Bảy ngày sau khi hình bộ thượng thư Liễu Yển Húc phạm tội thông địch bị xử trãm, nguyên hình bộ thị lang Tống Vu Phi được thăng nhiệm lên làm hình bộ thượng thư.
Lúc này, vị tân nhiệm hình bộ thượng thư đang rạng rỡ chuẩn bị tiếp nhận triệu kiến của hoàng đế.
Trong ngự thư phòng, Mộ Dung Hoài Tần bất động thanh sắc dò xét Tống Vu Phi đang hành lễ kia, tuy Tống Vu Phi đã cật lực kiềm chế không để biểu hiện vui mừng lộ ra trên mặt, nhưng từ trán vẫn tràn ra một chút đắc ý không thể nào qua được đôi mắt lợi hại của Mộ Dung Hoài Tần.
Mộ Dung Hoài Tần hiểu rõ tên Tống Vu Phi này, hắn còn trẻ, có tài khí, cho nên, cũng nhất định có dã tâm. Mình thoả mãn dã tâm của hắn, cho hắn một cơ hội hoài bão, đồng thời, tên này cũng rất nhu nhược, sự e sợ của hắn đối với quân chủ cùng lòng trung thành của hắn đã chủ định hắn sẽ trở thành con cờ xuất sắc nhất trong vở kịch…..
Mộ Dung Hoài Tần cứ vậy mà nhìn con cờ đang ăn mừng kia, cười không thành tiếng.
Tống Vu Phi rất vui mừng, không, nên nói là hắn phi thường vui mừng, bất kì quan viên bình thường nào sau khi được thăng chức cũng sẽ vui mừng, huống hồ gì là thăng lên làm một trong bốn hình bộ thượng thư! Tuy đã cố gắng không muốn biểu lộ sự vui sướng thái quá của mình ra ngoài, nhưng hắn còn trẻ, nên quyết định không giấu diếm gì trước mặt Mộ Dung Hoài Tần.
Khấu bái xong, âm thanh nhẹ nhàng của Mộ Dung Hoài Tần truyền từ đỉnh đầu Tống Vu Phi xuống.
“Tống ái khanh, tuổi trẻ đầy triển vọng a …nghe nói chuyện phản đảng làm loạn ở Sơn Đông ngươi đã xử lí sạch sẽ rồi?“
Tống Vu Phi trong lòng mừng rỡ, hắn tiếp nhận chức hình bộ thượng thư xong chuyện đầu tiên làm là xử lí băng đảng của tiền thái tử từng làm hoàng đế mất hết thể diện, nhưng không ngờ lại tiến hành thuận lợi khác thường, không đến nửa tháng, phản đảng toàn bộ đã bị diệt trừ sạch sẽ. Đây là lần đầu tiên hắn độc lập thành công, khó trách hoàng đế vừa hỏi tới, thần sắc Tống Vu Phi đã kích động hẳn lên.
“Hồi bẩm hoàng thượng, đúng vậy! Đám phản đảng toàn bộ đã bị giam trong đại lao hình bộ, thần cũng đã chỉnh lí danh sách đám nghi phạm, xin hoàng thượng xem qua!“
Sau đó lấy từ trong ống tay áo rộng ra một quyển sổ bộ màu vàng, cung kính chuyển cho thái giám tiếp nhận.
Mộ Dung Hoài Tần nhận lấy quyển sổ từ tay vị thái giám, tuỳ tiện lật vài cái, rồi tán thưởng nói.
“Tống ái khanh lần này công lao vượt trội, không biết ái khanh muốn được ban thưởng gì đây?”
Tống Vu Phi cúi thấp đầu, trong lòng tuy rất mừng, nhưng tiếng nói vẫn bình ổn.
“Thần chỉ biết tận lực làm việc vì hoàng thượng, không dám kể công!“
“Ai dà! Ái khanh nói vậy là sai rồi, công có thưởng, lỗi có phạt, như vậy mới thể hiện được uy phong của Đại Hạo hoàng triều ta!“
Không chờ Tống Vu Phi đáp trả, Mộ Dung Hoài Tần vẫn dùng lời nói sắc bén.
“Ái khanh năm nay hình như đã hai mươi ba tuổi rồi?“
Không hiểu hoàng đế vì sao lại hỏi đến vấn đề riêng tư như vậy, Tống Vu Phi nhất thời thất thần, nhưng vẫn trả lời rất nhanh.
“Hồi hoàng thượng, vi thần năm nay vừa đúng hai mươi ba tuổi“
“Ha ha … Hậu sinh khả uý a! Trẫm nghe nói, ái khanh vẫn chưa phối hôn ước?”
“A, vi thần vẫn chưa thành thân ….”
Đoán không ra tâm tư của hoàng đế, Tống Vu Phi đành chọn lời chân thật, lại đột nhiên giật thót! Không phải hoàng thượng muốn …ban hôn chứ? Nghĩ đến đây, Tống Vu Phi lại kích động thân hình hơi run lên, nếu thật sự là như vậy! Vinh quang to lớn như vậy…
Trong lúc đang suy đoán lung tung, Mộ Dung Hoài Tần lại mở miệng, càng khiến Tống Vu Phi kinh động không ngớt! Quả nhiên là như vậy!
“Ái khanh tuổi cũng không còn nhỏ nữa …cũng nên tìm một nữ tử để phối hôn! Ưm …Mấy ngày trước thái hậu cơ duyên trùng hợp nhận được hai nghĩa tử và nghĩa nữ, tuy vẫn chưa chính thức sắc phong, nhưng cũng đã nội định là đệ muội của trẫm rồi, nghĩa muội đó của trẫm tuy lớn hơn ái khanh vài tuổi, nhưng dung mạo và tình tình đều là hàng nhất đẳng, trẫm muốn sớm tìm chỗ nương tựa cho nghĩa muội, lại không biết ái khanh …”
Chưa chờ Mộ Dung Hoài Tần nói xong, Tống Vu Phi đã kích động ngắt ngang lời nói của Mộ Dung Hoài Tần! Tuy là có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng Mộ Dung Hoài Tần lại hài lòng nhìn người đang quì phía dưới.
“Hoàng thượng ưu ái! Vi thần vạn chết khó báo!!!“
Hài lòng nhìn Tống Vu Phi, lời nói của Mộ Dung Hoài Tần nhẹ nhàng như vậy, làm Tống Vu Phi xém chút nữa là quên mất người nam nhân này là chí tôn quốc gia vô thượng!
“Vốn là chuyện vui, lại nói cái gì chết với không chết! Nhanh nhanh đứng lên, chờ qua thời gian này, sẽ cử hành đại điển, trẫm sẽ chính thức hạ chỉ ban hôn cho ngươi!“
“Ân đức của hoàng thượng, vi thần …vi thần vạn, vạn vạn không biết làm sao để báo đáp!”
Tống Vu Phi đã không thể tự không chế được, có thể kết thân với hoàng gia, cho dù chỉ là nghĩa nữ, nhưng cũng là danh nghĩa quận chúa a! Vinh quang to lớn này vốn đã chiếm lấy não bộ bình tĩnh của hắn, lời cảm tạ cũng không biết nói sao…
Mộ Dung Hoài Tần vẫn điềm đạm cười, nhưng đôi mắt sâu thẳm nhu hoà đó, giống như có một khối đen không thể nào hoà hợp, tia âm trầm chợt loé, sau đó, lại là một quân vương hoàn mỹ …
“Ái khanh chỉ cần nghĩ sau này làm sao tận lực làm việc vì dân, phò trợ cơ nghiệp trăm năm của Đại Hạo hoàng triều, ngàn vạn đừng phụ lòng kì vọng của trẫm!“
Cung kính khấu đầu ba cái trước Mộ Dung Hoài Tần, Tống Vu Phi cả tiếng.
“Thần, tuân chỉ!!!
“Tốt, ái khanh lui xuống đi! Ha ha …chuẩn tân lang nhưng cũng không thể vì tư mà bỏ công a!“
Nói một câu trêu chọc, nhìn Tống Vu Phi trên mặt đỏ ửng từ từ lui ra khỏi đại điện, lại khẽ cười lên …
Hạnh phúc của tân lang quan a …
Ha ha …