Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 63

Âm cuối réo rắt của thiếu niên bị gió đêm cuốn đi, giống như thì thầm, nhu hòa quyến luyến. Mà đôi mắt điệt lệ giống như đúc thân mẫu cũng ở trong khoảng khắc này hoàn toàn trấn an Lục Hầu đang khẩn trương.

Xuyên thấu qua đôi mắt, Lục Hầu tựa hồ bị mang về 16 năm trước, khi tiền Hầu phu nhân còn sống.

Lúc đó Lục Hầu vừa mới nhập sĩ (làm quan), bị bao phủ trong vinh quang của tổ tiên, xuất nập quan phủ triều đình, ứng đối không tốt. Cùng thường thân trong nguy cơ, không lời chống đở.

Khi đó, đứng ra vì ông giải vây chính là vợ cả. Mà bây giờ, lại đổi thành con ông.

Lục Hầu vô thức lui về phía sau, làm cho Lê HI tiến lên, hoàn toàn giao ra quyền phát biểu cho Lê Hi. Người đứng đầu thái y viện cũng bởi vì hành động của Lục Hầu mà sinh ra hứng thú, giương mắt quan sát.

"Chuyện nhỏ trong phủ, thật có lỗi vì đã quấy rối đại nhân, mong đại nhân lượng thứ, sau này thương thế của nghĩa huynh mong đại nhân chiếu cố nhiều hơn." Lê Hi trước là khom người thi lễ, nhận tội với người đứng đầu thái y viện, thái độ khiêm tốn, sau đó cau mày quở mắng người hầu nói:"Phòng sập có gì mà đại kinh tiểu quái, nên đào thì đào, nên cứu thì mau cứu, loại chuyện như vậy còn cần xin chỉ thỉ của phụ thân? Lúc cơm tối đã dặn dò các ngươi như thế nào, hôm nay là ngày từ đường Hầu phủ động thổ (khởi công) trùng kiến (xây lại), kêu các ngươi tỉnh táo, lại có thể rước lấy sai lầm! Lúc này còn không lui xuống là muốn ta mời các ngươi lui ra sao?"

Hời hợt nói mấy câu đem mối nguy 'chướng ngại thiên hòa' của Hầu phủ dễ dàng hóa giả, mà hai chữ 'nghĩa huynh' từ trong miệng Lê Hi nói ra cũng vô cùng vi diệu, nhìn như bình thường lại lộ ra trào phúng và chán ghét. Cũng xảo diệu thành công đắp nặn nguyên nhân chuyện từ đường sập.

Dù sao chôn là người ngoài, không phải huyết mạch Lục gia. Dù không rõ cũng không thể đem toàn bộ lỗi sai đổ lên đầu Lục gia. Mặc dù chuyện kỳ quặc, thân phận dưỡng tử của Lục Duy Diệu cũng lộ ra hoàn toàn làm Lục gia mất thể diện.

Lê Hi ứng đối vô cùng đơn giản, trên cơ bản là phản ánh thái độ của mình.

Lục Duy Diệu trong mắt hắn căn bản không phải là người Lục gia, chỉ là con chồng trước mà kế thất mang tới. Nhìn như lạnh lùng, nhưng đối với thế nhân cũng là chuyện đương nhiên.

Ánh mắt Kế Hầu phu nhân tràn ngập oán độc, nhìn chằm chằm Lê Hi không tha, mà Lục Hầu cũng bởi vì ứng đối của hắn mà nhíu mày, tựa hồ muốn mở miệng phản bác.

Lê Hi nghiêng đầu, hơi nâng lên khóe môi, không tiếng động nói:"Hoàng đế và nhiếp chính vương."

"..." Trong nháy mắt Lục Hầu không còn lo lắng, mà kế Hầu phu nhân cũng không thể không nuốt oán hận xuống.

Không sai, dù là ai cũng không thể vào thời điểm này phủ định cách nói của Lê Hi.

Bọn họ cũng rõ đạo lý, muốn bảo trụ vinh hoa phú quý trước mắt, danh tiếng Hầu phu không thể bị phá. Mà giải thích của Lê Hi chính là thích hợp nhất.

Vì vậy dù Lục Hầu và kế Hầu phu nhân đều biết Lục Duy Diệu là thân sinh của Lục Hầu. Nhưng yêu đương vụng trộm có được hài tử, dù huyết mạch thuần khiết, cũng không cách nào chiếu cáo thiên hạ.

Sắc mặt kế Hầu phu nhân xám xịt, mà giờ khắc này dáng vẻ Lê Hi và người đứng đầu thái y viện nói nói cười cười đâm vào lòng ả.

Ả nỗ lực hơn mười năm, mới miễn cưởng trong giới quyền quý kinh thành đứng vững gót chân. Nhưng như nội thần lệ thuộc hoàng đế và nhiếp chính vương vẫn đối với xuất thân của ả xem thường, thậm chí cự tuyệt lui tới.

Nhưng Lê Hi chỉ vừa mới hồi phủ, thậm chí còn lưng đeo ác danh 'khắc thân', vẫn như cũ có thể dễ dàng nhận được tôn trọng. Đây là điều ả khó chịu đựng nhất, và cũng là điều nhục nhã nhất.

Nhưng tại thời điểm này ả cái gì cũng không thể làm.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay, gần như muốn gảy. Cắn chặc răng nếm được mùi máu. Kế phu nhân cúi đầu nỗ lực khống chế tâm tình của mình, mà hận ý trong xương cốt đối với Lê Hi càng tăng thêm, hận không thể lập tức xé hắn thành mảnh vụn.

Phản ứng phu phụ Lục Hầu đều trong dự liệu của Lê Hi, mà bọn họ lo lắng cũng nằm trong tính toán.

Nói cho cùng, ở trong mắt hai người, có thể quyến luyến chỉ vẫn là hai chữ tiền quyền. Mặc dù đối với Lục Duy Diệu là thật tâm thương yêu, nhưng yêu nhất vẫn là bản thân.

Lê Hi càng xem thường nhưng trên mặt vẫn là tao nhã, không chút khác thường, quay đầu nói với người đứng đầu thái y viện:"Trong phủ động thổ, khó thánh khỏi chút náo loạn. Xin mời tới tiền thính nói chuyện."

"Tốt." Gật đầu, đi theo Lê Hi đi tới ngoại viện. Còn bẩy rập nhỏ trong lời nói của hắn cũng không có ý định vạch trần, chỉ là ánh mắt của hắn sinh ra tìm tòi nghiên cứu ý vị thâm trường.

Mà từ đường Hầu phủ thật sự sập vẫn là trùng kiến, mọi người đều hiểu, không hẹn mà cùng lựa chọn cảnh thái bình giả tạo.

- ----------------------

Lại qua nửa canh giờ, có gã sai vặt báo lại, Lục Duy Diệu đã được cứu ra, người đứng đầu thái y viện thuận thế đứng dậy đi tới nhìn, sau khi kê mấy đơn thuốc liền rời đi Hầu phủ.

Rốt cuộc cũng đưa đi tôn đại phật người đứng đầu thái y viện, trên dưới Hầu phủ đều miễn cưỡng thở phào, Lục Hầu cũng bởi vì đêm phong ba này mà vô cùng uể oải.

Kế Hầu phu nhân quỳ gối phía dưới cũng im lặng rưng rưng, mà Lục Duy Diệu bị thương cũng bị tôi tớ mang tới.

Còn đám người Mặc Thư và Lưu ma ma đều bị trói ném tới hành lang đợi quyết định cuối cùng của Lục Hầu.

Dừ từ đường sụp đổ nhưng chuyện nam tử giả mạo song nhi trà trộn nội viện nhất định phải cho ra lẽ.

Lê Hi ngồi trên ghế dưới Lục Hầu, thong thả ung dung nhấp một ngụm trà, thoải mái khoan thai gióng như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng. Nhưng khi đối diện với kế Hầu phu nhân, lại cố ý câu ra một độ cung ác liệt châm biến.

Sắc trời trở trắng, tiếp qua một canh giờ là tới thời điểm Lục Hầu vào triều. Ban đêm Hầu phủ gây rối cũng phải có cách nói, bởi vì từ đường trùng kiến, dưới chân thiên tử động thổ lý nên đăng báo công bộ.

"Hầu gia..." Kế Hầu phu nhân quỳ rạp dưới chân Lục Hầu, nghẹn ngào nói không ra lời, nhưng đôi mắt mang theo hơi nước hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, khó thể nói ra. Ả nổ lực vùng vẫy nhưng ở trong lòng cũng đã rõ ràng sáng tỏ, Lục Duy Diệu sau này xong rồi. Sau khi trải qua việc này, vòng quyền quý kinh thành sẽ không vì nó mà mở ra, mà vị trí trưởng tử bản thân khổ thâm mưu tính cho nó cũng vì vậy tiêu tan thành mây khói.

Lục Hầu quay đầu chỗ khác, trầm mặc không nói.

Lê Hi thấy vậy, đặt chén trà xuống mở miệng khuyên nhủ:"Trước khi Hoàng đế kế vị, từng bởi vì hậu cung tiên đế hỗn loạn mà gặp nhiều cản trở. Sau đó những thân vương huyết mạch đáng nghi cũng đều phải đền tội, mẫu gia liên quan diệt cửu tộc. Sau đó, mẫu gia thái hậu, lại bởi vì thê thiếp bất hòa nháo ra gièm pha xảy ra án mạng bị hoàng đế chán ghét vứt bỏ, triệt làm thứ dân, ba đời không thể tòng quân thi cử, trực tiếp chặt đứt số mệnh gia tộc. Ngay nay thiên hạ không ai không hiểu, hễ là liên lụy tới hiếu đạo và trinh tiết, vị Hoàng đế của chúng ta chính là không dung một hạt cát. Mà mẫu tử kế phu nhân vốn thân phận tế nhị, càng phải vô cùng cẩn thận. Dù vì Hầu phủ, còn là dòng họ Lục thị, phụ thân đều phải sớm làm quyết định."

Lời của Lê Hi như lấy đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Lục Hầu tàn nhẫn lạnh lùng nói:"Tức là như vậy, mẫu tử các ngươi trước hết dọn tới chùa Hàn Chiếu. Diệu nhi bị bệnh, trong phủ lại phải động thổ, cũng nên tìm một chỗ thanh tỉnh mà tu dưỡng."

Chùa Hàn Chiếu, chính là am ni cô! Lục Duy Diệu cả kinh trực tiếp hôn mê bất tỉnh, mà kế Hầu phu nhân càng khó tin Lục Hầu lại vô tình như vậy.

Lục Hầu quay đầu đi chỗ khác, giống như không đành lòng. Nhưng từ góc độ của Lê Hi lại có thể thấy rõ lạnh lùng trong mắt ông.

Nếu nói đa tình chính là vô tình, đối với Lục Hầu mà nói, yêu nhất vĩnh viễn là bản thân.

"Chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý, thời gian không còn sớm, vi phụ phải chuẩn bị vào triều."

"Vâng." Lê Hi đứng dậy tiễn Lục Hầu rời đi. Đợi khi hắn trở về tiền thính (phòng khách), kế phu nhân và Lục Duy Diệu đã bị người mang đi, duy chỉ còn Mặc Thư và Lưu ma ma những người này còn đợi phán quyết cuối cùng của hắn.

"Nhị thiếu gia, ngài xem những người còn lại nên xử lý như thế nào?" Tổng quản Hầu phủ thái độ cung kính hỏi.

"Không cần làm sao." Khẩu khí của Lê Hi hờ hững, nhưng lệ khí chợt lóe lên:"Kêu bọn họ sau này đều ngậm chặt miệng. Còn mấy thư đồng giả dạng song nhi..."

Dừng một chút, hắn nói tiếp:"Bọn họ nếu đã thích hầu hạ ở trong nội viện, sau này để cho bọn họ hầu hạ nội viện như họ muốn. Chùa Hàn Chiếu bần hàn, nha hoàn phổ thông sợ là hầu hạ không chu toàn. Bọn họ vốn là được kế phu nhân nuôi từ nhỏ bên cạnh, hôm nay cũng nên đi theo."

"Ý của ngài..."

Lê Hi cười:"Đợi tịnh đường mở cửa liền đưa đi, đừng chậm trễ kế Hầu phu nhân khởi hành."

Nói xong, Lê Hi xoay người rời khỏi tiền thính, không thèm để ý tới tiếng kêu khóc cầu xin tha thứ tuyệt vọng phía sau.

Nguyên thế giới, mỗi người nơi này đều hãm hại Lục Vân Hi, dưới mệnh lệnh của kế phu nhân từng bước đẩy Lục Vân Hi vào hố sâu. Hôm nay, cũng đã tới thời gian bọn họ nên trả nợ.

Còn kế Hầu phu nhân và Lục Duy Diệu, còn chưa tới lúc để bọn họ hoàn toàn giải thoát. Chùa Hàn Chiếu chỉ là bước đầu tiên, sau này, còn có tuyệt vọng sâu đậm chờ bọn họ.

Mà bên kia, người đứng đầu thái y viện sau khi rời khỏi Hầu phủ, cũng không về phủ mình mà đánh một vòng, vào chỗ phủ đệ thủ vệ sâm nghiêm ở ngoại thành....
Bình Luận (0)
Comment