Lưỡng Mang Mang

Chương 43

Xin lỗi xin lỗi ….”

Ý thức vẫn chưa khôi phục, đã có một âm thanh mông lung tiến vào trong đầu, không khỏi cau mày lại, cơ thể rất đau, rất muốn ngủ, nhưng tiếng nỉ non không ngừng bên tai lại làm cho không cách nào mơ được một giấc mộng thanh bình.

Là ai?

Cố gắng mở mi mắt nặng như ngàn cân lên, muốn cử động, mới phát hiện cơ thể dường như đã bị ôm vào trong lòng, ngay cả cử động cũng không được, vừa mới mở mắt ra lại khép trở lại.

Thần trí đã tỉnh táo, từng tia cảm giác bắt đầu trở về.

Toàn thân trên dưới đều là cảm giác đau đớn, khắp trên da thịt là những vệt da bị rách. Chắc là, bị cắn, nhưng khó chịu nhất không phải là những chỗ đó, mà là chỗ dường như đã được thanh tẩy sạch sẽ, nhưng chỗ vết thương vẫn nóng rát, chỗ đó, vốn không phải là chỗ dùng để tiếp nhận, lại bị cưỡng hành mở ra, đêm qua, có lẽ đã bị thương tổn rồi ….

Liễu Yển Húc nghĩ cũng không quan trọng, vừa muốn mở miệng kêu người vẫn luôn ôm mình nói câu xin lỗi kia thả lỏng mình ra một chút,  lại đột ngột bị hắn siết chặt, thân thể đã đau nhức lại càng đau đớn, làm Liễu Yển Húc kêu lên một tiếng

“Ư ….”

Việc này càng làm cho Mộ Dung Hoài Tần khẩn trương thêm, hắn hôm qua uống rượu phát cuồng lại thêm buổi chiều nhìn thấy cảnh đố kị đó đã nuốt chửng nội tâm của hắn, đã nổi cơn giận mà tổn thương Húc rồi.

Sáng sớm thức dậy thấy Liễu Yển Húc nằm bên cạnh, trên người xanh xanh tím tím rất thê thảm, trong lòng đã hối hận vạn lần.

Cẩn thận tẩy rửa thân thể Húc, lại bôi thuốc tốt nhất lên, mới tinh tế mà ôm hắn vào lòng, cũng không dám làm ồn sợ Húc tỉnh, chỉ là không ngừng nói câu “Xin lỗi.” lại nghe thấy tiếng kêu đau của Húc, Mộ Dung Hoài Tần cảm thấy lòng như dao cắt, hắn không muốn tổn thương Húc, nhưng lại luôn tổn thương hắn sâu sắc nhất …..

“Húc, sao rồi?? Đau ở đâu??? Xin lỗi xin lỗi ….ta ….hôm qua ta uống nhiều quá! Ta ….ta đáng chết!!”

Liễu Yển Húc khẽ nhìn một cái làm cho Mộ Dung Hoài Tần đang nói năng lộn xộn phải ngừng lại, khuôn mặt đỏ ửng nhìn hắn, lại không dám động loạn, chỉ mở to đôi mắt phượng như nước nhìn Liễu Yển Húc, xinh đẹp, đáng yêu, Liễu Yển Húc lại khẽ khàng vùng vẫy ra khỏi vòng tay Mộ Dung Hoài Tần rồi xoay người qua.

“Không sao ….”

Hai chữ nhẹ nhàng, Mộ Dung Hoài Tần thà rằng Liễu Yển Húc cứ đánh hắn thật mạnh, hung hăng chửi mắng, còn dễ chịu hơn ….không để ý như vậy …..giống như người bị chà đạp không phải là Húc, mà chính là, hắn cũng không quan tâm gì nữa ….

Thấy Liễu Yển Húc cật lực chống cơ thể muốn ngồi dậy, Mộ Dung Hoài Tần không nghĩ ngợi gì đè hắn xuống.

“Ngươi vẫn nên nằm xuống đi, tuy đã bôi thuốc, nhưng nếu vết thương lại tét ra thì không tốt ….”

Nói là nói vậy, không biết sao, mặt lại đỏ lên …

Liễu Yển Húc nhíu mày, không để ý mà cười lạnh một tiếng, mới nằm trở xuống.

Mộ Dung Hoài Tần khẽ ho hai tiếng, mới xuống giường cầm lấy y bào mặc vào, ở cùng Liễu Yển Húc mấy năm, ngày thường đã quen không muốn có người hầu hạ, hắn biết Liễu Yển Húc không thích có người bên cạnh khi hai người ở cùng nhau, chuyện đó làm hắn rất không tự nhiên.

Tuy mặt Húc bây giờ bình lặng không gợn sóng, nhưng Mộ Dung Hoài Tần vẫn cảm thấy được một tia tâm tình biến động rất nhỏ trên gương mặt hoàn mỹ đó, xoay người qua in lên gương mặt đã nhắm mắt của Húc một nụ hôn, lại kéo chăn lại cho hắn, nhẹ lời căn dặn.

“Ngươi ngủ một lát đi, chờ ta xử lí xong việc sẽ đến với ngươi, ta đã căn dặn phòng ăn nấu mấy món ngươi thích, chờ một lát là có thể ăn rồi ….phải ngoan ngoãn ….Húc của ta ….”

Nói đến câu cuối, môi lại chầm chậm đặt xuống, rơi trên cánh môi mỏng nhạt của Liễu Yển Húc, mút liếm một lát mới buông ra.

Không nỡ chạm lên mặt Húc, Mộ Dung Hoài Tần hít một hơi sâu, áp chế sự luyến tiếc trong lòng xuống mới bước ra khỏi điện.

Hối hận việc làm thô bạo hôm qua của chính mình, nhưng trước giờ chưa từng hối hận đã dùng thủ đoạn đó để cưỡng ép hắn ở lại! Cho dù phải bẻ gãy đôi cánh của hắn, huỷ hoại thân thể hắn, Mộ Dung Hoài Tần cũng phải làm để có được linh hồn đã làm hắn say đắm.

Đó là cái hắn muốn, cũng đã là của hắn ….cho dù phải huỷ thiên diệt địa, tuyệt không buông tay! Cho nên, Húc …..vĩnh viễn phải ở cùng ta.

Chờ khi ngoài điện truyền ra tiếng nghênh tiễn, Liễu Yển Húc mời từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền ra, đôi tay nắm chặt giấu trong chăn, cũng được buông lỏng.

Đôi tay hơi vô lực kéo tấm chăn tơ vừa đắp ra, đập vào mắt là dấu hôn thâm tím khắp trên thân thể, trên da thịt trơn bóng còn có những vết răng ngấn máu rất nhỏ ….

Cơ thể không giấu được vết tích đã từng hoan ái nồng đậm, nhìn mà kinh hoảng, nhưng lại lờ mờ lộ ra một luồng không khí dâm tà …

Liễu Yển Húc đột ngột hất chăn ra, cơ thể vô lực cuộn tròn trên chiếc giường rộng lớn ….

Thần trí mông lung, Liễu Yển Húc lại ngủ mê đi. Nhưng cực kì không yên ổn, cứ vậy mà trở qua trở lại, đến khi tỉnh dậy, thì mặt trời đã lên cao.

Mở đôi mắt mệt mỏi ra, cơn đau trên người lại kéo đến, tuy đã nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không quen được cảm giác này. Cơ thể đã được tẩy rửa sạch sẽ, nhưng chỗ đó vẫn không thoải mái, toàn thân còn lại chút sức lực, để hắn cật lực chống đỡ cơ thể.

Trong điện không có cung nhân bên cạnh, việc này cũng là do trước đây Liễu Yển Húc đã căn dặn. Bộ dạng như vầy, dù cho đã biết mọi người đều hiểu rõ, nhưng vẫn muốn giữ lại một chút lòng tự trọng.

Ngồi một lát, xoa dịu cảm giác đau đớn đó, chờ cho cơ bắp toàn thân được thả lỏng, Liễu Yển Húc lúc này mới đưa chân xuống giường. Đưa tay kéo lấy nội y bên cạnh mặc vào, tơ lụa mềm mịn cho hắn biết đây là bộ xiêm y mới.

Lúc khom lưng mang giày vào, gương mặt anh tuấn của Liễu Yển Húc cau lại, chỉ là một động tác đơn giản, hậu đình bị tàn phá đêm qua lại truyền đến một cơn đau như kim đâm, tuy ngắn ngủi, nhưng vẫn cực kì khó chịu.

Cố quên đi sự không thoải mái của cơ thể, Liễu Yển Húc bước đi, tự rửa mặt chải đầu, khi nước nóng bao phủ gương mặt, cơ thể thoải mái, lau mặt xong, đem mái tóc dài loà xoà xoã xuống vai, quấn lại, chỉnh trang ngoại y, rồi đi ra ngoài điện.

Ngoài điện, một đám cung nhân đang làm việc, thấy Liễu Yển Húc đi đến, đều bỏ hết việc đi vấn an hắn, Liễu Yển Húc phất tay, thị ý bảo bọn họ tiếp tục làm. Lúc này có hai nội thị cung kính nghênh tiếp.

“Công tử dậy rồi?”

Công tử là chỉ Liễu Yển Húc, cái này cũng là do Liễu Yển Húc bảo họ xưng hô như vậy, nhìn bọn họ một cái, Liễu Yển Húc khẽ gật đầu.

“Công tử có cần dùng gì không ạ? Sáng hôm nay hoàng thượng có căn dặn, để ngự trù phòng làm mấy món bỗ dưỡng thanh đạm, công tử dùng bây giờ không ạ?”

“Mang lên đi.”

Khuôn mặt anh tuấn không phản ứng, chỉ nói một tiếng, một người trong đó liền nhanh chóng đi kêu hai cung nga mang bữa tới. Người kia khom lưng dẫn Liễu Yển Húc đến bàn dùng bữa sáng.

Bốn bề không khí yên ắng, chỉ có tiếng nhai nuốt thực vật thỉnh thoảng phát ra, cung nhân xung quanh đều yên lặng làm việc của mình, mà Liễu Yển Húc cũng lẳng lặng ăn cơm của mình, ngoài điện thỉnh thoảng có một hai tiếng chim hót, cũng có thể là một hai tiếng bước chân khẽ khàng, nhưng, tuyệt đối không có tiếng người nói chuyện …..

Cứng nhắc nhai thứ trong miệng, cũng không biết là có mùi vị gì, mùi thơm ngọt ngào lan tràn trong miệng, nhưng sao cũng không thể truyền đến não bộ được, thậm chí Liễu Yển Húc cảm thấy, thời gian ở đây có phải đã dừng lại rồi không? Mà chính mình, trong lúc thời gian ngưng đọng đã bị gió hong khô, bị phơi nắng ở một xó xỉnh không biết tên, sau đó …..từng chút một bị gió thổi tan, diệt vong ….

Không hề hay biết đã ăn hết đồ bưng đến, Liễu Yển Húc xua tay ngăn cản tên nội thị muốn đi theo mình, cất bước ra khỏi điện.

Cảnh sắc đầu xuân là mê người nhất, những chỗ tầm thường bị ý xuân phủ lên đều trở nên đẹp trăm ngàn lần, không thể nói rõ, huống hồ gì đây lại là ngự hoa viên được người ta dày công trang trí.

Cảnh trí đẹp khó tả, thế nhưng, nhìn không thấy người trong lòng, thì có ích gì?

Sự chết lặng qua lại như con thoi trong khu vườn sắc xuân kiều diễm, Liễu Yển Húc không một chút vui thích, bao lâu rồi? Bản thân chính là một cái cây một cọng cỏ được tỉ mỉ chăm sóc! Không còn được thấy xuân đào nộ phóng bên ngoài, cũng không còn được thưởng thức con suối róc rách xanh biếc của vùng ngoại ô. Cứ như vậy bị giam cầm trong một chiếc lồng tinh xảo ngắm nhìn sắc xuân rồi thu đến, cỏ mọc hoa rơi.

Đau lòng ….

Không phải không có tri giác, chỉ là bị kiềm nén quá lâu, cứ cho rằng đã tê liệt rồi, nhưng đau thương mãi mãi tồn tại, không có ngày dừng lại, khi vết thương bị tê liệt thối rữa lại có một vết thương mới chồng lên, lại cứ như vậy, cũng sẽ cảm thấy đau đớn.

Ngồi xuống thảm cỏ xanh non, Liễu Yển Húc ánh mắt vô thần nhìn cây hoa đang nở phía trước.

Ta và ngươi, có gì không giống nhau đâu? Đều chỉ là món đồ bị người ta chơi đùa thưởng thức….

Giá trị của bản thân ở đâu? Cho dù kinh thư đầy bụng thì có ích gì? Đến bây giờ không phải là vẫn bị người ta áp dưới thân mà phát tiết, đùa bỡn?

Cảnh tượng tàn bạo đêm qua trong chớp mắt xông đến não, động tác thô bạo của nam nhân, lời nói đùa bỡn sỉ nhục trong bốn năm từng chút từng chút đã hung hãn dây dưa nội tâm bị kiềm nén của hắn.

Không biết đã ngồi bao lâu, cũng không biết đã nghĩ chuyện bao xưa, cho đến khi trên gương mặt anh tuấn đầy vẻ thống khổ, các đốt ngón tay níu chặt mấy cọng cỏ phía dưới, đã trắng hếu ….

Cứ như vậy? Cả đời ….”

Không thể thấy được bầu trời tự do, không thể hít được một tia không khí tự do?

Dơ bẩn dơ bẩn dơ bẩn!

Ở đây tất cả đều dơ bẩn!

Nộ hoả trong phút chốc đã dâng trào, Liễu Yển Húc sắc mặt trắng bệch.

Không thể ngồi thừ ở đây thêm một khắc nào nữa! Muốn ra ngoài! Dù chỉ trong phút chốc, cho dù đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi số phận gông cùm, nhưng chí ít, chí ít để hắn có thể hít được không khí tự do …..cho dù chỉ là ảo tưởng ….

Thân hình thon dài đột ngột nhảy dựng lên, đột nhiên không nói lời nào mà chạy ra hướng cửa điện, càng chạy càng nhanh, thậm chí bất giác vận được khinh công. Một ý niệm sôi sục quanh quẩn trong đầu ….

Đi ra! đi ra! đi ra ….

Phi thân băng băng, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, còn có tiếng kinh hô không biết từ đâu vừa tiến vào trong tai, lại rất nhanh bị vứt ra khỏi đầu, dưới chân gió nổi lên, bóng người đã mơ hồ, công phu nhiều năm chưa dùng trong trong chớp mắt đã được phát huy triệt để, chỉ nghĩ đến, muốn tự do …

Không muốn chịu đựng nữa ….

Cánh cửa lớn màu đỏ thắm, đã ở trước mắt.

Nhưng thân hình Liễu Yển Húc, lại đột nhiên dừng lại, loé lên bên cạnh, ba hắc y nhân đã chặn phía trước. Là ảnh thị mà Mộ Dung Hoài Tần đã sắp xếp ở bên cạnh hắn ….

Cánh cửa đỏ thắm ở trước mặt, sao có thể bỏ cuộc! Đôi mắt bình thường không gợn sóng đã dâng lên sóng lớn, thành sắc lạnh như băng, Liễu Yển Húc đối với ba người đang cung kính khom lưng trước mắt vẫn vô thanh vô tức.

“Tránh ra!”

Không ai động, cũng không nói, thân ảnh trong nháy mắt đã xông lên trời, xẹt thẳng qua ba người đó đến cửa cung, đồng thời ba người đó cũng đuổi theo, thân ảnh bốn người dường như cùng phi nhanh ra ngoài.

Liễu Yển Húc thần hồn đã rối loạn, không để ý qui tắc, chỉ dựa vào công phu dưới chân để tiến thẳng phía trước, ba người kia muốn đánh nhưng còn e ngại, muốn nắm Liễu Yển Húc lại nhưng cũng không dám ra tay, sợ không cẩn thận sẽ tổn thương hắn, bốn người biến hoá vọt đến trước cửa, người giữ cổng thấy tình hình liền đóng cửa lại, ai ngờ Liễu Yển Húc không xông thẳng tới, mà lại đẩy người lên cao, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bay thẳng cao vút lên trên cửa cung ra ngoài!

Ba hắc y nhân đều dừng lại, vì người dẫn đầu lấy hai tay cản, động tác của hai người kia dừng lại, cùng nhìn nhau một cái, ba người xẹt đến hướng đại điện ….đó, là nơi Mộ Dung Hoài Tần đang nghị sự.

Hắn dám trốn khỏi cung!!!

Bị nộ hoả nuốt mất lí trí  làm cho khuôn mặt là một mảng dữ tợn, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, cả người Mộ Dung Hoài Tần phát ra một luồng sát khí dày đặc! Càng làm cho khuôn mặt lạnh lùng thêm ba phần yêu mị!

Hắc …..Là hắn sơ sót, lại quên mất Liễu phi thân yêu của hắn là người có khinh công “Vô tung” đệ nhất trên giang hồ a!

Ánh mắt u ám nhìn ba hắc y nhân đang cung kính quì trước mặt, Mộ Dung Hoài Tần lại cười lên.

Lẽ nào ngươi vẫn chưa được giáo huấn đủ hay sao? Phu nhân thân yêu của ta! Nếu là như vậy, xem ra, đã đến lúc ta nhổ hết những móng vuốt sắc bén trên người ngươi rồi!! Cho dù là bẻ gãy cánh của ngươi! Ta cũng phải mãi mãi để ngươi ở lại bên cạnh ta!!

Một thân ảnh cao ngất thình lình vượt ra khỏi tường thành cao lớn, đáp xuống mặt đất, sự chênh lệch quá lớn làm gia tăng trọng lượng cơ thể, cho dù là khinh công tuyệt vời, Liễu Yển Húc cũng không khỏi nặng nề, lúc đáp xuống mặt đất đã run mạnh một trận, quằn quại trên đất, khó khăn lắm mới ổn định được lập tức đi về phía trước, chưa đủ xa! Vẫn chưa đủ xa!!!

Nỗ lực chạy về phía trước, cơ thể đã đến cực hạn rồi, tia thể lực cuối cùng đã sắp cạn kiệt, trong giây phút ngã lên bãi đất trống!

“Hộc …..hộc ….”

Vận động mạnh làm cơ thể đã lâu không luyện công chịu không nổi, đầu óc tê liệt chưa phản ứng kịp, đành phải gian nan đứng lên, thậm chí hai chân còn đang run rẩy! Khuôn mặt vốn hồng hào vì vận động quá mạnh mà trắng bệch, mồ hôi âm ỉ đổ trên mái tóc mai, may là chỗ này là một mảnh đất trống không người, để cho Liễu Yển Húc tạm nghỉ được một lát.

Thân thể vẫn còn run,  không dám tin là, thật sự có thể thoát ra như vậy! Bức tường đó ngăn cách tất cả mọi thứ của mình, ngay cả phía sau mình, người đó, cũng ở phía sau mình …

Cái đầu thiếu dưỡng khí không kịp định thần lại, chỉ có thể mở miệng thở dốc, mà ngay cả sự thật của việc “Ra ngoài” này, rõ ràng vẫn chưa truyền đến não bộ, tâm tư một mảng hỗn loạn…cơ thể và tâm lí, đều như vậy.

Thở một hơi mạnh, cơ thể căng cứng mới thả lỏng ra, như vô lực chống đỡ cơ thể, Liễu Yển Húc ngồi bệt trên đất, cứ vậy nhìn ra xa….

Ra rồi?

Thật sự là ra rồi …cảnh sắc bốn bề bắt đầu đập vào mắt, hoa cỏ sinh trưởng không qui tắc, cây cỏ lấm chấm nằm rải rác, còn có một mảng lớn một mảng lớn hoa dại không biết tên, mầm sống chưa được chỉnh chu, hiện ra vẻ vinh quang hừng hực!

Gió mát thổi qua, mang theo mùi bùn đất tràn ngập, Liễu yển Húc bất chợt cười lớn!

“Ha ha ha ….”

Tiếng cười hung dũng của nam nhân phát ra, một luồng hào khí tự nhiên nảy sinh. Đây là bên ngoài! Không phải là cung điện giam cầm mình nữa! Đây là bên ngoài! Con người như ác mộng luôn quấn lấy mình, đã bị bỏ xa sau bức tường thành rồi!

Bao lâu rồi, đã bao lâu chưa được thấy cảnh vật này? Hi vọng quá lâu! Giây phút đạt thành, quá vui mừng, không thể khống chế ta nữa, giọt lệ vui sướng chảy xuống gương mặt cương nghị …

Tự do đã lâu của bốn năm ….

Chờ đến khi trút hết ra rồi, lúc này Liễu Yển Húc mới bắt đầu sắp xếp lại tâm tình của mình, hít sâu một hơi, cảm nhận sự tự nhiên của đất trời, liền thoát khỏi sự nặng nề của cơ thể, trở nên nhanh nhẹn, khoé môi buộc chặt lâu năm thả lỏng ra, thậm chí còn khẽ lộ ra một nụ cười, xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn thoải mái tự tại … làm cho gương mặt đẹp luôn khô lạnh ngay lập tức sống động lên, chỉ sợ bất kì nữ nhân nào nhìn thấy, cũng khó tránh được cơn chộn rộn trong lòng …

Khó khăn lắm mới gác lại tâm tình, Liễu Yển Húc trở người ngồi dậy, sửa sang lại xiêm y, phủi hết bụi đất trên người, cũng không để ý việc trên người còn dính một tí bụi bặm, chỉ muốn đi thật nhanh, nhưng trong lúc vừa cất bước, một vấn đề luôn lơ là bỏ sót xông vào lòng, hoàn toàn làm chùn lại bước chân.

Hắn, có thể đi đâu?

Chân phải đã nhấc lên từ từ rút lại, thậm chí nụ cười phấn khởi ở khoé miệng cũng bắt đầu nhạt đi, bồn bề mờ mịt, vẫn là cản trí lúc nãy, nhưng lại dường như hoàn toàn không giống nữa.

Trong thiên hạ, có chỗ nào không phải là đất của vua!!

Trời đất mênh mông này có lớn bao nhiêu, không phải đều là do người đó nắm giữ hay sao?

Hắn có chạy trốn nhanh đến mấy, cũng làm sao bay ra khỏi người nắm giữ trong tay toàn bộ trời đất?

Vui mừng quá mức, đến nỗi quên mất, hắn trốn chạy khỏi chiếc lồng giam thấy được sờ được kia, nhưng trên người hắn, là gông xiềng do người đó tận tâm tận lực tăng cường đeo vào, không hình, không thực, nhưng chặt đến nỗi hắn không thể động đậy, cũng vĩnh viễn không cách nào mở ra …

Trốn thoát?

Bất quá chỉ là một ảo tưởng đẹp nhất.

Hắn bay ra khỏi Tử Cấm Thành hoa lệ, nhưng làm sao có thể thoát ra khỏi lưới võng khắp nơi của người đó? Chất độc của Sấm nhi, tính mạng của Thanh Ngưng, sợi dây mỏng manh dày đặt này, dệt thành chiếc lưới kiên cố nhất, giãy không ra, thoát không khỏi.

Mộng tỉnh rồi, ánh dương quang lạnh lẽo.

Bước đi vô tri vô giác, không biết phương hướng, trong kí ức, dường như thỉnh thoảng lướt qua một hai chỗ quen thuộc, nhưng không kết thành, không biết bản thân đang ở đâu, cũng không biết đây là đâu?

Đi đâu đây?

Có thể đi đâu?

Cảnh xuân tươi đẹp của tháng tư, tại nơi ngoại ô kinh thành, một nam tử anh tuấn mênh mang đi qua, không tìm được đường đến.

Thể lực đã đến cực hạn không thể chịu nổi cơn chạy trốn điên cuồng của Liễu Yển Húc, thở hồng hộc loạng choạng bước đi hai bước, cuối cùng ngã bệt dưới một gốc đại thụ xanh ngác, đôi mày kiếm chau lại, đôi môi không một tia máu, trên mặt nhễ nhại mồ hôi, lam y trên người bị sứt mấy cái cúc, nhếch nhác dị thường.

Liễu Yển Húc nhấc đôi tay vô lực, che đôi mắt cay xè, ánh mặt trời xuyên qua khe lá chiếu xuống, loang lỗ lấm chấm.

Chợt có người đi qua nơi này, tuy thấy rất kì lạ, một nam tử lạnh lùng phi phàm lại vì sao mà nhếch nhác ngã dưới gốc cây, nhưng không một ai hỏi thăm, rốt cuộc, người trên đời này vẫn là bớt một chuyện còn hơn là thêm một chuyện.

Từng đợt từng đợt người đi qua, nói linh tinh lúc chỉ trỏ cũng không phải là không nghe thấy, Liễu Yển Húc vẫn không nghĩ, cũng không có sức để lo, chính tại khi hắn tưởng mình sẽ chết như vậy, một giọng nói quen thuộc lại như rất xa lạ truyền đến bên tai …

Âm thanh này!!

Thả hai tay xuống, cơ thể Liễu Yển Húc chợt nhảy dựng lên, làm mấy người đi qua cạnh hắn cũng bị doạ hết hồn, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn nhận ra, sau một hồi nghĩ kĩ, trong lòng chấn kinh!!

Âm thanh này, là của Tống Vu Phi!!!

Vội vàng nhìn theo hướng phát ra giọng nói đó, tim Liễu Yển Húc đập loạn nhịp,  phía trước, một xanh một trắng hai hình bóng xuất hiện làm hắn hoàn toàn đông cứng tại chỗ, không thể động đậy!!

Cái mũi đó, đôi mắt đó …

Đó là …Thanh Ngưng!!

Tống Vu Phi cảm thấy, hôm nay, quả thực là một ngày tốt!

Tiết trời quan đãng lại không cảm thấy oi bức, vào hạ mà tiết trời được như vậy là rất tốt. Hơn nữa, hôm nay, nàng ấy cuối cùng đã đồng ý ra ngoài đi dạo với ta.

Vừa nghĩ đến đây, trên gương mặt nho nhã đó lộ ra một nụ cười dịu dàng, tràn ngập sung sường xoay người qua đi đến cạnh nàng ấy, Tống Vu Phi đưa tay muốn đỡ lấy cánh tay của nàng, không ngờ người đó lại khẽ khàng né tránh sự tiếp xúc của hắn, trong lòng run một trận, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười đứng cạnh nàng, nàng chịu ra ngoài, đã là chuyện rất tốt rồi, thời gian lâu dài, hắn tin nàng ấy sẽ chấp nhận hắn.

Làm bộ không để ý tiếp tục nói chuyện cùng nàng, nói ra những lời dí dỏm, trên đường đi luôn giảng giải cho nàng về phong quang cảnh sắc, tuy không đổi lại được nửa câu trả lời của nàng, nhưng chỉ cần nhìn từ ánh mắt nàng mà ra, đã cảm thấy chuyến đi này không tệ.

Phí Thanh Ngưng nhìn nam nhân trước mắt đang nỗ lực lấy lòng mình, đây là phu quân “Hiện tại” của nàng, dụng tâm của nam nhân này đối với nàng, nàng sao lại không nhìn ra, chỉ có điều cái hắn muốn, nàng không muốn cho, cũng không cho được.

Phí Thanh Ngưng nhạt nhẽo đi ngắm mọi chỗ mà Tống Vu Phi đưa nàng tới, độ nhiên mở miệng.

“Thiếp mệt rồi …”

Giọng nói không lớn, Tống Vu Phi lập tức xoay đầu qua.

“Nương từ mệt rồi, vậy chúng ta tìm chỗ nào nghỉ một lát đi.” Tì nữ bên cạnh hiểu ý, lời của Tống Vu Phi vừa dứt, liền đỡ lấy Phí Thanh Ngưng đi vào mái đình cách không xa phía, bên trong mái đình có mấy người khách, sớm đã bị mấy gia nhân đi trước đuổi đi hết, khi bọn Tống Vu Phi đến, bên trong đã không một bóng người, chiếc bàn đá xù xì cũng đã được chuẩn bị mấy món ăn tinh xảo.

Tống Vu Phi đến cạnh Phí Thanh Ngưng, tì nữ vốn đang dìu Phí Thanh Ngưng cũng hiểu ý mà thoái lui, hắn lập tức tiếp lấy cánh tay Phí Thanh Ngưng dìu vào trong mái đình, Phí Thanh Ngưng lần này tránh không khỏi, chỉ đành thở dài trong lòng.

Liễu Yển Húc trốn sau gốc cây nhìn thấy đôi phu phụ hoà hảo.

Mùi vị cay đắng tràn ngập nơi khoé miệng, thì ra, nàng ấy sống rất tốt.

Phu quân nhân phẩm xuất chúng, lại rất yêu thương nàng ấy, sao có thể không tốt? Bản thân sống trong nơi thâm cung đã lâu, việc duy nhất không dám nghĩ, không muốn nghĩ, chính là tin tức của nàng ấy …lại quên mất, có khi, thời gian vốn có thể thay đổi tất cả …

Nên mừng cho nàng ấy, nhưng tại sao tim hắn lại đau như bị xé tan ra, rất khó chịu!

Đôi tay bấu chặt vào vỏ cây già nua, các đốt ngón tay trắng đến bất thường.

Khẽ run lên, dường như chỉ cần có người chạm nhẹ vào, sẽ ngã xuống, không còn đứng dậy được nữa …

Liễu Yển Húc cứ như vậy nhìn Phí Thanh Ngưng và Tống Vu Phi, nhìn hai người song song bước vào mái đình, nhìn hai người cùng nắm tay nhau ngắm phong cảnh, nhìn Tống Vu Phi chăm sóc chu đáo cho Phí Thanh Ngưng …nhìn người phụ nữ đó vốn là người thân thương bên cạnh mình, nay đã trở thành thê tử của nam nhân khác ….

“Thế nào hả? Nhìn thấy cảnh tượng phu thê cầm sắt này, nương tử thân yêu của ta, là đang đố kị, hay là đang ngưỡng mộ vậy?”

Cơ thể đột nhiên đông cứng lại!! Thậm chí không kịp suy nghĩ, toàn thân đã làm ra phản ứng vô thức!! Đây là ác mộng lớn nhất đời hắn, lúc này, khi hắn tưởng đã thoát khỏi người đó thì lại xuất hiện một cách rất chân thực trước mặt hắn!

Liễu Yển Húc sắc mặt trắng bệch cơ thể cứng đờ xoay qua, nhìn thấy, chính là khuôn mặt đang tươi cười ôn hoà của Mộ Dung Hoài Tần, nhưng nụ cười này, lại khiến Liễu Yển Húc ở tháng tư mà cảm thấy lạnh thấu xương, hai chân mềm nhũn, cơ thể hư nhược ngã xuống, lại được người đó đưa tay kéo lại, đem cơ thể cao lớn ôm vào trong lòng ….

Rõ ràng là vòng tay ấm áp, lại làm Liễu Yển Húc chịu không nổi mà phát run, toàn thân bắt đầu mềm ra, đó là biểu hiện của nỗi sợ hãi cực điểm, vội vã muốn đưa tay thoát ra khỏi gông cùm của người đó, nhưng hai tay bị bắt lại, cơ thể đành phải vô lực dựa vào người người đó, muốn mở miệng quát lớn, lại phát hiện cổ họng chỉ phát ra được tiếng khàn khàn không rõ ràng, thậm chí một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói rõ được, càng hoảng sợ muốn quát mắng thật nặng.

Mộ Dung Hoài Tần mỉm cười, khẽ vỡ nhẹ vào lưng Liễu yển Húc dịu dàng như phu quân an ủi thê tử, nhưng càng làm người trong lòng run mạnh hơn, hắn không nói gì, chỉ cúi thấp đầu, khẽ cắn vào vành tai của Liễu Yển Húc.

“Nương tử thấy ở trong cung một mình cô đơn rồi sao, sao không nói với phu quân một tiếng mà đã một mình chạy ra ngoài? Làm ta rất lo lắng, sợ nương tử ở bên ngoài gặp phải chuyện gì nguy hiểm. May mà có tổ tiên phù hộ, nương tử bình yên vô sự, ta yên tâm rồi …”

Lời nói trăm phần trăm dịu dàng, nghe không ra một ý quở trách, nhưng chỉ Liễu Yển Húc là rõ nhất, nam tử dung mạo tuyệt trần này, trong lòng lại tàn nhẫn ra sao, hơi thở nóng hổi phả vào trong tai, càng làm hắn thấy không thoải mái, nhưng cuối cùng có thể phát ra tiếng rồi, lẩy bẩy vừa phát ra được một chữ, lại bị âm thanh kinh ngạc của Mộ Dung Hoài Tần làm đứt đoạn.

“Nương tử, xem kìa đó không phải là phu phụ Tống đại nhân sao? Ha ha, thì ra hồi nãy nương tử nhìn thấy người quen nên mới không phát hiện ra phu quân, đã gặp rồi, chúng ta nên qua đó chào hỏi bọn họ, phải không?”

Cái gì!!

Khuôn mặt luôn cúi xuống cuối cùng đã ngước lên, Liễu Yển Húc thấy nam tử đó cười xán lạng, đôi môi khẽ rung động.

“Không …đừng! Đừng, đừng mà!”

Ngón tay trắng tinh lướt qua gương mặt cương nghị của Liễu Yển Húc, nhìn khuôn mặt đã nhiều lần không chút biểu hiện mà nhìn mình, lúc này lại sợ hãi mà nhìn, đôi mắt lợi hại lộ ra sự sợ hãi, Mộ Dung Hoài Tần cười càng khoái trá hơn.

“Nương tử người sợ cái gì vậy? Chỉ là chào hỏi thôi mà!”

Khắc sau, khuôn mặt Mộ Dung Hoài Tần đột ngột trầm xuống, nắm lại cánh tay của Liễu Yển Húc, cương quyết kéo cơ thể loạng choạng của hắn đi vào trong mái đình.

“Tống huynh!”

Giây phút khuôn mặt Tống Vu Phi đập vào mắt, Liễu Yển Húc đờ ra, không thể cử động được nữa.
Bình Luận (0)
Comment