Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 2


Bác sĩ khoa mắt yên lặng sờ lên thẻ cài áo trước ngực "Bác sĩ tập sự", cảm thấy hơi đau lòng.

Vị này đến đập phá bệnh viện nhà người ta à? Chắc là đúng rồi.

Chị gái này nha, đường đường là một bác sĩ chủ nhiệm, thế mà lại còn tìm đến loại bác sĩ tập sự như hắn tìm cái bệnh rắm gì a!
Bác sĩ đè lại suy nghĩ tìm đại sư cho cô.

Anh ta hít sâu một hơi, mới kiên trì tiếp tục hỏi bệnh.

"Vân Hiểu...!à không, bác sĩ Vân, chủ nhiệm Vân! Cô gặp tình trạng này bao lâu rồi?"
"Bắt đầu từ ba tháng trước."
"Lâu vậy sao? Vậy cô...!không sợ à?" Hắn nhịn không được hỏi.

"Sợ chứ!" Vân Hiểu gật nhẹ đầu, "Tuy sợ nhưng nhìn suốt 3 tháng cũng dần quen."
"Ây..." Hợp lý như thế, hắn đã không phản bác được.

"Ha ha ha, Vân tiểu thư không hổ là bác sĩ chủ nhiệm, gặp loại sự tình này mà vẫn giữ vững tỉnh táo, mặt không đổi sắc."
Vân Hiểu theo bản năng sờ lên gương mặt đứng đắn nghiêm túc của mình.

Từ bắt đầu đến giờ, sắc mặt cô chưa từng đổi.

Dường như cô nhớ ra cái gì đó, nói:
"À, quên nói với anh.

Tôi từ bé đã mắc chứng tê liệt dây thần kinh mặt."
"Tê liệt...!Cái gì?" Sao mà hắn chưa nghe nói qua về cái bệnh này?
"Tục gọi là mặt liệt!"
"..."
"Tôi trời sinh đã có cái dạng này.

Chỉ dưới vài tình huống đặc biệt, khuôn mặt mới có biểu lộ khác."
"..." Nói cho cùng thì trên người cô còn có bao nhiêu bệnh kỳ quặc hả hả?
(╯°Д°)╯︵┻━┻
"Cái kia...!lại nói về chuyện mắt của cô, hay là cô nói cụ thể hơn đi, nó bị như vậy bắt đầu lúc nào? Trước thời điểm xảy ra vấn đề đã ăn cái gì, hoặc là đã có sự việc gì xảy ra?"
Vân Hiểu hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc suy tư, hồi lâu mới chậm rãi nói:
"Tôi cảm thấy nguyên nhân bệnh hẳn là do ba tháng trước tôi có làm một việc.

Kể từ xế chiều hôm đó, tôi liền nhìn thấy những thứ kì dị kia."

"Cô đã làm gì?"
"Tôi giúp đỡ một bà lão bị ngã."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...!Tôi bị phá sản."
"..." Bác sĩ khóe miệng giật một cái, ánh mắt đồng tình nhìn đối phương một chút, hồi lâu mới miễn cưỡng nói được một câu.

"À, cái này...!Rất thảm, xin hãy nén bi thương!"
"Cảm ơn."
"Không có gì." Bác sĩ tập sự cảm thấy thương xót cô.

Thanh âm nói chuyện hòa hoãn đi không ít.

"Trừ phá sản...!à không, trừ vụ hăng hái làm việc tốt ra, còn chuyện gì xảy ra nữa không? Giả dụ như ăn nhầm phải thứ gì đó?"
Bác sĩ khoa mắt yên lặng sờ lên thẻ cài áo trước ngực "Bác sĩ tập sự", cảm thấy hơi đau lòng.

Vị này đến đập phá bệnh viện nhà người ta à? Chắc là đúng rồi.

Chị gái này nha, đường đường là một bác sĩ chủ nhiệm, thế mà lại còn tìm đến loại bác sĩ tập sự như hắn tìm cái bệnh rắm gì a!
Bác sĩ đè lại suy nghĩ tìm đại sư cho cô.

Anh ta hít sâu một hơi, mới kiên trì tiếp tục hỏi bệnh.

"Vân Hiểu...!à không, bác sĩ Vân, chủ nhiệm Vân! Cô gặp tình trạng này bao lâu rồi?"
"Bắt đầu từ ba tháng trước."
"Lâu vậy sao? Vậy cô...!không sợ à?" Hắn nhịn không được hỏi.

"Sợ chứ!" Vân Hiểu gật nhẹ đầu, "Tuy sợ nhưng nhìn suốt 3 tháng cũng dần quen."
"Ây..." Hợp lý như thế, hắn đã không phản bác được.

"Ha ha ha, Vân tiểu thư không hổ là bác sĩ chủ nhiệm, gặp loại sự tình này mà vẫn giữ vững tỉnh táo, mặt không đổi sắc."
Vân Hiểu theo bản năng sờ lên gương mặt đứng đắn nghiêm túc của mình.

Từ bắt đầu đến giờ, sắc mặt cô chưa từng đổi.

Dường như cô nhớ ra cái gì đó, nói:
"À, quên nói với anh.

Tôi từ bé đã mắc chứng tê liệt dây thần kinh mặt."
"Tê liệt...!Cái gì?" Sao mà hắn chưa nghe nói qua về cái bệnh này?

"Tục gọi là mặt liệt!"
"..."
"Tôi trời sinh đã có cái dạng này.

Chỉ dưới vài tình huống đặc biệt, khuôn mặt mới có biểu lộ khác."
"..." Nói cho cùng thì trên người cô còn có bao nhiêu bệnh kỳ quặc hả hả?
(╯°Д°)╯︵┻━┻
"Cái kia...!lại nói về chuyện mắt của cô, hay là cô nói cụ thể hơn đi, nó bị như vậy bắt đầu lúc nào? Trước thời điểm xảy ra vấn đề đã ăn cái gì, hoặc là đã có sự việc gì xảy ra?"
Vân Hiểu hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc suy tư, hồi lâu mới chậm rãi nói:
"Tôi cảm thấy nguyên nhân bệnh hẳn là do ba tháng trước tôi có làm một việc.

Kể từ xế chiều hôm đó, tôi liền nhìn thấy những thứ kì dị kia."
"Cô đã làm gì?"
"Tôi giúp đỡ một bà lão bị ngã."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...!Tôi bị phá sản."
"..." Bác sĩ khóe miệng giật một cái, ánh mắt đồng tình nhìn đối phương một chút, hồi lâu mới miễn cưỡng nói được một câu.
"À, cái này...!Rất thảm, xin hãy nén bi thương!"
"Cảm ơn."
"Không có gì." Bác sĩ tập sự cảm thấy thương xót cô.

Thanh âm nói chuyện hòa hoãn đi không ít.

"Trừ phá sản...!à không, trừ vụ hăng hái làm việc tốt ra, còn chuyện gì xảy ra nữa không? Giả dụ như ăn nhầm phải thứ gì đó?"
"Không có." Nàng lắc đầu, "Hôm đó, tôi vừa xuống máy bay, chưa hề ăn gì.

Giúp đỡ bà lão xong, tôi liền báo cảnh sát, cảnh sát nói người ta tuổi tác đã cao, để tôi đi theo bồi một chút."
"..." Sau đó cô liền bồi đến mức phá sản à?
"Phải rồi, vừa nãy ở bệnh viện các anh, tôi còn đụng phải bà lão kia tới tái khám.

Bà lão hình như nhét cái gì đó vào túi tôi, còn nguyền rủa tôi chết không có chỗ chôn nữa."
"......" Phá sản rồi còn không buông tha.

Rốt cục là cái gì dạng thù oán gì đây?
Vân Hiểu lại xoay người, lục lọi túi đồ, một lát sau rút ra một tờ giấy.
"A, tìm được rồi!"
"Đây là......" Bác sĩ vừa thấy, chỉ thấy đó là một tờ giấy hình chữ nhật màu vàng, mặt trên là những văn tự màu đỏ khó hiểu.


"Bùa sao?" Bác sĩ theo bản năng thốt lên.

Vừa mới vươn tay ra, đột nhiên kia lá bùa bay lên, phát ra ánh sáng chói mắt.

Thân hình người đang ngồi nghiêm chỉnh trước mắt chợt lóe, sau đó đột ngột biến mất.

Bác sĩ: "......"
Ba giây sau......
"Có ma a a a a a a!!!!"
- -
Vân Hiểu thấy mình hình như xuyên không rồi, rõ ràng một khắc trước vẫn đang ngồi tại bệnh viện xem bệnh, mà một khắc sau mình liền đứng trong một góc tối giữa rừng cây.

Trên tay vẫn còn dính lấy một ít vụn giấy, rất rõ ràng là lá bùa nguyền rủa của bà lão đưa cô đến nơi này.

Đây là dạng công nghệ hiện đại cỡ nào a! Đối mặt với tình huống trước mắt, cô chỉ thể cảm thán một câu -- cmn mê tín dị đoan!
(╯°Д°)╯︵┻━┻
Vân Hiểu nội tâm hoảng loạn một hồi, nhưng thần sắc trên vẫn ổn trọng như chó.

Mặt liệt nhiều năm khiến cô không thể biểu lộ cảm xúc hoảng sợ lúc này.

Cứ như thế, cô ngơ ngơ ngác ngác đứng giữa rừng.

Tận hai tiếng đồng hồ sau, cảm xúc kích động, hoảng hốt vơi bớt, tinh thần mới chậm rãi bình phục lại.

Bình tĩnh nào, Vân Hiểu!
Đầu tiên nên ngẫm lại xem hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? Uổng công cô tín nhiệm khoa học nhiều năm như thế.

Lời nguyền của bà lão thành sự thật.

Cô bị cái phương thức không khoa học nào đó, dịch chuyển đến địa phương khác.

Xét thấy cảnh sắc này, nơi đây có vẻ cực kì xa thành phố C.

Hiện tại, cô tính đến 2 khả năng.

Một loại tương đối thảm, cô đang ở địa phận có khí hậu vô cùng khắc nghiệt.

Dựa vào những chủng loại thực vật lạ lẫm trong rừng cây, có thể đoán khu vực này nằm ngoài biên giới.

Còn có một loại khả năng khác lại càng thảm hơn! Cô căn bản không phải ở Trái Đất.

Căn cứ vào những nghiên cứu xác suất trong lĩnh vực xuyên không, nơi đây thậm chí còn không phải là xã hội hiện đại.

Vân Hiểu yên lặng cầu nguyện, phỏng chừng còn có cơ hội về nhà.


Cô một bên mò đường xuống núi, một bên mặc niệm lấy dân giàu, nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh...!Thẳng đến khi cô gặp lão đầu mặc đồ cổ trang bị treo ngược...
** *
Kia là một gốc cây khô, trụi lủi.

Vỏ cây bị tróc hết, trên cành cây còn dư dấu vết bị sét đánh.

Dưới gốc cây là một ông già đầu tóc bạc phơ.

Một tay giữ cạp quần, một tay cầm đai lưng, vung tay ném về hướng nhành cây.

Dưới chân còn giẫm lên một đống đá chồng chất, ngổn ngổn ngang ngang.

Nhìn thấy Vân Hiểu đột nhiên đi ra từ rừng cây, sửng sốt một lúc.

Ngay sau đó chân đạp hụt một cái, cả người ngả nghiêng, vội vã vươn tay bám vào thân cây bên cạnh mới trụ vững được.

Không còn tay đỡ, quần cứ thế tuột xuống, lộ ra hai đùi trắng gầy khọm.

Vân Hiểu: "..."
Lão đầu: "..."
(⊙_⊙)
Cục diện nhất thời hết sức khó xử.

Cũng may chứng mặt liệt của Vân Hiểu phát huy vô cùng hoàn mỹ, bình tĩnh thu hồi ánh mắt muốn thiêu cháy nửa thân dưới của ai đấy.

Sau đó, dứt khoát xoay người rời đi.

Lại bắt gặp người già phải làm sao giờ? Đã bị lừa bịp đến mức phá sản rồi.

Đương nhiên phải tránh càng xa càng tốt.

"Hơ? Chờ chút!" Lão đầu giật mình, đột nhiên kịp phản ứng, nhảy xuống từ trên đống đá.

Lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, ôm lấy chân của nàng, "Đạo hữu, xin dừng bước, dừng bước a!"
Vân Hiểu phản ứng chậm một nhịp,"..." Dường như nàng nghe thấy tiếng nhân dân tệ lại một lần nữa vang lên.
"Đại gia, tôi vừa mới phá sản, thực sự hết tiền rồi." Các người đổi mục tiêu sang một con dê béo khác đi ha?
"Tiền?" Lão nhân sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức lại dùng sức lắc lắc đầu nói, "Không phải, không phải, đạo hữu trên người ngươi mang khí tức của linh phù? Ta chẳng mang trúng kịch độc, cùng là người Huyền Môn với nhau, thỉnh đạo hữu cứu tại hạ."
"Đạo hữu?" Vân Hiểu ngẩn ngơ, lừa đảo kiểu gì thế này.
"Tôi không phải a!"
"Đạo hữu không cần gạt ta, mạng người quan trọng a!" Lão nhân căn bản cũng không tin, "Trên người ngươi còn tàn lưu khí tức của linh phù, sao có thể không phải là người của Huyền Môn ta."
"Linh phù?" Vân Hiểu ngẫm nghĩ, chỉ vào tay còn dính vụn giấy, nói:"Ông đang nói cái này?"
Lão nhân vừa thấy càng thêm sung sướng gật đầu: "Đúng đúng đúng, trên tay ngươi đúng là tro phù."
"Cái này không phải của tôi, là người khác dúi đưa tôi.".

Bình Luận (0)
Comment