhắm mắt, hỏi cha đứng ở bên cạnh.

 “Có thể là không muốn nhìn thấy con.” Hoắc Chấn Bắc đáp.

 Bánh Mật nghe thấy đáp án này trừng to hai mắt, thương tâm nhìn Hoắc Chấn Bắc, hỏi: “Thật sao?”

 “Đương nhiên là giả rồi, đệ đệ rất thích con đó, em ấy chỉ là ăn no rồi muốn đi ngủ thôi.” Yến Xu ở một bên bổ sung nói.

 Bánh Mật nghe thấy lời của nương liền trông mong nhìn cha của mình.

 Hoắc Chấn Bắc đành phải thừa nhận: “Vừa nãy lừa con thôi.”

 Bánh Mật tức giận nhìn cha của mình, nói: “Cha là người xấu.”

 Hoắc Chấn Bắc thừa nhận: “Là người xấu.”

 Bánh Mật càng tức giận, nhìn đệ đệ ở trên giường vẫn tức giận, quyết định trước khi ăn sáng không muốn cùng hắn nói chuyện.

 Yến Xu ngồi ở trên giường nhìn bóng lưng một to một nhỏ của phụ tử hai người, cùng với tiểu gia hỏa ở trên giường bị bọn họ ngăn lại, đột nhiên có chút nhớ không rõ giấc mơ đêm qua.

 Quản giấc mơ khỉ gió đó là dạng gì, chẳng phải mọi thứ ở hiện tại mới là sự thật sao?

Bình Luận (0)
Comment