Lão nhân hơi sửng sốt, vẻ mặt như nhìn thấu nàng, cười hề hề nói:
“Nha đầu, ngươi sợ sao?”
“……” Vân Hiểu nhíu mày, lườm lão ta một cái, không đáp lại lời.
Lão nhân cho rằng mình đoán đúng rồi, vỗ vai nàng, làm ra vẻ người từng trải.
“Yên tâm yên tâm! Có bần đạo ở đây! Chuyện này ta gặp riết rồi cũng quen.
Ngươi chỉ việc lo rung chuông thôi.” Dứt lời, lão còn vỗ vỗ ngực.
“……” Bởi vì có ông ở đây nên mới không yên tâm đấy.
“Đúng rồi, cái bùa trừ tà ta đưa ngươi lúc ở quán đâu?” Lão chợp nhớ ra.
Vân Hiểu mò mò túi, móc ra sấp bùa nhăn nhúm lão đưa cho lúc trước.
“Cái này là linh phù?” Đem đi tẩy trắng thì không khác gì giấy vệ sinh luôn đó.
“Đúng vậy, chính là cái này!” Lão với tay đón sấp bùa, quơ quơ khoe khoang.
“Ta tốn rất nhiều sức lực mới vẽ ra linh phù này, có thể trừ tà tránh hung.
Trước kia, ta hay bán hai lượng bạc một tấm.” Vừa nói vừa đếm, không nhiều không ít vừa đủ 20 tấm.
“……” Vừa đẹp 40 lượng trừ tà ha!
Đếm xong vẫn thấy nàng nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, lão nhân nghĩ một hồi, lại rút một lá bùa màu tím.
“Đây, ngươi còn sợ hãi thì cầm cái này đi.”
Vân Hiểu cúi đầu nhìn, mới phát hiện đó là một tấm bùa màu tím hoàn toàn khác biệt.
Không nói đến độ phẳng phiu, mặt trên vẽ đồ hình phức tạp màu đỏ tươi.
Cũng không rõ là ảo giác hay không, nàng thấy đồ hình kia mười phần sống động, tựa như đang lưu chuyển.
Nàng vô thức nhận lấy.
“Đây là……” Rõ ràng không cùng một đẳng cấp với sấp giấy vệ sinh kia.
“Đây chính là đỉnh cấp trấn tà linh phù, chỉ có nhân tài cực kì tinh thông huyền thuật mới vẽ ra được.
Trên đời này, số người vẽ được tử sắc linh phù chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thứ này là do tổ sư truyền cho ta, chỉ còn mỗi tấm này, ta vẫn luôn luyến tiếc chưa bỏ ra dùng lần nào.” Lão trịnh trọng nói."Chỉ cần có cái này, bất luận là loại yêu ma quỷ quái gì cũng đều không thể tới gần.”
Nói xong, nhìn người nằm trên giường, thở dài một cái, nói:
“Bất quá, tình trạng của người này đúng là kỳ quặc.
Ta bình tĩnh vì đã quen thấy nhiều người trúng tà nghiêm trọng.
Còn ngươi sợ hãi cũng là phản ứng bình thường!”
Lão quan sát kĩ mặt đội phương, vừa nói vừa đi tới mép giường.
“Nhìn này, sắc mặt tím tái như vậy, giống như là muốn…… muốn……”
“Ngạt thở!” Vân Hiểu xen vào một câu.
“Không sai không sai!” Lão nhân dùng sức gật đầu, “Giống như muốn tắt thở đến nơi rồi, mấu chốt là hắn rõ ràng còn sống nhưng toàn thân lốm đốm vết đen, xem ra tà vật ám hắn không hề tầm thường.
Cũng may hai mẹ con đi tìm bần đạo, chứ nếu để tiếp tục thế này, người này đoán chừng chịu không nổi qua một khắc nữa……”
“Năm phút!” Vân Hiểu sửa lại, ngưng một lát lại đổi cách nói khác, “Không đến nửa khắc chung.”
“Ừm, vậy chúng ta càng phải nắm chặt thời gian.” Lão nhân lập tức nghiêm túc lên.
Một bên bảo nàng rung chuông, một bên bàn tay kẹp linh phù chỉ về phía giường.
“Hắn không chống được bao lâu nữa.
Rõ ràng còn hô hấp, nhưng lồng ngực không phập phồng, tựa như……”
“Phía trên bị đè ép.”
“Không sai tựa như bị ép…… Ơ?” Lão nhân sửng sốt, theo bản năng hỏi một câu, “Làm sao ngươi biết?”
Vân Hiểu lúc này mới ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như núi, kết hợp với âm điệu đều đều.
“À, ta vừa mới tiến phòng đã thấy cảnh tượng người nằm trên giường bị một hồng y nữ nhân thân đầy máu me nằm đè lên, siết chặt cổ hắn.”
Nói xong lại chỉ vào giữa giường, “Trên bụng nàng ta còn thủng một lỗ to, dạ dày khí quản rơi hết xuống giường.
Mấy cái điểm lốm đốm như tử thi chính là chỗ nội tạng nàng rơi ra.”
Lão nhân: “……”
Nữ quỷ: “……”
Ngươi cmn đang đùa ta à?!
Σ(°△°|||)︴
“À, đúng rồi!” Vân Hiểu lại bỏ thêm một câu.
“Ông mà tiến thêm một bước là sẽ dẫm đầu ruột của nàng đấy.”
Lão nhân chỉ cảm thấy chân cứng đờ, tay run lên, sấp bùa rơi tung tóe xuống.
Sau tiếng soạt, đống bùa rải loạn xạ trên giường.
Bỗng nhiên, một lá bùa như đụng phải cái gì, đột ngột bốc cháy.
Nháy mắt bừng sáng một góc của gian phòng tối tăm.
Tiếng nổ ầm vang kéo theo một tiếng kêu thê lương, thảm thiết.
Âm thanh đó bén nhọn đến chói tai còn mang hơi thở lạnh lẽo, nháy mắt thổi quét toàn bộ căn phòng.
Không chỉ có thế, khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, cũng là lúc trên giường xuất hiện một thân ảnh màu đỏ.
Đó là một nữ tử, tóc dài rối tung loạn xạ trên giường, người mặc hồng y, giữa thân thủng một lỗ to như cái chậu rửa mặt, nội tạng đỏ lòm đồng loạt trào ra, máu tươi lóe mắt loang khắp mặt đất, mơ hồ bên tai còn nghe thấy tiếng rỏ máu.
Cẩn thận xem xét thì mới phát hiện, trên người nàng không phải vốn là hồng y, mà là y phục bị máu nhiễm đỏ.
Nữ quỷ đứng đối diện Bạch lão nhân dường như vừa bị hạ linh phù làm bị thương.
Hai tay bụm mặt, kêu gào thảm thiết.
Tuy không thấy rõ diện mạo, nhưng qua khe hở giữa các ngón tay, có thể thấy tròng mắt nàng sắp lồi ra đến nơi rồi.
Trực diện thị giác bị kích thích đột ngột, lão nhân sắc mặt trắng bệch, mí mắt run rẩy.
Cả người giật giật như bị động kinh.
Mất một lúc, lão mới tìm lại khả năng ngôn ngữ của mình.
“Qu…… Quỷ…… Quỷ…… Quỷ a!” Lão nhân hét to một tiếng.
Cái gì mà tiên phong đạo cốt, cái gì mà Huyền Môn phong phạm đều ném hết cho chó ăn.
Cũng không biết có phải do phản xạ có điều kiện hay không, lão móc ra hết tập bùa còn lại, ném điên cuồng về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ lại một lần nữa thét gào thê thảm.
Lão nhân lưu loát xoay người, lao như điên về hướng cửa, còn không quên kéo theo Vân Hiểu chạy cùng.
Quỷ…… Quỷ…… Thật sự có quỷ a a!
w(_Д_)w
Vân Hiểu: “……” Nãy giờ nói năng hùng hổ lắm mà? Ông cmn không phải tới bắt quỷ à?
“Chạy mau! Chạy mau!” Má nó, hắn đuổi nhiều thể loại tà, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy quỷ thật a, còn cmn là lệ quỷ! Toi rồi toi rồi!
Có lẽ quá sốt sắng, lão nhân kéo mãi mà không mở được cánh cửa cũ nát.
Bên kia, mấy lá bùa công kích nữ quỷ cũng chậm lại.
Đống bùa đó rõ ràng là tùy tiện ném, hơn nữa không được niệm chú, nên hiệu quả càng kém hơn.
Nữ quỷ chỉ hơi co người một lúc, sau đó xoay đầu trừng mắt nhìn hai người.
Lúc này, hai người họ mới nhìn rõ mặt nàng.
Khuôn mặt máu thịt be bét, bắt đầu thối rữa.
Một bên mắt đã rớt mất, chỉ còn lại hốc mắt tối đen như mực, một bên khác mắt vẫn còn, nhưng tròng mắt lồi ra trượt lên trượt xuống.
Cực kì khủng bố!.