Lương Nhân

Chương 6

Sau khi kết hôn với Lục Trác Niên, Kỳ Duật ở một mình trong căn nhà mới suốt hơn nửa tháng trời, cho nên đây mới coi là lần đầu tiên ngồi ăn cùng người nhà họ Lục.

Lục Triển Đình cực kỳ khó chịu với thái độ giận dỗi như có như không của con trai, nhưng dù gì cũng đã được vợ dặn dò nên cũng không mở mồm dạy dỗ gì cả, chỉ hỏi Lục Trác Niên về chuyện công việc. Lục Trác Niên nhận được tín hiệu muốn “chung sống hòa bình” từ bố mình nên cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, làm như thể chuyện mình kết hôn xong không thèm về nhà chưa từng tồn tại.

Không thể nói hết được Lục Trác Niên sợ bố mình đến mức nào, chỉ là kể từ khi Lục Trác Hoa qua đời, mâu thuẫn giữa hai bố con họ ngày càng lớn. Lục Trác Niên tự biết bản thân mình không thể nào thay thế được anh trai, nhưng lại bắt buộc phải trám vào vị trí của anh mình, cho nên tâm trạng thực sự rất khó diễn tả. Thế nhưng Lục Triển Đình đâu hiểu được sự nhạy cảm yếu đuối này của hắn, ông lúc nào cũng nghiêm khắc với hắn, cho nên hai cha con ngày càng xa cách, lần này gặp nhau cũng thấy bối rối. Cũng may có chuyện công việc để nói, ít ra cũng không đến nỗi không biết nói chuyện gì.

Du Vi thì chỉ tập trung vào việc mời mọc mọi người ăn canh mình nấu, tự tay múc cho mỗi người một bát rồi giục họ mau mau ăn thử. Hai bố con chỉ còn cách dừng chủ đề vừa mới bắt đầu lại, ngoan ngoãn cầm bát lên ăn canh.

Du Vi quay sang hỏi Kỳ Duật: “Thế nào, ngon không con?”

Kỳ Duật mỉm cười, nói: “Tươi mát lắm ạ.”

Du Vi mừng rỡ: “Thế ăn nhiều vào nhé.”

Lục Trác Niên vừa ăn vừa làu bàu: “Mẹ cũng siêu thật, canh người ta nấu mà cứ làm như canh mình nấu thật ấy.”

Du Vi véo tai con mình, mắng: “Vớ va vớ vẩn cái thằng này!” Thực ra chỉ là mắng yêu, mà giống như hờn dỗi hơn, véo tai cũng chỉ là véo nhẹ. Một lúc sau thì bà chuyển sự chú ý sang Kỳ Duật: “Con nhìn đi, tai của Niên Niên mềm lắm ấy.” Tai của Lục Trác Niên bị bà vân vê một hồi, trông như thể không xương vậy.

Kỳ Duật không hề đoán trước được điều này nên cũng bị tai của Lục Trác Niên thu hút sự chú ý.

Lục Trác Niên đẩy tay của Du Vi ra, bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mẹ làm ơn để ý xung quanh được không? Chồng mẹ còn đang ngồi kia kìa, mẹ cứ đùa giỡn trai trẻ như này là không được đâu.”

Du Vi lại quay sang sờ sờ tai của Lục Triển Đình, nói: “Mày được thừa hưởng từ ông bố mày đấy, nhìn đi, y hệt nhau luôn.”

Lục Triển Đình toát lên dáng vẻ của người nghiêm khắc lạnh lùng, ấy thế nhưng dù bị sờ tai ông vẫn ngồi yên như thể đã quen quá rồi vậy, chỉ yên lặng ăn nốt bát canh của mình.

Du Vi bảo Kỳ Duật sờ tai của Lục Trác Niên, Kỳ Duật vội vàng từ chối. Du Vi sớm đã nhìn ra được đôi trai trẻ này vẫn còn rất xa lạ nhau, ban đầu bà còn tưởng do thằng con mình chưa chịu chấp nhận, bây giờ lại thấy chính Kỳ Duật cũng không được tự nhiên cho lắm, bèn nói: “Người ta nói ai có tai mềm thì tính tình cũng hiền hòa, hai người này trông thì có vẻ ương ngạnh khó gần, nhưng thực ra bên trong lại rất dịu dàng đấy.” Sau đó lại ghé sát Kỳ Duật nói: “Con không phải sợ nó, thực ra nó biết nghe lời lắm.”

Kỳ Duật không kìm được mà nhìn sang Lục Trác Niên, ngay lúc sau lại dời mắt sang nhìn tai của hắn, bắt đầu hiếu kỳ.

Bàn ăn cũng chẳng rộng mấy nên những lời này của Du Vi mọi người đều nghe thấy hết. Lục Trác Niên chẳng quan tâm lắm đến cái kiểu mèo khen mèo dài đuôi này của Du Vi, Lục Triển Đình thì hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không bằng lòng với thằng con “biết nghe lời lắm” này.

Lục Trác Niên dường như theo bản năng hơi ngồi thẳng lên rồi cứng cả người lại, một lúc sau mới nhận ra Lục Triển Đình chỉ là hừ nhẹ một tiếng chứ không nói câu tiếp theo. Nhưng hắn cũng hiểu được ý nghĩa của tiếng hừ lạnh lùng này, dù vậy vẫn đùa qua đùa lại cùng mẹ mấy câu, ăn xong chưa được bao lâu cũng nhắc nhỏm muốn về.

Du Vi ngạc nhiên: “Hả? Không ngủ lại đây à?”

Kỳ Duật đang bị Du Vi kéo lại nói chuyện, lúc này cuộc nói chuyện bị gián đoạn nên cũng nhìn Lục Trác Niên. Lục Trác Niên ngoắc ngoắc tay với Kỳ Duật, anh liền nghe lời mà đứng dậy đi ra chỗ hắn. Dáng vẻ đó cực kỳ ngoan ngoãn lại tự nhiên, trong lúc Kỳ Duật đi đến bên cạnh, Lục Trác Niên rốt cục cũng có cảm giác mình với người này đã kết hôn rồi. Hắn nghiêng đầu nhìn Kỳ Duật, vừa hay Kỳ Duật đang nhìn hắn - thực ra anh đã nhìn Lục Trác Niên từ lúc nãy rồi - hai người nhìn nhau khiến giây phút ấy đột nhiên trở nên khác lạ.

Lục Trác Niên cười nói: “Về ăn một bữa là được rồi mà mẹ, ở lại lâu bố mẹ lại ghét ấy chứ, thôi thì để bọn con tự giác cuốn gói đi về cho sớm, lần sau còn được ăn thêm bữa nữa.”

Du Vi nhìn hai người đứng cạnh nhau, biết là không giữ ở lại được rồi nên cũng hơi buồn, nhưng ngoài mặt vẫn cười mà trách: “Có ghét thì cũng chỉ ghét mày thôi ấy. Mày ấy hả, đã chả muốn ở nhà rồi lại còn đổ tội cho mẹ nữa. Cũng may cho mày là tiểu Duật không so đo trách móc gì đấy, nếu không thì lấy ai để mày gọi là "bọn con” đây, ghét không chịu được.“

Lục Trác Niên thuận miệng hỏi Kỳ Duật: "Em ghét anh không?”

Kỳ Duật cũng đã hiểu được kha khá cái kiểu cứ mở mồm ra là thả thính của Lục Trác Niên, nhưng vẫn không hiểu sao ở trước mặt người lớn mà hắn chẳng biết giữ mồm gì cả, nên chỉ liếc hắn một cái mà không thèm trả lời, quay ra nói với Du Vi: “Vậy lần sau con với mẹ đi xem nhạc kịch nhé.” Vừa rồi hai người họ đang nói đến chuyện này.

Bị Kỳ Duật nhìn với ánh mắt như vậy nhưng Lục Trác Niên lại cảm thấy rất hớn hở, như thể vừa giành được thắng lợi gì đó vậy, thế là hắn vui vẻ hẳn lên. Hắn phát hiện bản thân rất thích nhìn cảnh Kỳ Duật không biết phải nói gì với mình.

Nói chuyện phiếm xong, Lục Trác Niên mới quay ra nói với Lục Triển Đình: “Bố ơi, bọn con đi đây.”

Lục Triển Đình đáp lại lời hắn theo thói quen: “Kết hôn rồi đấy, làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau.”

“Vâng, con biết rồi.” Lục Trác Niên khẽ gật đầu, ra hiệu đi về với Kỳ Duật.

Du Vi muốn tiễn cả hai ra khỏi cửa nhưng Lục Trác Niên kiên quyết bắt mẹ mình đi vào, Du Vi không phản đối được nên cuối cùng cũng đành phải vào nhà. Lục Triển Đình vẫn ngồi yên trên sô-pha, thấy vợ mình vào thì hỏi: “Đi rồi à?” Du Vi không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh Lục Triển Đình, một lúc sau thì tựa vào lòng chồng, sau đó không kìm được mà nghẹn ngào nức nở.

Lục Triển Đình thờ dài, ôm vợ dỗ dành: “Thôi nào, thôi nào.”
Bình Luận (0)
Comment