Lưỡng Thế Hoan

Chương 182


Hôm nay khí trời tuy ấm, nhưng bên hồ gió lớn, so với nơi khác cũng lạnh hơn không ít, Vương Tắc Sênh , càng nhịn không được mà run rẩy, chỉ co lại hướng vào trong ngực Cảnh Từ, nghẹn ngào nói: "Cảnh ca ca, huynh cầu Hoàng Thượng đưa muội về Trấn Châu đi......Nguyên đại tiểu thư quá lợi hại......, muội đấu không lại nàng......muội né tránh nàng còn không được mà?"
Cảnh Từ không nói một lời, yên lặng ôm chặt nàng, người liền té ngồi trên mặt đất, ánh mắt chằm chằm hướng về hai chân chính mình.
Ngồi xổm hơi lâu, đau đớn khi xưa tái phát làm hắn khó có thể chịu được.
Cơn đau kia, lúc này cũng đang nhắc nhở hắn, nhìn người phía trước đã từng là thiếu nữ lương thiện, một khi tồn tại dị tâm, sẽ có tâm địa ngoan độc cỡ nào.
Lương đế ho một tiếng, quát: "Người đâu! Kéo A Nguyên xuống, phạt 50 roi, giao Nguyên phủ giam cầm, ba năm không được rời phủ nửa bước!"
Nguyên phu nhân trầm ngâm một mực không nói gì, lúc này mới lắp bắp kinh hãi, vội hỏi: "Hoàng Thượng, việc này tất có kỳ quặc, còn cần tra xét kỹ càng mới có thể xử trí!"
Lương đế phiền muộn nói: "Ngọc La, ta hiểu được nàng đau lòng tâm tư của con gái.

Nàng có thể nhìn xem đứa con gái này của nàng còn có nửa phần nhân tính ư? Còn không giáo huấn tốt, thật muốn lật trời!"
Bên cạnh đã có người hầu tiến lên, muốn kéo A Nguyên, A Nguyên bước hai bước về phía trước, bất động thanh sắc tránh đi, lại vừa vặn đi đến chỗ đứng trước mặt Cảnh Từ.
Nàng cúi đầu nhìn về phía Cảnh Từ, nói: "Ta không quan tâm người bên ngoài có tin ta hay không, ta chỉ muốn hỏi chàng, trong lòng chàng không tin ta ư?"
Cảnh Từ hồi lâu mới ngẩng đầu, lặng yên nhìn chằm chằm nàng, khẽ thở dài: "Kỳ thật ta một mực rất muốn tin nàng, đáng tiếc......Thật sự không biết nên tin nàng như thế nào."
A Nguyên nở nụ cười, "Nói cách khác, chàng không tin ta?"
Nàng rõ ràng đang cười, cũng không biết vì sao, khi nhìn nụ cười của nàng, mặc dù là người bình thường cực ghét nàng, cũng không hiểu được vì sao quanh người lại lạnh hơn, như cơn gió mùa đông lạnh buốt nổi lên từ nụ cười thanh diễm tuyệt luân xuyên thẳng qua, lặng lẽ dẫn một luồng khí lạnh vào đáy lòng, khiến lục phủ ngũ tạng cũng lạnh theo.
Cảnh Từ liền phảng phất lại chứng kiến cô nương giống như đoá hoá ngày đó vứt bỏ hắn tại núi hoang, giẫm lên lá rụng cỏ khô từng bước từng bước một bỏ đi.

Hắn cười chua xót đứng lên.
Không biết đối với mình, hay là đối với nữ tử trước mắt, hắn chậm chạp mà kiên quyết lắc đầu.
A Nguyên lui một bước.
Bên cạnh Trường Nhạc công chúa cũng không nhịn được, tiến lên nói: "Phụ hoàng, con tin A Nguyên! A Nguyên làm việc từ trước đến nay có chừng mực, sẽ không làm chuyện như vậy.

Nàng gọi ta tới đây tra án cung nhân rơi xuống nước lần trước, cũng sẽ không gọi Tắc Sênh quận chúa cùng đến chứ? Tắc Sênh quận chúa làm sao lại xuất hiện ở nơi đây? Vả lại, nếu là các nàng ở cùng nhau một mình tại nơi này thì lúc Tắc Sênh gặp chuyện không may, A Nguyên dù thế nào cũng trốn không thoát hiềm nghi, nàng quả thực có hiềm khích với Tắc Sênh quận chúa, cũng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ?"
Lương đế xuất thân binh nghiệp, lãnh binh chinh chiến tại nhiều thời điểm, bày binh bố trận rất có cơ mưu, dù chẳng muốn nghĩ đến tâm tư của những nữ hậu bối này, cũng sẽ không nghĩ cẩn thận như vậy, nghe vậy chưa phát giác ra liền khẽ giật mình.
Tạ Nham thấy Trường Nhạc công chúa đã mở miệng, cũng tiến lên cung kính hành lễ, "Hoàng Thượng, không bằng trước thăm dò một chút hiện trường Tắc Sênh quận chúa rơi xuống nước, có lẽ có thể hiểu rõ tình hình lúc đó?"
"Hiện trường rơi xuống nước?" Lương đế nhìn về phía nhà thuỷ tạ, "Tắc Sênh rơi xuống nước ở chỗ nào?"
Tất cả mọi người đi về hướng nhà thuỷ tạ, đi vào trước hành lang, ngay cả Vương Tắc Sênh cùng Hạ cô cô cũng không chịu trở về nghỉ ngơi.
Vương Tắc Sênh suy yếu chỉ vào chỗ rơi xuống nước, "Chính là chỗ đó.

Ồ, ai đã chuyển đến tấm ván gỗ, còn muốn che dấu cái gì?"
A Nguyên tiến lên mở tấm ván gỗ ra, lại mở chiếc khăn ra, lộ ra ngân trâm vẽ phác thảo dấu chân.


Nơi này đã lâu không quét dọn, bụi bặm có phần dày, cho nên mọi người có thể nhìn ra rất rõ ràng dấu chân kia giống hệt với đôi giày mới tinh Vương Tắc Sênh đang mang, mà A Nguyên đang mang một đôi giày da dê nhỏ, cùng dấu chân kia rõ ràng khác nhau.
A Nguyên hỏi Vương Tắc Sênh, "Nơi này là chỗ cô rơi xuống nước à?"
Vương Tắc Sênh nói: "Đúng.

Bên kia...Kia không phải dấu chân của cô sao?"
Nếu A Nguyên sau khi Vương Tắc Sênh rơi xuống nước liền rời đi, có lẽ còn có thể phân biệt được nàng lúc ấy đang đi ra hướng hành lang bên ngoài, mũi giày hướng về phía hành lang bên ngoài.
Đưa lưng về phía Vương Tắc Sênh lại có thể đẩy nàng ta vào hồ, thật khó mà thuyết phục.
Nhưng sau đó A Nguyên từng đến lan can bên cạnh hướng về phía dưới nhìn quanh, sớm đã ở bên cạnh lưu lại rõ dấu giày, nhìn thấy cũng sẽ nói không rõ.
A Nguyên cũng không nói nhiều, thản nhiên nói: "Cô thừa nhận đó là dấu chân cô lưu lại lúc rơi xuống nước là tốt rồi."
Nàng quay người đối diện với mọi người, cười đến hơi ảm đạm, "A Nguyên nghĩ tất nhiên sẽ có rất nhiều người đến hiện trường rơi xuống nước điều tra manh mối, cho nên đã phác thảo dấu chân vào thời điểm quận chúa rơi xuống nước, bảo vệ thật cẩn thận, miễn cho mọi người lúc đi đi lại lại phá hủy dấu chân, khiến ta có oan không giải được.

Sẽ không liệu rằng, lời của ta không ai nghe, hiện trường cũng không ai xem, chỉ bằng miệng của hai kẻ tiện nhân hãm hại, muốn đeo lên cổ ta cái tội giết người, đánh ta đến thương tích, lại còn giam trong phủ hơn ba năm......"
Nguyên phu nhân đã ôn nhu nói: "A Nguyên, con nghĩ nhiều rồi, Hoàng Thượng muốn dọa con thôi, chờ con tự nói ra lời thật mà thôi! Ngài một ngày trăm công ngàn việc, trong triều đình bên ngoài còn bao nhiêu việc quốc gia đại sự chờ quyết đoán, làm sao lại lo lắng những chuyện nhỏ nhặt này?"
Lương đế cũng có chút không được tự nhiên, chắp tay nói: "Nơi này là hiện trường, trẫm chờ ngươi chứng minh cho trẫm xem."

A Nguyên cười khổ, "Bởi vì bọn họ hãm hại, thần đành phải tự mình tới chứng minh trong sạch của mình......"
Lương đế không nhịn được nói: "Nếu nhất thời không cách nào chứng minh, trẫm sẽ cho quan viên Đại Lý Tự cùng quản sự nội cung cùng nhau xác minh nội cung án này, tuyệt không để oan cho ngươi!"
Nguyên phu nhân đã mỉm cười nói: "Hoàng Thượng sáng suốt!"
A Nguyên lại nói: "Không cần, thần lập tức có thể chứng minh!"
Nàng nhìn Trường Nhạc công chúa, "Chẳng qua là cần công chúa hỗ trợ phối hợp nhanh một chút."
Trường Nhạc công chúa tinh thần chấn động, bước lên phía trước nói: "Phối hợp như thế nào?"
A Nguyên dựa vào dấu chân lưu lại của Vương Tắc Sênh mà đứng, hướng về phía Trường Nhạc công chúa nói: "Cô bây giờ đẩy ta thử xem."
Trường Nhạc công chúa ngạc nhiên, "Đẩy cô? Đẩy cô vào hồ?"
A Nguyên nói: "Đằng sau còn có lan can, nào có dễ dàng té xuống như vậy? Bất quá Tắc Sênh quận chúa nếu như xác định ta có ý giết nàng ta, ta đây lực đạo khi đẩy nhất định phải thật lớn, mới có thể đẩy nàng rơi xuống lan can, ngã xuống hồ nước.

Lực đạo của ta nếu như lớn như vậy, phía sau lưng của nàng tất nhiên trước tiên sẽ đụng vào lan can rồi mới ngã xuống."
Trường Nhạc công chúa lập tức hiểu, "Đúng! Lực đạo lớn như vậy đánh lên lan can, tất nhiên sẽ tạo ra vết thương!"
A Nguyên cười nói: "Cô thử dùng sức đẩy ta một cái, ta sẽ đỡ lấy lan can không để cho mình té xuống, chỉ thử xem sẽ đâm vào nơi nào, lát nữa lại mời y nữ nghiệm thử xem Vương Tắc Sênh có vết thương ở vị trí đó hay không, chẳng phải chân tướng rõ ràng rồi sao?"
Trường Nhạc công chúa liền nhìn về phía Vương Tắc Sênh, "Tắc Sênh, cô bị đâm vào chỗ đó à?"
Vương Tắc Sênh ngẩn ngơ, vuốt phần lưng lẩm bẩm nói: "Không nhớ được, vừa rồi kinh sợ, linh hồn nhỏ bé cũng bị mất, cũng không nhớ rõ lúc ấy đụng vào thế nào ......"
Hạ cô cô đã cười lạnh nói: "Khí lực của nàng ta lớn như vậy, không chừng lúc va chạm liền bị đâm cho bay ra ngoài, phía sau lưng căn bản không có thể đụng vào lan can thì sao?"
A Nguyên liền hướng Trường Nhạc công chúa ngoắc ngoắc tay, "Đến nào, công chúa toàn lực đụng ta một cái, chính là lực đạo không đến một nửa của ta, ít nhất có thể cho ta thí nghiệm thử xem, có khả năng bị đâm cho bay ra ngoài hay không."

Trường Nhạc công chúa phủi tay đẩy, cười nói: "Tốt! Lúc trước cô cũng bắt nạt ta không ít, lần này, ta coi như báo thù rồi!"
Nàng đứng ở trước mặt A Nguyên, dùng hết toàn lực đẩy mạnh.
Nhưng nghe thấy "Răng rắc" một tiếng, mọi người dưới chân lắc lư mạnh, la thất thanh lui về phía sau, khi đó A Nguyên đã bay ra ngoài.
Tính cả đoạn lan can phía sau nàng, cũng cùng bay ra ngoài, thẳng tắp rơi vào trong hồ......
Nguyên phu nhân kinh hãi, kêu lên: "A Nguyên!"
Lúc bà vội tiến lên, tấm ván gỗ dưới chân buông lỏng, nếu không phải Lương đế kéo lại nhanh, thiếu chút nữa cũng té vào trong hồ.
Cảnh Từ cũng biến sắc, khẩn cấp tiến lên cứu người, Hạ cô cô gắt gao níu hắn lại, kêu lên: "Công tử, người đang làm cái gì? Thân thể này của người không thể chịu được đâu!"
Cảnh Từ cả giận nói: "Nàng không biết bơi! Nàng sợ nước!"
Bên kia thị vệ biết rõ hắn tôn quý, đã sớm xông lên trước ôm chặt lấy hắn, sẽ không chịu lại để cho hắn mạo hiểm.
Mắt thấy toàn bộ hành lang đều đang chấn động, đến mái hiên cũng đang lay động theo, mấy mảnh ngói rơi ầm ầm xuống, Lương đế vội vàng kéo Nguyên phu nhân lui về phía sau, trong miệng hô to nói: "Nhanh, mau cứu A Nguyên lên......"
Lúc bọn họ vội vàng rút khỏi nhà thuỷ tạ, Tạ Nham vẫn ngồi xổm ở chỗ đứt gãy cẩn thận xem.
Trường Nhạc công chúa bước lên chỗ hắn, kêu lên: "Đi mau đi mau, căn phòng này......nát thành như vậy, có thể sập vào trong hồ này không?"
Tạ Nham chỉ đành cùng nàng chạy ra bên ngoài trước, rõ ràng còn có thể đáp lời nàng trong hỗn loạn: "Có thể! Ngôi nhà thuỷ tạ này lâu năm thiếu tu sửa, rất nhiều nơi sớm đã đố nát! Vừa rồi chỗ nối tiếp của lan can kia, đã đố nát hơn phân nửa, cho nên A Nguyên va chạm vào, lập tức toàn bộ gãy mất!"
Trường Nhạc công chúa đã chạy khỏi thuỷ tạ, đứng ở bên người Lương đế thở hổn hển cả buổi, chợt nghĩ đến một chuyện, lập tức kinh hô lên: "Nói như vậy......Thật là oan uổng A Nguyên! Vị trí kia cách lan can gần như vậy, căn bản không có khả năng không đụng phải lan can mà rơi xuống nước! Nhưng nếu như đụng phải lan can, A Nguyên muốn giết người lực đạo đương nhiên lớn hơn so với con, lan can đã sớm đổ nát, như thế nào còn chờ tới bây giờ?"
Vương Tắc Sênh kinh hoàng, kêu lên: "Không đúng, không đúng! Cái lan can kia rõ ràng êm đẹp, như thế nào bỗng nhiên lại gãy?"
Bên kia đã có nhiều người hầu đi lay động những lan can khác, rõ ràng đã lung la lung lay, hoàn toàn không êm đẹp chút nào.

Bình Luận (0)
Comment