Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 52

Tưởng Hàn hết sức huênh hoang, sau khi có bạn trai thì hận không thể dán dòng chữ “đã thoát ế” lên trán.

Buổi chiều lúc cả đám gặp giảng viên còn bị chửi cho một trận tưng bừng khói lửa, đã bảo là cuối kỳ rồi mà chả thấy bóng dáng đứa nào đâu, không biết là đang làm cái gì nữa.

Tưởng Hàn thừa nhận là học lực của mình rất tệ, nhưng trước đó cậu vẫn luôn cố gắng chịu khó, giảng viên có chuyện gì cần cũng thích đi tìm cậu. Kết quả gần đây ngay ngay cả cái bóng Tưởng Hàn cũng không thấy.

“Tôi thấy mấy cậu đừng học nữa.” Giảng viên tức giận: “Mấy đứa cậu đâu có đặt lòng dạ gì ở đây.”

…Thì đúng là không đặt ở đây thiệt.

Tưởng Hàn cảm thấy mình nên tỉnh táo lại, mặc dù yêu đương quan trọng nhưng thành tích học tập cũng không thể xuống dốc nhiều thế được. Bác sĩ Lương nhà cậu là bác sĩ, nếu ngay cả nghiên cứu sinh cậu cũng không thể tốt nghiệp… e là hổng hay cho lắm.

Có điều bị chửi nhưng tâm trạng của Tưởng Hàn vẫn vui cực, khi cả bọn bước ra từ chỗ của giảng viên, ngoại trừ cậu thì mặt mày ai nấy đều xám xịt ủ rũ cúi đầu.

Có thằng bạn hỏi: “Tưởng Hàn, sao tâm trạng mày cứ phơi phới thế?”

Tưởng Hàn mỉm cười: “Con người của tao vốn đã vậy, lạc quan từ trong bụng mẹ mà.”

“Khỉ họ.” Thằng bạn cùng phòng đớp ngay: “Nếu như không có bác sĩ Lương thì tao xem mày còn lạc quan kiểu gì.”

Thằng bạn kia nghe thấy thế thì tò mò hỏi: “Bác sĩ Lương? Bác sĩ Lương nào dạ?”

Bạn cùng phòng lúng túng vì lỡ mồm lộ ra chuyện của Tưởng Hàn. Quê muốn chết, cái lùm mía cắn lưỡi tự sát cho rồi chứ sống chi nữa.

Nhưng Tưởng Hàn chả khó chịu gì, ngược lại lỗ mũi gần n hất lên tận trời.

“Người yêu của tao á.” Tưởng Hàn cười hì hì nói: “Gần đây bố mày có chuyện vui, cưng không cần hâm mộ đâu hén.”

Bạn học thấy vẻ đắc ý ấy của cậu, mừng từ thiện: “Hahaha…”

Dù bị khịa nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng phấn khởi của Tưởng Hàn. Buổi chiều cậu và các bạn học nghiên cứu bài học, buổi tối lại chạy đi tìm bạn trai yêu dấu.

Chiều nay Lương Đa bận bù đầu, bận muốn muốn bỏ mẹ nghề luôn. Thiệt chớ không lẽ sửa phòng khám thành nhà thuốc cho rồi. Anh thấy Trần Bạch Trần mở siêu thị ngon lành phải biết, mỗi ngày ngồi không chơi game thu tiền, cuộc sống sung sướng vcl.

Lúc Tưởng Hàn đẩy cửa bước vào, Lương Đa đang ngồi bó gối bực bội suy nghĩ tính khả thi của việc mở nhà thuốc, vừa thấy cậu đã bĩu môi “hừ” một tiếng.

“Sao thế?” Tưởng Hàn dùng áo bọc hai ly trà sữa nóng ấm hỏi: “Ai chọc bạn trai em không vui hửm?”

Cậu đi vào, đặt trà sữa lên bàn, cắm ống hút rồi mới nhét vào tay Lương Đa.

Tưởng Hàn này rất khéo nịnh, giỏi nhất là giả ngây giả dại làm nũng trước mặt người yêu, đương nhiên cậu cũng vô cùng tri kỷ biết lời ngon tiếng ngọt làm anh vui.

Lương Đa bực bội uống trà sữa, Tưởng Hàn vòng ra sau bóp vai cho anh: “Mệt lắm hả? Hôm nay cực dữ hông anh?”

Đúng là rất cực.

Bữa nay Lương Đa đau mông muốn chớt, nguyên nhân thì không thể nói với người khác rồi, cũng ngại nói với Tưởng Hàn, cả ngày vẫn luôn nhẫn nhịn. Cơ thể đã vốn khó chịu, kết quả buổi chiều lại gặp phải cái tên khốn không biết nói lý kia. Gã chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn thô kệch, đưa mẹ mình đã hơn 70 tuổi đến phòng khám xem bệnh, bà lão ngồi trên xe lăn cũng đã sốt đến mơ màng. Lương Đa cảm thấy bệnh tình không ổn, bảo gã nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện lớn đi, đừng chậm trễ nữa, dù sao bà cụ cũng lớn tuổi rồi. Kết quả nói gì tên kia cũng không thèm nghe, càu nhàu bà cụ không có bảo hiểm cũng không có tiền, bảo Lương Đa cho chút thuốc uống là được.

Lương Đa tranh cãi với người này bảo không thể cho thuốc, suýt chút nữa thì đánh nhau, cuối cùng nhờ thím Vương nhà bên đến đẩy người kia ra ngoài. Lương Đa bực mình ngồi nghiến răng kèn kẹt hơn hai tiếng.

Mẹ nó thứ bất hiếu khiến anh muốn giảm thọ.

Tưởng Hàn nghe Lương Đa than phiền xong cũng tức giận theo: “Sau này hai chúng ta phải dạy dỗ con cho thật tốt, nếu như nó dám cãi lời anh, không chăm sóc báo hiếu cho chúng ta đàng hoàng, em sẽ xách chổi đuổi cổ nó ra khỏi nhà.”

Lương Đa bật cười: “Nói như thật vậy.”

“Thì thật mà! Em đã mang thai con của anh rồi, anh còn muốn quỵt nợ sao?” Tưởng Hàn vì làm Lương Đa vui vẻ mà bất chấp thủ đoạn.

Cậu đi vòng ra trước, ngồi lên bàn của Lương Đa rồi vén áo lông lên xoa xoa bụng của mình: “Anh xem thử đi nè, cái thai này trông phẳng ghê đó.”

Lương Đa cười khẽ, vừa măm măm trân châu vừa nói: “Em mới mang thai được bao lâu đâu, có thể thấy được gì chứ!”

“Lâu rồi…” Tưởng Hàn hùa theo: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là em đã mang thai con của anh rồi.”

Lương Đa lườm cậu một cái: “Nghịch ngợm.”

Tưởng Hàn áp sát lại gần anh cười nói: “Vui rồi hở? Không tức giận nữa phải hông?”

“Vẫn còn chút chút.” Lương Đa cực kỳ có lòng bênh vực chính nghĩa, dù sao cũng là bác sĩ, quả thực không thể nào chịu nổi loại người này.

Tưởng Hàn ngồi xổm ở một bên đấm chân cho anh: “Vậy anh tức thêm năm phút nữa đi, tức xong rồi chúng ta về nhà ăn cơm nhé.”

Lương Đa quay đầu dòm cậu, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Thật ra thì đến bây giờ anh mới cảm nhận được một chút rằng mình đã có bạn trai, lúc sáng đưa Tưởng Hàn đến trường còn chưa thấy chân thật như lúc này.

Mình thật sự đang yêu rồi.

Có người cùng nhau chia sẻ sự khó chịu trong lòng, rồi lại nắm tay bạn bước tiếp về phía trước.

Lương Đa quay sang chỗ khác không nhìn Tưởng Hàn, nhưng không nén nổi nét cười trong đôi mắt.

Thật ra yêu đương cũng không phiền phức, Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc thật là dễ dao động quá.

Lúc hai người ra khỏi phòng khám đã sắp tám giờ, bụng Lương Đa đói kêu rột rột, bọn họ trao đổi một tí rồi quyết định ăn trước lót dạ ở gần trường học của Tưởng Hàn. Chứ nếu về nhà nấu cơm, đợi đến lúc có cơm ăn chắc Lương Đa đói xỉu queo.

Hai người lon ton đi tới quán đồ nướng mà Tưởng Hàn nhiệt liệt đề cử, kết quả vừa đi vào thì đúng lúc nhìn thấy bạn cùng phòng của Tưởng Hàn, còn có vài người khác nữa.

Trong những người này chỉ có bạn cùng phòng là biết rõ “tình hình”, cũng chỉ có cậu ta biết quan hệ của Tưởng Hàn và Lương Đa. Trong mắt của bạn cùng phòng thì đây là bí mật, bản thân Tưởng Hàn không muốn để lộ thì cậu ta cũng sẽ không giúp cậu comeout. Rảnh rang lắm sao mà đi lo chuyện bao đồng chớ!

Lúc Tưởng Hàn và Lương Đa đẩy cửa vào thì cũng là lúc bị bạn học “tóm gọn”. Bốn người ngồi kia, ngoài bạn cùng phòng còn có ba người nữa đều gọi bọn họ qua ăn chung.

Tưởng Hàn thì không có vấn đề gì, nhưng cậu phải hỏi ý của Lương Đa trước đã.

“Đều là bạn học của em.” Tưởng Hàn nói: “Anh quyết định đi, nếu cảm thấy được thì chúng ta qua đó, còn anh sợ khó chịu thì chúng ta lên lầu ăn.”

Mặc dù khi hú hí với Tưởng Hàn thì Lương Đa sẽ ngại ngùng thiệt, nhưng loại chuyện xã giao như bình thường này anh vẫn rất thoải mái.

“Cùng ăn chứ, người ta cũng đã kêu em rồi.” Thật ra Lương Đa muốn hai người tự ăn riêng với nhau hơn, dù sao hôm nay anh đã rất mệt, lại xã giao với bạn học của Tưởng Hàn thì chỉ tổ càng mệt thêm. Nhưng trong lúc bên nhau cũng nên suy nghĩ cho nhau, Lương Đa không muốn khiến Tưởng Hàn khó xử.

Thật ra đó là một trong những lý do, mà trước đây Lương Đa không muốn yêu đương. Anh luôn cảm thấy một khi yêu thì sẽ không được tự do, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ đến đối phương, điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống của bản thân mình.

Nhưng đến khi thật sự gặp được đúng người, không ngờ Lương Đa lại đưa ra quyết định dứt khoát như thế, ngay cả bản thân anh còn khó tin nổi nữa là.

Bởi vậy ta nói, khôn mấy yêu vào cũng lú.

Tưởng Hàn biết hôm nay Lương Đa rất mệt, khi cả hai đi về phía bốn người kia cậu còn khẽ xoa lưng Lương Đa: “Hôm nay bạn trai cực khổ rồi.”

Lương Đa cười nói: “Đã bảo là thay đổi cách gọi rồi mà?”

“Đổi, giờ em đổi liền nè.”

Tưởng Hàn dẫn Lương Đa đi đến bàn ăn mấy đứa bạn mình đang ngồi, hai người vừa tới cậu đã giới thiệu với bọn họ: “Đây là anh của tao, tên là Lương Đa.”

Anh của tao.

Ban ngày gọi anh, ban đêm anh gọi.

Tưởng Hàn đắc chí~ ing.

Lương Đa đứng cạnh đã bắt đầu “xã giao”, quay qua mỉm cười ôn hòa với mấy tên nhóc ấy, Tưởng Hàn vừa thấy trong đầu chỉ còn lại nét “tươi cười ôn hòa” kia.

Mấy tên nhóc kia cũng cực kì biết điều, đứa này còn dẻo miệng hơn đứa kia, đứng lên nhường chỗ cho Lương Đa, không ngừng khen: “Chào anh Lương! Anh đẹp trai ghê!”

Lương Đa nghe thấy bọn họ khen mình, tâm trạng lập tức trời trong nắng ấm, nhưng Tưởng Hàn lại không vui.

Trước đây Tưởng Hàn cũng không biết mình là con người hay nổi máu ghen như thế, cậu gọi Lương Đa là anh thì được, những người khác gọi cậu sẽ không vui.

“Tụi mày bớt bớt dùm cái.” Tưởng Hàn kéo Lương Đa ngồi xuống, tay đưa thực đơn cho Lương Đa để anh gọi món, miệng thì ra vẻ đanh đá: “Đây là anh của tao, không liên quan gì tới tụi mày, ok?”

Mấy tên cười cười ầm lên, bạn cùng phòng biết rõ mọi chuyện thì ngồi đó trợn ngược mắt tỏ vẻ khinh bỉ.

Lương Đa thích ăn đồ nướng, hoặc nói đúng hơn là món nào ngon anh cũng thích. Hôm nay Lương Đa bị chọc tức cả nửa ngày, còn bị đói bụng lâu như vậy, lúc này anh cảm thấy mình có thể ăn hết cả một con bò. Nếu như chỉ có hai người, Lương Đa chắc chắn sẽ thấy cái gì thì kêu cái đó, nhưng giờ ở đây có nhiều người ngoài như vậy, còn là bạn học của Tưởng Hàn nữa nên anh ngại.

Lương Đa rụt rè gọi vài món, sau đó nhét thực đơn vào tay Tưởng Hàn.

“Em nhìn xem rồi gọi thêm món đi.”

Anh quay qua nói với mấy tên nhóc kia: “Tụi em có muốn gọi thêm chút gì không? Bữa này anh mời, mấy đứa cứ việc ăn.”

Vừa nghe thấy có người mời, mấy tên trẻ ranh to xác kia lập tức phấn khích, ngoài miệng thì khách sáo bảo không cần, vừa xoay mặt đã gọi nhân viên phục vụ đến kêu thêm món.

Tưởng Hàn hầm hừ: “Tụi bây đang tính ăn trả thù à?”

“Không sao không sao.” Lương Đa khẽ vỗ lên chân Tưởng Hàn: “Mọi người cứ ăn hết mình đi, gọi nhiều một chút, gọi thêm ít nữa đi.”

Nhanh cái tay, gọi thêm nữa đi mà!!!

Bản thân Lương Đa không tiện gọi nhiều, chỉ có thể đặt hy vọng vào mấy thằng cu, gọi nhiều thì anh cũng có thể hưởng ké, đến lúc đó lẫn vào thì sẽ không có ai phát hiện anh ăn hết bao nhiêu.

Dưới sự cổ vũ của Lương Đa, những người này đã gọi không ít đồ ăn, hơn nữa anh còn rất gian trá, xiên trúc mình ăn xong đều đặt sang bên phía Tưởng Hàn.

Ăn xong chầu này, trong tay Lương Đa cũng chỉ có lẻ tẻ mười mấy xiên, mà bên Tưởng Hàn đã chất thành một núi nhỏ, ai không biết còn tưởng một mình cậu ăn hết phần của bốn người.

Bạn học khịa Tưởng Hàn: “Mày còn dám nói tụi tao ăn trả thù? Một mình mày chấp hết cả đám tụi tao luôn rồi!”

Tưởng Hàn nhìn xiên trúc bên cạnh, lại nhìn mấy xiên bên phía Lương Đa.

Cậu mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng á, tao là heo đó, tao thích anh tao tốn tiền vậy đó, rồi saooo.”
Bình Luận (0)
Comment