Bạch Duật cảm thấy ánh mắt của mình đúng là không tồi.
Liếc mắt một cái liền nhìn trúng nha đầu Vân Hiểu này.
Nàng vừa nhập môn đã gặp Tổ sư gia hiển linh, có thể thấy cơ duyên giữa nàng và Huyền Môn, trời sinh chính là nên tu đạo.
Tổ sư gia chịu ban cho nàng công pháp “Huyền Tâm Quyết” cao thâm như vậy, có thể thấy tư chất của nàng là vạn người không có nổi một.
Cố gắng thêm vài năm, chắc chắn nàng sẽ bước vào đại đạo, đạo pháp ắt đạt thành tựu.
Bạch Duật cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách trên vai, cho nên để bụng việc tu hành của Vân Hiểu còn hơn cả nàng.
Lão sửa lại tác phong thần côn, dọn gian phòng tốt nhất cho nàng bế quan, còn cương quyết ôm hết việc vặt.
Bất luận là giặt quần áo nấu cơm, hay vẩy nước quét nhà, một việc cũng không cho nàng động tay.
Ngay cả mong muốn mỗi ngày ăn ba bữa mỹ vị do Vân Hiểu nấu, cũng cắn răng gác lại.
Tình nguyện làm ba bữa cơm, cháo hoa, để nàng khỏi đụng việc gì.
Ba cái thú ăn uống thì tính làm cái gì.
Nha đầu còn bận tu luyện Huyền Tâm Quyết, làm rạng danh Thanh Dương.
Sao có thể vì việc vặt vãnh đó mà khiến nàng phân tâm.
Thậm chí vì muốn giúp nàng mau chóng hiểu thấu đáo nghĩa lí sâu sắc trong sách, lão còn tự trích quỹ riêng vốn ít đến thảm thương, kín đáo đưa nàng mấy bình linh đan bảo bối chính mình luôn luyến tiếc không nỡ dùng.
Dù tiếc đứt ruột nhưng vẫn luôn dùng lời lẽ chính nghĩa tự động viên mình.
Dùng! Cứ việc dùng! Chỉ cần có ích cho việc tu luyện của nàng là được.
Nếu là không đủ, lão sẽ nghĩ cách kiếm thêm.
Cùng lắm thì lão vứt hết mặt mũi, đi mượn mấy ông bạn cũ vài bình là được.
Bạch Duật cảm thấy ánh mắt của mình đúng là không tồi.
Liếc mắt một cái liền nhìn trúng nha đầu Vân Hiểu này.
Nàng vừa nhập môn đã gặp Tổ sư gia hiển linh, có thể thấy cơ duyên giữa nàng và Huyền Môn, trời sinh chính là nên tu đạo.
Tổ sư gia chịu ban cho nàng công pháp “Huyền Tâm Quyết” cao thâm như vậy, có thể thấy tư chất của nàng là vạn người không có nổi một.
Cố gắng thêm vài năm, chắc chắn nàng sẽ bước vào đại đạo, đạo pháp ắt đạt thành tựu.
Bạch Duật cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách trên vai, cho nên để bụng việc tu hành của Vân Hiểu còn hơn cả nàng.
Lão sửa lại tác phong thần côn, dọn gian phòng tốt nhất cho nàng bế quan, còn cương quyết ôm hết việc vặt.
Bất luận là giặt quần áo nấu cơm, hay vẩy nước quét nhà, một việc cũng không cho nàng động tay.
Ngay cả mong muốn mỗi ngày ăn ba bữa mỹ vị do Vân Hiểu nấu, cũng cắn răng gác lại.
Tình nguyện làm ba bữa cơm, cháo hoa, để nàng khỏi đụng việc gì.
Ba cái thú ăn uống thì tính làm cái gì.
Nha đầu còn bận tu luyện Huyền Tâm Quyết, làm rạng danh Thanh Dương.
Sao có thể vì việc vặt vãnh đó mà khiến nàng phân tâm.
Thậm chí vì muốn giúp nàng mau chóng hiểu thấu đáo nghĩa lí sâu sắc trong sách, lão còn tự trích quỹ riêng vốn ít đến thảm thương, kín đáo đưa nàng mấy bình linh đan bảo bối chính mình luôn luyến tiếc không nỡ dùng.
Dù tiếc đứt ruột nhưng vẫn luôn dùng lời lẽ chính nghĩa tự động viên mình.
Dùng! Cứ việc dùng! Chỉ cần có ích cho việc tu luyện của nàng là được.
Nếu là không đủ, lão sẽ nghĩ cách kiếm thêm.
Cùng lắm thì lão vứt hết mặt mũi, đi mượn mấy ông bạn cũ vài bình là được.
Nói xong cũng không đợi Vân Hiểu trả lời, liền xoay người chui về phòng mình.
Trải giấy vàng mực đỏ ra, bắt đầu chuyên tâm vẽ bùa.
Xem ra lão cần nỗ lực nhiều hố…… A phi, bán nhiều chỉ linh phù hơn, như vậy mới có thể mua nhiều bình đan dược.
Phải biết rằng huyền thuật không hề dễ học, có người nghiên cứu cả đời mà không tiếp thu được chút gì.
Mà lại cực kỳ coi trọng tư chất, giống như hắn học nửa đời người, đến bây giờ cũng chỉ thể ngẫu nhiên vẽ mấy cái hạ cấp linh phù, ngay cả Thiên nhãn cũng không mở được.
Công pháp càng cao thâm, càng khó lĩnh hội.
Huống hồ là Huyền Tâm Quyết, nghe đồn năm đó Tất Gia tổ sư đóng cửa tu luyện công pháp này, phải mất mấy chục năm để hiểu thấu đáo, sau đó dốc lòng tu luyện thêm vài chục năm nữa, mới có thể phi thăng.
Bạch Duật hăng hái chuẩn bị cho nha đầu Vân Hiểu trường kỳ chiến đấu.
Thanh Dương phái của lão mấy chục đời nay vất vả lắm mới xuất hiện mần non tốt, lão đương nhiên phải dốc lực hỗ trợ.
Cũng may nha đầu phải lĩnh hội xong mới bắt đầu tu luyện, nghĩa là bọn họ còn nhiều thời gian kịp chuẩn bị.
Lão phảng phất thấy được hình ảnh N năm sau, Thanh Dương nhất mạch lại một lần nữa quật khởi ở Huyền Môn.
Cuối cùng, lão cũng không thẹn với sư tôn, sư tổ truyền đạo cho lão.
Thanh Dương nhất mạch có người kế nghiệp rồi a!
Trong khoảng khắc Bạch Duật cảm thấy muôn vàn nỗi lòng, vẽ bùa càng thêm hăng say.
Vẽ một mạch hai ngày liền cũng không thấy mệt, chỉ cảm thấy trong quán hoa cũng thơm mây cũng trắng, cháo trắng ăn cũng ngon, lỗ thủng trên tường cũng hết sức đáng yêu.
Bên ngoài, nha đầu mặt lạnh vừa xách đao, vừa nghiêm túc giết gà trông cũng rất hòa ái, dễ gần nữa.
Hả, từ từ!
Nha đầu?
Bạch Duật buông bút chu sa xuống, dùng sức dụi dụi mắt, cẩn thận thấy, đúng là thấy Vân Hiểu đang đứng trong sân.
Trong tay nàng còn cầm một con gà rừng máu chảy đầm đìa, tay kia giữ chặt dao phay, nhanh chóng mổ bụng, lột da rút xương, động tác thành thục giống như đã làm qua vô số lần.
Chỉ trong chốc lát, ba phần con gà được lọc rõ ràng xương ra xương, thịt ra thịt, da ra da, trải chỉnh tề theo thứ tự trên phiến đá.
“Nha đầu!” Bạch Duật quýnh lên, lao ra bất chấp vấp phải bậc cửa, vẻ mặt khiếp sợ nhìn người nào đó đáng lẽ ra đang phải bế quan tu luyện, chỉ chỉ nàng lại chỉ chỉ con gà trên mặt đất.
“Ngươi…… Ngươi đang làm gì đấy?”
“Giết gà a!” Không phải quá rõ ràng rồi à? Vân Hiểu xoa xoa dao phay, quay lại nhìn lão, mở miệng hỏi: “Phải rồi, gà này nên kho nhỉ?”
“Đương nhiên phải kho…… A phi!” Lão theo bản năng tả lời, một lát mới phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Ngươi…… Ngươi sao lại ở đây? Gà ở đâu thế này?”
“Vừa nhặt trước cửa.” Vân Hiểu chỉ về hướng cửa lớn, thuận miệng giải thích: “Ta nhìn thấy con gà này lúc đang phơi chăn.
Nhìn miệng vết thương của nó hẳn là chết do bị động vật họ chó cắn, thời gian tử vong không quá hai giờ, cho nên ta nhặt về luôn.
Năm ngày qua chỉ ăn cháo trắng, vừa hay có món này thay đổi khẩu vị, chớ lãng phí.”
“Hóa ra là thế…… Không đúng!” Lão nhân suýt nữa lại chệch hướng.
“Không phải ngươi bế quan trong phòng, lĩnh hội Huyền Tâm Quyết à? Sao nhanh như vậy đã ra ngoài rồi?”
“Ông đang nói đến quyển sách màu lam kia?”
“Đúng vậy!” Lão nhân hít một cái, vẻ mặt lo lắng khuyên giải.
“Đó chính là công pháp Huyền Môn cao thâm, nhất định phải chuyên tâm nghiên cứu mới có thể lĩnh hội huyền diệu bên trong.
Tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng a.
Nếu không……”
“Xem xong rồi!”
“Đúng vậy, nhất định phải xong…… Ngươi nói gì?!” Lão nhân ngẩn ngơ, cho rằng mình đang nghe nhầm.
Vân Hiểu lại lọc xương và thịt gà một làn nữa, sau đó ném lông gà đi, lúc này mới lặp lại lời nói: “Quyển sách kia ta đã xem xong rồi.”
“Toàn…… Toàn bộ?!” Bạch Duật trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin.
Sao nghe dễ dàng thế?
“Ừm.” Nàng rút quyển sách từ túi ra, đưa qua.
Bạch Duật theo bản năng đón lấy, lật ra một trang.
Mới vừa nhìn hai hàng chữ, một cảm giác choáng váng ập đến.
Thấy tinh thần sắp thất thủ, lão vội vàng gập sách lại, cảm giác choáng váng kia mới biến mất.
Bản này đích thực là truyền thừa Tổ sư gia ban.
Vỏ ngoài là huyền thuật tâm pháp cao thâm, bên trong từng chữ một đều chứa huyền cơ.
Phải hiểu thấu hoàn toàn đoạn trước, mới xem được tiếp phần sau.
Nếu không trước sức ép khủng bố kia, chắc chắn tinh thần thất thủ, thương tổn nguyên thần.
Nhưng nha đầu vừa nãy nói cái gì, nàng xem xong rồi?
Lão biết trí nhớ của nha đầu tốt, nhưng sách này không phải chỉ học thuộc là xong, nó yêu cầu nàng phải hoàn toàn lý giải, đồng thời kiên trì lĩnh hội huyền cơ bên trong.
Nhưng mà mới qua năm ngày thôi đó?!
Nàng liền xem xong rồi…… Liền xem xong rồi…… Xem xong rồi…… Xong rồi……!
Σ(°△°|||)︴
Lão nhân ngây người hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Vân Hiểu bên cạnh đã giết gà xong, cũng xách dao phay đứng dậy, đi hướng phòng bếp, lại liếc mắt nhìn lỗ thủng to như cái chậu rửa mặt trên tường.
“Tường bị sao thế?” Mấy ngày hôm trước có có đâu?
Lão nhân vô thức đáp: “Sụp từ tối hôm nọ!”
“Sụp từ giữa sao?!” Vân Hiểu nghi ngờ, quét mắt nhìn lão.
“Ngươi nhìn ta làm gì?” Lão nhân bị nhìn đến run lên.
“Không phải ta làm thật!” Bộ xương già như lão sao có sức chọc thủng tường chứ.
“Được rồi!” Vân Hiểu cuối cùng cũng tha cho lão.
“Cơm nước xong xuôi ta lại sửa!”
Nói xong xoay người vào phòng bếp, thuần thục nhóm lửa xào thịt gà, ninh canh xương.
Vài phút sau, mùi hương câu hồn tỏa ra.
Lão nhân theo bản năng hít hít, nuốt nước miếng.
Lão ngó đầu vào nhìn người trong bếp, vẫn khó tin hỏi: “Nha đầu…… Ngươi…… Ngươi thật sự xem hết công pháp này rồi?”
“Ừm” Vân Hiểu gật đầu.
“Cả công pháp? Năm ngày?!”
Vân Hiểu đang lật gà liền dừng động tác lại, quay đầu, nghi hoặc nhìn lão, “Năm ngày đọc một quyển sách, rất chậm sao?”
Nhớ lại trước đây nàng vì nhảy lớp, ba ngày xem một bộ lịch sử y học, bốn ngày xem một quyển cục bộ giải phẫu, những tập sách đó vẫn dày hơn quyển sách nhỏ này nhiều.
Tính ra nàng có vẻ cũng đọc chậm thật.
Vì thế nàng giải thích một câu: “Ta là học y, thiếu kiến thức chuyên môn về mảng này.
Vừa đọc vừa đi Tàng Thư Các tham khảo ít tư liệu, cho nên mới đọc xong hơi chậm.”
“……”
Hơi…… Chậm…… Chậm??!!
Bạch Duật muốn ói máu.
Tốc độ này mà ngươi còn nói chậm!! Tự nhiên nhớ đến vị kia đã mất mấy chục năm mới hoàn toàn hiểu thấu Huyền Tâm Quyết.
Nếu là Tất Gia tổ sư biết được chuyện này, có lẽ sẽ phẫn uất rơi từ Tiên Giới xuống trần gian mất..