Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 14

Rút ra dao găm cắt ngang trán con ma thú đã chết, rồi móc ma hạch từ trong đó ra, Giang Lạc thưởng thức ma hạch trong tay, hỏi Bạch Hổ: "Ngươi có biện pháp ngừng thú triều?"

"Có, chẳng qua ngươi phải bỏ ra đại giới." Bạch Hổ nhỏ giọng nói một câu bên tai Giang Lạc. Giang Lạc nghe xong cũng hơi nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Hồi lâu, gã thở phào nói:"Không sao, cái loại đại giới này không quan trọng vì sao này cái tôi lấy được sẽ nhiều hơn."Bạch Hổ nhướng mày không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn Giang Lạc mang theo nóng bỏng.

Thực ra nó cũng không phải là chân chính Bạch Hổ, chỉ là một hậu duệ bình thường.

Bởi vì biến dị mới kích hoạt được một tia huyết mạch Thần Thú trong cơ thể, nhìn như giống nhau mười phần thực tế lại không có thần cách.

Sở dĩ kí khế ước với Giang Lạc cũng chỉ là coi trọng số mệnh không tầm thường của gã cùng huyết mạch Bạch Hổ nồng hậu hơn so với người thường trong cơ thể gã, nó muốn mượn thứ đó một bước lên trời.

Nhưng bây giờ, nó ngược lại thật sự sinh ra tâm tư muốn giúp đỡ.

Bạch Hổ thích giết chóc, khi chém giết Giang Lạc lại quyết tuyệt âm ngoan làm nó vô cùng thích.

Mà Giang Lạc trầm mặc cũng có suy nghĩ của mình.

Bởi vì thi đấu mà phá hư tấm bia đá trấn áp, lại mạnh mẽ khế ước đi Bạch Hổ trấn giữ đưa tới thú triều, tạo thành sinh linh đồ thán. Loại hành động này đã xúc phạm nghiêm trọng tới pháp luật đế quốc, dựa theo luật pháp đế quốc là tại chỗ tử hình. Trừ phi gã có công tích trọng đại mới có thể lấy công chuộc tội.

Huống chi gã có cừu oán với hoàng thất đế quốc, nếu có cơ hội, gã hận không thể lập tức lật đổ. Tận mắt nhìn dáng vẻ của những thành viên trong hoàng thất quý tộc lúc nào cũng nghênh ngang kiêu ngạo mất đi nghìn năm vinh quang bị đạp xuống đầm lầy.

Thú triều lần này chính là cơ hội tốt nhất.

Trăm ngàn năm nay công dân đế quốc vẫn luôn coi hoàng thất là ô dù sau Thần Thú. Tin chắc dù phát sinh chuyện gì, quân đội phụ thuộc hoàng thất sẽ không bao giờ cô phụ lòng tin cậy của bọn họ, vì thế từ khi lập quốc tới nay Hoa Vân đế quốc luôn an bình. Vì vậy, nếu gã muốn lật đổ hoàng thất thống trị vô cùng khó khăn, chỉ có thể từng bước thẩm thấu, từng chút từng chút lật đổ hoàng thất mới có thể đạt được mục đích.

Mà bước đầu tiên gã phải làm, chính là thay thế địa vị tuyệt đối của hoàng thất đế quốc trong lòng công dân, trở thành một tín ngưỡng mới trong lòng bọn họ.

Lấy ra bản đồ, Giang Lạc cẩn thận kiểm tra.

Lúc này ma thú bạo loạn trong rừng rậm Ngân Nguyệt sát tính rất nặng, không phải tộc ta nhất định giết. Nhưng quân đội đóng quân tại Hoa Vân đế quốc được huấn luyện nghiêm chỉnh nên cũng miễn cưỡng duy trì cân bằng.

Cho nên đây chưa phải là thời điểm xuất hiện thích hợp nhất, Giang Lạc ở trong lòng tính toán lợi và hại.

Gã phải chờ tới lúc tất cả mọi người tuyệt vọng nhất, một lần xuất hiện dùng huyết nhục tế lễ phong ấn tấm bia đá đã bị vỡ nát, hiệu lệnh Bạch Hổ thống lĩnh ma thú mất không chế, cuối cùng trấn áp ma thú triệt để cứu với rừng rậm Ngân Nguyệt.

Chỉ khi mọi người tuyệt vọng nhất, họ mới mong muốn có kỳ tích và ấp ủ những hy vọng. Mà cái Giang Lạc muốn chính là trở thành kỳ tích đó, niềm hy vọng đó. Gã muốn ở trong mắt công dân đế quốc trở thành tồn tại siêu nhiên hơn cả hoàng thất. Chỉ có như vậy gã mới có thể đạt được những gì gã muốn trong tương lai.

"Đi thôi!" Giang Lạc vỗ vỗ đầu Bạch Hổ, sau đó đi tới chỗ sâu rừng rậm.

Gã còn cần chuẩn bị, khi xuất hiện mới có thể gáy một tiếng mà ai nấy cũng đều kinh ngạc, sợ hãi!

- ------------------

Mà bên kia, trên con đường đi thông từ đế đô đến rừng rậm Ngân Nguyệt, một cỗ xe hoành tráng đang chạy nhanh dưới sức kéo của mười con kỳ lân.

Vó ngựa như tuyết, lông tựa như sương, ma thú mỹ lệ hiếm thấy phát ra tiếng 'lộc cộc' thanh thúy trên mặt đường đá xanh.

Bọn nó nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt, ngẩng cao đầu nhìn về phía không trung.

Những tầng mây như tuyết trên đỉnh núi. Móng ngựa đưa lên tựa như tùy thời muốn bước lên mây.

Đây chính là loại ma thú Kỳ Lân xinh đẹp nhất đại lục Ngự Thú.

Kỳ Lân không nghi ngờ chính là loài có huyết thống cao quý nhất, tốc độ nhanh nhất và là một trong những ma thú hình thể khổng lồ nhưng cũng không phải quý tộc nào cũng có thể khống chế.

Tính cách nó kiêu ngạo, bướng bỉnh bất tuân, chỉ có trinh nữ thuần khiết và Thú Hồn Sư thực lực cường đại nhất mới có cơ hội được bọn nó ưu ái.

Nhưng bây giờ được khen là ma thú 'chạy băng băng trên mây' lại bị đeo dây cương, cúi đầu đi xuống thần đàn 'Thiên Mã' hết phận sự làm ngựa kéo xe cho Lê Hi.

Bên trong xe ngựa, thiếu niên dung mạo tinh xảo lại xinh đẹp lẳng lặng ngủ say, giống như búp bê được điêu khắc từ bạch ngọc chỉ là sắc mặt tái nhợt làm người vô cùng lo lắng.

Thủ bên cạnh hắn là hai nam nhân như song sinh vô thức nhíu mi.

Thú Hồn bể nát trước đó đã gây thương tổn quá lớn đối với thân thể của Lê Hi, đến nỗi bây giờ còn chưa cách nào nhanh chóng hồi phục như cũ. Huống chi Kỳ Lân đã là ma thú chạy tốt và vững vàng nhất trong các ma thú, nhưng bôn ba khoảng cách dài vẫn làm cho hắn mệt mỏi, thường xuyên mệt mỏi, có phải nên suy xét đổi loại phương thức khác?

Khẽ thở dài một hơi, nam nhân ôn nhu cẩn thận nâng Lê Hi lên, dỗ hắn uống chút nước ấm, giữ ẩm cho đôi môi hơi khô của hắn.

Tay y vô cùng vững vàng nhưng sau khi chạm vào Lê Hi lại không tự chủ được hơi chút run rẩy, lỗ tai cũng đỏ ửng.

Người nam nhân lạnh lùng còn lại nghiêm túc lật xem Ngự Thú Pháp Điển, dường như đang cẩn thận suy xét nên dùng ma thú nào có thể rút hành trình lại ngắn hơn.

Đột nhiên bốn thần thú trên bìa sách đưa tới sự chú ý của y, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên Chu Tước ở góc bên phải, để y sinh ra ý tưởng khác.

Rất nhanh, trong xe xuất hiện tia sáng chói mắt, thần điểu đỏ thẳm chậm rãi hiện ra, hóa thành thực thể.

Con ngươi như mặc ngọc, cánh chim ngũ sắc và tiếng kêu khiến vạn vật say mê.

Chu Tước vừa xuất hiện, bách điểu triều phượng.

Chỉ tiếc, thần thú chưa xuất ra uy áp cũng đã bị ném ra khỏi xe.

"Đi kéo xe!" Thanh âm trầm thấp vô cùng lạnh lùng, chất chứa uy áp vô cùng kinh khủng trong đó.

Nam nhân ôn nhu kia tuy nhanh chóng lấy tay che kín mắt Lê Hi phòng ngừa hắn bị ánh sáng đột nhiên xuất hiện đánh thức, nhưng cả người cũng tức giận không ai có thể thừa nhận.

"Vâng." Chu Tước nhỏ giọng đáp, sau đó phóng đại thân hình kéo cỗ xe đặt trên người.

Còn những con Kỳ Lân thì bị vứt bỏ tại chỗ, chân trước quỳ xuống, giữ trạng thái quỳ lạy đưa mắt nhìn ba người rời đi...

- ----------------

Rừng rậm Ngân Nguyệt lúc này lại rơi vào khủng hoảng to lớn.

Bắt đầu từ buổi sáng, ma thú trong rừng rậm đột nhiên thay đổi rất nhiều.

Những loài trước đó yêu thích hành động một mình vậy mà bất ngờ đoàn kết lại, cùng nhau tấn công về binh sĩ, muốn đột kích phòng ngự trận tuyến do binh sĩ tạo thành. Thậm chí liên tiếp xuất hiện ma thú cấp cao, phối hợp gây rối.

Nhiều loại ánh sáng ma pháp đan xen lóe lên, tiếng hú chói tai cùng với tiếng trống trận nặng nề đan xen.

Bầu trời và mặt đất, rừng rậm và thôn trang, ánh sáng không chỗ nào không có mặt, máu tươi nhuộm đầy đất.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chiến tranh càng ngày càng khẩn trương. Ý chí chiến đấu của Ma thú sục sôi, không chết không thôi, bên nhân loại lại từ từ rút lui, mắt thấy không còn cách nào chống lại, cục diện sắp sụp đổ.

Nhân loại dù sao cũng chỉ là thân thể máu thịt, nếu đơn thuần bàn về thực lực cá nhân dù là cao cấp Ngự Thú Sư cũng không thể một mình rời khỏi nơi này mà còn sống.

Huống chi những ma thú này từ trước đến nay luôn ngốc nghếch đột nhiên thông suốt, học được đoàn kết cùng mưu kế, sỡ hữu hai điều kiêu ngạo của nhân loại, điều này gây khó khăn cho các binh lính đóng quân.

Giang Lạc nằm vùng cách đó không xa biên giới rừng rậm, nheo mắt nhìn thế cuộc chiến trường.

"Xem ra những con thú kia cũng không phải quá ngu xuẩn, hơi chỉ điểm đã biết nên làm thế nào." Giọng Giang Lạc tràn đầy châm biếm, nhưng trong mặt lại bùng cháy hưng phấn điên cuồng.

"Thật sự ngu xuẩn, không sống nổi cũng chẳng qua là quá yếu ớt, bọn nó cũng không đặt loài người ở trong lòng." Thanh âm của Bạch Hổ mang theo giễu cợt.

Ở trong mắt nó, tâm tư Giang Lạc quỷ quyệt, thủ đoạn độc ác. Nếu là địch hơi chút không để ý sẽ thua hết cả bàn cờ.

Lúc này thế cục hai phe tràn ngập nguy cơ, cũng chỉ là quân cờ trong tay người này. Muốn sống hay muốn chết cũng ở trong lòng bàn tay gã.

Bạch Hổ nghĩ, mê luyến trong mắt càng nặng hơn.

Cách không xa rừng rậm Ngân Nguyệt, một cỗ xe vô cùng lộng lẫy hào hoa được Thần điểu Chu Tước gác trên lưng, nhanh chóng bay tới....
Bình Luận (0)
Comment