Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 53

Tô Mạc Phi sau khi rời khỏi được mười ngày, tôi cũng cáo biệt Hồng Diệp rời Cô Tuyết Phong, đến Minh Chủ Lâm.

Dọc theo đường đi, tôi có cơ hội liền hỏi thăm chuyện gần đây trên giang hồ, Tử Thần phái thật không có gì khác thường, ngược lại là Thiên Nhất giáo có chút kỳ quái.

Trước kia cho dù là chịu trói buộc ước định, Thiên Nhất giáo cũng làm không ít chuyện ác, nếu không thì không ở trên giang hồ chịu bêu danh. Mà bây giờ, mắt nhìn thấy kỳ hạn ước định nhanh đến, bọn họ không cần bị động chờ võ lâm thảo phạt, lại bỗng nhiên bặt vô âm tín.

Có người nói, đó là mưa kế của Lâu Tập Nguyệt, vì nghỉ ngơi dưỡng sức, đánh bất ngờ giết chính đạo khiến một tay trở không kịp, mặt khác những người này còn nói, Lâu Tập Nguyệt tự biết thực lực không đủ để chống lại cả võ lâm, bất đắc dĩ ép buộc phải tiếp tục lén lút, chỉ còn chờ ngày cánh chim đầy đặn, đi bốn phía giết chóc.

Bất kể người nào nói đúng, chí ít vào giai đoạn này, Thiên Nhất giáo không giống như tức khắc sẽ cùng Tử Thần phái đối địch, có lẽ Tô Mạc Phi có thể thoát ra đến Minh Chủ Lâm trước rồi.

Mấy ngày sau, tôi tới ngoài cửa thành Minh Chủ Lâm. Xoay người xuống ngựa, ngửa đầu nhìn không trung xanh lam, tôi thở phào một hơi. Khi ở trên đường, tôi kỳ thật có chút lo lắng Lâu Tập Nguyệt có thể hay không phái người bắt tôi ở dọc đường, cũng may hết thảy đều thuận lợi.

Tôi dắt ngựa đi tới cửa thành, lấy ra lệnh bài Tô Mạc Phi cho tôi, không có bị thị vệ ngăn trở. Đi ra, tôi dựa theo ký ức lần đầu tới, tìm được nhà khách trọ lần trước tôi cùng Tô Mạc Phi đặt chân. Rồi hai ngày sau đó, tôi ngoài việc tuỳ tiệc ra ngoài mua sắm, thời gian còn lại ở khách trọ chờ Tô Mạc Phi.

Minh Chủ Lâm không hổ là ngôi sao sáng của chính phái, trước lúc ‘phong vân bão táp’ như thế, đi khắp nơi cũng không thấy dân chúng có lo âu bất an. Tuy nói trà dư tửu hậu đàm luận, tuyệt đối không dứt ra khỏi Thiên Nhất giáo, đủ loại chuyện của Lâu Tập Nguyệt, song tất cả mọi người tin tưởng vững chắc, Thiết minh chủ có thể bảo hộ bọn họ chuyển nguy thành an. Bởi vậy có thể thấy được, Thiết Trường Thuỷ làm võ lâm minh chủ quả là không sai, rất được lòng người.

Sáng sớm hôm nay, tôi ra khỏi phòng đến đại đường dùng bữa sáng, thuận tiện nghe những người đó nói xem có tin tức gì mới mẻ không. Mới ngồi xuống không bao lâu, chỉ nghe một bàn cách đó không xa, một thanh niên đang ngồi cùng các bằng hữu ra vẻ thần bì nói: “Các ngươi biết không, phủ Minh chủ đến khách quý ?” Lỗ tai tôi nhất thời dựng thẳng lên, ngừng tay cầm đũa trúc giữa không trung mà lắng nghe. Người nọ tiếp theo nói: “Ta vừa rồi đi trên đường nên nhìn thấy, vị khách là thiếu niên tuổi trẻ, Thiết minh chủ tự mình đi ra đó hắn vào phủ. Dáng vẻ hai người dường như rất quen thuộc, Thiết minh chủ cười ha ha, đến độ chấn động tai ta khiến đau…. . . . .”

Nghe người ta nói thế, trong lòng tôi đập rộn ràng. Lúc này đến Minh Chủ Lâm, có thể khiến cho Thiết Trường Thuỷ tự mình ra ngoài nghênh đón, vị thanh niên trẻ tuổi, hai người rất quen thuộc. . . . . .

Tôi từ từ đứng lên, đi nhanh ra ngoài, chạy đi.

Có thể hay không, là Tô Mạc Phi tới ?

Khi chạy tới phủ Minh Chủ, hơi thở tôi có chút loạn, bị bọn thị vệ sẵn sàng đón quân địch như trận địa ngăn cản ở ngoài lại. Nhìn cánh cửa phủ gần trong gang tấc, lòng tôi đang vụng trộm tính toán lén lút đi vào trộm, bỗng nhiên nhìn thấy cửa lớn màu son mở ra, có mấy thân ảnh đi ra. Chờ nhìn thấy xa xa người nọ cùng Thiết Trường Thuỷ sóng vai bước ra, không đợi thấy rõ ràng khuôn mặt, tôi đã kích động bước về trước từng bước, đang muốn mở miệng gọi hắn, thanh âm lại bỗng nhiên ngừng lại.

Không phải Tô Mạc Phi.

“Đa tạ Thiết minh chủ khẳng khái tương trợ.” một giọng nói ôn huyễn mềm như tơ không vội vàng không chậm chạp.

“Đổng Vương gia ngài quá khách khí. Bằng hữu trong lúc này, tất nhiên như thế.” Thiết Trường Thuỷ cười sang sảng đáp lời gã ta. Đổng Tử Hiên mím môi mỉm cười, vừa muốn nói cái gì nữa, khóe mắt bỗng nhiên đảo qua, dừng lại trên người tôi trong đám người đang bao vây xem, trong đồng tử loé lên tia kinh ngạc, giây lát biến mất không thấy gì khác thường.

Gã ta cùng Thiết Trường Thuỷ nói hai câu gì đó, sau đó cất bước, tao nhã thong dong bước đến trước người tôi, đôi mắt thanh tú cong cong đầy ý cười nói: “Đường cô nương, thật sự là bất ngờ, ngươi đã ở Minh Chủ Lâm.”

Tôi như ngây người, không rên một tiếng, ánh mắt giống như xa xăm, bất định nhìn cái hộp gã ta nắm trong tay, trong lòng không biết từ đâu phát lên một trực giác. Tôi nâng mắt lên nhìn về phía gã, thì thào hỏi: “Đổng Vương gia, thứ ngài cầm trong tay, chính là Tử Kim Hoàn?” Đổng Tử Hiên mỉm cười gật đầu.

Tâm nhất thời nhói một cái, tôi vội la lên: “Vương gia, ngài có việc gì cần dùng gấp sao?” Đổng Tử Hiên nhíu mi dài, ở khoé miệng có chút như đang nghiền ngẫm, “Đường cô nương vì sao hỏi như vậy? Chẳng lẽ, ngươi cũng là vì Tử Kim Hoàn mà tới?”

Lòng tôi nghĩ tới Tô Mạc Phi, cái gì đều mặc kệ, vươn tay dùng chiêu ‘ niêm hoa thủ ’ đẩy ra tên thị vệ ngăn trở tôi, vài bước đi đến trước mặt Đổng Tử Hiên, ra sức gật đầu: “Nếu Vương gia có thể ưng thuận, Đường Tự vô cùng cảm kích.”

Đổng Tử Hiên híp mắt mị hoặc, cười đến độ mê hoặc lòng người: “Việc này, bổn vương cũng không làm chủ được nha.” Vẻ mặt tôi có chút cứng đờ. Lại nghe thấy gã ta nói: “Đây là thứ lấy cho muội muội, bổn vương không thể tự tiện quyết định chuyển tặng cho người khác”

“Tử Yên tỷ?” Trong đầu tôi đầy sự nghi ngờ huyễn hoặc, “Nàng muốn Tử Kim Hoàn làm cái gì?” Đổng Tử Hiên nghe vậy, thở dài một tiếng, khoan thai nói: “Không có gì, nàng chính là thân mình không khoẻ, muốn dùng thuốc này làm thuốc dẫn. Bổn vương là anh, cũng chỉ phải chịu vất vả. Song….” lời nói ngừng lại, trong đáy mắt Đổng Tử Hiên ý cười càng sâu, đôi đồng tử như khói mờ lưu chuyển ”Tử Yên thường thường nhắc tới ngươi, nói này mấy năm qua, coi ngươi thành muội muội. Nếu không, Đường cô nương tự mình đến hỏi nàng, nàng có lẽ sẽ đem Tử Kim Hoàn cho ngươi cũng không chừng”

Tôi nhìn gã, thoáng chần chờ một chút, lại ở thoáng nhìn hộp nhỏ trong tay gã, trong đầu hiện lên gương mặt Tô Mạc Phi, tất cả do dự đều tiêu tán. Tôi dứt khoát gật đầu: “Được, phiền toái Vương gia.” Dù sao bây giờ tôi cùng Lâu Tập Nguyệt đã không có quan hệ, lại đi gặp Tử Yên, cũng coi như nói cho chị ấy biết, những lời chị cảnh cáo tôi trước kia, tôi đều đã hiểu.

Đổng Tử Hiên dáng vẻ suốt dọc đường đi đều là dáng vẻ lười biếng, xe ngựa đi một chút lại dừng, thỉnh thoảng gã ta còn đi xuống nhìn xem phong cảnh. Tôi cũng không tiện thúc giục, mỗi ngày cũng gã ngồi chung một chiếc xe ngựa, cũng chỉ có thể trừng mắt đối diện gương mặt tuấn tú, ở trong lòng lo lắng suông.

Cũng may kinh thành cách Minh Chủ Lâm không xa lắm, chỉ có hai ngày, tôi đi tới Đổng vương phủ.

Người hầu giúp đỡ vén lên màn xe, tôi hớn hở nhảy xuống đất, Đổng Tử Hiên ở phía sau, động tác tao nhã ung dung xuống xe ngựa. Thân cao tựa ngọc tạc, ngoái đầu nhìn thoáng qua tôi, nói: “Đường cô nương, bổn vương còn có chút việc phải xử lý, không cùng ngươi, để cho hạ nhân mang ngươi đi qua đó” sau đó tôi nói cảm tạ, thấy gã gọi một gã hầu căn dặn vài câu, cười nhạt với tôi, xoay người đi khỏi.

Tôi cụp mắt rời khỏi hình bóng dáng của gã, bước nhanh đi sau người hầu, đi xuyên qua hành lang dài, lại đi qua mấy khuôn viên cảnh sắc khác nhau, sân nhỏ xinh đẹp khéo léo, đứng trước một biển hoa Mẫu Đơn

Nhìn trước một bức tranh trải dài hoa Mẫu Đơn đầy màu sắc, tôi kìm lòng không được bước chân có chút chậm lại. Hoa Mai trôi lơ lững trên mặt nước, hoa nở xinh đẹp, tôi chưa bao giờ gặp qua. Ánh mắt kéo dài về phía trước, tôi trông thấy ngồi trong biển hoa có một đình trúc nhỏ có một bóng hình xinh đẹp, vội vàng theo đường mòn cất bước đi qua.

Lụa trắng mỏng như cánh ve rũ xuống đất, theo gió lay động bay múa, ánh mặt trời xuyên thấu qua lụa mỏng giống như cũng nhạt dần xuống, dịu dàng chiếu vào gương mặt thanh tú tựa Phù Dung.

“Tử Yên tỷ.” Tôi nhẹ giọng gọi một câu, thân hình Tử Yên ngồi trên tháp dài trong đình bỗng chấn động, bỗng nhiên mở to mắt, trong ánh mắt loé sáng một tia không hiểu. Sau đó, chị hỏi tôi: “Sao ngươi lại tới đây?” Tôi chậm rãi đi đến trước người chị, rũ mắt đánh giá gương mặt, trong lòng ẩn ẩn chút đau đớn, “Tử Yên tỷ, chị làm sao vậy? Sắc mặt thoạt nhìn rất kém. Là bị bệnh sao ?”

Tử Yên chẳng qua không chuyển mắt nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên cong khoé miệng, trào phúng nói: “Đường Tự, ngươi tới làm gì? Đến xem dáng vẻ ta thất bại thê thảm thế nào sao?” Tôi vội vàng xua tay “Không không, không phải như vậy đâu.” “Vậy đó là thế nào?” Môi Tử Yên không hề có chút máu trắng bệch mím thành một dáng vẻ châm chọc, trong ánh mắt không còn nét dịu dàng hiền thục, khi nhìn trộm khiến cho lòng tôi kinh hoảng.

Tôi thở sâu, tận lực phục hồi lại nỗi lòng nói: “Tử Yên tỷ, kỳ thật em và chị giống nhau, căn bản không có được tình cảm Lâu Tập Nguyệt. Muội, muội đã rời khỏi hắn.” Tử Yên trong mắt toát ra thần sắc khiếp sợ. Tôi muốn cười một cái với chị, cho nên lấy tư thế thoải mái nhất, nhưng mà khoé miệng tựa như cứng ngắc, căn bản chẳng có động đậy chút nào.

“Ngươi nói, ngươi rời đi hắn ?” Tử Yên từng chữ hỏi. Tôi im lặng gật gật đầu. Chị ta đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, thanh âm sắc nhọn đâm vào trong tai tôi, giống như có một cây kim đâm vào, càng không ngừng đâm .

“Ha ha ha, tốt, thật tốt quá.” Tử Yên cười như điên cuồng, trong ánh mắt không còn bóng người, “Lâu Tập Nguyệt, ta đã nói quá, chung có một ngày, ngươi cũng sẽ nếm cảm giác trái tim bị moi ra, cảm giác bị người dẫm nát trên mặt đất. Không nghĩ tới, lúc sống ta có thể tận mắt nhìn thấy, ha ha, chết cũng nhắm mắt .”

Trên lưng không biết khi nào toát ra một loạt mồ hôi lạnh, tôi không hề ý thức lui về sau này từng bước..

Bỗng nhiên, Tử Yên dừng lại cười, hai mắt mở trừng nhìn tôi

“Nói đi, Đường Tự, ngươi tới làm gì?”

Tôi bỗng nhiên dừng bước chân rụt lui. Đúng rồi, tôi là vì Tô Mạc Phi tới, bất kể như thế nào, tôi không thể lùi bước. Tôi ổn định tâm thần trả lời chị: “Tử Yên tỷ, muội muốn viên Tử Kim Hoàn?” Tử Yên hơi giật mình, “Ngươi vì sao cần nó?” Tôi nói: “Vì một người đối với muội rất quan trọng.”

Tử Yên trong đồng tử rung động, trong đó loé ánh sáng, nhìn tôi rất lâu. Sau đó, quỷ dị cười cười, ” Được, ta cho ngươi.”

Tim đập đều như dừng lại. Rất thuận lợi, tôi không dám tin, giây lát bị vui sướng nay lan tràn đầy ngực. Tôi chạy qua, như vô số lần trước đây, nắm tay chị như vậy, quỳ một gối xuống trước mặt chị, thành khẩn cảm kích: “Cám ơn chị, Tử Yên tỷ, cám ơn.”

Tử Yên dùng lòng ngón tay đặt lên môi tôi, cười nói: “Nhưng, ta có một cái điều kiện, chỉ cần ngươi đồng ý rồi, Tử Kim Hoàn đó liền cho ngươi” Tôi vui sướng không tự kìm hãm được vội vàng gật đầu: “Được được, tỷ nói”. Ngón tay Tử Yên vuốt ve hai má tôi, trong ánh mắt có chút điên cuồng nói không rõ, nhưng khi đó tôi gần như chẳng có thời gian mà xem xét.

“Tiểu Tự, ngươi còn nhớ rõ một đêm kia không?” Tôi sửng sốt, không rõ nguyên do nhìn chị ta. Tử Yên tái nhợt cười nói, “Một đêm đó, ta bị Triệu Đan ôm, mà ngươi cùng Lâu Tập Nguyệt ở ngay cạnh bên” Tôi cả người cứng ngắc ngay chớp mắt. Làm sao có thể quên, Lâu Tập Nguyệt tàn nhẫn vô tình, tôi buộc chính mình không thèm nghĩ nữa, nhưng không thể làm như không thấy.

Tử Yên chậm rãi nói: “Ta từng nói qua, Lâu Tập Nguyệt có cái mê, hắn có gì đó tuyệt đối không được người khác chạm vào, bị người chạm qua rồi, hắn cũng quyết không chạm vào. Tiểu Tự”, ngón tay Tử Yên lạnh như băng đụng lên trên mắt tôi, run rẩy, “Ngươi nói, nếu ngươi bị gã đàn ông dơ bẩn nhất trên đời này ẳm, hắn còn có thể liếc nhìn ngươi môt cái sao? Còn có thể giống như khi đó sao, coi ngươi như châu giống như bảo mà ôm vào trong ngực không?”

Thân thể cứng đờ sau một lúc, tôi giống như bị rắn cắn, vội tránh tay chị ta, hoảng sợ nhìn về phía chị ta, “Tử Yên tỷ, ngươi. . “

“Tiểu Tự, Tử Kim Hoàn, ngươi từ bỏ?”

Cả người tôi giật mình, trong lòng bàn tay nắm chặt chảy mồ hôi ròng ròng, “Tử Yên, không phải giống như chị nghĩ như vậy, Lâu Tập Nguyệt hắn không có yêu thương. . . . . .”

“Ta sẽ cho ngươi ‘ túy hợp hoan’, ngươi chỉ cần uống xong nó, có thể đem người kia cho rằng người yêu thương nhất trong lòng, cũng sẽ không có đau đớn.” Tử Yên hoàn toàn không nghe tôi nói cái gì, cười nham hiểm “Tựa như ta lúc trước khi ta cùng Triệu Đan mây mưa, coi hắn là công tử.” Nói xong bàn tay ngoắc, một tỳ nữ lên tiếng trả lời đến gần, đưa lổ tai ở gần miệng chị ta. .

Tôi biết chị ta muốn điên rồi, tôi biết tôi hẳn phải kiên quyết rời đi, tôi biết, tôi đều biết hết — nhưng tôi bước chân không ra

Không có Tử Kim Hoàn, Tô Mạc Phi sẽ chết. Lâu Tập Nguyệt tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đem Tam Sinh hoa cho anh .

Tôi không muốn Tô Mạc Phi chết.

Quyết tâm này, tựa như lúc trước vì có thể giúp Lâu Tập Nguyệt hái xuống đoá Tam Sinh hoa, khoảng khắc khi chạm tới ngực gã hái hoa tặc, dừng đoản kiếm.

Chẳng mất bao lâu, hai gã đàn ông nhìn như võ công cực cao cầm cái hộp đem tới đưa vào trong tay Tử Yên, sau đó khoanh tay đứng ở hai bên chị ta. Tử Yên nhìn tôi cười, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve hộp “Tử Kim Hoàn, thiên hạ chỉ còn có một.”

Mồ hôi lạnh từ cái trán tôi không tiếng động chảy xuống.

Một chén rượu đưa tới trước mặt tôi, Tử Yên dịu dàng nói: “Uống đi, Tiểu Tự.”

Tôi lắc đầu: “Ta không cần thứ này.”

Tử Yên lớn tiếng quát: “Ta muốn ngươi dùng! Hết thảy đều phải giống lúc trước hắn đối với ta như vậy!”

Tôi vừa muốn lắc đầu, bỗng nhiên nhìn thấy tỳ nữ bị sai đi đã quay về mang vào một gã đàn ông, cả kinh toàn thân lạnh lẻo, như rơi vào băng tuyết, trong dạ dày thiếu chút nữa ghê tởm mà phun ra.

Một người đầy dơ bẩn, tên khất cái dơ bẩn chịu không nổi.

Tôi cứng ngắc quay lại đầu, nhìn chằm chằm Tử Yên, cắn răng hỏi chị ta: “Tử Yên, ngươi hận ta như vậy?”

Tử Yên cười với tôi, ánh mắt khoảng không tựa như chết rồi, nói: “Không, ta hận chính là Lâu Tập Nguyệt.”

. . . . . . . . . . . .

Thân thể giống phải bị đốt nóng lên, hóa thành một đoàn lửa cháy, thiêu đốt linh hồn tôi dường như không còn.

Tôi cắn môi, nhưng vẫn nhịn không được tiết ra hơi suyễn ức chế.

Người nọ cởi đai lưng của tôi, với tay vào trong vạt áo, sờ vuốt ve xoa xoa, không thêm che dấu vội vã..

Ý thức nhất thời mơ hồ. Tôi liều mạng nắm chặt hộp gỗ trong tay, mới có thể khiến cho bản thân mình còn chút tôn nghiêm còn lại, không bởi vị mị dược mà thỉnh cầu đòi hỏi.

Nước mắt càng không ngừng chảy xuống đến, chảy vào tóc mai tôi, nóng bỏng tựa như bàn tay người nọ.

Khi gã xé rách mảnh quần áo cuối cùng của tôi, tôi mở choàng mắt, xoay tay giáng cho gã một bạt tai

“Chát” một tiếng giòn vang, đem mặt người nọ quay sang một bên. Gã dừng động tác.

Ánh mắt lay động không ngớt rốt cục cũng ngắm nhìn thấy, ngực tôi giống như bị đáng một quyền, hô hấp đều dừng lại.

Mắt phượng cong vút, đồng tử tựa như hắc thạch sáng bóng, ngóng nhìn tôi thật sâu, nhếch khoé miệng tà khí nhìn tôi cười xấu xa.

Khuôn mặt này, là Lâu Tập Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment