Lưỡng Mang Mang

Chương 29

Liễu Yển Húc chậm rãi kéo mình ra khỏi vòng tay kia, rút từng ngón từng ngón tay mình ra khỏi lòng bàn tay kia. Liễu Yển Húc không mạnh tay, nhưng vẫn ngấm ngầm lộ ra quyết tâm kiên định.

Đứng lên khỏi ghế, nhưng không quay đầu, hướng phản quang khiến Mộ Dung Hoài Tần nhìn không rõ hình bóng của người đó, chỉ mơ hồ nhìn thấy vầng ánh mờ ảo xung quanh người đó, giống như Liễu Yển Húc không thực sự …

Mộ Dung Hoài Tần đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có lẽ … Húc sẽ như vậy mà biến mất, biến mất trong màn đêm mờ mịt này, biến mất trong bầu không khí bốn bề này!

Nỗi sợ hãi cực đại khiến toàn thân Mộ Dung Hoài Tần run lên, không! Không được! Tuyệt đối không được!

Dùng sức! Lại lần nữa từ phía sau lưng ôm chặt cơ thể đó vào trong lòng mình, không thả lỏng tay nữa!

“Hà tất phải vậy?“

Âm thanh mệt mỏi của Liễu Yển Húc, khàn khàn, không còn một chút lanh lảnh phấn chấn, có chăng chỉ là một sự chua xót và cay đắng mênh mông.

“Việc đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, giữa người và ta, không duyên, không phận …”

“Quả nhiên ngươi, ngay cả một cơ hội cuối cùng ngươi cũng không chịu cho ta…”

Âm thanh của Mộ Dung Hoài Tần từ sau lưng truyền đến, chỉ là lần này, không phải là sự phẫn nộ, không phải là ai oán, mà là sự … tuyệt vọng đến triệt để.

Liễu Yển Húc trong lòng kinh ngạc, đang định quay đầu lại, thì phát hiện cơ thể mềm nhũn, khí lực toàn thân như bị kéo ra một nơi rất xa khỏi cơ thể … cảm giác này!!

Không dám tin mà nhìn người ở phía sau, Liễu Yển Húc trừng to hai mắt nhìn người trên mặt nước mắt còn chưa khô kia, nhưng vẻ mặt của Mộ Dung Hoài Tần vẫn hờ hững!

“Ngươi ngang nhiên hạ độc ta!“

Thân thể càng lúc càng vô lực, hai chân đã bắt đầu run lên, xương cốt trong người như bị người ta tách rời ra…

Liễu Yển Húc gắt gao bám lấy góc bàn, cố sức giữ cho cơ thể đang run lên không trượt ngã xuống đất, nhưng sức chống đỡ của hai tay bắt đầu mất dần…

Nỗi sợ hãi cực lớn trong cơ thể cũng không khống chế được nữa mà xông lên! Mà Mộ Dung Hoài Tần vẫn ung dung nhàn nhã nhìn sắc mặt của Liễu Yển càng lúc càng tái nhợt, trong giây phút Liễu Yển Húc không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống đất, thì người kia cấp tốc xông đến bên cạnh, đem cơ thể xụi lơ kia ôm vào trong lòng…

Ngay cả hô hấp cũng mệt mỏi như vậy, chỉ có thể dựa vào lồng ngực toả ra hương thơm mê hoặc của người kia, toàn thân Liễu Yển Húc như bị kim châm.

“Mộ Dung Hoài Tần! Đừng làm ta khinh thường ngươi!“

Mộ Dung Hoài Tần vẫn không quan tâm mà cười một cái với người trong lòng, nụ cười vốn phải cực kì thất sắc, nhưng thứ hiện ra, lại tràn ngập sự cay đắng, hai tay càng thêm nắm chặt, giống như muốn tẩy rửa linh hồn kia, mãi mãi nung nấu nó trong cơ thể mình…

“Ta không quan tâm…”

Không quan tâm nữa, thật sự, không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa… Húc, nếu như cần phải dùng phương thức này để có được ngươi, vậy, ngươi cứ hận ta đi. Đời này, không! Đời này kiếp này, ngươi đừng mong có thể bỏ rơi ta! Vì ngươi đã làm cho ta yêu ngươi, phải ở cùng nhau, chính là số mệnh đã định của ta và ngươi!

Người cản, thì diệt người! Thần cản, thì trãm thần!

“Húc… ta muốn ngươi mãi mãi mãi mãi ở bên cạnh ta! Chúng ta, tuyệt đối không thể chia lìa …”

Những lời nỉ non êm ái như người tình với nhau, ở bên tai Liễu Yển Húc, lại khiến hắn kinh hoàn đến toát mồ hôi lạnh, đột nhiên hiểu ra, Mộ Dung Hoài Tần làm như vậy, chắc chắn không phải đơn giản chỉ là vì một đêm xuân…

“Mộ Dung Hoài Tần! Ngươi muốn làm gì!“

Mộ Dung Hoài Tần hoàn toàn không để ý đến sự gào thét yếu ớt của hắn, chỉ nhẹ nhàng ôm hắn lại, sau đó đem hắn đặt lên trên tấm long đệm, nhìn đôi mắt kia tuy đang yếu thế nhưng vẫn lợi hại sắc xảo tinh quang bốn bề, Mộ Dung Hoài Tần tán thưởng đặt môi hôn lên đó.

“Húc … ngươi thật đẹp!“

Liễu Yển Húc vùng vẫy muốn xoay đầu qua, nhưng phát hiện ngay cả một cử động đơn giản cũng không thể nào làm được, chỉ có thể cam chịu nhắm chặt hai mắt lại. Bỏ đi, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên, chỉ là không biết Mộ Dung Hoài Tần rắp tâm việc gì, hắn, rốt cục muốn làm cái gì?!

Cơ hồ nhìn xuyên thấu được thắc mắc của Liễu Yển Húc, tuy vẫn tinh tế hôn từ mi mắt đang nhắm chặt kia dần xuống, nhưng Mộ Dung Hoài Tần vẫn mở miệng giải đáp thắc mắc cho Liễu Yển Húc.

“Húc … ngươi cảm thấy, Liễu phu nhân của ngươi nghe được tin phu quân yêu quí của mình đã bị hình bộ bắt giữ và thẩm vấn xong xuôi, chỉ chờ sau ba ngày sẽ đem đến ngọ môn vấn trãm, lúc đó Liễu phu nhân sẽ làm gì?“

Lập tức, Liễu Yển Húc lập tức nghĩ đến việc thê tử của mình mặc dù biết là sập bẫy vẫn bất chấp tất cả mà đến cứu mình! Chỉ sợ đến lúc đó Thanh Ngưng vào nhà lao, thì Mộ Dung Hoài Tần sớm đã giăng thiên la địa võng rồi!

Thanh Ngưng Thanh Ngưng! Không!

“Mộ Dung Hoài Tần! Ngươi bỉ ổi!“

Không tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung sự phẫn nộ trong lòng mình lúc này! Sao hắn có thể làm như vậy!

“Buông ta ra! Buông ta ra!!“

Có lẽ vì giãy dụa nhiều quá, mà cơ thể Liễu Yển Húc đã hơi trườn về phía trước, tinh quang trong mắt Mộ Dung Hoài Tần loé sáng, lập tức đưa tay khẽ kéo cơ thể đó lùi về, thân thể vô lực đó lại ngã vào trong nhung gấm.

Không do dự nữa, Mộ Dung Hoài Tần cúi xuống, lấp kín đôi môi vì dùng sức quá độ mà thở không ra hơi kia.

“Húc … ta sẽ không buông ngươi ra, mãi mãi không! Ngươi cứ chờ đi, rất nhanh… Ta sẽ có được một lí do để ngươi phải mãi mãi ở bên cạnh ta… rất nhanh…. Chúng ta sẽ không chia lìa nữa …”

Tất cả tất cả những nhân tố ngăn cản chúng ta! Sẽ rất mau thôi! Ta sẽ __ dẹp bỏ hết bọn chúng! Trừ! Bỏ! Sạch.

Cho nên, Húc, ngươi chỉ cần nhìn ta, ở bên cạnh ta, thì được rồi…
Bình Luận (0)
Comment