Lương Nhân

Chương 8.2

Mặc dù Lục Trác Niên mới sáng sớm đã tay xách nách mang một đống vali để chuyển vào nhà, nhưng hắn làm thế cốt cũng chỉ là hình thức để Du Vi và Lục Triển Đình yên tâm mà thôi, chứ thực ra phải qua vài ngày sau hắn mới thực sự chuyển vào sống ở căn nhà ấy. Trong những ngày đó, Đường Tân Duy một tay lo liệu hết việc sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị nội thất các kiểu cho phòng của Lục Trác Niên, căn nhà cứ ồn ào náo nhiệt suốt. Cũng may Lục Trác Niên yêu cầu phải “đánh nhanh thắng nhanh” nên Kỳ Duật cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm, đến ngày cuối cùng anh mới hỏi Đường Tân Duy một câu: “Xong hết chưa?”

Đường Tân Duy đáp: “Xong rồi đấy ạ. Làm phiền đến anh quá rồi phải không?”

Kỳ Duật chỉ cười nói Đường Tân Duy vất vả rồi, sau đó bắt tay vào cuộc tổng vệ sinh đã bị trì hoãn suốt mấy ngày nay.

Đến lúc Lục Trác Niên bước vào căn nhà thì mới phát hiện không giống trước nữa. So với lần trước, nơi này trông còn sạch sẽ hơn, sạch sẽ tới nỗi chút sinh khí ít ỏi cũng chẳng còn nữa. Kệ trồng hoa ngoài ban công đã biến mất, mấy món đồ nhỏ để ở ngoài cũng bị dọn hết đi, cứ như thể chúng chưa từng tồn tại vậy. Lục Trác Niên đưa mắt nhìn quanh, chỗ nào cũng sạch bong, chẳng có đồ vật dư thừa nào, thậm chí hắn còn kiểm tra cả thùng rác, trông thấy bên trong rỗng không, hắn liền nhíu mày.

Trông thế này lại càng giống chỗ ở của riêng Kỳ Duật hơn.

Lục Trác Niên bật cười, đứng trong phòng ăn gọi to: “Ê! Kỳ Duật!”

Không ai trả lời.

Lục Trác Niên gọi điện cho Kỳ Duật thì chuông điện thoại trong nhà reo lên, hắn mới chợt nhớ ra mình chưa hề lưu số của Kỳ Duật. Hắn lười xem nhật ký cuộc gọi, nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện hỏi Đường Tân Duy: “Cậu có số điện thoại của Kỳ Duật không?”

Đường Tân Duy trả lời: “Có ạ. Anh cần không, giờ tôi gửi cho anh nhé?”

Lục Trác Niên “ừ” một tiếng nhưng không bảo anh ta gửi cho mình ngay mà hỏi: “Sao cậu có?”

“Lần trước tôi lưu số của mình vào máy cho anh ấy để khi nào không gọi cho anh được thì gọi cho tôi. Chắc là do phép lịch sự nên anh ấy cũng cho tôi số điện thoại của mình luôn.”

“Tốt, thế này thì phải tăng lương cho cậu mới được.”

Đường Tân Duy bình tĩnh nói: “Cảm ơn sếp.”

Lục Trác Niên cúp máy rồi gọi vào số điện thoại vừa nhận được. Gọi lần đầu Kỳ Duật không nghe, Lục Trác Niên liền gọi tiếp lần thứ hai, chuông reo mãi Kỳ Duật mới nhận: “A lô?”

“Tôi Lục Trác Niên đây.”

“Tôi biết.”

Lục Trác Niên chửi thầm, biết rồi còn “a lô” cái quái gì chứ.

Bên phía Kỳ Duật có vẻ hơi ầm ĩ, Lục Trác Niên còn thoáng nghe thấy bên cạnh có người nói “đợi tí”, “im lặng coi”, “nghe điện thoại xong” các kiểu, nên hỏi Kỳ Duật: “Đang ở đâu đấy?”

Kỳ Duật đáp: “Ở trường, vừa tan học xong.”

Lục Trác Niên biết Kỳ Duật vừa tốt nghiệp đã ở lại trường để đứng lớp, nhưng cho đến giờ mới bắt đầu suy nghĩ về công việc của Kỳ Duật. Ở trường đại học toàn những sinh viên tươi trẻ tràn đầy sức sống, hormone cứ phải gọi là lan tỏa bốn phương, Lục Trác Niên đột nhiên ngẫm ra, chúng nó như thế thì làm sao kiềm chế được khi gặp Kỳ Duật đẹp trai như vậy? Kỳ Duật nói đã tan học rồi, vậy mà vẫn còn một đống người vây quanh cậu ấy vì muốn nói chuyện cùng, ngoài mặt thì bảo là thảo luận bài vở, nhưng thực chất thì ý đồ của chúng nó đã rõ rành rành rồi.

“Lúc nào về?” Lục Trác Niên hỏi.

“Anh đang… ở nhà à?” Kỳ Duật hơi khựng lại vì không biết dùng từ nào mới hợp. Lục Trác Niên “ừ” một tiếng, Kỳ Duật liền nói tiếp: “Tôi không còn tiết nào nữa, chút nữa là về ngay.”

“Cần tôi đón cậu không?” Lục Trác Niên quen miệng hỏi luôn câu này, rồi chợt nhớ đến khuôn mặt không biểu cảm của Kỳ Duật khi được mình mua cho cốc trà sữa, sợ quan hệ giữa hai người không được rõ ràng nên liền bổ sung: “Tiện thể đi ăn tối bên ngoài luôn.” Hắn cố gắng nói với giọng như thể chỉ coi Kỳ Duật là bạn bè thân thiết.

Nhưng Kỳ Duật không hề để tâm đến chuyện đó, anh chỉ nói: “Được. Nhưng tôi đi xe đến trường, chờ chút nữa tôi lái về nhà đón anh nhé.” Rồi hỏi tiếp: “Anh vào nhà đã thay giày chưa?”

Lục Trác Niên cúi đầu nhìn đôi giày da bóng loáng của mình, rồi lại nhìn sàn nhà sạch bong không chút bụi bẩn, đột nhiên thấy chột dạ, nhưng lại nói chắc như đinh đóng cột: “Trong nhà không có dép lê cho tôi đi.”

“Có mà, tôi mua rồi đó, để ở trong tủ giày trước cửa đấy. Anh không thấy à?”

Lục Trác Niên đi ra nhìn, đúng là có hai đôi dép lê để đó thật, chỉ là từ màu sắc đến kiểu dáng của chúng trông chẳng có gì là giống đồ đôi cả. Hắn ngồi xổm xuống ngắm nghía rồi nhìn kích cỡ dép, bất ngờ vì thấy đúng số mình đi. Nhưng hắn chẳng chịu thừa nhận, bướng bỉnh cãi: “Nhỏ quá, đi không vừa. Cậu mua theo cỡ của mình đúng không? Tôi cao hơn cậu nên chân to hơn cậu.”

Kỳ Duật không giải thích mà chỉ nói: “Xin lỗi anh, thế để hôm nay đi mua đôi mới vậy.”

Lục Trác Niên chưa kịp lên tiếng, Kỳ Duật đã nói tiếp: “Quên mất, anh không thích nghe câu xin lỗi. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn. Giờ đang có mấy học sinh chờ tôi, nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy trước nhé. Chốc nữa gặp sau.”

“…Chốc nữa gặp.” Lục Trác Niên khô khan nói.
Bình Luận (0)
Comment