Lưỡng Đồng Tâm

Chương 7

Ân Chỉ từ khi còn nhỏ đã biết, mình là hài tử duy nhất của phụ thân.

Đương nhiên, hắn trở thành thái tử.

Nhưng hắn cũng biết, phụ thân không hề thích mình.

Chỉ vì thân phận của sinh mẫu hắn thấp kém, chẳng qua chỉ là một cung nữ thô sử phụ trách quét dọn trong Tử Thần Điện, mà hắn lại là kết quả sau một lần say rượu.

Phụ thân cảm thấy hắn là một vết nhơ trên người mình, nhưng vì bất đắc dĩ, vẫn ôm hắn dốc lòng dạy dỗ dưỡng dục ở bên người, dù sao hắn cũng là hài tử sống sót đầu tiên của phụ thân, đương nhiên, cũng có thể là hài tử cuối cùng.

Từ đời Minh Tông, huyết mạch hoàng gia bắt đầu suy yếu.

Hai trăm năm qua, những hài tử kia nếu không phải c.h.ế.t trong bụng mẫu thân, thì chính là c.h.ế.t yểu, hài tử còn sống rất ít ỏi. Đến thế hệ hoàng tổ phụ này, lại càng đơn bạc, dưới gối chỉ có một nhi tử một nữ nhi, thân thể đều yếu nhược, bệnh tật quấn thân.

Phụ thân còn khỏe, làm hoàng đế mấy năm nay, dựa vào đan dược, lại cẩn thận dưỡng, chưa từng mắc bệnh c.h.ế.t người gì.

Nhưng Đan Dương cô cô lại không may mắn như vậy, sau khi người sinh hạ Gia Ninh, liền rong huyết mà c.h.ế.t.

Cũng chính vì vậy, giữa Gia Ninh và hắn có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Những người chăm sóc Ân Chỉ trong cung cho rằng hắn không hiểu, nói không ít chuyện sau lưng hắn, vì thế hắn liền biết, ngày hôm đó mẫu thân sinh hắn bị khó sinh, phụ thân chỉ muốn hài tử, quyết đoán lựa chọn bỏ mẫu giữ tử, vì thế đao trên tay đám ngự y liền hạ xuống —

Ngày giỗ của mẫu thân, là Đông chí.

Trong sử sách, người chỉ là một Lý thị lạnh như băng.

Người sinh ra một thái tử, cũng không ai nhớ rõ người, nhưng Ân Chỉ lại nhớ rõ, cho nên từ khi hắn hiểu chuyện, liền không còn nhắc tới sinh thần của mình nữa.

Phụ thân đối với hắn yêu cầu rất nghiêm khắc, dựa theo suy nghĩ, hắn hẳn sẽ trở thành một người kế thừa mặt lạnh vô tình, sát phạt quả quyết.

Chỉ đáng tiếc, hắn lại giống mẫu thân.

Nói dễ nghe một chút, là nhân hậu ôn hòa, nhưng trong mắt phụ thân, đây chính là nhu nhược.

Một quân vương, thứ không nên có, chính là nhu nhược.

Năm hắn bốn tuổi, lúc tan học đi ngang qua bụi chuối, hắn gặp được một con mèo nhỏ toàn thân tuyết trắng.

Có lẽ là mới được sinh ra, nó vẫn chưa thể đứng dậy được.

Hắn nhìn xung quanh, không tìm thấy mèo lớn, sau đó bắt đầu tham lam, quyết định tự mình nuôi nó. Hôm nay là tiết Tiểu mãn, cho nên hắn đặt tên cho nó, cũng là Tiểu Mãn.

Tiểu Mãn rất ngoan, trời sinh đã thân cận với hắn.

Bất kể là xoa đầu hay xoa bụng, nó cũng chưa bao giờ phản kháng.

Từ đó mỗi ngày sau khi tan học, Ân Chỉ trước tiên chính là đi thăm Tiểu Mãn, cho nó ăn, nói chuyện với nó.

Thế giới ngột ngạt, lộ ra một khe hở.

Tư chất của Ân Chỉ xem như không tốt lắm, học lực chỉ trên mức trung bình, mẫu thân mất sớm, phụ thân lạnh lùng, hắn là thái tử, có được quá nhiều thứ, nhưng lại chưa bao giờ chân chính nắm bắt được cái gì.

Vậy nên lúc hắn ôm Tiểu Mãn, trong lòng thật sự rất vui mừng.

Nhưng niềm vui này chỉ kéo dài được hai tháng.

Phụ thân đứng trên bậc thềm, nhìn xuống hắn đang quỳ, trong mắt đầy vẻ chán ghét và thất vọng: “... Chơi bời lêu lổng, không thể bồi dưỡng được!”

Nói xong, bắt lấy Tiểu Mãn.

Ân Chỉ nhào tới, lần đầu tiên trong đời lấy dũng khí ôm lấy bắp chân phụ thân, không ngừng cầu xin: “Thánh thượng, người buông tha cho nó đi! Con sẽ không bao giờ đến gặp nó nữa, thật đó... Con sẽ không...”

Nực cười làm sao, rõ ràng là phụ tử, hắn lại không dám khóc, càng không dám gọi một tiếng phụ thân.

Nhưng sự cầu xin này chỉ đổi lấy sự phẫn nộ sâu sắc hơn, hoàng đế cao cao tại thượng, trong mắt đều là phán xét vẻ lạnh như băng, chỉ trích: “Nhìn xem bộ dáng hiện tại của ngươi đi!”

“Ngu xuẩn, nhu nhược... Sao ta có thể có thái tử như ngươi!”

Vừa dứt lời, thứ tuyết trắng mềm mại kia bị hung hăng nện trên thềm đá, một sinh linh mềm mại, cứ như vậy mà biến mất ở trước mắt hắn.

Phụ thân lạnh lùng nhìn hắn, sau đó xoay người rời đi.

Ân Chỉ nhìn khối tuyết nhỏ không ngừng co giật, bộ lông trắng muốt dần dần đã bị thấm đẫm màu đỏ thẫm.

Cuối cùng thì, cái gì cũng không nắm giữ được.

Hắn vươn tay, cố gắng lau vết máu trên trán nó, nhưng vô luận cố gắng thế nào, cũng không thể lau sạch.

“Tiểu Mãn…”

Hắn mỉm cười, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống: “Nếu có kiếp sau, ngươi ngàn vạn lần đừng đến tìm ta nữa...”

Từ đó về sau, vô luận gặp phải chuyện đáng sợ cỡ nào, Ân Chỉ cũng không bao giờ khóc nữa.

Hắn đã học được cách kiềm chế.

Nhưng đêm Tống quý phi khó sinh, hắn vẫn nhịn không được mà thất thố.

Lúc đó hắn bảy tuổi, nếu Tống quý phi sinh được hài tử, còn là nam hài tử, thì phụ thân nhất định sẽ đổi một thái tử khác.

Ân Chỉ không hề có cảm giác nguy cơ, trên thực tế, hắn thậm chí còn có chút mong chờ hài tử này đến.

Nhưng vận khí của Tống quý phi cũng không hề tốt.

Khuôn mặt Ân Chỉ tái nhợt, đứng ở bên cạnh phụ thân, nhìn từng chậu máu được bưng ra, mới đầu, bên trong còn có thể truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tống quý phi, về sau lại hoàn toàn yên tĩnh.

Phụ thân đã đưa ra quyết định đó một lần nữa.

Nhưng hài tử kia lại không có vận khí năm đó của hắn, ngự y vừa mổ bụng mẫu thân ra, là nam hài tử, vừa định báo hỉ, lại kinh hãi phát hiện, là một tiểu hài tử đã tắt thở.

Một thi hai mệnh, mẫu tử đều vong.

Phụ thân cực kỳ thất vọng, cung nhân ôm đứa nhỏ kia ra, cũng không thèm liếc mắt một cái, muốn xoay người rời đi.

Cung nhân liền ôm quay trở lại, có lẽ không cẩn thận, tã lót rơi xuống đất, một hài tử huyết nhục mơ hồ, sắc mặt xanh tím, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Ân Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, dựa vào cột nôn mửa.

Phụ thân nhìn hắn, cười nhạo một tiếng, như thể nói: Sợ hãi cái gì? Nhìn xem vận khí của ngươi tốt bao nhiêu, lần này, rốt cuộc cũng không có ai đến cướp ngôi vị thái tử của ngươi nữa.

Nhưng phụ thân không biết, làm cho Ân Chỉ ghê tởm không phải là hài tử kia, mà chính là đế vương lãnh tình phụ bạc như phụ thân hắn.

Thật đáng buồn.

Cho dù có làm đế vương, cũng có ý nghĩa gì đâu?

Thời gian trôi qua rất nhanh, mùa đông năm Chính Nguyên thứ ba mươi bảy, Ân Chỉ vội vàng bị đưa xuất cung, nguyên nhân rất đơn giản, phụ thân đã biết huyết mạch hoàng thất đơn bạc hung hiểm.

Một đạo sĩ ngẫu nhiên phát hiện, năm đó khi xây dựng hoàng cung, để phòng ngừa côn trùng, thợ thủ công ở trong cung điện đã rót một lượng lớn thủy ngân, ai cũng không ngờ, đồ vật quý giá như vậy, lại lặng yên không một tiếng động mà làm hại thân thể người khác.

Hoàng thất hai trăm năm huyết lệ, cư nhiên có một nguyên nhân buồn cười đến như vậy!

Phụ thân trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận, bệnh ngã trên đại điện, vào ngày cung điện chỉnh sửa xong, vị hoàng đế chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn kia, rốt cục cũng đã nhắm đôi mắt lạnh nhạt lại.

Nói một câu đại bất hiếu, Ân Chỉ chỉ cảm thấy được giải thoát.

Sau đó, Ân Chỉ từ thái tử biến thành hoàng đế, trong cung trở nên trống rỗng. Lúc bách quan triều nghị, không ngừng bức bách hắn nạp phi, để hoàng thất khai chi tán diệp.

Ân Chỉ liền tùy ý nạp bốn phi tử, trong đó một người là biểu muội Gia Ninh, hai người là tác phẩm của người khác, nữ tử còn lại là người mà Tô trung quan tùy ý nhét vào.

Hắn không để ý quá nhiều.

Những văn thần này bề ngoài trung thành và tận tâm, kỳ thực trong lòng mỗi người đều có âm mưu riêng.

Khi tổ phụ còn tại vị, liền trọng văn khinh võ, phụ thân sợ quốc cơ bất ổn, càng cực lực chèn ép võ tướng, cho nên văn quyền càng hung mãnh, ngay cả hoàng đế như hắn đôi khi cũng phải tạm tránh mũi nhọn.

Nhưng điều tồi tệ hơn là, vương gia khác họ Điền Nam vương Cao Tổ Phong còn rục rịch như hổ rình mồi.

Ân Chỉ tư chất tầm thường, hắn rất rõ ràng, mình chỉ có thể làm một quân vương thủ thành.

Không phải là không nghĩ tới chuyện đem ngôi vị hoàng đế chắp tay nhường đi.

Nhưng cố ý vào một ngày, hắn gặp được nàng, nữ tử mà Tô trung quan nhét vào kia.

Chính xác mà nói, là một tiểu cô nương.

Ánh mắt của nàng thật sự quá sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi hắn cảm thấy quen thuộc nhưng lại không thể giải thích được.

Lúc đó hắn đang bị quần thần khuyên can, muốn hắn mau chóng sinh ra thái tử, vì bịt miệng bọn họ, Ân Chỉ nhất định phải tìm một người để sủng ái.

Gia Ninh đã xuất cung, còn lại ba người kia, một người là người của thừa tướng, một người là người của Điền Nam vương, xem đi xem lại, hình như chỉ có nàng mới có thể, kỳ quái chính là, hắn cũng không cảm thấy phản cảm.

Vậy thì nàng đi, Ân Chỉ nghĩ, thoạt nhìn thật sự quá dễ dỗ dành.

Nhưng sau khi nói chuyện với nàng, hắn mới biết, sở dĩ nàng dễ dỗ dành, hoàn toàn là bởi vì tâm trí nàng còn dừng lại ở thời thơ ấu.

Cũng bởi vì như thế, nàng còn nhớ rõ sự tốt đẹp của hắn năm đó.

Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.

Ân Chỉ nhẹ nhàng lặp lại tên của nàng, nàng cũng tên Tiểu Mãn. Hắn hỏi Trùng Tựu tiên sinh, tại sao lại là nàng?

Trùng Tựu tiên sinh liền nhắc đến phụ thân của nàng.

Nhiều năm trước, phụ thân vô ý tán dương một câu, khiến cho một nam nhân bỏ lại thê tử đang mang thai của mình, cam tâm tình nguyện chinh chiến biên cương.

Đề huề Ngọc Long vi quân tử.

*Đề huề Ngọc Long vi quân tử (提携玉龙为君死): Trích trong “Nhạn môn thái thú hành” của Lý Hạ. Có nghĩa là, nguyện đem kiếm Ngọc Long vì vua mà chiến đấu tới c.h.ế.t.

Chỉ là nếu hắn biết được, về sau thê tử nữ nhi của mình sống cuộc sống gì, sợ là cũng sẽ cảm thấy không đáng đi — Ai có thể nghĩ đến thứ huynh ngày thường nhân hậu ôn hòa, sớm đã hận hắn rất nhiều năm đây?

Nhưng không quan trọng nữa, hắn đã giáo huấn trút giận thay cho Tiểu Mãn, chỉ đáng tiếc, tứ muội muội mà Tiểu Mãn tâm tâm niệm niệm trong lòng, bởi vì tâm bệnh, đã sớm c.h.ế.t vào mùa xuân năm ngoái.

Ân Chỉ nhìn Tiểu Mãn vô ưu vô lo, thật tốt, nàng cũng không phải cảm thấy đau buồn.

Người không hiểu cái gì, là thoải mái ung dung nhất.

Rõ ràng là nàng nói thích trước, nhưng Ân Chỉ lại học được yêu trước.

Lý ngự y nói Tiểu Mãn trời sinh khiếm khuyết, thân thể nhìn vinh hoa phú quý, kỳ thực thiếu hụt vô cùng, bọn họ rất có thể sẽ không có được hài tử của mình.

Ân Chỉ nhớ tới mẫu thân mình, nhớ tới Đan Dương cô cô, nhớ tới Tống quý phi, từng chậu máu kia... Không có thì không có, có lẽ không sinh hài tử, đối với Tiểu Mãn mà nói mới là chuyện tốt.

Gia Ninh không muốn hài tử của Đường Minh Uyên, hắn và Tiểu Mãn muốn. Có hài tử rồi, nàng chính là hoàng hậu danh chính ngôn thuận của hắn.

Yêu sâu đậm thì tính toán dài lâu, Ân Chỉ thật sự là cái gì cũng thay nàng tính toán.

Ngoại trừ hai chuyện.

Một là Tiểu Mãn, hai là Gia Ninh.

Ân Chỉ thật sự không nghĩ tới, Tiểu Mãn chính là con mèo nhỏ hắn gặp lúc nhỏ kia.

Hắc y đạo sĩ ngữ khí thanh đạm, hắn nghe vào tai lại chấn kinh như sấm: “Kiếp trước nàng bởi vì ngươi mà c.h.ế.t, cho nên kiếp này ngươi phải trả lại cho nàng một đời mỹ mãn.”

Trước kia phụ thân ném một cái làm hỏng thất khiếu của Tiểu Mãn, cho nên nàng vừa được sinh ra, nhất định không có cách nào trưởng thành.

Nhưng nàng vẫn đến tìm hắn.

Mù mà mù mờ, bất chấp hết thảy, nàng vẫn lựa chọn trở lại bên cạnh hắn.

Tiểu Mãn ngốc.

Ân Chỉ ôm nàng muốn khóc, không phải bảo đừng trở về sao, sao lại không nghe lời như vậy?

Nhưng hắn lại cảm thấy may mắn vì nàng không nghe lời.

Một chút tốt kia của hắn bé nhỏ không đáng kể, Tiểu Mãn lại vững vàng nhớ cả hai đời.

Ngày Gia Ninh sinh hài tử, Ân Chỉ cầm chìa khóa bằng ngọc trở lại Bạch Lộc Đài, nghe thấy các cung nhân nói nương nương rong huyết rồi, chân hắn mềm nhũn, điên cuồng tìm kiếm Tiểu Mãn, sau khi nhìn thấy nàng ngủ ngon lành, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này hậu tri hậu giác phản ứng lại, Tiểu Mãn không có mang thai, như vậy câu kia nương nương rong huyết rồi, chính là nói —

Gia Ninh c.h.ế.t rồi.

Trước khi c.h.ế.t, nàng nói với Ân Chỉ: “Chỉ biểu huynh, thay ta nói với Tiểu Mãn một tiếng, ta đi sống một cuộc sống tốt đẹp...”

Vì vậy hắn nói cho Tiểu Mãn biết, Gia Ninh đi sống một cuộc sống tốt đẹp.

Tiểu Mãn đã tin rồi.

Nàng nằm sấp bên cạnh cái nôi, nhìn Viên Viên ngủ, chính mình ngủ thiếp đi lúc nào cũng đều không hay.

Ân Chỉ chăm chú nhìn nàng và hài tử, giống như đang nhìn cả thế giới.

Đột nhiên cảm thấy, thật đáng.

Trái tim đế vương của bản thân mình, sau khi hắn đi sẽ đổi cho nàng không bệnh tật không tai họa, con cháu đầy nhà, chính mình còn có thể gặp được nàng một lần cuối cùng.

Đáng giá, đáng giá.

Ân Chỉ nhìn thấy nàng đầu đầy tóc bạc, chạy về phía mình.

Tiểu Mãn.

Viên mãn nho nhỏ.

Người viên mãn cả đời, kỳ thật mới là hắn.
Bình Luận (0)
Comment