Lưỡng Đồng Tâm

Chương 3

14

Cứ cách nửa tháng, các triều thần lại có thể nghỉ ngơi được một ngày.

Sở dĩ ta biết, là vì chỉ có vào ngày này, Ân Chỉ mới có thể ngủ nướng được một lát. Ngày thường lúc ta còn chưa thức dậy, hắn đã rời đi.

Không giống như bây giờ, sau khi ta mở mắt ra, hắn vẫn còn nằm bên cạnh ta.

Ta khẽ ngáp một cái, xua đi cơn buồn ngủ mê man, đầu óc cũng dần tỉnh táo hơn.

Ân Chỉ ngủ rất ngon, ta cũng không muốn đ.á.n.h thức hắn, vì thế ta nằm nghiêng lại, nghiêm túc nhìn sườn mặt của hắn.

Hắn thật đẹp.

Ngoại trừ Đậu Khấu, hắn là người đẹp nhất mà ta từng gặp.

Không biết đã nhìn bao lâu, lòng bàn tay ta đổ mồ hôi, cực kỳ không thoải mái, ta theo bản năng di chuyển, đan vào mười ngón tay của Ân Chỉ, bị đ.á.n.h thức, hô hấp của hắn dần trở nên trầm ổn hơn.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, sau đó nghiêng đầu lộ một nụ cười nhu hòa với ta: “... Tiểu Mãn dậy rồi?”

Ta gật đầu, cùng hắn ngồi dậy.

“A Chỉ.”

Ta gọi một tiếng, sau đó nghe thấy hắn truyền đến một tiếng đáp nhẹ nhàng: “Ừm?”

Suy nghĩ một chút, ta rất nghiêm túc nhìn hắn: “Ta cảm thấy, hôm nay ngươi đẹp hơn hôm qua.”

Ân Chỉ thở dài, dường như có chút thương tâm hỏi ta: “Nói như vậy, Tiểu Mãn cảm thấy, ngày hôm qua ta không đẹp sao?”

“Không phải không phải!”

Ta vội vàng phủ nhận: “Ý ta là, hôm qua ngươi đẹp, hôm nay lại đẹp hơn, ừm... mỗi ngày ngươi đều trở nên đẹp hơn!”

Ân Chỉ không nói gì, giống như không tin ta.

“Thật đó!” Ta vắt hết óc suy nghĩ xem nên miêu tả vẻ đẹp của hắn như thế nào, “... A Chỉ có biết sơn chi được trồng ở Bạch Lộc Đài không? Trắng nõn mềm mại, ngươi cũng đẹp như sơn chi, trên người đều có hương thơm.”

Cuối cùng ta lại vội vàng bổ sung: “Chẳng qua — mùi hương của sơn chi nồng đậm, mùi hương trên người A Chỉ lại nhàn nhạt…”

Những lời còn lại đều bị mất hút giữa môi và răng, ta không dám nói nữa, mắt thấy ta càng nói thêm một câu, mặt Ân Chỉ liền đỏ thêm một phần, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ lại sinh bệnh.

Ngày xuân thời tiết tốt, thật không dễ dàng gì mới ngừng thuốc hai ngày, ta vẫn không nên chọc hắn tức giận mới phải... Tuy rằng ta cũng không biết tại sao hắn lại tức giận.

Ân Chỉ trầm mặc xuống giường, sau khi được tiểu hoạn quan chỉnh đốn xong y phục, hắn vòng qua bình phong đi ra gian ngoài, một lúc sau, ta liền nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Đậu Khấu.

Nàng vào giúp ta rửa mặt thay y phục, ta ngoan ngoãn giơ tay lên, Đậu Khấu mặc y phục cho ta, rồi chải cho ta một búi tóc đơn giản.

Hôm nay nàng vẫn đẹp như vậy.

“Đậu Khấu —”

Ta không kìm lòng được gọi một tiếng, ta nhìn Đậu Khấu trong gương đang sửa sang lại vạt áo cho ta, ngọt ngào mở miệng nói: “Hôm nay ngươi thật đẹp, tựa như thược dược hồng của Bạch Lộc Đài!”

Đậu Khấu đã sớm quen với mấy lời khen ngợi thô ráp thẳng thắn của ta, lúc đầu còn có thể khó xử cúi đầu, về sau càng nghe thì phản ứng càng nhạt nhẽo.

Nàng đỡ ta dậy, ánh mắt cong thành hai vầng trăng khuyết nhỏ: “Nương nương cũng thật đẹp.”

Muốn khen thì cùng nhau khen, vì thế ta gật đầu khẳng định: “Chúng ta thật đẹp!”

Nói xong, chúng ta đi ra gian ngoài.

Ân Chỉ thế nhưng vẫn còn chưa đi đến tiền điện, chẳng lẽ là đang chờ ta? Mắt thấy hắn vươn tay về phía ta, ta lập tức vội vàng nắm lấy.

“A Chỉ, ngươi đang chờ ta sao?”

Hắn bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên đưa tay nhẹ nhàng nhéo hai má ta.

Ta có chút nghi hoặc, không rõ hắn đây là làm sao, nhưng hắn không nói, ta cũng không biết hỏi như thế nào, dứt khoát liền yên lặng đi theo hắn đến tiền điện.

Sự trầm mặc này kéo dài đến khi qua nửa bữa sáng, ta vừa ăn xong cháo Bích Ngạnh, thanh âm của Ân Chỉ đột nhiên u ám truyền vào tai ta.

*Cháo Bích Ngạnh (碧梗粥): Cháo được nấu từ gạo có màu xanh ngọc.

“Tiểu Mãn…”

Ta quay đầu lại nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.

Thần sắc hắn bình thản, không phân biệt được hỉ nộ: “Những lời nói ban sáng, đều là để dỗ người khác vui vẻ phải không?”

Cái gì mà để dỗ người khác?

Ta nghiêm túc nhìn Ân Chỉ: “Ta không bao giờ nói dối!”

Hắn thản nhiên "Ừm" một tiếng, sau đó nhìn vào mắt ta, giống như vô tình đặt câu hỏi: “Sơn chi và thược dược hồng, Tiểu Mãn cho rằng, cái nào đẹp hơn?”

Thành thật mà nói, vấn đề này có một chút khó khăn cho ta, sơn chi và thược dược hồng, cái nào cũng đều là thứ ta yêu thích.

Nhưng nếu Ân Chỉ đã hỏi như vậy, vậy ta không thể không chọn ra một cái.

Vì thế ta cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu, cực kỳ khẳng định nói cho hắn biết —

“Thược dược hồng.”

Màu trắng của sơn chi quả thật rất đẹp, nhưng màu hồng của thược dược nhìn trông rất sống động nha.

Ân Chỉ khẽ nghiến răng, nhìn ta một lúc lâu, đột nhiên lại thở dài một hơi.

“Thôi vậy.”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, chuyển sang hỏi ta đã ăn no chưa.

Ta cẩn thận cảm nhận, nói chưa ăn no kỳ thật cũng không đói bụng, nói ăn no rồi lại còn có thể ăn thêm một chút.

Chim ngói tháng sáu, không rõ xuân thu.

*Chim ngói tháng sáu, không rõ xuân thu (六月斑鸠,不知春秋): Đề cập đến tháng 6 theo lịch mùa hè, không phải mùa xuân, cũng không phải mùa thu. Ẩn dụ là không nhìn vào thời gian thì không rõ tình hình.

Ta từ trước đến nay, lạnh không biết mặc y phục, nóng không biết cởi, ăn cơm cũng giống như vậy, không phân biệt được no đầy.

Từ sau lần đầu tiên ăn cơm đến no cứng, trong khoảng thời gian này Ân Chỉ đều sẽ ngăn cản ta, vì thế ta quay đầu nhìn hắn, để hắn quyết định ta có nên tiếp tục ăn hay không.

Ân Chỉ sờ bụng ta, nhẹ nhàng ấn một cái.

Hắn trầm ngâm một tiếng, sau đó gọi Bảo Ngọc vào: “Mấy thứ trên bàn, có thể đem xuống được rồi.”

Ý này, có nghĩa là ta đã ăn no rồi.

Được thôi, ta theo hắn đứng dậy, hôm nay Ân Chỉ hẳn là sẽ đọc sách, nếu không thì sẽ viết chữ.

Nhưng ta đoán sai rồi, hôm nay Ân Chỉ không đọc sách, cũng không viết chữ.

Hắn lại trở về bộ dáng dịu dàng ôn hòa lúc trước, xoa đầu ta, ánh mắt thương tiếc: “... Mấy tháng không ra khỏi điện, Tiểu Mãn cũng cảm thấy buồn chán rồi.”

Hả? Ta có chút phản ứng không kịp.

Thành thật mà nói, nếu không phải Ân Chỉ nhắc tới, ta còn chưa ý thức được, mình thế nhưng đã suốt ba tháng chưa từng ra khỏi Hòa Khánh Điện.

Mỗi ngày nếu không phải ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thì chính là dính lấy Ân Chỉ như kẹo đường, căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua, chớp mắt một cái, đã ba tháng cứ như vậy mà trôi qua rồi.

Mặc dù ở cùng một chỗ với Ân Chỉ, ta cũng sẽ không cảm thấy buồn chán, nhưng có thể đến hoa viên đi dạo một chút thì cũng cực tốt.

Bảo Ngọc nghe thấy Ân Chỉ và ta muốn đi hoa viên, nhanh chóng chuẩn bị xong ngọc lộ.

*Ngọc lộ (玉辂): Một loại xe lớn thời cổ làm bằng ngọc.

Cũng là lúc này, ta mới đột nhiên ý thức được, đã vài ngày rồi ta không thấy Tô trung quan.

Ta ngồi bên cạnh Ân Chỉ, thấp giọng hỏi hắn Tô trung quan đã đi đâu.

Ân Chỉ nhéo chóp mũi ta, ý bảo ta đừng lo lắng: “Trùng Tựu tiên sinh bận việc khác, qua một thời gian ngắn sẽ trở về.”

Ta yên lòng, đưa cho hắn xem quả cầu trên tay.

“Đẹp.”

Hắn khen một câu, ta có chút đắc ý: “Đậu Khấu làm đó, tay nàng rất khéo.”

Vừa nói xong, đã đến Ngự Hoa Viên.

Ta hào hứng leo xuống khỏi ngọc lộ, kéo Đậu Khấu cùng nhau đá cầu.

Đang đá, Đậu Khấu đột nhiên kéo góc áo ta, ý bảo ta quay đầu lại nhìn.

Ta đang đá đến hưng phấn, đợi chân mềm nhũn đến không tiếp được cầu nữa mới xoay người, vừa nhìn thoáng qua, ta liền vội vội vàng vàng chạy về, bất chấp đầu đầy mồ hôi cũng không cần cầu, vội vàng trở lại bên người Ân Chỉ.

Lương phi và Đức phi đang đứng ở trước mặt Ân Chỉ, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, cũng không biết là đã đến từ khi nào.

Thấy ta, còn rất nhã nhặn gọi một câu: "Quý phi nương nương."

Ta vừa đáp một tiếng, lời dặn dò của tứ muội muội đột nhiên vang lên trong đầu, ta ý thức được, các nàng hình như đều đến cướp hoàng thượng, không được, ta cũng muốn cướp.

Thân thể nhanh hơn ý thức, đợi ta phục hồi lại tinh thần, mới phát giác hai tay mình đã ôm chặt lấy cánh tay phải của Ân Chỉ.

Ân Chỉ có chút kinh ngạc, nhưng không biết tại sao, ta lại rõ ràng cảm thấy hắn có chút vui vẻ.

Dù sao cũng vui vẻ hơn lúc sáng.

Hắn nhận lấy khăn tay Bảo Ngọc đưa tới, động tác nhẹ nhàng lau mồ hôi cho ta, chờ mặt ta trở nên khô ráo mới chịu dừng tay.

“Làm sao vậy?”

Ân Chỉ thấp giọng hỏi ta, ta cũng không biết trả lời như thế nào, dứt khoát chỉ lắc đầu, trong lòng tràn đầy mệt nhọc, cả người đều không còn tinh thần.

Nhìn bộ dáng này của ta, hắn liền phân phó Bảo Ngọc, muốn đưa ta trở về lại Hòa Khánh Điện.

Thấy chúng ta muốn đi, Đức phi vội vàng gọi ta lại, tươi cười nói: “Quý phi đã lâu không đến chỗ ta ngồi một chút, đợi mấy ngày nữa rảnh rỗi, nhất định phải đến đó.”

Lương phi phụ họa, cũng mời ta đi đến chỗ nàng.

Ta không hiểu tại sao các nàng đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy, phải biết rằng, ta và các nàng cũng chỉ gặp qua có vài lần.

Bình thường, ta ở trong Bạch Lộc Đài, có Đậu Khấu và mấy tiểu cung nữ khác chơi với ta, cho nên các nàng không đến tìm ta, ta cũng chưa bao giờ đi tìm các nàng.

Hơn nữa, hiện tại còn có Ân Chỉ chơi với ta, ta cũng không muốn đi đến chỗ các nàng ngồi chút nào.

Vì vậy, ta thành thật lắc đầu, từ chối các nàng: “Ta không muốn đi.”

Ân Chỉ kéo ta đi lên ngọc lộ, thanh âm ôn hòa mà dung túng: “Không muốn đi thì không đi.”

Vừa trở lại Hòa Khánh Điện, ta lập tức sinh khí dồi dào.

Đang định nói với Ân Chỉ ta đói bụng thì đã bị hắn xách đến thư phòng: “Nếu không mệt thì cùng ta viết chữ đi.”

15

Cùng Ân Chỉ viết chữ, tác dụng lớn nhất chính là làm cho ta hiểu được, mình thật sự không biết chữ nào.

Hắn hảo tâm dạy ta viết chữ, ta lại vì thanh âm của hắn quá nhu hòa, nằm ở trong ngực hắn ngủ một giấc trời đất mù mịt, tỉnh lại là vì ngửi thấy được mùi cơm.

Chậm chạp như ta, cũng khó có được cảm giác xấu hổ lần này.

Cho nên lúc ăn cơm trưa ta kiên quyết không chịu ngẩng đầu nhìn Ân Chỉ, chỉ lo vùi đầu bào cơm, mặt ta và bát cơm giống như dính vào nhau.

Một miếng thịt thỏ xuất hiện trong bát, Ân Chỉ với thanh âm không đồng ý truyền đến: “Không ăn chút gì thì sao được.”

Ta lặng lẽ ngẩng đầu lên, muốn nhìn trộm một cái, lại bị hắn bắt được.

Nhưng Ân Chỉ cũng không nói gì, nhìn cũng không có vẻ tức giận.

Bữa cơm này, như thường lệ, lúc ăn gần hết, hắn bảo ta buông đũa xuống, tránh ăn no đau bụng.

Tính khí của hắn, sao lại tốt đến như vậy?

Ta sờ bụng, trong lòng tràn đầy cảm khái, nhưng không đợi ta cảm khái xong, đã bị Ân Chỉ véo lấy hai má.

“Nào, chúng ta tiếp tục.”

Dứt lời, hắn lại bắt ta vào thư phòng, vẫn dạy ta viết chữ giống như buổi sáng.

Ta quy củ đứng ở trong ngực Ân Chỉ, hắn giúp ta cầm bút, sau đó tay cầm tay dạy ta.

Thành thật mà nói, yêu cầu của hắn đối với ta rất thấp.

“Cũng không phải muốn Tiểu Mãn thi trạng nguyên, học xong “Thiên Tự Văn” thì cực kì tốt.” Ân Chỉ chấm mực, thanh âm nhẹ nhàng, “Được rồi, trước tiên viết tên Tiểu Mãn, viết xong tên Tiểu Mãn thì viết tên ta.”

*Thiên Tự Văn (千字文): Một trong những cuốn sách dạy vỡ lòng của người xưa thuộc cấp “Tiểu học”, được Chu Hưng Tự (thời Nam triều) biên soạn. Việc sáng tác được tương truyền rằng Lương Võ Đế ra lệnh cho Ân Thiết Thạch chép lại một ngàn từ không trùng lặp trên văn bia do Vương Hi Chi (một nhà thư pháp tài hoa bậc nhất Trung Hoa thời Đông Tấn viết) để cho các hoàng tử lấy đó học tập. Nhưng do các chữ đều rời rạc, không liền nhau, cho nên Lương Võ Đế cho gọi Chu Hưng Tự và bảo rằng: “Khanh có tài, hãy giúp ta vần bài này.” Chu Hưng Tự bỏ ra một đêm để biên soạn lại và dâng lên cho Võ Đế. Từ đó xuất hiện “Thiên Tự Văn” (bản văn đúng một ngàn chữ, một ngàn từ vựng) truyền đến ngày nay.

Hắn nói ta viết lại tên mình lần nữa, rồi hắn liền viết tên của hắn ở một khoảng trống bên cạnh.

Ta nhìn bốn chữ trên giấy, lại nhìn ban chỉ bằng ngọc trên ngón tay phải của Ân Chỉ, sau đó tri giác nhớ tới cái gì đó, xoay người lại: “A Chỉ...”

Hắn khẽ "Ừm" một tiếng, đặt bút trên tay xuống.

Ta nhìn vào mắt hắn, tràn đầy nghiêm túc: “Ngươi đừng thích người khác, ngươi chỉ thích ta thôi, có được không?”

Nói xong lại cảm thấy không quá chuẩn xác, suy nghĩ một chút, ta đem những lời này đổi lại thành: “A Chỉ thích ta nhất, có được không?”

Ân Chỉ tựa hồ suy xét một chút, sau đó nhìn ta, thần sắc nghiêm túc: “Như vậy, Tiểu Mãn thích ai nhất đây?”

Ta thích ai nhất?

Ta cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Trong đầu hiện ra Đậu Khấu, sau đó lại là Ân Chỉ, nhưng ngay sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn hung dữ nhảy ra, chiếm cứ tất cả tầm mắt của ta, nàng mắng một câu “Đồ ngốc”, sau đó đem nửa cái bánh bao nhét vào trong tay ta.

“Tứ muội muội.”

Ta ngẩng đầu, nhỏ giọng kiên định nói cho Ân Chỉ: “Ta thích tứ muội muội nhất.”

Ân Chỉ có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại: “Vì sao Tiểu Mãn thích nàng nhất?”

Vì sao à? Kỳ thật ta cũng không biết.

Tứ muội muội rất hung dữ, luôn nói ta đần, nói ta ngốc, không nhìn nổi ta khóc nhất, luôn không kiên nhẫn nhìn ta.

Tứ muội muội như vậy, vì sao ta lại thích nàng nhất?

Đại khái là bởi vì, nàng luôn nhớ đến ta có ăn no hay không, cũng sẽ lén lút chạy đến thăm ta, mặc dù có không kiên nhẫn, cũng sẽ vươn tay ôm lấy ta.

Nàng nói ta ngốc, nhưng không cho phép người khác nói ta như vậy.

“Tỷ xem, những lời ta dạy tỷ, tỷ đều nhớ kỹ... Vậy nên tỷ không ngốc, tỷ chỉ không thông minh.”

Ta gật đầu, tứ muội muội thông minh như vậy, lời nàng nói, nhất định sẽ không sai.

Từ đó về sau, ta liền ghi nhớ kỹ, chỉ có tứ muội muội mới có thể nói ta ngốc, những người khác nói, đều không tính.

Cho nên khi Ân Chỉ hỏi ta, vì sao thích tứ muội muội nhất, ta nghĩ tới nghĩ lui, thầm nghĩ ra bốn chữ: “Tứ muội muội, tốt.”

“Tứ muội muội tốt nhất.”

Ta cố chấp lặp lại một lần, tứ muội muội là người tốt nhất trên đời này, cũng là người tốt nhất đối với ta.

Không phải nói Ân Chỉ và Đậu Khấu đối với ta không tốt, nhưng không giống tứ muội muội, đối với ta mà nói, nửa cái bánh bao kia, càng trân quý hơn cả bánh hoa quế.

Nhưng Ân Chỉ tựa hồ không hiểu.

Hắn nhìn ta, ánh mắt nhàn nhạt: “Cho nên người Tiểu Mãn thích nhất, cũng không phải ta.”

Ta theo bản năng muốn phản bác, bởi vì trong lòng ta, tứ muội muội và Ân Chỉ bất đồng, nhưng ta lại không nói nên lời rốt cuộc là bất đồng chỗ nào, vì thế đành phải lúng ta lúng túng ngậm miệng lại.

Sau đó, ta lại nghe hắn nói: “Tiểu Mãn, không công bằng.”

“Nếu như người mà Tiểu Mãn thích nhất không phải là ta, vậy người mà ta thích nhất cũng sẽ không phải là Tiểu Mãn.”

Ta nhìn khuôn mặt lãnh đạm của hắn, nghĩ thầm, xong rồi, tứ muội muội muốn ta cướp hoàng thượng, nhưng ta lại không cướp được.

Không biết vì cái gì, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất, nhưng cũng không phải chỉ vì cô phụ kỳ vọng của tứ muội muội.

Có lẽ là bởi vì, ta đã quen với bộ dáng Ân Chỉ mỉm cười gật đầu, dù sao tính tình của hắn tốt như vậy, hiện tại hắn nói sẽ không thích ta, trong lòng ta liền tràn ngập khó chịu.

Nhưng ta sẽ không khóc, bởi vì tứ muội muội nói, rơi nước mắt là không có tiền đồ, vì vậy ta rất hiếm khi khóc.

Ngay cả khi Ân Chỉ không thích ta, ta cũng sẽ không khóc.

Ta xoay người, cầm bút tiếp tục viết, nhưng nhìn bốn chữ to đen nhánh trên giấy, ta lại không nhớ ra nên bắt đầu từ đâu, ngơ ngác cầm bút, trong lòng càng khó chịu hơn.

Đang ngẩn ngơ, ta nghe thấy Ân Chỉ ở phía sau thở dài một hơi.

Ngay sau đó, ta được hắn ôm vào lòng.

“Khóc cái gì…”

Ta vừa định nói mình không khóc, đã bị hắn xoay mặt lại: “Không thích nàng nhất, nàng liền khóc rồi.”

Hắn nâng mặt ta, lau sạch nước mắt cho ta, động tác dịu dàng lại tỉ mỉ, vừa lau còn vừa thở dài: “Nàng cũng không phải thích ta nhất, ta có phải cũng nên khóc một tiếng hay không?”

Ta theo bản năng quay đầu, nhanh chóng lau nước mắt, cảm thấy có chút mất mặt.

Nếu tứ muội muội biết được, nhất định sẽ mắng ta không có tiền đồ.

“Được rồi, không buồn nữa.”

Ân Chỉ lại trở về bộ dáng quen thuộc với ta, thỏa hiệp nói: “Như thế này... Đợi Tiểu Mãn biết viết tên của chúng ta rồi, ta sẽ thích nàng nhất, được không?”

Ta sụt sịt mũi, hỏi hắn: “Thật không?”

“Thật.”

Hắn nhéo mặt ta: “Ta đã khi nào lừa gạt nàng chưa?”

Hình như quả thật là như vậy, ta gật đầu, muốn tiếp tục học viết chữ, nhưng có nghĩ như thế nào cũng không nhớ nổi, vừa rồi Ân Chỉ viết mấy chữ này như thế nào.

Ta giơ bút lên, lại muốn khóc: “Ta, ta không biết viết...”

“Không sao.”

Ân Chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, bàn tay hắn bao lấy tay phải cầm bút của ta.

“Để ta dạy Tiểu Mãn, được không nào?”

16

Ân Chỉ nói, đợi ta biết viết tên của ta và tên của hắn rồi, hắn liền thích ta nhất.

Vậy nên về sau mỗi khi có thời gian, ta sẽ ở thư phòng luyện chữ.

Nhưng ta thật sự không đủ thông minh, qua lại có bốn chữ lại học rất lâu, vẫn có chút không nhớ rõ nét bút, trong lòng không khỏi ảo não.

Thấy ta không vui, Đậu Khấu liền làm y phục mới để an ủi ta, chỉ là nàng làm xong lại không chịu cho ta xem.

“Còn năm ngày nữa, chính là sinh thần của nương nương.” Nàng chải đầu cho ta, động tác nhanh nhẹn lại không mất đi sự dịu dàng, “Cứ xem như là lễ vật sinh thần mà nô tì chuẩn bị cho nương nương đi.”

Ta kinh ngạc, sinh thần của Tiểu Mãn năm nay sao lại đến nhanh như vậy?

Sinh thần lần trước, vẫn là ở Bạch Lộc Đài, Đậu Khấu đã làm cho ta món kẹo lê đặc biệt đặc biệt ngon.

Lần này ở đón sinh thần ở Hòa Khánh Điện, liệu Ân Chỉ có biết hay không?

Không biết vì cái gì, ta không nói cho Ân Chỉ biết là sắp tới sinh thần của ta, nếu như trước kia, có lẽ ta đã trực tiếp hỏi đòi hắn lễ vật cũng không chừng.

Ta bắt đầu nỗ lực luyện viết nhiều hơn.

Cách sinh thần ta còn có hai ngày, Tô trung quan đã lâu không gặp đã trở lại, hình như hắn đi xa một chuyến, cả người thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

Ngay sau đó, Hiền phi xưa nay ăn chay niệm phật vốn ít giao du với bên ngoài, đột nhiên lại mở cửa điện.

Tiến cung lâu như vậy, ta chỉ gặp nàng một lần ở trong cung yến.

Đậu Khấu từng nói, Hiền phi là biểu muội của Ân Chỉ, cho nên giữa hai người họ, đương nhiên thân cận với nhau hơn một chút.

Ta hiểu được, nhưng nghe Ân Chỉ đi qua chỗ Hiền phi, trong lòng ta vẫn có chút không thoải mái, có chút tức giận, còn có chút mất mát, hoặc là cảm thụ gì khác, ta không nói được rõ ràng, dứt khoát một lòng một dạ luyện chữ.

Ngay cả khi Ân Chỉ đã trở về, ta cũng không chú ý tới, vẫn là do Đậu Khấu lên tiếng thỉnh an, ta mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem giấy viết giấu đi.

Vốn không muốn nói chuyện với hắn, trong lòng ta vẫn còn tức giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, còn mỉm cười với ta, ta liền mềm lòng.

Tối hôm đó Ân Chỉ ôm ta rất chặt, nhưng ta lại không ngủ được.

Điều này dẫn đến ngày hôm sau cả ngày ta đều choáng váng, lúc luyện chữ cứ luôn ngáp, Đậu Khấu khuyên ta đi ngủ một giấc, ta dùng sức lắc đầu, muốn viết ra chữ hài lòng hơn.

Vì vậy, trước khi ăn tối, cuối cùng ta đã viết được một bản đẹp nhất.

Ân Chỉ phái Bảo Ngọc truyền lời, nói hắn sẽ trở về trễ một chút, ta quả thật buồn ngủ đến không còn thần sắc, nghĩ thầm, ngày mai ban ngày đưa cho hắn xem cũng như nhau, liền nghỉ ngơi trước.

Đêm nay ta ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mộng đẹp.

Ta mơ thấy ta đưa chữ đã viết cho Ân Chỉ, hắn khen ta viết tốt, sau đó nói với ta: "Ta thích Tiểu Mãn nhất!" Ta liền cao hứng ôm lấy hắn, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Giấc mộng này quá chân thật, vì vậy lúc ta thức dậy thấy rằng nó chỉ là một giấc mộng, ta vẫn còn cảm thấy một chút mất mát trong tim.

Ta ngồi dậy khỏi giường, bên cạnh cũng không có Ân Chỉ.

Nhìn bầu trời hừng sáng, trong lòng ta cực kỳ ảo não, nhất định là ta đã ngủ quá sâu, hắn đi rồi cũng không phát hiện.

Đang muốn xuống giường thì thanh âm của hai tiểu cung nữ từ phía sau bình phong truyền đến.

“Đêm qua hoàng thượng cả đêm không về điện…”

“Ta nghe nói, là ngủ lại ở chỗ Hiền phi nương nương…”

Trong đầu ta nổ vang một trận, đêm qua Ân Chỉ hắn không có trở về, hắn ở cùng với Hiền phi.

Giờ khắc này, ta rõ ràng ý thức được, đồ đạc vốn có thể thuộc về mình đã bị người khác cướp đi. Ân Chỉ lừa gạt ta, cho dù ta có đem chữ viết xong cho hắn xem, hắn cũng sẽ không thích ta.

Không tốt không tốt, một chút cũng không tốt.

“Câm miệng!”

Thanh âm đè nén của Đậu Khấu vang lên, nghe cực kỳ nghiêm khắc: “Ai cho các ngươi lá gan dám bàn luận nói xấu sau lưng nương nương?”

Hai tiểu cung nữ vội vàng cầu xin tha thứ, sau đó vâng vâng dạ dạ rời đi.

Một giây sau, Đậu Khấu cầm y phục mới, tràn đầy ý cười tiến vào, nhưng chợt sắc mặt nàng trở nên hoảng hốt, vội vàng đi đến bên giường.

Ta ngơ ngác ngồi ở trên giường, vừa khóc vừa gọi nàng: “Đậu Khấu...”

Nàng ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng ta: “Đừng khóc đừng khóc, nương nương đừng khóc, Đậu Khấu ở đây.”

Ta kìm nước mắt, trong lòng khó chịu một hồi.

“Ta muốn trở về Bạch Lộc Đài.”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, lẩm bẩm nói: “Đậu Khấu, ta muốn trở về Bạch Lộc Đài.”

Nếu như biết hiện tại sẽ khó chịu như vậy, lúc trước ta nhất định sẽ không ở lại Hòa Khánh Điện, ở Bạch Lộc Đài đá cầu, ta sẽ không buồn.

Đúng, trở về Bạch Lộc Đài, ta sẽ lại vui vẻ như trước đây.

Ta nhanh chóng xuống giường, ôm lấy y phục mới Đậu Khấu làm cho ta, lại đem những y phục khác ở trong rương ra, muốn cùng mang về Bạch Lộc Đài.

Đậu Khấu vội vàng ngăn cản ta, thanh âm lo lắng: “Nương nương, hoàng thượng còn chưa trở về —”

“Ta chính là muốn trở về Bạch Lộc Đài!”

Ta ngắt lời nàng, mím môi: “Đậu Khấu, ta không muốn ở lại Hòa Khánh Điện, ta không vui, cực kỳ cực kỳ không vui...”

“Vì sao không vui?” Thanh âm Ân Chỉ truyền đến, sắc mặt hắn tái nhợt, khoác áo choàng đi vào, lúc nhìn thấy ta lại nhíu chặt mày, “... Sao không mang giày?”

Ta không muốn để ý tới hắn, ôm một đống y phục tiếp tục thu dọn.

Đậu Khấu khó xử nhìn ta, sau đó Ân Chỉ bảo nàng đi xuống trước, ta coi như không nghe thấy gì, tìm một cái áo choàng, quấn y phục lại một chỗ.

Ân Chỉ đi tới, nhẹ nhàng gọi ta một tiếng: “Tiểu Mãn...”

Ta gắt gao bịt chặt tai mình, không muốn nghe thấy thanh âm của hắn, sau đó nhanh chóng trở lại giường, trốn vào trong chăn, giống như vậy mới có thể làm cho ta cảm thấy an tâm một chút.

“Tiểu Mãn.”

Ân Chỉ đi đến bên giường ngồi xuống, cực kỳ bất đắc dĩ: “Nàng nghe ta giải thích.”

Ta thật sự không có tiền đồ, mới nghe một câu này, nước mắt trong nháy mắt đã tràn đầy hốc mắt, sau đó không nghe lời mà rơi xuống.

“Đồ lừa gạt!”

Ta sụt sịt mũi, vừa khó chịu vừa cố chấp kiên trì: “Ngươi lừa gạt ta!”

Ủy khuất trong lòng cuồn cuộn dâng trào, thanh âm ta thương tâm đến mức nói chuyện đều nhỏ đi: “Ta không muốn thích ngươi nữa...”

Vừa dứt lời, ta liền bị Ân Chỉ kéo từ trong chăn ra ngoài, hắn cực kỳ nghiêm túc nhìn ta: “Làm việc không thể bỏ dở nửa chừng, Tiểu Mãn, như vậy không công bằng với ta.”

Nói xong hắn lại mềm mỏng xuống, lau nước mắt cho ta: “Ta đã xem chữ của Tiểu Mãn, viết rất tốt, ta cũng biết mấy ngày nay, Tiểu Mãn học chữ rất nghiêm túc... Ta nói thì sẽ giữ lời, từ nay về sau, ta thích Tiểu Mãn nhất, có được không?”

Nghe đến đây, ta lại bắt đầu cảm thấy rất ủy khuất, Ân Chỉ cũng không biết hôm nay là sinh thần của ta, qua đêm nay, ta sẽ tròn mười bảy tuổi rồi, hắn cho rằng ta còn có thể dễ bị lừa gạt giống như trước đây sao?

Ta bĩu môi, đối với chuyện đêm qua vẫn canh cánh trong lòng: “Hôm qua nói mới tính, hôm nay nói không tính.”

“Không tính sao?”

Nghe ta nói như vậy, Ân Chỉ ngược lại rất cao hứng, trên mặt mang theo ý cười ôn hòa, “Nếu ta nói, kỳ thật đêm qua ta không ở cùng với Hiền phi, có tính không?”

“Nếu ta lại nói, sau này chỉ thích Tiểu Mãn thì sao? Có tính không?”

Ân Chỉ nói, đêm qua hắn không ở cùng với Hiền phi.

Ân Chỉ lại nói, sau này chỉ thích ta.

Ta cúi đầu suy nghĩ một chút, ý tứ của hai câu này ghép lại với nhau, đại khái chính là, trước kia hắn thích ta, sau này hắn chỉ thích ta.

Nếu đã như vậy... Kỳ thật hôm nay tính, cũng không phải không thể.

Vì thế ta gật đầu, có chút chần chừ mở miệng: “Vậy, vậy thì tính đi...”

“Được.”

Ân Chỉ cười gật đầu, ôm ta vào trong ngực: “Vậy thì quyết định như vậy.”

Trong lòng ta có chút áy náy vì lúc trước hiểu lầm hắn, liền mặc cho hắn ôm không nhúc nhích, nhưng chờ lúc hắn buông ta ra, ta phát hiện trên cổ mình đã có thêm một sợi dây màu đỏ, bên trên còn treo một cái chìa khóa nhỏ làm bằng ngọc.

“Lễ vật sinh thần, có thích hay không?”

Ta có chút không phản ứng kịp, chỉ có thể sửng sốt.

Ân Chỉ nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt hắn dịu dàng kiên định —

“Tiểu Mãn phải sống lâu trăm tuổi.”
Bình Luận (0)
Comment