Diệp Linh nhìn nhánh cây chỗ cao kia có
một Xà quả tươi đẹp mê người, thở sâu, vươn tay cố gắng đi hái. Mắt nhìn sắp đến lúc đó, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: “Xin hỏi cô nương, có biết đường đi ra khỏi cốc như thế nào không?”
Diệp Linh quay đầu nhìn, chỉ
thấy một người cao lớn đứng ở cách đó không xa ngửa đầu nhìn nàng.
“Ngươi là ai?” Nàng hỏi, hơi có chút tò mò đánh giá khuôn mặt người đàn
ông anh tuấn xa lạ này.
Người nọ ôm quyền, rất là khiêm tốn nói: “Tại hạ Lục Triển Bằng, phải . . . . .”
Nghe thấy này chữ ‘ Lục ’,
cũng khiến trong lòng Diệp Linh chấn động. Tâm nhoáng lên một cái, thân
mình bỗng nhiên không ổn, Diệp Linh miệng kêu ‘a’ đầy sợ hãi một tiếng,
từ trên cây ngã xuống, ngã xuống mặt đất rắn chắc.
Chật vật vô cùng
Diệp Linh sửa sang tay áo
nghiêm mặt đứng lên, Lục Triển Bằng vội vàng đến đỡ nàng, “Cô nương, cô
không sao chứ?” Nói còn chưa dứt lời, bị Diệp Linh cắn răng đẩy
ra.”Tránh ra! Ai muốn người Lục gia giả tốt bụng” Trừng mắt với Lục
Triển Bằng, Diệp Linh rất là không khách khí nói: “Sao, bảo chủ nhà
ngươi phái người tới xem, xem tộc nhân chúng ta chết hết phải không?”
Lục Triển Bằng ngẩn ra sau
một lúc, đem tay đang vươn ra rụt về. Chuyện cũ của Lục gia bảo cùng tộc Da Ma, hắn cũng biết một ít. Người tộc Da Ma am hiểu sử dụng cổ vật, bị võ lâm Trung Nguyên coi là tà môn ma đạo, suýt chút nữa gặp tai ương
diệt tộc. Cuối cùng là tổ tiên Lục gia ra mặt, để cho người tộc Da Ma
đến trong thâm cốc phía sau Lục gia bảo, cùng lập lời thề vĩnh viễn
không rời khỏi, lúc này mới bảo vệ người trong tộc.
Ở trong ý thức của Lục Triển
Bằng, đây là tổ tiên làm một việc thiện, hắn không biết vì sao đắc tội
vị cô nương ở trước mắt này khiến cho tức giận. Nhưng ở trong mắt Diệp
Linh, loại giam cầm này thì có gì khác nhau, giống năm nay gặp phải khô
hạn, gieo hạt không thu hoạch được, không thể ra cốc chỉ có thể chờ
chết.
Diệp Linh giãy dụa đứng lên, mở miệng đang muốn tiếp tục mắng hắn, lại bị hành động kế tiếp của Lục
Triển Bằng khiến cho kinh sợ không nói ra tiếng. Lục Triển Bằng ngồi xổm xuống, đem quả Xà rơi rụng trên mặt đất đều nhặt vào trong giỏ trúc,
đứng dậy đưa cho nàng, hỏi: “Các người chỉ ăn loại trái cây này?”
“Biết rõ còn cố hỏi.” Diệp
Linh không phải không có tức giận đáp lời, nhưng cũng không nói lời mắng hắn. Nàng lấy tay kéo lấy giỏ trúc, bước chân khập khiễng đi trở về.
Lục Triển Bằng im lặng đi theo sát ở phía sau, nàng đi hắn cũng đi, nàng dừng hắn cũng dừng, một đường theo vào trong làng..
Năm ấy trong làng ngũ cốc
thất bát, liền mỗi tháng Lục Gia bảo phái người đưa lương thực thịt đồ
ăn đến đáy cốc. Mà mỗi lần tới người, đều có Lục Triển Bằng.
Lục Triển Bằng thích ăn xà quả trong tộc nàng
Lục Triển Bằng thích ngồi ở ven hồ Da Ma hóng gió đêm.
Lục Triển Bằng thích cùng nàng tán gẫu chuyện kỳ văn dị sự trong chốn võ lâm.
Diệp Linh phát giác, có lẽ Lục Triển Bằng cũng là thích cô.
Cho nên tại nơi diễn ra lễ
hội Xã Nhật Tiết long trọng trong năm, nàng làm trò trước mặt mọi người
trong tộc, nhìn hắn nói:
“Lục Triển Bằng, chàng cưới ta đi.”
Ánh mắt lần lượt thay đổi,
trong mắt nàng không hề che giấu tình yêu khiến cho Lục Triển Bằng sửng
sốt. Hắn nhìn nàng hồi lâu, cũng lắc lắc đầu: “Thực xin lỗi, ta không
thể.” Nói xong xoay người rời đi.
Một đêm đó, Da Ma tộc có thánh nữ đầu tiên phản tộc.
Tiếp đó, Diệp Linh chạy trốn, một hồi chướng khí không hề dấu hiệu đã bao phủ xuống dưới, đem cả Da
Ma tộc vây ở đáy cốc, hoàn toàn ngăn cách hậu thế.
Diệp Linh đuổi theo, người
thanh niên trẻ tuổi khiến nàng động tâm, đó là Thiếu bảo chủ của Lục gia bảo. Mà Lục gia bảo cùng Liễu Diệp trang từ lâu đã có hôn ước. Nhưng
nàng không cần. Nàng ước hẹn Lục Triển Bằng gặp mặt, hỏi hắn nói: “Ta vì chàng, đều bỏ cả tộc nhân, chàng có thể vì ta không cùng Liễu cô nương
thành thân được không?”
Lục Triển Bằng nhưng chỉ lắc đầu.
Diệp Linh nóng nảy, giữ chặt góc áo hắn truy hỏi: “Vì cái gì? Chàng không thích ta sao?”
Lục Triển Bằng trầm mặc một
chút, trả lời: “Diệp cô nương hiểu lầm, tại hạ chưa từng có ý đó.” Hắn
nhìn nhìn sắc mặt Diệp Linh, giọng điệu nhẹ hơn: “Cô nương vẫn nên quay
về đi, đừng khiến người trong tộc lo lắng.” Nói xong, như trước vẫn chỉ
để lại một bóng hình là nàng.
Hoá ra hết thảy đều là do nàng hiểu nhầm
Ba năm chung sống, chỉ là một cái hiểu nhầm.
Diệp Linh đứng ở trong gió
lạnh một mình cả đêm, nàng không cam lòng cứ như vậy buông tay. Nàng ở
vùng ven Lục gia bảo tìm một chỗ ở, dựa vào y thuật độc tuyệt thế Da Ma
tộc, từ từ vang danh lan xa.
Mùa xuân thứ ba, Lục bảo chủ bệnh nặng, nhiền lần tìm danh y khắc thiên hạ đều vô dụng.
Diệp Linh không mời từ trước
đến nay tự đến, gặp được Lục Triển Bằng xa cách đã lâu. Nàng đối hắn mỉm cười, giống như tại ngày lễ Nhật Xá năm kia, nói: “Triển Bằng, ta có
thể làm cho Bảo chủ tỉnh lại. Nhưng, ngươi phải đáp ứng với ta một cái
điều kiện.”
“Điều kiện gì.”
“Để cho ta ở lại Lục gia bảo.”
Điều kiện này cũng không khó, Lục Triển Bằng không có lý do gì cự tuyệt. Mà Diệp Linh tin tưởng, chỉ
cần nàng ở lại, một ngày nào đó có thể khiến cho hắn cam tâm tình nguyện cưới nàng làm vợ.
Ba ngày sau, Lục bảo chủ tỉnh lại. Cả Lục gia bảo mây đen tan hết, từ trên xuống dưới ai cũng vui
sướng. Cũng không quá bao lâu, mọi người bắt đầu cảm thấy không thích
hợp, tính tình Lục bảo chủ thay đổi, lời ăn tiếng nói cùng trước đây
khác biệt hoàn toàn. Lục Triển Bằng khả nghi, chất vấn Diệp Linh dùng
cái gì, Diệp Linh trả lời hắn: “Trường mệnh cổ.” lời nói vừa rơi xuống,
một bạt tai đánh thẳng vào mặt nàng..
Nàng quên đau, kinh ngạc nhìn thấy Lục Triển Bằng nổi giận, nhìn thấy hắn chỉa tay trách cứ nàng: “Bị cổ vật ép buộc, cùng với cái xác không hồn có gì khác nhau? Phụ thân
anh hùng một đời, thà chết cũng cũng không nguyện sống tạm như vậy!” Nói xong, ngực kịch liệt phập phồng nhìn nàng hơn nữa ngày, hắn phất phất
tay: “Cô đi đi, ta không muốn gặp lại cô”
Cùng ngày, Diệp Linh bị đuổi
ra Lục gia bảo. Nàng thậm chí chưa kịp nói cho Lục Triển Bằng một câu,
Trường mệnh cổ là người trong tộc nàng phải dùng mệnh để nuôi, nàng dùng máu mình nuôi mười sáu năm, mà vì hắn mới cắt da thịt đem ra.
Tay giữ vết thương trên ngực còn dau, Diệp Linh đã thấy cảm giác chết lặng.
Ngày xuân mặt trời chói chang khiến nàng ngất đi, Diệp Linh đần độn bước về y xá, ngồi yên ba ngày,
đợi chờ chính là tin tức từ Lục gia bảo vào Liễu Diệp trang. Ngày cưới
định vào tháng sau.
Diệp Linh cuối cùng hiểu
được, Lục Triển Bằng đối với nàng không có chút cảm tình, từ đầu đến
cuối đều là do nàng cam tâm tình nguyện.
Nàng thu dọn hành đi tới
trước cửa Lục gia bảo, nhìn thấy sính lễ trong cánh cửa được nâng ra,
sau đó thấy được Lục Triển Bằng. Diệp Linh xông lên đi ngăn hắn lại, nói bản thân mình chuẩn bị về Da Ma tộc, về phần Trường Mệnh cổ trong cơ
thể Lục bảo chủ, không có máu của nàng nuôi, ba năm sau sẽ chết đi..
Khi đó Lục Triển Bằng không rên một tiếng, chỉ là nhìn nàng, ánh mắt không hề chớp.
Diệp Linh chỉ đứng đối diện với hắn và không còn lời gì để nói.
Nàng xoay người, đi tới con
đường đi vào thâm cốc sau Lục gia bảo, ven đường xanh um tươi tốt, sắc
xuân dạt dào, trong mắt nàng mọi thứ đều là trắng xám.
Đờ đẫn đi về phía trước, đột
nhiên Diệp Linh bỗng dừng cước bộ, chỉ thấy phía trước thân ảnh xanh
nhạt rơi vào trong mắt nàng. Mãi hồi lâu, khi thấy rõ bóng dáng người nọ nàng mới xác định rõ người thanh niên này không phải là tiên.
“Ngươi là người Da Ma tộc.”
Đàn ông đó mở miệng hỏi, âm sắc thanh nhuận như nước suối, dễ nghe cực
kỳ. Diệp Linh hơi ngây ngô, gật đầu: “Phải” người nọ ngoái đầu nhìn lại
khẽ liếc về phía nàng, đó là cảnh xuận trước mắt, cũng không bằng ý cười trong mắt hắn vào lúc này.
Diệp Linh thấy có chút thất
thần. Người nọ đi gần tới nàng, tay áo phất bay như bướm, hỏi nàng nói:
“Làm sao thi độc tình cổ, ngươi cũng biết?” Diệp Linh đáp: “Biết.” Người nọ đáp tiếp: “Tốt lắm.” Cầm trong tay một vật đưa tới trước mặt nàng.
Diệp Linh nhìn quả cầu bằng
ngọc có máu tụ trong đó, kinh ngạc sau một lúc lâu không ra tiếng. Độc
tình cổ là thiên hạ kì cổ, từ lúc trăm năm trước đã mất tích, không nghĩ tới. . . . . . Nàng nâng mắt, không khỏi nhìn người nọ thêm vài lần,
trong lòng bỗng có một ý niệm hiện lên, nàng nắm lấy huyết ngọc cầu mới
có thể khiến cho bản thân không phát ra thanh âm run rẩy, bình tĩnh đối
gã đó nói: “Trước khi thi Độc tình cổ, phải dùng phương pháp đặc thù
nuôi bảy ngày.”
Người nọ gật đầu: “Giao cho
ngươi. Tất nhiên ta sẽ không khiến cho ngươi thua thiệt. Ngươi có thể
nói một cái yêu cầu, yêu cầu gì.”
Diệp Linh cười lạnh một
tiếng, thầm nghĩ hắn cũng khó đồng ý, vừa vui đùa vừa oán hận nói: “yêu
cầu gì? Ta muốn ngươi giết sạch người Liễu Diệp trang, ngươi cũng đồng
ý?” Lời nói vừa ra khỏi miệng, người nọ không nói gì cười nói: “Đương
nhiên có thể. Bảy ngày sau, ta lại đến tìm ngươi.”
Diệp Linh chấn động, vội vàng gọi hắn: “Này! Ngươi là ai?”
“Lâu Tập Nguyệt.”
Xa xa bay tới tiếng cười nói của người nọ tựa như tiếng tiên cười
Thà xông vào điện diêm vương, cũng không gặp Lâu Tập Nguyệt.
Diệp Linh đứng ở tại chỗ nhất thời hoảng sợ luống cuống. Không đợi nàng nghĩ bước tiếp theo nên làm
thế nào cho tốt, thì một tiếng nói quen thuộc từ trên trời rơi xuống,
mang theo lo lắng vô cùng:
“Diệp Linh!”
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy
Lục Triển Bằng phi thân hạ xuống, đến gần vội vàng nắm lấy tay nàng, vội la lên: “Ngươi trước đừng trở về. Ta nghe hạ nhân báo lại, nói đi phiến rừng Da Ma tộc bị chướng khí bao lại, mấy ngày trước đã chết không ít
người.”
Diệp Linh si ngốc nhìn hắn,
đáy lòng rung động không thôi. Đâu là dịu dàng thân thiết, có phải hay
không hắn ban tặng cho nàng điều cuối cùng? Nếu lần này rời đi, hắn là
không bao giờ … nữa sẽ xuất hiện ở trước mặt nàng?
Không, nàng không cam lòng, tuyệt không cam tâm.
Nàng hai mắt ngấn lệ ôm lấy hắn, không để ý Lục Triển Bằng rồi đột nhiên thân thể cứng ngắc, gắt gao ôm lấy.
“Triển Bằng, chàng không phải lo lắng ta ? Sợ ta đi vào chướng khi xảy ra chuyện ngoài bất ngờ?”
Lục Triển Bằng trầm mặc. Rất
lâu sau đó, có lẽ khi nàng nghĩ hắn sẽ không mở miệng lại, thì lại nghe
thấy hắn nói: “Diệp Linh, ta nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta. . . . . .”
“Suỵt, ta biết.” Ta biết hết, ngươi muốn nói chúng ta không có khả năng cùng một chỗ, đúng không?
Diệp Linh nắm tay đặt trên ngực hắn, cảm thụ nhịp đập mạnh mẽ bên trong. Chỉ tiếc mỗi lần tim đập này, cũng không phải vì nàng. Nghĩ đến về sau
sẽ có người con gái ôm hắn như vậy nghe tiếng tim đập, Diệp Linh ngay cả hô hấp đều trở nên dồn dập.
“Triển Bằng, đừng trách ta. . . . . .” vừa dứt, một ngân châm giấu ở trong khe ngón tay, hung hăng
đâm vào thân thể Lục Triển Bằng.
Lục Triển Bằng không dám tin
trợn to mắt nhìn nàng, trơ mắt nhìn thấy nàng cắt vỡ cổ tay mình, nâng
tay áo bỏ giọng máu tươi nóng bỏng vào trong ngọc cầu….
Ba ngày sau đó, Liễu Diệp trên dưới hai trăm mạng người, không ai sống sót.
Ba ngày sau đó, mọi người đi trên đường bỗng nhiên thấy Lục thiếu bảo chủ trở về, trong lòng ôm một cô nương.
Lục Triển Bằng gọi nàng ‘Linh nhi’, ánh mắt nhìn về phía nàng thâm tình lưu luyến.
Lục Triển Bằng vì nàng chống lại Lục bảo chủ, khăng khăng cưới vợ là nàng
Lục Triển Bằng đối với nàng
ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí đuổi các vị tiền bối chửi nàng là ‘ yêu
nữ ’ ra khỏi Lục gia bảo
Lục Triển Bằng vì nàng làm tất cả những thứ nàng muốn, hoặc là chuyện không thể tưởng tượng được.
Nhưng mà, trong tâm Diệp Linh lại cảm thấy được càng ngày càng trống không, càng ngày càng trống
rỗng. Không chỉ có là bởi vì nàng lừa Lâu Tập Nguyệt, căn bản không hạ
độc tình cổ với hắn, sợ hắn một ngày kia biết được sau trả thù nàng.
Nguyên nhân lớn hơn nữa là, theo ở chung tình yêu đậm hơn, nàng dần dần
không thể chịu đựng được Lục Triển Bằng chỉ bởi vì cổ độc mới đối xử tốt với nàng, dịu dàng với nàng. Nàng vì hắn trả giá tất cả, cuối cùng lại
ngay cả một tấm chân tình thật ý của hắn cũng không có được.
Ý nghĩ này trong đầu, cơ hồ bức nàng điên.
Trước ngày thành thân, Diệp Linh rốt cục đặt quyết tâm, không lấy chồng.
Nhưng Lục Triển Bằng hôm nay, bất kể như thế nào cũng không chịu thả nàng rời đi. Sau khi trúng cổ
độc, tính tình hắn thay đổi rất nhiều, tính khí ôn hoà khiêm tốn trước
kia cũng không thấy. Hắn bức điên rồi nhốt nàng vào trong phòng, cực
đoan đến độ tự tay mình ép nàng uống một ngụm nhuyễn cốt tán
Nhìn thấy trên người đặt hai sợi xích là tay áo hắn, Diệp Linh thực sự đã biết mình sai lầm rồi.
Nàng lén viết thơ báo cho Lâu Tập Nguyệt, phải giải độc tình cổ phải cần Tam Sinh hoa, mà thuốc giải
chỉ có nàng mới phối được, muốn hắn tới đón nàng rời đi.
Rồi sau đó, nàng từ trong hỉ
đường bị cướp đi. Tựa vào trên vai Lâu Tập Nguyệt, nàng quay đầu nhìn
sắc mặt trắng bệch của Lục Triển Bằng, bị toàn bộ hỉ bào hắn mặc đâm vào mắt khiến đau đớn.
Ý trời không se duyên, bị sự
ích kỷ của nàng dùng cổ độc mạnh mẽ ép quan hệ hai người trong lúc đó,
đây nhất định là trời phạt.
Diệp Linh quay trở lại nhà
trúc trước đó nàng ở, vẫn lo lắng trải qua sự tình này, Lục Triển Bằng
sẽ cùng Lâu Tập Nguyệt quay mặt chống lại. Cũng may không bao lâu, Lâu
Tập Nguyệt dẫn theo một cô gái bị mù hai mắt xuất hiện ở trước cửa nhà
nàng.
Cô gái kia có một đôi mắt to
vô cùng xinh đẹp, mờ mịt cuộn tròn nằm trong lòng Lâu Tập Nguyệt, giống
con mèo nhỏ ngoan ngoãn thực khiến người ta yêu thích. Diệp Linh không
hỏi cũng hiểu được, nếu thật sự mù quả thực có chút đáng tiếc
Nhân cơ hội này, làm điều
kiện giải độc, nàng nói Lâu Tập Nguyệt đồng ý tuyệt không thương tổn Lục Triển Bằng. Lâu Tập Nguyệt thẳng thắn đồng ý, cuối cùng Diệp Linh nhẹ
nhàng thở ra. Nhưng kế tiếp, có vấn đề xảy ra.
Lâu Tập Nguyệt không có trúng độc tình cổ, hắn nếu không thể yêu . . . . . Diệp Linh hiểu được, không chỉ có cô ta, ngay cả Lục Triển Bằng cũng không có thể may mắn thoát
khỏi.
Nhưng mà mấy ngày tiếp theo,
Diệp Linh kinh ngạc phát hiện, Lâu Tập Nguyệt người như thế cũng có lúc
luyến tiếc. Nàng khi giúp cô gái gọi là Đường Tự giải độc, Lâu Tập
Nguyệt ngay cả liếc mắt một cái cũng không chịu đến xem, nhưng khi Đường Tự đau đớn hôn mê đi, lại đi vào trong phòng bế cô ta từ xe Huyền tuyết ôm lấy đưa về phòng. Hắn nhẹ nhàng đem người đặt ở trên giường, một lần một lần vuốt ve hai má cô ta, giống như cô ta là trân bảo quý hiếm ở
thế gian này.
Diệp Linh hoàn toàn yên lòng. Không cần độc tình cổ, Lâu Tập Nguyệt đã yêu được người khác.
Mà người nọ, cũng hoàn toàn thích hắn.
Diệp Linh thấy rõ, rất là hâm mộ, tình yêu từ tâm sinh ra là loại ngọt ngào, nàng nhất định cầu cả
đời đều cầu không được. Đến cuối cùng, nàng thậm chí không dám tự mình
nói với Lục Triển Bằng một tiếng, hắn do trúng độc tình cổ mới yêu
thương nàng.
Từ lúc quen biết cho đến hai
năm này, nàng đối Lục Triển Bằng một mực lừa, lừa đến độ ngay cả chính
cô cũng không thừa nhận nổi.
Rồi sau đó phát sinh những
chuyện khác, Diệp Linh bây giờ đã không còn nhớ rõ lắm. Hoặc là, chính
nàng lựa chọn không nhớ. Giống như chỉ cần như vậy, Lục Triển Bằng bị
nhục nhã quất, bị vạn người nhạo báng, bị hành hạ đến chết, đều có thể
trở thành chưa từng phát sinh. Triển Bằng của nàng, vẫn là một thiếu bảo chủ oai hùng hiên ngang, cưới vợ sinh con rồi, một trai một gái, đời
sống hạnh phúc mỹ mãn.
Diệp Linh mở to mắt nhìn hư
không ảm đạm phía trước, thở ra một hơi cuối cùng, trong đáy mắt ánh
sáng vụt tắt tan biến
Trong bóng đêm yên giấc ngàn thu truyền đến tiếng nói nhỏ, giống như đã từng thân quen
“Diệp Linh, ta nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta cùng một chỗ đi.”