Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 44


Vân Hiểu cảm thấy đám động vật nhỏ rất thích quấn nàng.

Từ sau khi chữa cho sói xám và gấu trúc xong, con hồ ly kia rõ ràng muốn biến phòng nàng thành phòng khám thú y.

Ban đầu chỉ mang sói con, gấu con bị thương đi chữa thì không sao, nhưng càng về sau, cứ dăm ba bữa nó lại mò đến, dẫn một đàn nào là mang thai, tiêu chảy, rụng lông, hói đầu...!Đủ mọi thể loại trên đời đến phòng nàng.

Thật quá sức chịu đựng!
Vân Hiểu buộc phải suy nghĩ biện pháp khắc phục tình trạng này.

Nếu không, toàn bộ thời gian của nàng chỉ đủ dành cho đám bạn bè của hồ ly đến khám bệnh thôi mất.

"Đây là gì?" Tổ sư gia đột ngột xuất hiện, hiếu kỳ cầm một viên hoàn đen như mực lên, ngửi thử.

"Chỉ là mấy viên thuốc uống thôi." Vân Hiểu vừa vo viên hoàn vừa trả lời.

"Thuốc uống?" Dạ Uyên chau mày, há miệng định ăn.

"Khoan đã, không được ăn!" Vân Hiểu giật mình, nhanh tay lẹ mắt giật viên thuốc lại.

Ở đây ra cái thói cứ đồ nàng làm là đều đòi bỏ vào miệng thế hả?! Tốt xấu gì cũng là tổ sư gia của Huyền Môn, tại sao mà hễ thấy cái ăn là chỉ số thông minh lại tụt vậy trời?
"Thuốc này chuẩn bị cho tiểu Hồ Ly, người không thể ăn bậy."
"Hồ ly?" Dạ Uyên chau mày, có chút không vui.

Tại sao hồ ly có mà hắn lại không có? Tiến sát lại nhìn cho kĩ, tò mò nhấc một viên nữa lên, "Chỉ là mấy cây cỏ thông thường, chưa được luyện chế, ngay cả chút linh khí cũng không kích phát được.

Loại đan dược như này thì có tác dụng gì?"
"Không phải đan dược, đấy chỉ là thuốc bình thường thôi." Vân Hiểu hạ giọng giải thích, "Chuyên dùng để trị cảm mạo thương hàn, hoặc các loại tiêu viêm giảm đau, chứng rụng lông hoặc là mấy vết thương nhỏ.

Như thế hồ ly kia cũng không cần động tí lại đến tìm ta nữa." Nếu còn cứ để mọi việc tiếp diễn thế này, nàng sẽ biến thành bác sĩ thú y thật mất.


"Ừm." Dạ Uyên lúc này mới gật đầu.

Hắn tò mò nhìn nàng miệt mài vo viên hoàn, cũng bắt chước Vân Hiểu, bốc một nắm thuốc lên, bắt đầu vo tròn theo.

Không lâu sau, trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một viên hoàn tròn xoe.

Dạ Uyên ngẩn người.

Một khắc sau, hai mắt bừng sáng, như thể vừa phát hiện ra một đại lục mới.

Hắn đặt viên hoàn xuống, lại bốc thêm một nắm thuốc rồi vo vo.

Không lâu sau, bên tay phải hắn đặt một loạt các viên hoàn nhỏ.

Vân Hiểu: "..."
Hắn ta...!khoái trò này lắm à?
Vân Hiểu nhìn kỹ đống viên hoàn tổ sư gia vừa vo.

Không biết là do hắn là thần tiên, hay là do hắn chưa rửa tay, có cảm giác như những viên hoàn hắn nặn luôn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Dường như người nào đó đã tìm thấy một trò chơi mới, tốc độ vo viên còn nhanh hơn nàng.

Trong chốc lát, tiến độ đã lên gấp rưỡi so với ban đầu.

Nàng không nhịn được hỏi, "Tổ sư gia, ngài trước kia...!chưa từng làm thuốc viên hoàn sao?" Trông hắn chơi vui thế cơ mà!
"Ừm." Hắn gật đầu, càng hăng say nặn thuốc, "Trước kia chỉ cần luyện đan là xong." Ngẫm nghĩ một chút, hình như sợ nàng không hiểu, hắn nói thêm một câu, "Không cần dùng tay vo tròn như thế này."
"Tổ sư gia, bình thường trong quán, ngài hay làm những gì?" Vân Hiểu thuận miệng hỏi.


"Ngủ say, tu luyện."
"Những lúc không ngủ thì sao?"
Dạ Uyên nhíu mày, dường như nhớ lại chuyện phiền lòng gì.

Một hồi lâu sau mới cau có trả lời, "Dạy lũ đệ tử đần độn." Còn chán hơn việc đi ngủ.

Vân Hiểu ngẩn người, bất chợt nảy ra một suy nghĩ to gan, "Tổ sư gia, ngài chưa từng ra xem thế giới bên ngoài như thế sao?" Chẳng lẽ hắn ta trạch đến mức đấy ư?
"Trước đây, từng ra ngoài một lần để tìm người." Hắn dường như nhớ lại chuyện không vui gì đó, mày kiếm cau lại, chỉ thiếu điều viết hàng chữ "Thử nghiệm thất bại" lên mặt.

"Sau đó thì sao?"
"Từ đó về sau, chúng môn đồ cầu xin ta trấn giữ trên tháp.

Ta xem lũ đệ tử trong quán đã kém cỏi, thế mà đám người phàm tục bên ngoài còn ngu muội hơn, vậy nên ta đáp ứng mong muốn của bọn họ.

Vả lại mấy kẻ ngoài đó cũng chẳng có bản lĩnh lợi hại gì, không cần ta đích thân ra tay." Hắn nghiêm trang trả lời.

"..." Thế nên...!Ngươi thực sự không bao giờ ra ngoài nữa?
Bảo sao hắn sống bằng ấy năm, mà lại thích thú với trò vo viên hoàn thế.

Hóa ra, thật sự như tấm chiếu mới mua, hắn chưa từng trải đời.

Vân Hiểu nhất thời không biết nói gì cho phải.

Những đệ tử kia rõ ràng muốn hố hắn nhằm giữ chân hắn ở lại quán.

Về phần lí do? Nàng suy luận ra một thuyết âm mưu.

Thử nghĩ mà xem, trong quán có một tổ sư gia vô cùng lợi hại, tùy tiện phẩy tay là một đống công pháp hiện ra, đương nhiên sẽ có không ít kẻ muốn bám víu cho bằng được.


Càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, "Ta nghe lão đầu nói, tổ sư gia sớm đã thành tiên.

Nhưng tại sao ngài không lên Tiên giới, mà lại chỉ ở trong quán ạ?"
Dạ Uyên chợt dừng việc nặn thuốc, nhíu mày càng sâu hơn.

Một lúc sau, mới đáp, "Tiên giới cũng không phải nơi tốt đẹp gì.

Với ta mà nói, phàm giới, Tiên giới hay là Minh giới, cũng chẳng có gì khác biệt." Ngủ ở đâu mà chả như nhau.

"..." Ngươi tuyệt đối, chắc chắn, nhất định là trạch! Chỉ có trạch mới quen bám riết một chỗ, không dám chuyển ổ đi Tiên giới thôi.

Dạ Uyên nhớ lại đám đệ tử dốt nát ngày xưa, ngu không thể chấp nhận được, càng nghĩ càng bực.

Hắn quay sang nhìn Vân Hiểu, mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Nắn nắn viên hoàn trong tay, hắn chợt đề nghị, "Ngươi học thuật luyện đan đi!"
"Luyện đan?!" Vân Hiểu ngạc nhiên.

Hiện giờ, nàng đang học linh y, mặc dù chưa dính dán gì đến đan dược, nhưng nếu sau này gặp phải loại bệnh trạng phức tạp, bắt buộc phải có đan dược trợ giúp.

Nếu mình có thể tự luyện đan, mọi vấn đề tự nhiên sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Dù sao y và dược cũng đi đôi nhau.

Dạ Uyên thấy nàng không trả lời, bèn nghiêm túc giải thích, "Đan dược không cần vo tròn."
"..." Nói nhảm, ngươi tưởng ai cũng thích vo viên hoàn như ngươi sao?
Vân Hiểu tức xạm mặt lại.

Nghĩ đến điều gì, nàng trầm giọng hỏi, "Nhưng ta không có huyền mạch.

Mà luyện đan yêu cầu thao túng linh khí, khống chế lửa gì đó phải không?"
"Không sao." Dạ Uyên chẳng mảy may để ý chút xíu gì, hắn tiếp tục nói, "Thêm mấy cái Ngự Hỏa trận lên lò luyện đan là được." Vẫn có thể thao túng tốt linh khí, vận lửa luyện đan.


Không cần huyền mạch là tốt rồi.

Nàng gật đầu, "Đa tạ tổ sư gia."
"Ừm." Dạ Uyên rất hài lòng về tiểu đồ tôn vừa không ngốc vừa hiếu học này.

Trong đầu điểm qua một loạt công pháp luyện đan, theo thói quen, hắn xòe tay định biến ra sách thật, nhưng lại nhận ra cả hai bàn tay mình đều đang bận vo thuốc, mà hắn lại không nỡ bỏ xuống.

Ngẫm nghĩ một lúc, đành chuyển sang cách khác, "Ngươi lại đây."
"Hơ?" Vân Hiểu ngơ ngác, vô thức tiến gần một bước, "Tổ sư..."
Nàng còn chưa kịp hỏi xong, đã thấy Dạ Uyên đột ngột cúi người, nhích lại gần nàng, toàn thân càng lúc càng gần.

Thiên nhan trước mắt ngày càng phóng đại, rồi áp thẳng lên mặt nàng.

Vầng trán bỗng có cảm giác mát lạnh, tựa như có một lượng lớn kiến thức đang truyền vào não bộ.

Nhưng Vân Hiểu không rảnh để ý đến việc đó.

Nàng trợn tròn mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc.

Lồng ngực đột nhiên thắt lại, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bỏng cuộn trào trong ruột gan, xộc thẳng lên óc.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng như lửa đốt.

Đầu óc vốn luôn tỉnh táo, bỗng dưng muốn nổ tung.

Lần đầu tiên trong cuộc đời nàng, phản ứng sinh lý áp chế hoàn toàn lý trí.

Dường như theo phản xạ có điều kiện, nàng đột ngột vung tay lên, dồn sức.

Bốp!
Một cú tát vang dội, thành công in năm đầu ngón tay lên mặt người nào đó!
Dạ Uyên: "..."
Vân Hiểu: "...".

Bình Luận (0)
Comment