Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 56

Dung mạo tuyệt sắc quyến rũ, như vầng trăng sáng giữa những đám mây, y phục thanh nhã càng làm cho gã như trích tiên.

Tốt cho một mỹ nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành! Lê Hi âm thầm cảm thán trong lòng.

Chỉ tiếc, túi da lại diễm lệ, cũng không che được mùi hôi thối rữa từ bên trong.

Nguyên thế giới, Lục Vân Hi cũng ở chỗ này gặp Lục Duy Diệu, nhưng bị Lục Duy Diệu tận lực chèn ép, hung hăng bị giẫm vào bùn.

Một người đáng lẽ là trưởng tử nhưng nghèo túng như vậy, bị thân phụ chán ghét mà vứt bỏ, nổi danh truyền xa cũng không chiếm được coi trọng. Thân vô trường vật (không có gì ngoài bản thân), y phục tốt nhất chỉ có y phục học sĩ, ngay cả một góc áo của người ta cũng không bằng.

Mà người kia chỉ là con nuôi trên danh nghĩa, lại sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, hưởng hết quang vinh sủng ái. Ăn đều là của ngon vật lạ, một món đồ trên người cũng là vật phi phàm. Thậm chí không cần cầu xin gì, ngay cả địa vị trưởng tự đều có người chủ động lấy dâng lên.

Tâm tính cứng cỏi cỡ nào, kinh thi và thư kinh đầy bùng, thì thời khắc này Lục Vân Hi cũng chỉ là thiếu niên mới tròn 15 tuổi.

Mặc dù mười năm gian khổ học tập đã đem tính tình hắn ma luyện vô cùng trầm ổn, nhưng chợt trở lại hoàn cảnh quen thuộc, chứng kiến chênh lệch như vậy cũng đủ để hắn lung lay, mất lý trí, dễ dàng rơi vào bẫy.

Bị Lục Duy Diệu châm chọc khiêu khích, hai người phát sinh cải vả cũng lỡ tay đẩy gã xuống nước. Nhưng một màn này bị Hầu gia đi ngang trông thấy, giận tím mặt, trách cứ Lục Vân Hi bất kích huynh trưởng, sai người nhốt hắn vào từ đường ăn năn.

Gặp xuân sớm, nước suối vốn cạn, nước cũng không rét thấu xương. Lục Duy Diệu cố tình tính toán, dù ngã xuống cũng ướt y phục chút, không đáng lo ngại.

Nhưng Lục Vân Hi lại không may mắn như vậy.

Từ đường âm u lạnh lẽo, Lục Vân Hi dù sao cũng là song nhi, thể chất không thể so với nam tử, hơn nữa với ác ý của kế Hầu phu nhân, ba ngày trong từ đường như đi qua quỷ môn quan. Tâm thần tổn thương nghiêm trọng, bệnh nặng, bõ lở yến tiệc quan trọng nhất, mất đi cơ hội tốt nhất gia nhập vào hạch tâm học giả tại kinh thành, còn rơi xuống ác danh hung hăng càn quấy cậy tài khinh người.

Người ái mộ Lục Duy Diệu ở kinh thành rất đông, xưa nay mỹ danh nhu tuệ đoan chính, cùng Lục Vân Hi cải vả còn bị người hại rơi xuống nước, tự nhiên là hắn không đúng.

Nghĩ đến đó, Lê Hi hơi câu lên khóe môi, trong mắt mang theo ý lạnh.

Nợ thiếu thì phải trả, đã đưa tới cửa, hắn trước thu bút lợi tức đầu tiên.

"Vị này chính là nhị công tử? Đại thiếu gia mời ngài qua nói chuyện." Một thị nữ kiêu diễm đi tới trước mặt Lê Hi.

Giọng nói tuy cung kính, lại xa cách. Đối bổn gia (người trong tộc) là Lê Hi trở về từ xa cũng chỉ như khách nhân ở tạm, Lục Duy Diệu mới là chủ tử chân chính tại Hầu phủ.

Lê Hi tự nhiên nghe hiểu lời chèn ép trong lời nói của nàng, nhưng vẫn tỉnh bơ gật đầu đáp ứng, đi theo phía sau nàng.

Đầu xuân, hoa đào nở xinh tươi. Gió nhẹ lướt qua, hoa rơi lả tả. Vẻ mặt Lê Hi lãnh đạm, cũng không ca thán giống như sớm đã quen mỹ cảnh như này.

Đối với thi lễ từ những thị nữ xa lạ xung quanh, cũng không hoảng loạn ngượng ngùng, nhất cử nhất động (từ cử chỉ hành vi) đều hiện ra phong cách quý phái.

Thị nữ không dấu vết quan sát hắn, khinh miệt trong mắt cũng chuyển thành ngạc nhiên.

Trước mắt vị nhị thiếu gia không được sủng ái này mặc dù y phục kham khổ, nhưng lại khó nén ưu nhã hoa lệ. Nhất là một thần dày đặc phong vị của người tri thức, áo học sĩ màu trắng, càng hiển lộ ra vẻ tuấn mỹ vô song như bức tranh thủy mặc.

Không hổ là người đạt lưỡng Nguyên, ngay cả nuôi lớn ở thâm sơn cùng cốc (hoang vu hẻo lánh), phong thái cư xử không thể xem thường. Thị nữ nghĩ, vội vàng thu hồi tầm mắt, càng trở nên cung kính.

"Đây là nhị đệ sao? Thuở nhỏ từ biệt, cũng hơn mười năm không thấy, không biết mấy năm nay đệ sống tốt không?" Thanh âm ôn nhu trong veo như thấm nhuận nhân tâm, nhưng lời nói lại không có ý gì tốt, trên mặt đều lộ vẻ cao cao tại thượng cảm giác ưu việt. Ngay cả những hoa văn tinh xảo được thêu trên y phục, cũng giống như chế nhạo trang phục nhạt nhẽo của Lê Hi.

Lục Duy Diệu ngồi trong thạch đình, từ trên cao nhìn xuống vị huynh trưởng dị mẫu (khác mẹ) đã mấy năm không thấy, trong mắt đè nén tràn đầy đố kỵ và chán ghét.

Lục Duy Diệu hận Lục Vân Hi đã lâu.

Trong mắt gã, Lục Vân Hi trộm thân phận địa vị của gã, thậm chí cả quỹ tích số mệnh, là một tiểu nhân vô sỉ.

Vốn người cùng phụ thân đính hôn là mẫu thân gã, cũng bởi vì tiền Hầu phu nhân hoành đao đoạt ái, mới để cho mẫu thân ôm hận cả đời. Mặc dù hiện tại sống viên mãn, cũng vẫn là kế thất (vợ kế).

Mà bản thân, tuy là thân sinh tử (con ruột), nhưng e ngại giáo lí thế tục không thể không treo danh tiếng tư sinh tử, ngay cả đáng lẽ nên vào gia phả cũng bị các tộc lão làm khó dễ.

Mấy năm này, tuy nhìn như bằng phẳng, ân oán trước đây cũng dưới tay mẫu thân không còn, nhưng những lão nhân trong tộc vẫn cắn chết không tha. Nếu không lấy lý do tư sinh tử không thích hợp tế bái tổ tiên ngăn cản bản thân tham da tế tự (thờ cúng, cúng tế) cuối năm, ngay cả mẫu thân cũng không thể mặc trang phục chính thất, làm lễ dành cho thiếp thất.

Tất cả ủy khuất vũ nhục đều do Lục Vân Hi ban tặng, cho nên gã dù sao đi nữa cũng không bỏ qua cho hắn.

Từ khi biết phụ thân nhận người trở lại, gã và mẫu thân cũng đã bắt đầu chuẩn bị.

Lục Vân Hi muốn nhập sĩ (làm quan) dương danh, đó chính là mơ mộng hão huyền.

Lục Duy Diệu nghĩ, nụ cười bên môi càng thêm hoàn mỹ động lòng người. Hơi sửa sang vạt áo, từ trên băng đá đứng dậy đi tới trước mặt Lê Hi.

"Đã trưởng thành rồi." Giọng gã mang theo thổn thức giống như là huynh trưởng ôn hòa lo lắng cho đệ đệ nhưng trong giọng điệu lại không giấu đi mỉa mai, hung hăng đâm vào lòng Lê Hi:"Đều là tại đạo sĩ kia, nói cái gì tinh tượng bất lợi, khắc thân, làm hại Vân Hi của chúng ta rời nhà lâu như vậy. May mắn mấy năm nay sống an ổn, bằng không phụ thật lại đau lòng!"

Nhìn như bình thường lại một câu nói trúng Lê Hi là một người mang điềm xấu. Đại Chu luôn có phần kính nể đạo sĩ, hôm nay Lục Duy Diệu lần nữa nhắc tới, đó chính là trắng trợn chèn ép, ngay cả trong mắt hạ nhân xung quanh cũng là khinh miệt.

Lê Hi nhếch môi không trả lời, nhưng sắc mặt lại có chút trắng bệch.

"Sao không nói lời nào?" Lục Duy Diệu cố ý tới gần, ngọc bội được buộc bởi kim tuyến quấn quanh hông cũng theo bước chân mà lắc lư, dưới ánh mặt trời càng thêm sặc sỡ lóa mắt.

Lê Hi quay đầu đi, giống như trốn tránh ánh sáng bên hông gã chói mắt hắn.

Bởi vì đạo sĩ nói vậy mà bị sinh phụ chán ghét vứt bỏ, thân là con trai trưởng lại phải rời xa tổ trạch, ngay cả thời gian để tang cũng không được ở trong phủ thủ. Lục Vân Hinh là đứa con hiếu thảo, đây tuyệt đối là đau đớn lớn nhất trong lòng hắn, đáy mắt Lục Duy Diệu thoáng qua tính toán mũi nhọn sắc bén.

Lần thứ hai tới gần Lê Hi, giọng nói ôn nhu bắt đầu mang theo khinh thị hà khắc:"Đừng lo lắng, mấy năm này mẫu tử đệ không có mặt. Mỗi người trong Hầu phủ đều sống vô cùng tốt, nhất là phụ thân. Mặt khác..."

Nhìn thiếu niên thân hình yếu ớt vì lời nói của mình mà càng lung lay, trong lòng Lục Duy Diệu càng vui sướng, như vô ý lauh vừa khoe khoang:"Có lẽ chỉ vì có một mình huynh bên cạnh, phụ thân nha, thật sự là đối với huynh rất tốt, ăn mặc chi phí đều rất tốt, cũng không cần huynh học quy củ. Phụ thân thích nhất chính là cùng mẫu thuân huynh cùng nhau ngắm cảnh tán gẫu, nói có thê có tử nhân sinh đã đủ. Ai, đáng tiếc đệ vừa mới vào phủ có thể còn không biết, nhưng không sao, chậm rãi là quen."

Lời nói của Lục Duy Diệu giống như trọng kiếm, từng chữ từng chữ đâm vào tâm. Dù Lê Hi cũng không phải thật sự là Lục Vân Hi, cũng có vài phần ủy khuất bất bình, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mặt Lục Duy Diệu, từ từ mở miệng nói:"Cho nên, nói lâu như vậy rốt cuộc ngươi là ai?"

"Phốc." Lục Duy Diệu bị câu hỏi của hắn chọc cười, náo loạn hồi lâu người này đúng là một kẻ ngu si, ngay cả câu hỏi ngu xuẩn như vậy cũng có thể hỏi ra tới. Cũng không biết là hắn không hiểu hay đang giả ngu. Chỉ là dù loại nào, gã đều có thể rõ ràng giải thích cho hắn hiểu, từ đủ loại phương diện.

"Huynh là đại ca đệ Lục Duy Diệu. Nghe hạ nhân nói phụ thân đón đệ trở về, huynh hiếu kỳ trước tới xem một chút. Thười điểm đệ rời đi huynh còn nhỏ qua, ký ức không được đầy đủ, mà đồn đãi trong phủ đối với đệ cũng nhiều là ân cần ít nói, mặc dù dưới sự quản giáo của mẫu thân không nên vọng ngôn, nhưng huynh muốn tự mình xem, đệ đệ năm đó bị đạo sĩ nói là mệnh xấu rốt cuộc bộ dáng như thế nào."

"Đệ đệ?" Giọng điệu Lê Hi bình tĩnh:"Mẫu thân chỉ sinh một mình ta, từ đâu ra huynh đệ?"

"..." Một câu của Lê Hi làm cho Lục Duy Diệu hoảng hốt. Thị nữ bên người cũng lập tức khiển trách:"Làm càn! Đây là đại thiếu gia Hầu phủ Lục Duy Diệu."

"Lục Duy Diệu?" Lê Hi nhíu mi suy nghĩ hồi lâu, sau đó đột nhiên câu môi nở nụ cười:"Cô nhi Từ gia?"

Một câu cô nhi Từ gia của Lê HI trực tiếp quăng tấm màn che mà Lục Duy Diệu che giấu trước mặt mọi người nhiều năm trước đám đông, làm cho gã trong nháy mắt đổi sắc mặt.

Lục Duy Diệu, trên danh nghĩa chỉ là một dưỡng tử (con nuôi), mà mẫu thân cũng chỉ là quả phụ tái giá.

Từ khi Lục Duy Diệu vẫn còn mang họ của phụ thân trước, kế Hầu phu nhân chưa là chủ Hầu phủ, liền dựa vào mua chuộc đạo sĩ tính kế khiến Lục Vân Hi thất sủng bị Hầu gia chán ghét mà vứt bỏ. Mà Lục Duy Diệu nhân cơ hội này lấy lòng, chưa vào phủ đã sửa lại tên. Vì vậy khi vừa phủ đã mang họ Lục.

Trong Hầu phủ vốn có đại thiếu gia danh chánh ngôn thuận, Lục Vân Hi trước đó rời nhà, lại thêm kế Hầu phu nhân cố ý làm mơ hồ, lại làm một người nghĩ Lục Duy Diệu mới là trưởng tử.

Hôm nay mỹ danh Lục Duy Diệu truyền khắp kinh thành, nên nhiều lời nói bị cấm kỵ về thân phận, lão nhân trong phủ ngoại trừ đã rời đi còn lại đều sợ hãi thủ đoạn tàn nhẫn của kế Hầu phu nhân không dám nhiều lời.

Tu hú chiếm tổ lâu lại quên đi thân phận vốn có. Lục Duy Diệu sớm đem bản thân coi là trưởng tử, mà người bên cạnh cũng hùa theo gã là hòn ngọc quý duy nhất trên tay Hầu gia. Mà thị nữ xung quanh bởi vì câu nói của Lê Hi mà cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ vốn tưởng rằng kế Hầu phu nhân tuy là tái giá nhưng cũng là chính thất, Lục Duy Diệu cũng tất nhiên là trưởng tư. Nhưng nghe vị nhị thiếu gia do tiền Hầu phu nhân sinh ra nói, hình như Lục Duy Diệu cũng không phải huyết mạch Hầu gia?

Suy nghĩ kỹ cũng cảm thấy có chỗ sai sai, nếu vị này là nhị thiếu gia do tiền Hầu phu nhân sinh ra, đại thiếu gia là kế thất sinh ra, tại sao tuổi tác so nhị thiếu gia còn lớn hơn?

Cái này thật là làm cho người ta chấn kinh rồi!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cũng sinh ra chút ý niệm. Chỉ có đại nha hoàn thiếp thân Lục Duy Diệu dẫn đầu phục hồi tinh thần lại:"Cái gì Từ gia Triệu gia, đây là đại công tử Hầu phủ!"

"Cứ coi như vậy đi." Lê Hi cười khẩy:"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Vốn thiếu niên ôn hòa đột nhiên khí tràng chợt biến, không khỏi làm cho người ta khó thở, nha hoàn lùi về phía sau, đầu gối mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống nhận tội.

Trong ngực Lục Duy Diệu đều là ấm ức khó khăn mở miệng:"Theo quy củ đệ phải gọi huynh là huynh trưởng."

"Huynh trưởng?" Lê Hi ý vị thâm trường nhìn gã, giống như hỏi lại ngươi cũng xứng?

"Đệ tựa hồ đối với huynh có thành kiến?" Lục Duy Diệu nghiến răng nghiến lợi.

"Xác thực có một chút." Lê Hi nghiêm mặt:"Ta mới vừa muốn nói, cũng chẳng biết thân phận ngươi, cho nên mới không mở miệng. Hôm nay đã biết, không thiếu được muốn nói vài câu. Ngươi vừa buông tha dòng họ sinh phụ dựa vào Lục gia, liền muốn theo Hầu môn quy củ mà làm việc. Song nhi đợi gả lại tại trong viện ngâm thơ hát khúc, thực sự khó coi. Mẫu thân ngươi tuy là thứ nữ, cũng cùng mẫu thân ta là cùng chi, lễ nghĩa liêm sĩ nói vậy ngươi cũng học không ít, đừng để cho nàng mất mặt."

"Vân Hi đây là đang dạy dỗ huynh?" Trên mặt Lục Duy Diệu gã khó mà duy trì vẻ thanh cao, ngay cả ngũ quan xinh đẹp cũng vặn vẹo trở nên xấu xí.

"Không phải chỉ bảo răn dạy!" Lê Hi không có ý định bỏ qua cho gã, ngôn từ càng thêm bén nhọn:"Thân là trưởng tử, lại là huyết mạch duy nhất của Hầu phủ, chẳng lẽ còn không có tư cách nói ngươi?"

Trưởng tử, huyết mạch duy nhất, toàn thân máu huyết Lục Duy Diệu khi nghe hai câu này trong nháy mắt đông lại. Ngay cả kế hoạch trù tính tốt cũng quên sạch. Gã tiến lên nắm cánh tay Lê Hi, móng tay dùng sức bấu lên cánh tay Lê Hi.

"Làm càn!" Lê Hi hất tay, cố gắng tránh thoát Lục Duy Diệu.

"Là ngươi làm càn!" Lục Duy Diệu nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng câu nói:"Trưởng tử thì sao? Mẫu thân ngươi cũng đã đoản mệnh sớm chết rồi, ngươi bây giờ cũng chỉ là lục bình. Sĩ tử? Lưỡng Nguyên? A, buồn cười thật! Dù thanh danh ngươi truyền xa tới đâu, chỉ cần vào Hầu phủ chính là kẻ thấp kém. Chớ nói hôn sư tiền đồ, ngay cả mạng cũng nằm trong tay chúng ta. Muốn tên đề bảng vàng? Nằm mơ."

Giống như bị lời nói sắc bén tàn nhẫn của gã hù, sắc mặt Lê Hi trắng bệch, bị gã làm cho lui về phía sau từng bước. Ngạo khí mới răng dạy cũng không còn, chỉ còn một bộ khuất phục trống rỗng vẫn cố gắng chống đỡ.

Nhưng lại không ai phát hiện, mắt hắn sớm đã tràn ra một mảnh băng giá.

Phía sau chính là nước suối róc rách, do gần bên bờ, dưới chân có thể cảm giác được bùn đất ẩm ướt. Lui xuống chỉ có thể rơi xuống, không lui được nữa, đã không còn đường lui.

Lục Duy Diệu nhìn, cười vô cùng sảng khoái:"Tại trong phủ, cái gì đích thứ tôn ti trật tự đều là lời nói suông. Phụ thân thích ai, đó chính là trưởng tự cao cao tại thượng, phụ thân chán ghét ai, chính là dù xuất thân tốt ra sao cũng chỉ là bùn đất mặc người chà đạp. Ngươi, nghe hiểu sao?"

"Thì ra là vậy." Lê Hi hơi nhắm mắt lại, giống như hoàn toàn buông tha. Thân hình chật vật, gần như không cách nào đứng thẳng, lại lung lay ngã xuống nước.

Giọt nước văng lên gò má Lục Duy Diệu, một chút lãnh ý cũng làm cho cảm giác phẫn nỗ cũng bình tỉnh lại. Từ trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật của Lê Hi, nhưng một giây sao, một câu mang theo ác ý trêu chọc truyền đến bên tai.

"Lục Duy Diệu, nghìn vạn lần, đừng quay đầu lại a."
Bình Luận (0)
Comment