Tưởng Hàn là bạn trai nhỏ siêu tâm lý, cậu nói toàn lời hay ý đẹp để Lương Đa yên tâm hơn chút.
Nhưng sao có thể yên tâm được trời? Lương Đa hồi hộp đến mức, đổ mồ hôi hột ngay giữa trời đông lạnh giá.
“Em nín miệng lại, đừng nói chuyện với anh thì hơn.” Lương Đa cân nhắc thời gian, “Anh phải tranh thủ nghĩ sẵn trong đầu, xem chút nữa nên tiếp đón người ba yêu dấu của em thế nào.”
Lương Đa dựa vào ghế lái, nhắm mắt bắt đầu tự vấn đời mình.
Đột nhiên, anh mở mắt ra, quay sang dòm Tưởng Hàn.
“Sao thế ạ?” Tưởng Hàn vốn định hôn trộm miếng, kết quả bác sĩ Lương bỗng dưng trợn mắt khiến cậu giật cả mình.
“Tưởng Hàn, em gạt anh!”
“Em gạt anh chuyện gì cơ?”
“Em thật sự không phải con người.”
“Em là người mà!”
“Thế mà em dám gạt anh!”
Tưởng Hàn hơi lú: “Em gạt anh mới được?”
Lương Đa giả bộ ôm ngực, làm ra vẻ đau đớn vô cùng: “Anh bỗng không biết những lời em nói với anh câu nào là thật, câu nào là giả.”
Tưởng Hàn chẳng hiểu mô tê gì: “Đều là thật hết màaa!”
“Em có nhớ ban nãy đã nói gì với anh không?”
Tưởng Hàn nhớ khỉ gì, vì lúc nào cậu lảm nhảm trước mặt Lương Đa, nói nhiều quá nên giờ bảo cậu nhớ lại thì hơi khoai.
“Ờm… em nói em yêu anh ạ.”
“Câu này chắc là thật rồi.” Lương Đa nói, “Ngoài câu này ra, còn câu khác nữa, em lừa anh cái gì thì trong lòng em tự hiểu lấy.”
Hai người cứ thế mà ngồi trong xe vò đầu bứt tai, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, đến cuối cùng Tưởng Hàn vẫn chẳng nhớ rốt cuộc mình đã gạt Lương Đa gì sất.
Chuyện này đã dạy cho cậu một bài học… bớt lắm mồm! Nhưng bài học thì bài học chớ, cậu cũng không thể nhớ quá lâu được.
Hai người vẫn chưa lú xong thì ba Tưởng Hàn đã gọi điện thoại tới.
“Con trai ơi, ba đến cổng trưởng con rồi, xe đang đỗ ven đường đây. Bạn trai con có tới không?”
“Tới ạ!” Tưởng Hàn tóm lấy cái tay đang quơ loạn xạ vì tức giận của Lương Đa, cười nói, “Hai chúng con qua đó liền nè.”
Lương Đa vốn đang muốn gây sự, vừa nghe thấy ba chồng tương lai đến rồi thì lập tức tắt lửa.
Tưởng Hàn cúp điện thoại, dỗ dành Lương Đa: “Bây giờ anh đi gặp ba với em trước, đợi về nhà rồi tính sổ em sau, được hông anh?”
“Được rồi.” Không được cũng phải được!
Lúc xuống xe, trong lòng Lương Đa nảy sinh một kế giúp mình nhanh chóng giải quyết món nợ này với Tưởng Hàn.
Hai người sóng vai đi đến cổng trường. Hai trai đẹp sánh bước bên nhau cực kỳ hút mắt người khác. Tưởng Hàn đắc ý lắm, đắc ý đến mức không nhịn được, sống lưng vừa thẳng vừa kiêu ngạo, thậm chí trong đầu cũng bật sẵn BGM luôn.
“Siêu sao gây họa~*”.
*乱世巨星 (Siêu sao gây họa): bài hát của Trần Tiểu Xuân.Rất là khí thế!
Cậu và Lương Đa chính là hai ngôi sao lấp lánh, chiếu sáng cả ban ngày! Bọn họ đi đến cổng trường, liếc mắt đã thấy xe của ba Tưởng Hàn.
Ba cậu cũng chất chơi người dơi lắm, tự mình lái xe hơn ba tiếng để đến đây. Vì sao phải thế? Đừng hỏi, nhất định là do say xe.
Tưởng Hàn cảm thấy ba mình là một đàn ông rất có cá tính. Ông say xe vô cùng nghiêm trọng, hết say tàu hỏa đến say xe khách, bình thường chỉ cần ngồi xe do người khác lái thì ông đều say. Nhiều khi Tưởng Hàn tự hỏi ba cậu có bị say xe đạp hay không, nhưng thành phố họ đang ở cấm chở người bằng xe đạp nên cậu vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm điều này.
Tưởng Hàn giật giật áo Lương Đa: “Ba em ở bên kia kìa.”
Lương Đa đã chuẩn bị xong: “Được, anh ổn rồi.”
Hai người còn chưa đi tới, ba Tưởng Hàn đã nhìn thấy bọn họ thông qua kính chiếu hậu… Đẹp trai thế này, không thấy cũng khó.
Ba Tưởng Hàn xuống xe, Tưởng Hàn lập tức giang rộng vòng tay: “Anh đẹp trai ơi!”
Lương Đa suýt chút nữa đã cười ra tiếng, may mà anh bình tĩnh kiềm nén lại, chỉ cười mím chi.
Ba Tưởng Hàn cười cười gật đầu với con trai trước, sau đó mới nhìn về phía Lương Đa.
Dù sao thì Lương Đa cũng lớn hơn Tưởng Hàn mấy tuổi, ba Tưởng Hàn cũng là ba anh, hai người đàn ông chững chạc gặp nhau, bắt tay tự giới thiệu vô cùng khách sáo.
“Xin chào, cháu là Lương Đa!”
Trong lòng Tưởng Hàn nói thầm: Ấy chà, hóa ra lúc Lương Đa anh đứng đắn thì cũng ra gì và này nọ lắm!
“Chào Lương Đa, bác là ba của Tưởng Hàn, Tưởng Phong Duệ!”
Hai người trò chuyện với nhau, Tưởng Hàn đứng một bên nghe, cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì thằng ngốc.
Tưởng Hàn nói: “Hai vị, ngoài này lạnh lắm, hay là mình lên xe lại tâm sự tiếp ha?”
“Được được được, lên xe đi!”
Lên xe, Lương Đa và Tưởng Hàn ngồi ở hàng ghế sau, ba Lương Đa đã đặt trước chỗ ăn cơm rồi nên đưa hai người họ qua luôn.
Trên đường hai người tán gẫu, ba Tưởng Hàn hỏi Lương Đa mấy câu thật bâng quơ nhẹ nhàng, ví dụ như công việc có bận không, áp lực có lớn không, này kia kia nọ. Lương Đa rất thông minh, biết người lớn tò mò mà không tiện hỏi nhiều nên tự mình trả lời chi tiết hết sức có thể.
Suốt quãng đường, dường như Lương Đa đã kể hết một lượt cho ba Tưởng Hàn nghe về lý lịch gần ba mươi năm qua của mình.
Trật tự rõ ràng, chính phụ cũng rõ ràng.
Ba Tưởng Hàn rất thích cậu trai trẻ này, đầu óc sáng suốt, vừa nhìn đã thấy rất có tương lai.
Lương Đa cảm thấy được ba Tưởng Hàn rất vừa lòng với mình, cũng khẽ thở phào.
Ba người đến quán ăn, đỗ xe xong thì đi thẳng lên bàn đặt trước ở lầu hai.
Lương Đa chưa từng tới đây nhưng Tưởng Hàn và ba cậu thì đã ăn ở quán này rồi, đồ ăn ngon lắm.
Ba Tưởng Hàn để hai người họ gọi món, Lương Đa muốn giữ ý tứ nên đặt thực đơn xuống trước mặt Tưởng Hàn, bản thân mình thì hơi nghiêng người qua chỉ chỉ chỗ này chỗ kia.
Lúc sau, Tưởng Hàn tập trung gọi đồ ăn, Lương Đa và ba Tưởng Hàn lại trò chuyện với nhau.
Ba Tưởng Hàn nói: “Tưởng Hàn rất thích khoai lang kéo sợi ở quán này, nói là ăn ở đây ngon hơn đồ bác làm.”
“Thật vậy à?” Trên mặt Lương Đa viết đầy mấy chữ “không ngờ tới”, “Vậy nên thử xem sao, trước kia Tưởng Hàn có nói bác là đầu bếp nhà hàng, cháu còn nghĩ không biết sau này có cơ hội học nghề bếp núc với bác không!”
Lời vừa nói xong, Tưởng Hàn và ba Tưởng Hàn đồng thời nhìn về phía Lương Đa.
Lương Đa giả bộ kinh ngạc như chú thỏ con bị dọa sợ, vô tội nhìn hai người họ.
Ba Tưởng Hàn cười: “Nó nói với cháu, bác là đầu bếp nhà hàng hả?”
“Vâng ạ.” Lương Đa cười giả trân.
“Tài nấu ăn của Tưởng Hàn hơn cháu rất nhiều, quả nhiên là được di truyền từ bác.”
Tưởng Hàn ngồi bên cạnh cật lực chà mũi.
Ba cậu nuốt ngụm nước bọt, nghẹn cười hắng giọng nói: “Ừm, tài nấu ăn của Tưởng Hàn rất được, cũng đúng là do bác dạy, chẳng qua…”
Ba Tưởng Hàn buông ly nước nhìn về phía thằng con mình: “Tưởng Hàn, anh còn không mau xin lỗi bác sĩ Lương?”
Tưởng Hàn chột dạ nhìn Lương Đa, rốt cuộc cũng hiểu câu chuyện dối lừa ban nãy Lương Đa nói.
“Em sai rồi, em xin lỗi!” Thái độ nhận sai của Tưởng Hàn rất chân thành, “Lúc ấy em dối gạt anh chỉ vì muốn nấu cho anh bữa cơm mà thôi, thật ra ba em… ông ấy là nhà cố vấn tâm lý, nhưng ông ấy thật sự đã từng học ở New Oriental!”
Học tiếng Anh.
Lương Đa ra vẻ kinh ngạc, đương nhiên anh sẽ không so đo thêm với Tưởng Hàn ngay tại đây. Vấn đề của bạn trai nhỏ thì để về nhà giải quyết, trước mặt ba thì Lương Đa nhất định phải làm thiên thần thấu hiểu lòng người.
“Thật sao?” Giờ phút này, Lương Đa hóa thân thành nhân vật ngây thơ ngốc nghếch mà ngọt ngào trong phim thần tượng, “Bác à, bác giỏi thật đấy!”
Ba Tưởng Hàn đâu có ngáo như cậu. Con người tinh anh mà, nhìn phát là biết Lương Đa đang diễn rồi.
Chẳng qua ông cũng rất phối hợp diễn xuất với anh, hai người cứ thế tâm sự tiếp.
Tưởng Hàn ra vẻ ‘kiếp này coi như bỏ’ ngẩng đầu dòm trần nhà, sau đó gọi thêm đồ ăn.
Tưởng Hàn ăn bữa cơm mà như đứng trên đống lửa, ngồi giữa đống than. Chả hiểu sao cậu thấy ba người ngồi nhưng hai người kia giống người nhà hơn, đôi lúc cậu còn không biết bọn họ nói gì nữa!
Cái gì đang xảy ra vậy ạ?
Tốt xấu gì cậu cũng là nghiên cứu sinh mà!
Tưởng Hàn cảm thấy mình bị cho ra rìa.
Cơm nước xong, Tưởng Hàn tuyên bố: “Con cũng muốn học Tiến sĩ!”
Lương Đa và ba Tưởng Hàn, đồng loạt quay qua dòm Tưởng Hàn chằm chằm.
Tưởng Hàn: “Sao hai người lại nhìn con như thế? Bộ nghĩ con thi không đậu hả?”
“Đâu có.” Hai người kia trăm miệng như một, “Anh/ba không có ý này!”
“Xùy!” Tưởng Hàn cười khinh bỉ, “Hừ, đàn ông các người chẳng ai tốt cả!”
Bé Tưởng một khi đã giận, ngay cả bản thân cũng mặc kệ.
Lương Đa cười nhéo cậu: “Nếu em muốn học lên thì anh và ba tất nhiên sẽ cổ vũ em, chỉ sợ em giận dỗi nhất thời thôi. Đừng vì một phút hứng khởi mà bộp chộp quyết định, sau này người chịu khổ là em đó.”
Tưởng Hàn cũng biết vậy, nhưng gia đình bốn người thì bằng cấp của cậu thấp nhất, cậu cũng biết quê chứ bộ.
“Em sẽ cân nhắc cẩn thận, nhưng hai người không được trêu chọc em kể cả trước mặt hay là sau lưng!”
“Ba/anh không hề!”
“Các người có!”
“Ba/anh thật sự không có!”
Tưởng Hàn ngồi thẳng lưng, nhìn ba cậu: “Không nói cái này nữa. Ba, ba thấy Lương Đa thế nào?”
Ba Tưởng Hàn rất bất ngờ khi thằng con nhà mình, kiếm được anh bạn trai xịn xò như vậy. Không phải ông không tin Tưởng Hàn, chỉ là Lương Đa thật sự vượt xa tưởng tượng của ông… Trầm tĩnh, chín chắn, có học thức.
Một cậu trai trẻ có khí chất, tương lai đầy hứa hẹn, có cha mẹ nào không ưng chứ?
“Bác sĩ Lương,” Ba Tưởng Hàn không trả lời, mà chuyển hướng sang Lương Đa, “Từ nhỏ đầu óc thằng bé này hơi ở trên mây, đôi khi sẽ mạo phạm đến cháu, mong cháu đừng chấp nhặt với nó.”
Rồi xong, lại bắt đầu rồi đó!
Chẳng qua Tưởng Hàn nghe ba càu nhàu về mình, lòng cậu lại thấy rất vui, nghĩa là ba đã chấp nhận Lương Đa, còn khá thích ảnh nữa.
Tuy bị ghẹo nhưng bạn trai được người nhà khen nức nở, khóe miệng Tưởng Hàn kéo đến tận mang tai, đến khi ra khỏi quán ăn vẫn không khép mồm lại được.
Cơm nước xong, ba Tưởng Hàn đưa cặp tình nhân nhỏ về trường Tưởng Hàn, sau đó chuẩn bị đi đón thư ký rồi mới khởi hành về nhà.
Lương Đa nói: “Bác à, lần này bác đột ngột tới nên cháu cũng chưa kịp chuẩn bị gì, lần sau chúng ta lại trò chuyện thêm nhé!”
“Không thành vấn đề!” Ba Tưởng Hàn vỗ vỗ cánh tay Lương Đa, “Sau này có thời gian thì cháu và Tưởng Hàn qua chỗ bác chơi nhé, lúc đó bác sẽ thi triển tài nghệ, dù không phải đầu bếp thật nhưng tài nấu nướng có thể sánh ngang với đầu bếp đó!”
Lương Đa và Tưởng Hàn đứng bên lề đường nhìn ba Tưởng Hàn rời đi, tâm trạng của hai người đều rất tốt.
“Gặp người lớn cũng không đáng sợ như anh nghĩ.” Lương Đa nói.
“Kỹ thuật diễn xuất của anh, còn đáng sợ hơn em tưởng.” Tưởng Hàn đáp.
Lương Đa lườm cậu: “Tưởng Hàn, ba thân yêu của em đã trở về rồi, có phải đã đến lúc giải quyết vấn đề của hai ta rồi không?”
Tưởng Hàn giả ngu: “Dạ??? Vấn đề gì cơ???”
“Vấn đề đầu bếp nhà hàng!”
Tưởng Hàn cười hê hê: “Dạ? Sao anh? Gió lớn quá em hổng nghe gì hết! ”
Lương Đa trừng cậu, Tưởng Hàn sáp lại cọ cọ người anh: “Em biết sai rồi, tại lúc đó em muốn nấu món ngon cho anh mà sợ anh không chịu! Em bồi thường cho anh được hông?”
“Bồi thường anh thế nào?”
Tưởng Hàn kề sát bên tai Lương Đa, nói mấy lời không hợp với trẻ em cho lắm.
Lương Đa chép miệng, nắm tay áo Tưởng Hàn, lập tức lôi người lên xe, chạy lẹ về nhà.
Gặp người lớn xong, bây giờ thì làm mấy chuyện mà hai người họ nên làm thôiii!