Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 19


Nữ quỷ vừa biến mất, âm khí xung quanh cũng tiêu tan.

Đường đi dần dần sáng hơn.

"Chạy rồi?" Bạch Duật ban nãy trốn sau lưng Vân Hiểu, giờ mới ngó đầu ra, quả nhiên không thấy bóng dáng nữ quỷ kia đâu nữa.

Lão thở phào nhẹ nhõm, trách cứ người bên cạnh." Nha đầu, sao ngươi không nói sớm là ngươi có tử phù? Vừa nãy dọa ta sợ muốn chết." Lão còn tưởng hôm nay phải bỏ mạng nhỏ ở đây rồi chứ."Đúng rồi, bùa này là tổ sư gia đưa ngươi à?"
"…" Vân Hiểu không trả lời, chỉ hít một hơi thật sâu.

Lão đầu cũng không để ý, nhìn theo phương hướng nữ quỷ biến mất, tự nói một mình.

"Chúng ta có nên đuổi theo không? Nữ quỷ đã giết ba mạng người, sau này nhất định sẽ hại người tiếp, nếu không… Ối! Nha đầu ngươi làm gì đấy?" Lão còn chưa nói xong, đã thấy Vân Hiểu nghiêm túc xoay người, chạy cực nhanh về hướng ngược lại.

"Nha đầu, ngươi đi đâu đấy?" Lão đầu theo bản năng đi theo 2 bước, lại thấy nàng càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh, nên cũng bắt đầu chạy theo.

"Ngươi đi đâu đấy? Đường đi chợ phiên là hướng kia kìa.

Nha đầu… Nha đầu!"
"Ngậm miệng!" Vân Hiểu cuối cùng đáp lại lão một câu.

"Nhanh đi về!" Hiện tại không đi còn chờ đến khi nào, chạy mau!
"A! Hả?" Lão đầu sững sờ.

"Tại sao? Chúng ta có tử phù mà." Thế thì còn sợ cái gì?
Vân Hiểu dúi tấm tử phù vào tay lão, sau đó sải bước rộng hơn.

Bạch Duật cúi đầu nhìn.

Vừa nãy xung quanh hơi tối nên lão nhìn không rõ, hiện tại chỉ thấy đó là một vật thể mỏng màu tím, hơi hơi xanh, không phải hình vuông mà là hình bầu dục, mặt trên còn có đường gân nổi lên, trông giống như—— lá tía tô! Không sai, đây chính là loại gia vị mà nha đầu hay dùng để nấu ăn.

Nữ quỷ… Bị tía tô dọa chạy?

(๑ŐдŐ)b
Bạch Duật cứng đờ, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Một luồng hơi lạnh xông lên từ lòng bàn chân, thật lạnh thật lạnh.

Vừa mới còn lớn tiếng đòi đuổi theo nữ quỷ, trong nháy mắt, lão đổi thành co giò chạy trối chết.

"Nha đầu, chờ ta!!"
Chạy mau mới giữ được mạng a a a a a......!
Vân Hiểu biết rõ chiêu này không lừa được nữ quỷ bao lâu.

Sau khi phát hiện mình bị lừa, ả sẽ đuổi theo, đến lúc đó sẽ càng hung tàn hơn.

Nhưng ít nhất nàng và Bạch Duật cũng tranh thủ được thêm chút thời gian.

Quả nhiên, khi hai người đang chạy như ngựa về quán, nữ quỷ kia cũng quay lại đuổi theo.

"Các ngươi gạt ta!" Nữ quỷ bị chọc đến phát điên, lực chiến tăng vọt.

Lúc này không chỉ có móng tay, mà những sợi tóc cũng hóa thành hàng ngàn mũi tên nhọn hoắt, đâm thẳng về phía hai người.

Cũng may khoảng cách giữa hai người và Đạo quan không đến trăm thước, lại thêm lúc trước chưa đóng cổng, bọn họ trực tiếp lao vọt vào trong quán.

"Nhanh nhanh nhanh, đóng cổng vào!" Bạch Duật và Vân Hiểu một người một bên, dùng sức đẩy hai cánh cổng.

Đáng tiếc nữ quỷ đuổi theo quá nhanh, ả phất tay, gió thổi lồng lộng, tóc càng mọc dài hơn, bay vun vút như hàng vạn mũi tên cùng bắn, công kích mạnh mẽ hòng phá vỡ cánh cổng.

Đột nhiên một vệt kim quang lóe lên, những vết xước bẩn hoàn toàn biến mất, cánh cổng trơn bóng như vừa mới sơn.

Trên mặt cổng xuất hiện hai đạo đồ hình phù chú màu vàng, phản công lại nữ quỷ.

Những sợi tóc chạm phải đạo kim quang trong chớp mắt liền hóa thành tro bụi.

"Á!" Nữ quỷ kêu gào thảm thiết.

Cả người bị quật xa hơn chục mét, ngã lăn trên mặt đất.Thân hình vốn đen kịt, quỷ khí bao quanh, bây giờ bỗng trở nên trong suốt, dường như ả đã bị thương.

CMN, thế này là thế nào?
Vân Hiểu sửng sốt nhìn cánh cổng còn chưa đóng chặt.

"Cổng quán còn có tác dụng này á?"
"Ta...! Ta cũng không biết." Bạch Duật cũng sững sờ.

Sống trong quán bao lâu nay, đây là lần đầu tiên lão biết trên cổng ẩn chứa phù ấn trừ tà.

Chắc là do trong suốt bằng ấy năm cũng chưa có con quỷ nào đến gần quán.

Hai người đều thở phào nhẹ nhõm, chí ít thì hiện tại cũng tạm an toàn.

Ngoài cổng, nữ quỷ đang lổm ngổm bò dậy.

Ánh mắt dè chừng nhìn cánh cổng, sau lại trừng mắt hung hăng nhìn hai cái đầu lấp ló phía sau, trong mắt tràn đầy sát ý.

Nhưng ả cũng không dám tiến gần, lại lùi xa thêm một bước.


Nữ quỷ tức tối nhìn chằm chằm hai người hồi lâu.

Đột nhiên không rõ nghĩ tới điều gì, ả bắt đầu nở nụ cười âm trầm.

"Các ngươi cho rằng trốn bên trong thì sẽ không sao sao?" Giọng điệu của ả trầm trầm, bộ dạng phẫn nộ chỉ hận không nhào vào ăn thịt họ cũng bới dần đi.

Ả như đã nắm phần thắng, "Cổng này ngăn được một mình ta, nhưng không biết có khả năng chống đỡ bách quỷ tề tập hay không?"
Có ý gì?
Vân Hiểu sững sờ, bỗng nhiên dự cảm có điềm không lành.

Đối phương cười càng thêm vui vẻ, thân thể chầm chậm hóa thành một luồng khói đen.

"Hai ngày sau, ta chắc chắn đến lấy mạng các ngươi." Nói xong liền biến mất, chỉ còn lại tiếng cười âm trầm quanh quẩn giữa núi rừng.

"Cuối cùng cũng an toàn!" Bạch Duật thở phào một hơi, đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Quả nhiên bên trong quán vẫn là an toàn nhất, từ nay về sau lão không muốn ra ngoài nữa.

Ánh mắt Vân Hiểu trầm trầm, nhớ lại vẻ mặt vừa rồi của nữ quỷ, không nhịn được hỏi.

"Vừa nãy nữ quỷ nói bách quỷ tề tập là có ý gì? Ả đi tìm đồng bọn sao?"
"Không thể nào!" Bạch Duật lắc đầu, không để lời uy hiếp của nữ quỷ trong lòng.

”Lệ quỷ mặc dù hung tàn, nhưng không thể cách xa vị trí xương cốt của mình quá trăm dặm.

Chỉ có người còn sống mang rất nhiều oán hận thì mới hóa thành lệ quỷ, trong phạm vi trăm dặm này lấy đâu ra nhiều người ôm hận chết như thế." Lão nghĩ tới điều gì, lại cau mày nói.

" Nhớ lại mẹ con Lý gia kia nhất định là không chịu nghe lời khuyên của chúng ta, không chịu chuyển đi.

Cho nên mới chết dưới tay nữ quỷ."
Vân Hiểu nhíu mày theo.

Nàng cũng đoán được phần nào tính tình của ba mẹ con Lý gia, vừa ích kỷ lại ngoan độc.

Những người ở dưới núi chủ yếu lên núi kiếm ăn.

Mà ba mẹ con kia có thể tùy tiện đưa ra 40 lượng bạc, hẳn là nhà cũng có điều kiện.

Nàng đã nhắc nhở bọn họ, nhưng bọn họ vẫn luyến tiếc ruộng đồng đất đai, nên mới chậm chạp không chịu dọn đi, cuối cùng chết dưới tay Tố Nương.


Chưa bàn đến vụ Tố Nương bị hại chết hóa thành quỷ, lại còn dính đến mạng người.

Theo những cái tài liệu giảng dạy đã đọc, một khi nữ quỷ đã nhiễm phải hơi thở chết chóc, sẽ từ từ bị nó ăn mòn, rồi trở thành cỗ máy giết người cho đến khi hồn phi phách tán thì mới thôi.

Nàng ta đã không thể quay đầu được rồi.

"Yên tâm đi, không có việc gì đâu!" Bạch Duật vỗ vỗ cánh cổng nói.

" Nữ quỷ kia chỉ phô trương thanh thế mà thôi.

Trên cổng này có Phù Ấn, ả ta chắc chắn không qua được." Hơn nữa, Tổ sư gia vẫn còn đang trong tháp, cùng lắm thì xin hắn ra tay trợ giúp là được.

Vân Hiểu không lạc quan được như vậy, cúi đầu ngẫm nghĩ.

"Ngươi quen địa hình quanh Lý gia thôn không?"
"Cũng khá quen, mấy lần từng đi qua." Lão gật đầu.

Tự dưng nàng hỏi cái này làm gì?
"Kia..." Nàng lúc này mới chỉ về phía bên phải nói.

"Phương Bắc là địa phương như thế nào?"
"Phương Bắc..." Lão đầu đang nghĩ câu trả lời, đột nhiên nhớ đến cái gì, mắt trợn to, sắc mặt chợt tái đi.

"Má nó!"
Tại sao lão lại quên mất cái này?!
Lưu loát xoay người, lao thẳng vào bên trong.

"Tổ sư gia, cứu mạng a a a a!!!"
(゚Д゚≡゚Д゚).

Bình Luận (0)
Comment